(Làm Ruộng) Tiểu Đoàn Sủng Phúc Bảo, Nông Gia Phúc Muội Là Thiên Kim Thật
Chương 3: Nhặt Được Một Bé Gái 3
Tiểu Biện Tử
27/11/2024
Một lúc sau, bà chậm rãi lấy ra một bọc vải từ trong lòng, đặt lên bàn.
Đó là một cây dây leo hơi héo úa.
Du lão đầu thường xuyên vào núi nên cũng là người sành sỏi, ông trợn tròn mắt, giọng nói cũng cao hơn: "Ôi chao, bà nó, đây chẳng phải là Chước Châm Thảo sao? Bà lấy ở đâu ra vậy?"
Chước Châm Thảo là dược liệu chính của nhiều loại thuốc chữa thương, có tác dụng rất tốt trong việc điều trị vết thương do va đập, hoạt huyết hóa ứ, nhưng vì rất hiếm nên giá cả rất đắt. Mặc dù cây mà Vệ bà tử đang cầm có hơi èo uột, nhưng sau khi phơi khô, bán ở hiệu thuốc trong huyện thì ít nhất cũng được bốn đồng bạc!
Bốn đồng bạc, có thể đổi được mười đấu gạo thô!
Thêm chút rau dại gì đó thì cũng đủ cho cả nhà ăn cả tháng!
Du lão đầu mừng rỡ!
Lúc này Vệ bà tử mới chậm rãi nói: "Lúc tôi đi nhặt con bé này thì nó đang nằm mê man giữa hai tảng đá. Tôi bế nó lên thì thấy trong khe đá mọc cây Chước Châm Thảo này. Tôi đoán, đây có lẽ là ý trời - Con bé này có phúc lắm."
Du lão đầu mơ hồ đoán được ý của Vệ bà tử, ông trầm ngâm không nói.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Vệ bà tử cũng quyết định, lạnh lùng nói với cô bé lem luốc: "Nhà cháu đã bỏ rơi cháu rồi, vậy thì từ giờ cháu cứ ở lại đây với bà! Bà có miếng ăn thì cháu cũng có miếng ăn!"
"Hả?" Cô bé ngơ ngác ngẩng đầu lên, khóe miệng còn dính vụn bánh bột ngô, trông có vẻ ngốc nghếch.
Mãi một lúc sau cô bé mới phản ứng lại.
Người nãi nãi đã cứu cô bé này, đang nói muốn nuôi cô bé sao?
Du lão đầu vừa mừng vừa lo, thở dài: "Hy vọng nuôi sống được con bé."
Vệ bà tử tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Nó chỉ là một đứa con gái còi cọc, ăn được bao nhiêu cơm chứ? Tôi bớt ăn vài miếng là nuôi được nó rồi!"
Du lão đầu nghĩ cũng đúng, liền gật đầu lia lịa, lẩm bẩm: "Bà nói đúng lắm, tôi cũng sẽ bớt ăn hai miếng. Một đứa nhỏ như vậy, chúng ta không thể đuổi nó đi để nó chết được..."
Mắt cô bé vẫn còn đẫm lệ, rụt rè nhìn Du lão đầu, rồi lại nhìn Vệ bà tử đang cau có nhưng lại rót cho cô bé nửa bát nước. Vệ bà tử nghiêm mặt nói với cô bé: "Năm nay hạn hán, nước khan hiếm lắm, uống tiết kiệm thôi... Đừng để nghẹn đấy!"
Nước mắt cô bé sắp trào ra rồi!
Tuy còn nhỏ nhưng cô bé cũng hiểu chuyện.
Đó là một cây dây leo hơi héo úa.
Du lão đầu thường xuyên vào núi nên cũng là người sành sỏi, ông trợn tròn mắt, giọng nói cũng cao hơn: "Ôi chao, bà nó, đây chẳng phải là Chước Châm Thảo sao? Bà lấy ở đâu ra vậy?"
Chước Châm Thảo là dược liệu chính của nhiều loại thuốc chữa thương, có tác dụng rất tốt trong việc điều trị vết thương do va đập, hoạt huyết hóa ứ, nhưng vì rất hiếm nên giá cả rất đắt. Mặc dù cây mà Vệ bà tử đang cầm có hơi èo uột, nhưng sau khi phơi khô, bán ở hiệu thuốc trong huyện thì ít nhất cũng được bốn đồng bạc!
Bốn đồng bạc, có thể đổi được mười đấu gạo thô!
Thêm chút rau dại gì đó thì cũng đủ cho cả nhà ăn cả tháng!
Du lão đầu mừng rỡ!
Lúc này Vệ bà tử mới chậm rãi nói: "Lúc tôi đi nhặt con bé này thì nó đang nằm mê man giữa hai tảng đá. Tôi bế nó lên thì thấy trong khe đá mọc cây Chước Châm Thảo này. Tôi đoán, đây có lẽ là ý trời - Con bé này có phúc lắm."
Du lão đầu mơ hồ đoán được ý của Vệ bà tử, ông trầm ngâm không nói.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Vệ bà tử cũng quyết định, lạnh lùng nói với cô bé lem luốc: "Nhà cháu đã bỏ rơi cháu rồi, vậy thì từ giờ cháu cứ ở lại đây với bà! Bà có miếng ăn thì cháu cũng có miếng ăn!"
"Hả?" Cô bé ngơ ngác ngẩng đầu lên, khóe miệng còn dính vụn bánh bột ngô, trông có vẻ ngốc nghếch.
Mãi một lúc sau cô bé mới phản ứng lại.
Người nãi nãi đã cứu cô bé này, đang nói muốn nuôi cô bé sao?
Du lão đầu vừa mừng vừa lo, thở dài: "Hy vọng nuôi sống được con bé."
Vệ bà tử tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Nó chỉ là một đứa con gái còi cọc, ăn được bao nhiêu cơm chứ? Tôi bớt ăn vài miếng là nuôi được nó rồi!"
Du lão đầu nghĩ cũng đúng, liền gật đầu lia lịa, lẩm bẩm: "Bà nói đúng lắm, tôi cũng sẽ bớt ăn hai miếng. Một đứa nhỏ như vậy, chúng ta không thể đuổi nó đi để nó chết được..."
Mắt cô bé vẫn còn đẫm lệ, rụt rè nhìn Du lão đầu, rồi lại nhìn Vệ bà tử đang cau có nhưng lại rót cho cô bé nửa bát nước. Vệ bà tử nghiêm mặt nói với cô bé: "Năm nay hạn hán, nước khan hiếm lắm, uống tiết kiệm thôi... Đừng để nghẹn đấy!"
Nước mắt cô bé sắp trào ra rồi!
Tuy còn nhỏ nhưng cô bé cũng hiểu chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.