Chương 55
Nhất Bả Sát Trư Đao
20/07/2021
Kê Từ gần như không chậm trễ phút nào lái xe về nhà.
Về tới chung cư lại không ngờ đợi mãi mà thang máy chẳng chịu đi xuống.
Kê Từ nhìn thang máy vẫn còn trên tầng cao chậm chạp không chịu nhúc nhích, nắm chặt lòng bàn tay, không nghĩ ngợi nữa chạy lên cầu thang bộ.
Tổng cộng mười sáu tầng, Kê Từ chạy một đường lên nhà, tay run run nhưng mở cửa nhà lại lưu loát không suy suyễn.
Anh mở cửa cho rằng sẽ thấy Thành Việt đi lung tung trong phòng khách, lại không ngờ anh đi vào huyền quan thì thấy cảnh như sau.
Thành Việt đang ngồi trên ghế salong, nhìn về phía anh, mang trên mặt một nụ cười chỉ cần liếc mắt là nhận ra cậu đang giả vờ “Chú về rồi à?”
Kê Từ nhìn dáng vẻ của Thành Việt, hô hấp đã bình ổn bỗng như bị sóng dữ đánh tan, thở càng lúc càng gấp, anh chậm rãi cúi người xuống dùng tay chống gối, mồ hôi trên trán cứ thế nhỏ xuống thành giọt.
Thành Việt nghe thấy tiếng cửa mở mới giả vờ ngồi lên sô pha, lúc này thấy Kê Từ rõ ràng không bình thường, ngay lập tức bật dậy chạy tới chỗ Kê Từ.
“Kê Từ! Kê Từ!” trong mắt Thành Việt tràn đầy hoảng loạn, sốt ruột đưa tay ra lại không biết nên dìu ở đâu, gấp gáp gọi tên Kê Từ liên tục.
“Không có gì, tôi không sao.” Kê Từ sợ cậu hoảng, sau khi nói xong miễn cưỡng đè nén hơi thở, đứng dậy nhìn Thành Việt hoảng sợ đỏ ửng viền mắt, tim như bị thít chặt.
“Chú… chú muốn uống nước không?” Thành Việt cẩn thận từng li từng tí lau đi mồ hôi trên trán của Kê Từ, vừa lau xong thu tay về, một giây sau cả người Thành Việt bỗng nhiên bị Kê Từ dùng sức thật mạnh ôm vào lòng.
Thành Việt giật mình mở to hai mắt, nhưng không nhúc nhích để yên cho Kê Từ ôm.
Tiếng thở dốc gấp gáp gần như là dán vào bên tai Thành Việt, khiến cậu vươn tay ôm lấy eo Kê Từ, chậm rãi vuốt vuốt lưng anh “Chú sao vậy?”
Kê Từ thật vất vả thả nhẹ hơi thở, nhưng không biết trả lời vấn đề của Thành Việt thế nào, không thể làm gì hơn là viện đại một cái cớ “Công việc xảy ra chút vấn đề…”
Hai người dán chặt vào nhau không một kẽ hở, điều này làm cho Thành Việt cảm nhận được rõ ràng tiếng tim đập dồn dập của Kê Từ.
Cậu cho là tâm trạng Kê Từ không dễ chịu, đưa tay vỗ vỗ lưng anh “Không sao… gặp sự cố nên có vấn đề thôi, tái ông…”
“Đừng có tái ông thất mã nữa…” Kê Từ cắt ngang lời cậu, bất đắc dĩ đặt cằm lên đỉnh đầu Thành Việt, nhẹ nhàng cọ cọ “Nhóc nên học nhiều ngữ văn hơn đi.”
Thành Việt “…”
Thành Việt trầm mặc suy nghĩ một chút, phát hiện mình lớn như vậy nhưng chưa từng an ủi ai, cũng không ai dạy cậu cách an ủi người khác.
Cậu chỉ đành cẩn thận từng li từng tí ngốc nghếch vỗ vỗ lưng Kê Từ, đặc biệt nghiêm túc mở miệng từng câu ngắt ngứ “Chú nhất định có thể xử lý tốt công việc xảy ra vấn đề mà, xử lý không tốt cũng không sao đâu, sau này tôi sẽ nuôi chú… bây giờ chú không cần cố gắng như vậy đâu, tôi sẽ cố gắng nhanh lớn lên…”
Kê Từ bị Thành Việt làm cho mềm lòng vô cùng, nhóc con này thật biết cách làm người ta xúc động, anh thật hận không thể ôm người xoa nắn một phen.
“Chú đừng gấp gáp.” Thành Việt còn nghẹn ra một câu.
“Tôi gấp chết mất thôi.” Kê Từ mắng nhẹ một câu, kéo người ra khỏi ngực mình, hai tay nâng mặt Thành Việt “Nhóc nhanh lớn lên đi.”
Âm thanh Kê Từ ép quá trầm, Thành Việt vốn nghe không rõ anh nói gì, ngước đầu định hỏi thì thấy gương mặt Kê Từ chầm chậm cúi xuống.
Đôi mắt Thành Việt mở càng ngày càng to theo động tác của Kê Từ, mãi cho đến khi hơi thở ấm áp của Kê Từ phả lên mặt cậu…
Trên trán truyền đến cảm xúc ấm áp khiến cả người Thành Việt cứng đờ.
Từ đầu đến chân cậu như bị đổ xi măng, ngoại trừ… phần da trên trán được Kê Từ hôn là còn cảm giác.
Kê Từ nhẹ nhàng hôn lên trán cậu một cái, chậm rãi rời đi, lần này lại mở miệng nói rất rõ ràng “Tôi chờ nhóc lớn.”
Lần này tim Thành Việt thực sự là sắp nổ tung, cả người mềm nhũn, vừa rồi Kê Từ nói gì cậu kỳ thực nghe không rõ, nhưng hiện tại trong đầu có ấn tượng đặt biệt rõ ràng.
Kê Từ hôn cậu rồi!
Hôn cậu rồi!
Hôn!
Thành Việt cả người hưng phấn đến độ Kê Từ ôm cậu ngồi lên ghế salong rồi cũng không nhận ra.
Mãi cho đến khi Kê Từ bưng cốc nước đến cho Thành Việt uống vài hớp, Thành Việt mới miễn cưỡng thoát khỏi sự hưng phấn ấy.
“Sao lại toát mồ hôi nhiều thế?” Kê Từ vươn tay xoa cái trán cậu, lại thăm dò đưa tay vào lưng áo T-shirt của cậu sờ một cái “Lát nữa đi tắm đi, chạy marathon cũng không dễ đổ mồ hôi thế này.”
“Sao cổ của chú vẫn đỏ vậy?” Thành Việt hắng giọng một cái, làm bộ vô tình hỏi dấu vết màu đỏ trên cổ Kê Từ.
Kê Từ nghiêng đầu liếc cậu một cái, nhìn bộ dáng giả vờ nhưng thực chất muốn hỏi cho rõ của Thành Việt thấy có hơi buồn cười.
Thành Việt nhìn cái cổ Kê Từ, càng nhìn thì sự buồn bực trong lòng càng dâng lên, tay cũng không tự chủ được nắm chặt thành đấm.
“Há miệng.” Kê Từ nhìn cậu.
“…hả?” nắm tay Thành Việt vô thức buông lỏng ra.
Kê Từ không đợi cậu há miệng ra, tay ngắt lấy cằm Thành Việt ép cậu há mồm, tiếp đó dùng tay kia sờ sờ răng nanh của Thành Việt, thở dài “Cái răng này sao lại nhọn như thế?”
Thành Việt há miệng không dám động đậy, lời nói ra không được rõ ràng “Cái…?”
“Nhìn chỗ này của tôi xem.” Kê Từ nghiêng đầu, dùng ngón tay chỉ lên cổ “Răng nanh của nhóc cắn tôi, nanh bên trái khá nhọn, dấu răng này không thấy quen sao?”
Thành Việt ngẩn người, tự mình đưa tay sờ răng nanh một cái, trong đầu chợt lóe lên vài hình ảnh, nhưng không quá rõ ràng.
“Nói xem, răng nanh của ai chỉ dài một bên?” Kê Từ cười nhìn cậu “Cắn chặt người khác không nhả, hệt như chó con.”
Thành Việt nghe anh nói xong, trong đầu cuối cùng nhớ ra chuyện buổi tối hôm đó mình dường như đã cắn Kê Từ mấy cái.
Tiếp đó lại nhớ tới chuyện vì dấu vết trên cổ Kê Từ mà mình đã làm ra chuyện ngớ ngẩn gì, trên mặt nhanh chóng đỏ phừng một mảnh.
Tảng đá hoài nghi mãi lơ lửng trong lòng rốt cục rơi xuống.
Thành Việt thấp giọng thở ra một hơi, lặng lẽ lau sạch mồ hôi trong lòng bàn tay.
Hai ngày thứ bảy chủ nhật này, Kê Từ mang toàn bộ công việc về nhà, cố gắng vừa bên cạnh Thành Việt vừa làm việc.
Buổi tối lại nghĩ hết tất cả cách ngủ cùng cậu.
Quả như Tống Nghi nói, tình huống Thành Việt thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều.
Kê Từ cố ý ra ngoài 2 tiếng vào buổi trưa, Thành Việt trong camera theo dõi khá hơn nhiều so với lúc trước.
Nhưng khi anh ra ngoài khoảng nửa giờ, tâm trạng Thành Việt rõ ràng bắt đầu xuất hiện lo lắng và căng thẳng.
Kê Từ đối với Thành Việt xưa nay không thiếu kiên nhẫn, anh bằng lòng từng bước một dẫn dắt Thành Việt thoát ra khỏi loại trạng thái tiêu cực này.
Càng về sau, Kê Từ đối với chuyện này càng là tình nguyện đến không thể tình nguyện hơn.
Chiều chủ nhật, Kê Từ sắp xếp tài liệu liên quan đến công ty ba mẹ Thành Việt xong xuôi, Đàm Mẫn Mẫn hẹn gặp mặt.
Trước khi đi anh cứ cân nhắc không thôi, nhưng cuối cùng vẫn quyết định mang theo Thành Việt.
Chuyện liên quan tới ba mẹ Thành Việt anh đã nói qua cùng cậu vào buổi tối hôm trước, thái độ và tâm trạng của Thành Việt đối với chuyện này khiến anh kinh ngạc không ngớt.
Anh cho rằng Thành Việt sẽ tức giận, sẽ đau khổ…
Nhưng hoàn toàn không có những thứ đó, Thành Việt đối với chuyện này rất bình tĩnh, chỉ là nghe anh nói xong thì yên lặng hơn nhiều.
Cho nên trước khi đi anh còn đặc biệt hỏi thăm ý kiến Thành Việt.
Thành Việt nhíu mày nghĩ ngợi một chốc, cậu không muốn ra ngoài gặp cái người Đàm Mẫn Mẫn kia, thế nhưng cậu cũng không muốn không nhìn thấy Kê Từ trong thời gian dài.
Nên cuối cùng cậu vẫn đồng ý đi cùng Kê Từ.
Nơi Đàm Mẫn Mẫn hẹn là một quán trà, Kê Từ và Thành Việt dưới sự hướng dẫn của người phục vụ đi lên phòng nhỏ ở lầu hai.
Vừa mở cửa, Đàm Mẫn Mẫn liền đứng dậy từ chỗ ngồi.
Thành Việt ngẩng đầu liếc nhìn Đàm Mẫn Mẫn, suýt tí thì không nhận ra nữa.
Thoạt trông sắc mặt của Đàm Mẫn Mẫn rất kém,vành mắt xanh đen, nhưng vẫn miễn cưỡng cười cười khi thấy hai người họ.
“Uống gì chứ?” Đàm Mẫn Mẫn hỏi.
“Không cần.” Kê Từ nhìn đồng hồ đeo tay, “Nếu cô có vấn đề về những gì đã thảo luận thì cứ hỏi, mười phút nữa tôi còn có việc.”
Đàm Mẫn Mẫn liếc mắt nhìn Thành Việt đang cúi đầu chơi điện thoại di động bên cạnh Kê Từ, mang trên mặt nghi vấn bắt đầu dò hỏi Kê Từ các việc mở phiên tòa và xử lý pháp luật sau này đối với cô ta.
Hai người rất nhanh đã nói xong, Đàm Mẫn Mẫn chà xát tay, nhìn về phía Thành Việt, do dự mãi nhưng vẫn mở miệng “Tôi có thể nói chuyện riêng với A Việt không? Tôi có vài lời muốn nói với thằng bé.”
Kê Từ híp mắt nhìn cô ta chăm chăm “Cứ vậy nói đi.”
Thành Việt nghe thấy Đàm Mẫn Mẫn, dời tầm mắt khỏi máy bay trên tay, ép chính mình đối diện với ánh mắt của cô ta.
Đàm Mẫn Mẫn sửng sốt nhìn cậu mấy chục giây, mới chậm rãi mở miệng.
“Dì có lỗi với cháu, dì thực sự xin lỗi về chuyện của mẹ cháu, dì chưa hề nghĩ rằng chuyện sẽ đi đến nước này, dì chỉ là… dì chỉ là muốn lấy một ít tiền, quan hệ của dì và mẹ cháu tốt như vậy, chuyện sau đó thật không phải dì muốn làm, dì… thật có lỗi với cháu.” Sắc mặt Đàm Mẫn Mẫn càng nói càng không tốt, ánh mắt mang theo sự khẩn cầu nhìn về phía Thành Việt “Dì thật sự là nhất thời bị ma quỷ mê hoặc, dì sai rồi.”
Kê Từ ngồi bên cạnh nghe cô ta nói xong, khóe môi nhếch lên mang theo vẻ trào phúng.
Nhưng Thành Việt lại chẳng có biểu tình gì, thậm chí có thể nói là bình tĩnh.
Đàm Mẫn Mẫn nói một hồi, viền mắt chậm rãi đỏ lên “Mỗi ngày sau khi mẹ cháu gặp chuyện, mỗi ngày dì đều hối hận, dì thật sự không ngờ chuyện lại biến thành như thế, cháu có thể tha thứ cho dì không? Dì thực sự hối hận rồi, cháu…”
“Tôi sẽ không tha thứ cho dì.” Thành Việt cắt ngang màn khóc lóc kể lể của Đàm Mẫn Mẫn.
“A Việt…” Đàm Mẫn Mẫn khóc lớn “Dì thực sự hối hận rồi.”
Thành Việt cau mày nhìn cô ta khóc, vươn tay lấy khăn giấy đưa qua, âm thanh có phần bình thản “Dì không phải thực sự cảm thấy có lỗi với tôi, cũng không phải dì hối hận những chuyện đã làm, mà chỉ là cho đến bây giờ thì cách duy nhất khiến bản thân dì được thoải mái hơn chính là lừa mình dối người để lương tâm của dì thôi ray rứt và được an ổn.”
“Tôi không muốn dì được thoải mái, càng không muốn tha thứ cho dì.”
Đàm Mẫn Mẫn nghe cậu nói xong, tiếng khóc đứt quãng cũng ngừng lại, trợn mắt không dám tin nhìn Thành Việt.
Kê Từ cũng hơi kinh ngạc nhìn biểu tình lạnh lùng trên mặt Thành Việt, Thành Việt như vậy có vẻ như đã thực sự trưởng thành rồi.
Nhưng cái giá của sự trưởng thành này không khỏi lớn đến mức trầm trọng.
“Đi thôi.” Thành Việt không muốn tiếp tục nhìn cô ta khóc, đứng lên.
Kê Từ cũng đứng dậy, tay vỗ hai cái lên lưng Thành Việt, nhìn về phía Đàm Mẫn Mẫn vẫn còn ngồi trên ghế, suy nghĩ một chút “Cô Đàm, hi vọng cô giữ gìn sức khỏe, ít nhất đến trước khi phiên tòa diễn ra.”
Lúc đi ra ngoài, Thành Việt không tự chủ được thở phào một hơi.
Kê Từ nhìn cái trán đầy mồ hôi của cậu, lấy khăn tay trong túi ra lau cho Thành Việt “Vừa rồi đến là khí thế, sao ra đây lại xì hơi rồi.”
Thành Việt dẩu môi “Có thể như nhau sao, dì ấy không phải là muốn tôi khổ đại cừu thâm bản thân giãy dụa, sau đó tha thứ dì ấy, sau đó nữa dì ấy và tôi hàn gắn quan hệ, tôi có thể làm được chuyện buồn nôn như vậy chắc.”
“Không sai, thưởng cho nhóc.” Kê Từ cười chọt cái trán Thành Việt “Muốn gì cứ nói.”
“Tôi muốn ăn kem.” Thành Việt nhìn cửa hàng kem cách đó không xa, đưa ra năm ngón tay “Muốn ăn năm vị.”
Kê Từ không nói gì nhìn cậu.
Thành Việt chột dạ, cụp lại một ngón tay trong năm ngón đang giơ.
Kê Từ vẫn chau mày không nói chuyện.
Thành Việt hệt như cắt đi khúc thịt, gập xuống hai ngón tay “Hai vị! Hai loại thôi đó!”
“Đi thôi.” Kê Từ vươn tay ôm vai cậu, dắt người đi.
Cửa hàng bán kem này khá nhỏ, nhưng người xếp hàng mua lại nhiều đến lạ, Kê Từ thấy nhiều người quá, để Thành Việt đứng bên ngoài, còn anh thì đi tới xếp hàng.
Cách đó không xa có một đôi tình nhân nhỏ hấp dẫn ánh mắt Kê Từ.
Người nam cầm cây kem, đặt bên mép cô gái, cười trêu “Gọi anh một câu.”
Cô gái mới đầu còn nhăn nhó trừng mắt nhìn cậu ta, vẫn không nói gì.
Người nam dán kem lên mép cô gái một chút, nhanh chóng lấy ra “Nhanh kêu đi, kêu xong cho em ăn.”
Cô gái liếm môi một cái, sắc mặt đỏ chót nhỏ giọng kêu “Ông xã ~”
Kê Từ thấy cảnh đó nhướng nhướng mày, xếp hàng mua hai cây kem, đi tới chỗ Thành Việt đứng đợi gần đó.
Thành Việt nhìn anh cầm hai cây kem trên tay, mắt sáng rực lên, tiến lên nhận lấy.
“Gọi tôi một câu xem.” Kê Từ bắt chước dáng vẻ của cậu trai vừa rồi.
“Kê Từ?” Thành Việt kêu xong trong đầu chợt lóe bóng đèn, kịp thời phản ứng lại, bây giờ không thể gọi như vậy.
Cậu nuốt một ngụm nước bọt, nhìn hai cây kem trên tay Kê Từ, lập tức thay đổi “Cậu!”
Kê Từ: “…”
Thành Việt nhìn sắc mặt anh liền suy nghĩ một chút, nói “Cậu cả?”
Kê Từ: “…”
Thành Việt: “… cậu hai?”
“Câm miệng.” Sắc mặt Kê Từ khó coi nhét cây kem vào miệng cậu.
Tác giả:
Thành Việt: không ngờ phải không! *kiêu ngạo ưỡn ngực*
Kê Từ: nụ cười dần mất đạo đức, hành vi dần biến thái.
Về tới chung cư lại không ngờ đợi mãi mà thang máy chẳng chịu đi xuống.
Kê Từ nhìn thang máy vẫn còn trên tầng cao chậm chạp không chịu nhúc nhích, nắm chặt lòng bàn tay, không nghĩ ngợi nữa chạy lên cầu thang bộ.
Tổng cộng mười sáu tầng, Kê Từ chạy một đường lên nhà, tay run run nhưng mở cửa nhà lại lưu loát không suy suyễn.
Anh mở cửa cho rằng sẽ thấy Thành Việt đi lung tung trong phòng khách, lại không ngờ anh đi vào huyền quan thì thấy cảnh như sau.
Thành Việt đang ngồi trên ghế salong, nhìn về phía anh, mang trên mặt một nụ cười chỉ cần liếc mắt là nhận ra cậu đang giả vờ “Chú về rồi à?”
Kê Từ nhìn dáng vẻ của Thành Việt, hô hấp đã bình ổn bỗng như bị sóng dữ đánh tan, thở càng lúc càng gấp, anh chậm rãi cúi người xuống dùng tay chống gối, mồ hôi trên trán cứ thế nhỏ xuống thành giọt.
Thành Việt nghe thấy tiếng cửa mở mới giả vờ ngồi lên sô pha, lúc này thấy Kê Từ rõ ràng không bình thường, ngay lập tức bật dậy chạy tới chỗ Kê Từ.
“Kê Từ! Kê Từ!” trong mắt Thành Việt tràn đầy hoảng loạn, sốt ruột đưa tay ra lại không biết nên dìu ở đâu, gấp gáp gọi tên Kê Từ liên tục.
“Không có gì, tôi không sao.” Kê Từ sợ cậu hoảng, sau khi nói xong miễn cưỡng đè nén hơi thở, đứng dậy nhìn Thành Việt hoảng sợ đỏ ửng viền mắt, tim như bị thít chặt.
“Chú… chú muốn uống nước không?” Thành Việt cẩn thận từng li từng tí lau đi mồ hôi trên trán của Kê Từ, vừa lau xong thu tay về, một giây sau cả người Thành Việt bỗng nhiên bị Kê Từ dùng sức thật mạnh ôm vào lòng.
Thành Việt giật mình mở to hai mắt, nhưng không nhúc nhích để yên cho Kê Từ ôm.
Tiếng thở dốc gấp gáp gần như là dán vào bên tai Thành Việt, khiến cậu vươn tay ôm lấy eo Kê Từ, chậm rãi vuốt vuốt lưng anh “Chú sao vậy?”
Kê Từ thật vất vả thả nhẹ hơi thở, nhưng không biết trả lời vấn đề của Thành Việt thế nào, không thể làm gì hơn là viện đại một cái cớ “Công việc xảy ra chút vấn đề…”
Hai người dán chặt vào nhau không một kẽ hở, điều này làm cho Thành Việt cảm nhận được rõ ràng tiếng tim đập dồn dập của Kê Từ.
Cậu cho là tâm trạng Kê Từ không dễ chịu, đưa tay vỗ vỗ lưng anh “Không sao… gặp sự cố nên có vấn đề thôi, tái ông…”
“Đừng có tái ông thất mã nữa…” Kê Từ cắt ngang lời cậu, bất đắc dĩ đặt cằm lên đỉnh đầu Thành Việt, nhẹ nhàng cọ cọ “Nhóc nên học nhiều ngữ văn hơn đi.”
Thành Việt “…”
Thành Việt trầm mặc suy nghĩ một chút, phát hiện mình lớn như vậy nhưng chưa từng an ủi ai, cũng không ai dạy cậu cách an ủi người khác.
Cậu chỉ đành cẩn thận từng li từng tí ngốc nghếch vỗ vỗ lưng Kê Từ, đặc biệt nghiêm túc mở miệng từng câu ngắt ngứ “Chú nhất định có thể xử lý tốt công việc xảy ra vấn đề mà, xử lý không tốt cũng không sao đâu, sau này tôi sẽ nuôi chú… bây giờ chú không cần cố gắng như vậy đâu, tôi sẽ cố gắng nhanh lớn lên…”
Kê Từ bị Thành Việt làm cho mềm lòng vô cùng, nhóc con này thật biết cách làm người ta xúc động, anh thật hận không thể ôm người xoa nắn một phen.
“Chú đừng gấp gáp.” Thành Việt còn nghẹn ra một câu.
“Tôi gấp chết mất thôi.” Kê Từ mắng nhẹ một câu, kéo người ra khỏi ngực mình, hai tay nâng mặt Thành Việt “Nhóc nhanh lớn lên đi.”
Âm thanh Kê Từ ép quá trầm, Thành Việt vốn nghe không rõ anh nói gì, ngước đầu định hỏi thì thấy gương mặt Kê Từ chầm chậm cúi xuống.
Đôi mắt Thành Việt mở càng ngày càng to theo động tác của Kê Từ, mãi cho đến khi hơi thở ấm áp của Kê Từ phả lên mặt cậu…
Trên trán truyền đến cảm xúc ấm áp khiến cả người Thành Việt cứng đờ.
Từ đầu đến chân cậu như bị đổ xi măng, ngoại trừ… phần da trên trán được Kê Từ hôn là còn cảm giác.
Kê Từ nhẹ nhàng hôn lên trán cậu một cái, chậm rãi rời đi, lần này lại mở miệng nói rất rõ ràng “Tôi chờ nhóc lớn.”
Lần này tim Thành Việt thực sự là sắp nổ tung, cả người mềm nhũn, vừa rồi Kê Từ nói gì cậu kỳ thực nghe không rõ, nhưng hiện tại trong đầu có ấn tượng đặt biệt rõ ràng.
Kê Từ hôn cậu rồi!
Hôn cậu rồi!
Hôn!
Thành Việt cả người hưng phấn đến độ Kê Từ ôm cậu ngồi lên ghế salong rồi cũng không nhận ra.
Mãi cho đến khi Kê Từ bưng cốc nước đến cho Thành Việt uống vài hớp, Thành Việt mới miễn cưỡng thoát khỏi sự hưng phấn ấy.
“Sao lại toát mồ hôi nhiều thế?” Kê Từ vươn tay xoa cái trán cậu, lại thăm dò đưa tay vào lưng áo T-shirt của cậu sờ một cái “Lát nữa đi tắm đi, chạy marathon cũng không dễ đổ mồ hôi thế này.”
“Sao cổ của chú vẫn đỏ vậy?” Thành Việt hắng giọng một cái, làm bộ vô tình hỏi dấu vết màu đỏ trên cổ Kê Từ.
Kê Từ nghiêng đầu liếc cậu một cái, nhìn bộ dáng giả vờ nhưng thực chất muốn hỏi cho rõ của Thành Việt thấy có hơi buồn cười.
Thành Việt nhìn cái cổ Kê Từ, càng nhìn thì sự buồn bực trong lòng càng dâng lên, tay cũng không tự chủ được nắm chặt thành đấm.
“Há miệng.” Kê Từ nhìn cậu.
“…hả?” nắm tay Thành Việt vô thức buông lỏng ra.
Kê Từ không đợi cậu há miệng ra, tay ngắt lấy cằm Thành Việt ép cậu há mồm, tiếp đó dùng tay kia sờ sờ răng nanh của Thành Việt, thở dài “Cái răng này sao lại nhọn như thế?”
Thành Việt há miệng không dám động đậy, lời nói ra không được rõ ràng “Cái…?”
“Nhìn chỗ này của tôi xem.” Kê Từ nghiêng đầu, dùng ngón tay chỉ lên cổ “Răng nanh của nhóc cắn tôi, nanh bên trái khá nhọn, dấu răng này không thấy quen sao?”
Thành Việt ngẩn người, tự mình đưa tay sờ răng nanh một cái, trong đầu chợt lóe lên vài hình ảnh, nhưng không quá rõ ràng.
“Nói xem, răng nanh của ai chỉ dài một bên?” Kê Từ cười nhìn cậu “Cắn chặt người khác không nhả, hệt như chó con.”
Thành Việt nghe anh nói xong, trong đầu cuối cùng nhớ ra chuyện buổi tối hôm đó mình dường như đã cắn Kê Từ mấy cái.
Tiếp đó lại nhớ tới chuyện vì dấu vết trên cổ Kê Từ mà mình đã làm ra chuyện ngớ ngẩn gì, trên mặt nhanh chóng đỏ phừng một mảnh.
Tảng đá hoài nghi mãi lơ lửng trong lòng rốt cục rơi xuống.
Thành Việt thấp giọng thở ra một hơi, lặng lẽ lau sạch mồ hôi trong lòng bàn tay.
Hai ngày thứ bảy chủ nhật này, Kê Từ mang toàn bộ công việc về nhà, cố gắng vừa bên cạnh Thành Việt vừa làm việc.
Buổi tối lại nghĩ hết tất cả cách ngủ cùng cậu.
Quả như Tống Nghi nói, tình huống Thành Việt thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều.
Kê Từ cố ý ra ngoài 2 tiếng vào buổi trưa, Thành Việt trong camera theo dõi khá hơn nhiều so với lúc trước.
Nhưng khi anh ra ngoài khoảng nửa giờ, tâm trạng Thành Việt rõ ràng bắt đầu xuất hiện lo lắng và căng thẳng.
Kê Từ đối với Thành Việt xưa nay không thiếu kiên nhẫn, anh bằng lòng từng bước một dẫn dắt Thành Việt thoát ra khỏi loại trạng thái tiêu cực này.
Càng về sau, Kê Từ đối với chuyện này càng là tình nguyện đến không thể tình nguyện hơn.
Chiều chủ nhật, Kê Từ sắp xếp tài liệu liên quan đến công ty ba mẹ Thành Việt xong xuôi, Đàm Mẫn Mẫn hẹn gặp mặt.
Trước khi đi anh cứ cân nhắc không thôi, nhưng cuối cùng vẫn quyết định mang theo Thành Việt.
Chuyện liên quan tới ba mẹ Thành Việt anh đã nói qua cùng cậu vào buổi tối hôm trước, thái độ và tâm trạng của Thành Việt đối với chuyện này khiến anh kinh ngạc không ngớt.
Anh cho rằng Thành Việt sẽ tức giận, sẽ đau khổ…
Nhưng hoàn toàn không có những thứ đó, Thành Việt đối với chuyện này rất bình tĩnh, chỉ là nghe anh nói xong thì yên lặng hơn nhiều.
Cho nên trước khi đi anh còn đặc biệt hỏi thăm ý kiến Thành Việt.
Thành Việt nhíu mày nghĩ ngợi một chốc, cậu không muốn ra ngoài gặp cái người Đàm Mẫn Mẫn kia, thế nhưng cậu cũng không muốn không nhìn thấy Kê Từ trong thời gian dài.
Nên cuối cùng cậu vẫn đồng ý đi cùng Kê Từ.
Nơi Đàm Mẫn Mẫn hẹn là một quán trà, Kê Từ và Thành Việt dưới sự hướng dẫn của người phục vụ đi lên phòng nhỏ ở lầu hai.
Vừa mở cửa, Đàm Mẫn Mẫn liền đứng dậy từ chỗ ngồi.
Thành Việt ngẩng đầu liếc nhìn Đàm Mẫn Mẫn, suýt tí thì không nhận ra nữa.
Thoạt trông sắc mặt của Đàm Mẫn Mẫn rất kém,vành mắt xanh đen, nhưng vẫn miễn cưỡng cười cười khi thấy hai người họ.
“Uống gì chứ?” Đàm Mẫn Mẫn hỏi.
“Không cần.” Kê Từ nhìn đồng hồ đeo tay, “Nếu cô có vấn đề về những gì đã thảo luận thì cứ hỏi, mười phút nữa tôi còn có việc.”
Đàm Mẫn Mẫn liếc mắt nhìn Thành Việt đang cúi đầu chơi điện thoại di động bên cạnh Kê Từ, mang trên mặt nghi vấn bắt đầu dò hỏi Kê Từ các việc mở phiên tòa và xử lý pháp luật sau này đối với cô ta.
Hai người rất nhanh đã nói xong, Đàm Mẫn Mẫn chà xát tay, nhìn về phía Thành Việt, do dự mãi nhưng vẫn mở miệng “Tôi có thể nói chuyện riêng với A Việt không? Tôi có vài lời muốn nói với thằng bé.”
Kê Từ híp mắt nhìn cô ta chăm chăm “Cứ vậy nói đi.”
Thành Việt nghe thấy Đàm Mẫn Mẫn, dời tầm mắt khỏi máy bay trên tay, ép chính mình đối diện với ánh mắt của cô ta.
Đàm Mẫn Mẫn sửng sốt nhìn cậu mấy chục giây, mới chậm rãi mở miệng.
“Dì có lỗi với cháu, dì thực sự xin lỗi về chuyện của mẹ cháu, dì chưa hề nghĩ rằng chuyện sẽ đi đến nước này, dì chỉ là… dì chỉ là muốn lấy một ít tiền, quan hệ của dì và mẹ cháu tốt như vậy, chuyện sau đó thật không phải dì muốn làm, dì… thật có lỗi với cháu.” Sắc mặt Đàm Mẫn Mẫn càng nói càng không tốt, ánh mắt mang theo sự khẩn cầu nhìn về phía Thành Việt “Dì thật sự là nhất thời bị ma quỷ mê hoặc, dì sai rồi.”
Kê Từ ngồi bên cạnh nghe cô ta nói xong, khóe môi nhếch lên mang theo vẻ trào phúng.
Nhưng Thành Việt lại chẳng có biểu tình gì, thậm chí có thể nói là bình tĩnh.
Đàm Mẫn Mẫn nói một hồi, viền mắt chậm rãi đỏ lên “Mỗi ngày sau khi mẹ cháu gặp chuyện, mỗi ngày dì đều hối hận, dì thật sự không ngờ chuyện lại biến thành như thế, cháu có thể tha thứ cho dì không? Dì thực sự hối hận rồi, cháu…”
“Tôi sẽ không tha thứ cho dì.” Thành Việt cắt ngang màn khóc lóc kể lể của Đàm Mẫn Mẫn.
“A Việt…” Đàm Mẫn Mẫn khóc lớn “Dì thực sự hối hận rồi.”
Thành Việt cau mày nhìn cô ta khóc, vươn tay lấy khăn giấy đưa qua, âm thanh có phần bình thản “Dì không phải thực sự cảm thấy có lỗi với tôi, cũng không phải dì hối hận những chuyện đã làm, mà chỉ là cho đến bây giờ thì cách duy nhất khiến bản thân dì được thoải mái hơn chính là lừa mình dối người để lương tâm của dì thôi ray rứt và được an ổn.”
“Tôi không muốn dì được thoải mái, càng không muốn tha thứ cho dì.”
Đàm Mẫn Mẫn nghe cậu nói xong, tiếng khóc đứt quãng cũng ngừng lại, trợn mắt không dám tin nhìn Thành Việt.
Kê Từ cũng hơi kinh ngạc nhìn biểu tình lạnh lùng trên mặt Thành Việt, Thành Việt như vậy có vẻ như đã thực sự trưởng thành rồi.
Nhưng cái giá của sự trưởng thành này không khỏi lớn đến mức trầm trọng.
“Đi thôi.” Thành Việt không muốn tiếp tục nhìn cô ta khóc, đứng lên.
Kê Từ cũng đứng dậy, tay vỗ hai cái lên lưng Thành Việt, nhìn về phía Đàm Mẫn Mẫn vẫn còn ngồi trên ghế, suy nghĩ một chút “Cô Đàm, hi vọng cô giữ gìn sức khỏe, ít nhất đến trước khi phiên tòa diễn ra.”
Lúc đi ra ngoài, Thành Việt không tự chủ được thở phào một hơi.
Kê Từ nhìn cái trán đầy mồ hôi của cậu, lấy khăn tay trong túi ra lau cho Thành Việt “Vừa rồi đến là khí thế, sao ra đây lại xì hơi rồi.”
Thành Việt dẩu môi “Có thể như nhau sao, dì ấy không phải là muốn tôi khổ đại cừu thâm bản thân giãy dụa, sau đó tha thứ dì ấy, sau đó nữa dì ấy và tôi hàn gắn quan hệ, tôi có thể làm được chuyện buồn nôn như vậy chắc.”
“Không sai, thưởng cho nhóc.” Kê Từ cười chọt cái trán Thành Việt “Muốn gì cứ nói.”
“Tôi muốn ăn kem.” Thành Việt nhìn cửa hàng kem cách đó không xa, đưa ra năm ngón tay “Muốn ăn năm vị.”
Kê Từ không nói gì nhìn cậu.
Thành Việt chột dạ, cụp lại một ngón tay trong năm ngón đang giơ.
Kê Từ vẫn chau mày không nói chuyện.
Thành Việt hệt như cắt đi khúc thịt, gập xuống hai ngón tay “Hai vị! Hai loại thôi đó!”
“Đi thôi.” Kê Từ vươn tay ôm vai cậu, dắt người đi.
Cửa hàng bán kem này khá nhỏ, nhưng người xếp hàng mua lại nhiều đến lạ, Kê Từ thấy nhiều người quá, để Thành Việt đứng bên ngoài, còn anh thì đi tới xếp hàng.
Cách đó không xa có một đôi tình nhân nhỏ hấp dẫn ánh mắt Kê Từ.
Người nam cầm cây kem, đặt bên mép cô gái, cười trêu “Gọi anh một câu.”
Cô gái mới đầu còn nhăn nhó trừng mắt nhìn cậu ta, vẫn không nói gì.
Người nam dán kem lên mép cô gái một chút, nhanh chóng lấy ra “Nhanh kêu đi, kêu xong cho em ăn.”
Cô gái liếm môi một cái, sắc mặt đỏ chót nhỏ giọng kêu “Ông xã ~”
Kê Từ thấy cảnh đó nhướng nhướng mày, xếp hàng mua hai cây kem, đi tới chỗ Thành Việt đứng đợi gần đó.
Thành Việt nhìn anh cầm hai cây kem trên tay, mắt sáng rực lên, tiến lên nhận lấy.
“Gọi tôi một câu xem.” Kê Từ bắt chước dáng vẻ của cậu trai vừa rồi.
“Kê Từ?” Thành Việt kêu xong trong đầu chợt lóe bóng đèn, kịp thời phản ứng lại, bây giờ không thể gọi như vậy.
Cậu nuốt một ngụm nước bọt, nhìn hai cây kem trên tay Kê Từ, lập tức thay đổi “Cậu!”
Kê Từ: “…”
Thành Việt nhìn sắc mặt anh liền suy nghĩ một chút, nói “Cậu cả?”
Kê Từ: “…”
Thành Việt: “… cậu hai?”
“Câm miệng.” Sắc mặt Kê Từ khó coi nhét cây kem vào miệng cậu.
Tác giả:
Thành Việt: không ngờ phải không! *kiêu ngạo ưỡn ngực*
Kê Từ: nụ cười dần mất đạo đức, hành vi dần biến thái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.