Tiểu Gia Đây Có Rất Nhiều Váy

Chương 56

Nhất Bả Sát Trư Đao

20/07/2021

“Các anh chị học sinh lớp 12 phải thi tốt nghiệp trung học cho nên trường học cho phép các em được nghỉ 3 ngày, ở nhà ôn bài cho tốt, các em sắp sửa lên 12 cả rồi, khi đó không còn thoải mái như hiện tại nữa đâu, dù lớp chúng ta xếp cuối trong khối nhưng cô tin các em mới là những học sinh thông minh nhất! Các em cũng phải cố gắng hết sức, đừng để cuối cùng cô bị thầy chủ nhiệm khối mắng đấy.” Cô Trần còn chưa nói xong, học sinh bên dưới đều hihi haha cười rộ lên.

“Thầy chủ nhiệm mắng cô Trần ở trường, về nhà ngay lập tức phải quỳ ván giặt đồ cho mà xem!” Trần Tổng nói xong, cả lớp cười càng to.

“Được rồi.” Cô Trần nở nụ cười, vỗ vỗ xấp đề thi trên bục giảng “Mỗi tổ xếp hàng lên nhận đề, thời gian đi học lại chắc các em đều biết rồi, cô không nói lại nữa.”

“Này, nghỉ 3 ngày có đi chơi không?” Trần Tổng nhanh tay lấy bảy tám xấp đề trên bục, đưa cho Thành Việt đứng xếp hàng sau lưng.

“Toàn là ngữ văn cả.” Thành Việt cầm một xấp, đưa những đề còn lại cho Trần Tổng.

“Ầy, chuyện nhỏ.” Trần Tổng đưa đống đề khác cho Thành Việt “Đi chơi đi? Cách Tử nói bên đường Hoài Ninh có quán rượu mới mở.”

“Đều là toán…” Thành Việt cầm một xấp rồi đưa mớ còn lại cho Trần Tổng “Tôi không đi, vị thành niên không thể vào quán bar.”

“Có sao đâu chớ, theo lý thuyết thì ông cũng xấp xỉ 18 rồi, ông…”

“Trần Tổng em có lấy đề nữa không đấy! Không thì lăn đi!” cô Trần trên bục giảng giơ tay khẽ tát lên cánh tay Trần Tổng “Cái thằng nhóc đáng ghét này!”

Thành Việt cười cười, nhận lấy xấp đề cô Trần đưa cho, nhét vào cặp rồi xoay người đi.

Thành Việt vừa ra đến cổng trường thì bị người chặn đường, cậu kinh ngạc nhìn chiếc xe cản trước mặt cùng người ngồi trên xe.

“Các cậu được nghỉ à?” Bạch Trinh cười nhìn cậu.

“Anh không thi tốt nghiệp à?” Thành Việt khó hiểu nhìn hắn “Sao không ôn tập mà lại đến trường?”

“Ừ thì…” Bạch Trinh vừa nói vừa xuống xe, bàn tay giấu sau lưng chảy mồ hôi “Anh đến đưa cậu một thứ.”

“Hả?” Thành Việt nhướng mày khó hiểu.

“Cái này.” Bạch Trinh đưa tay sau lưng ra, trên tay là một cái hộp tròn màu đen “Cậu cầm đi.”

Thành Việt bị động tác đột ngột của hắn làm ngẩn ra, nhưng vẫn nhận lấy chiếc hộp.

“Vừa mua trên đường đi, về nhà hẵng ăn.” Bạch Trinh vừa nói vừa leo lên xe, bàn tay nắm chặt tay lái quá nên hơi run lên, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì nhiều “Đợi thi xong… anh muốn nói với em một chuyện.”

“Chuyện gì?” Thành Việt nhẹ nhàng lắc chiếc hộp, không đoán được có gì bên trong.

“Lúc đó anh sẽ nói.” Bạch Trinh nhìn cậu, bỗng cười cười “Lên xe đi, anh đưa em về.”

“Không được.” Thành Việt vội vã xua tay “Anh nhanh về nhà ôn bài đi.”

“Lên nhanh đi, anh tiện đường mà.” Bạch Trinh ném mũ bảo hiểm cho cậu.

Thành Việt nhìn hắn, thở dài cất hộp vào cặp, ngồi lên xe.

Đến dưới công ty Kê Từ, Bạch Trinh nhận lấy mũ bảo hiểm từ tay Thành Việt, gượng gạo hỏi: “Người đàn ông lần trước là cậu em sao?”

“Ừm.” Thành Việt gật đầu.

“Có vẻ rất dữ.” Bạch Trinh khó chịu liếm môi một cái.

Thành Việt híp mắt nhìn động tác liếm môi của hắn, suy nghĩ một lúc rồi mở miệng “Anh có ý gì với cậu tôi?”

Bạch Trinh: “…”

Hắn thực lòng không dám có ý đó.

“Được rồi, em lên đi.” Bạch Trinh bất đắc dĩ “Anh về đây.”

Thành Việt nhìn hắn lái xe đi, vẻ mặt trầm trầm không biết nghĩ gì, đứng yên một hồi lâu mới quay người đi vào tòa nhà công ty.

Cậu vừa ra khỏi thang máy thì đúng lúc gặp Trương Mạnh Mạnh đang đứng trước quầy tiếp tân nhận bưu phẩm.

“Chào em, Thành Việt.” Trương Mạnh Mạnh chào hỏi cậu “Vừa rồi luật sư Kê còn nói với chị em sẽ tới, thật nhanh ghê.”



Thành Việt nhìn Trương Mạnh Mạnh mà hơi khó xử, nhớ tới lần trước Trương Mạnh Mạnh giới thiệu cửa hàng đủ loại váy cho Kê Từ, liền thấy mặt mũi nóng ran hết cả.

“Đi theo chị nào.” Trương Mạnh Mạnh cười cười với Thành Việt, dẫn cậu đến phòng làm việc của Kê Từ.

“Đến nhanh thế?” Kê Từ nghe tiếng động ngẩng đầu nhìn họ.

“Tôi được nghỉ 3 ngày.” Thành Việt vừa đi vào vừa ném cặp lên ghế salong, đi tới trước bàn làm việc của Kê Từ “Tôi có thể đến công ty chú mỗi ngày không?”

“Được.” Kê Từ trả lời, thấy mồ hôi trên trán cậu thì chau mày đứng dậy, vươn tay lau đi “Đều là mồ hôi.”

“Do trời nóng mà.” Thành Việt cười, dụi dụi cái trán vào lòng bàn tay Kê Từ.

Kê Từ thấy động tác của cậu không nhịn được cười “Cún con.”

“Chú là cún lớn.” Thành Việt rụt đầu về.

“Ra ngoài rót nước uống đi.” Kê Từ đưa cốc của anh cho cậu.

“Chú uống nước không?” Thành Việt nhận lấy cốc.

“Uống.” Kê Từ cúi đầu sắp xếp lại văn kiện tán loạn trên bàn.

Thành Việt cầm cốc đi hỏi Trương Mạnh Mạnh vị trí phòng giải khát rồi nhanh nhẹn đi tìm, thực ra cậu hơi khát.

Phòng giải khát rất lớn, trên ghế salong còn có vài ba người đang ngồi ăn đồ ăn vặt.

Thành Việt quét mắt một vòng, đi tới quầy nhỏ đầu tiên, có rất nhiều đồ ăn thức uống, nhưng hiện tại cậu chỉ muốn uống ngụm nước.

Thành Việt vòng qua loạt máy pha chế mới tìm được máy nước lọc ở trong cùng, vừa đặt cốc vào chờ nước tự chảy xuống, trên bả vai đột ngột bị người nào đó vỗ lên.

Thành Việt giật nảy mình, cốc trên tay vung lên, nước bên trong cũng theo đó hắt lên ngực áo cậu.

“Ấy!” Đoạn Trường Thịnh cũng bị tình huống này làm giật mình, vội vã rút vài tờ khăn giấy bên cạnh lau lên ngực áo Thành Việt.

Thành Việt để anh ta lau vài cái xong mới phản ứng lại, nhìn rõ là Đoạn Trường Thịnh thì đôi mắt ngày càng mở to “Sao chú lại ở đây?”

“Chú còn định hỏi nhóc sao lại ở đây.” Đoạn Trường Thịnh nhìn cậu, cười rạng rỡ “Trẻ con đúng là nhõng nhẽo, cậu nhóc đi làm mà cũng đi theo.”

“Tôi đang hỏi chú đấy.” Thành Việt không còn tâm trạng lấy nước “Sao chú lại ở đây?”

“Chú làm việc ở đây mà.” Đoạn Trường Thịnh nói.

“Tôi đã hỏi…” sắc mặt Thành Việt có phần kém đi, nhấn từng chữ “Sao chú lại ở đây?”

Lần này Đoạn Trường Thịnh cũng hiểu, cười cười ghé sát lại Thành Việt, nhỏ giọng kề ngay bên tai cậu “Nhóc đoán xem.”

Thành Việt nghiêng đầu nhìn anh ta, sắc mặt càng kém hơn.

“Giận rồi à?” Đoạn Trường Thịnh hớp cà phê trong ly, thản nhiên nói “Đúng thế, chú thích cậu ta, từ khi học đại học đã thích, vô cùng thích.”

Thành Việt nhíu mày, nghe xong sắc mặt hơi tái, ngón tay cầm cốc dùng sức mạnh đến nỗi trắng bệch.

“Chú đây cũng không bắt nạt nhóc con như cháu được, chúng ta…” Đoạn Trường Thịnh còn chưa nói xong, dáng vẻ mặt mũi trắng bệch của Thành Việt làm anh ta bỗng hơi buồn cười “Nhóc tức tối gì chứ, chú đợi Kê Từ mười mấy năm, ranh con như nhóc chen ngang chú còn chẳng tức đây.”

Phẫn nộ trong mắt Thành Việt càng hiện rõ, cậu tức giận, giận vì mình không thể nói ra chuyện mà Đoạn Trường Thịnh có thể dễ dàng nói ra như thế, cũng giận vì Đoạn Trường Thịnh trắng trợn không thèm dè chừng mà tuyên chiến với cậu.

Là vì cậu còn nhỏ tuổi.

Câu trước câu sau đều gọi cậu là thằng nhóc, trong giọng nói còn mang theo năm phần xem thường.

Nhỏ tuổi thì sao chứ! Thành Việt cắn răng nuốt không trôi cục tức này, chớp mắt miễn cưỡng thu lại cảm xúc trên mặt, xoay người rót lại nước.

“Này, cạnh tranh công bằng được không nào?” Đoạn Trường Thịnh cười cúi đầu nhìn cậu “Đừng nóng, chú nói thật đấy.”



“Được thôi, cạnh tranh công bằng nào, ÔNG CHÚ.” Thành Việt nghiêng đầu nhìn anh ta, cười uống hớp nước, cuối cùng còn liếm miệng cốc một cái, đắc ý nói “Là cốc của Kê Từ đấy, tôi có thể liếm, còn ông chú thì không.”

DTrần Tổng sửng sốt: “Nhóc gọi chú là gì?”

“Ông chú chứ còn gì.” Thành Việt thẳng lưng nhìn anh ta “Tôi mới 17, chú sắp 30 rồi nhỉ.”

Đoạn Trường Thịnh: “…”

“Kêu anh được không?” Đoạn Trường Thịnh nỗ lực giãy dụa.

“Không.” Thành Việt nhíu mày, tiếp tục xuyên tạc “Ông chú nhìn quần áo mình mặc đi, còn già hơn ba tôi.”

Lông mày Đoạn Trường Thịnh giật nảy lên, cúi đầu nhìn âu phục mình mới mua, lại quay đầu nhìn toàn thân mình trong gương trên tường, chân dài eo thon vai rộng.

Anh ta đương định phản bác lại bị nhóc con khuôn mặt non nớt môi hồng răng trắng mặc đồng phục học sinh đứng trước mặt làm cho xì hơi.

“Ông chú cũng đừng nản chí, lỡ như cậu tôi thích loại hình già dặn thì sao.” Thành Việt bưng cốc nước tìm được linh cảm, một câu lại một câu “Loại hình già khú đế thì cũng…”

“Ầy.” Đoạn Trường Thịnh bị cậu chọc đến tức cười, nhéo mặt cậu một cái “Dáng dấp đáng yêu là thế, thật không ngờ miệng mồm cũng độc ghê.”

“Đừng có nhéo má tôi.” Thành Việt cau mày tránh đi, quay người ra khỏi phòng giải khát.

Thành Việt ra khỏi phòng giải khát nụ cười trên môi lập tức nhạt đi, trong đầu nghĩ đến những câu nói vừa rồi của Đoạn Trường Thịnh mà lòng nôn nóng.

Sự nôn nao ấy khiến cậu đứng ngoài phòng làm việc của Kê Từ tròn một phút, lau đi mồ hôi trong lòng bàn tay, rồi chậm rãi đẩy cửa phòng làm việc.

“Rót nước thôi sao lại lâu như vậy?” Kê Từ nhìn cậu đi vào.

“Tôi ăn vặt một chút.” Thành Việt cười cười, đưa cốc nước đã rót cho anh “Chú uống đi.”

“Sao mặt lại đỏ thế này?” Kê Từ nhận cốc nước, dùng tay kia sờ lên dấu vết hồng hồng rõ là bị người bấm “Ai nhéo đây?”

Thành Việt sờ sờ mặt, phát hiện hoàn toàn không có cảm giác, nghĩ ngợi một chút đoán chừng là vừa nãy Đoạn Trường Thịnh nhéo cậu một cái.

Thành Việt không muốn nhắc đến người kia, cũng không muốn để người kia có độ tồn tại trước mặt của Kê Từ, chỉ biết dẩu môi bảo “Tôi tự mình nhéo.”

Kê Từ cười cười, tay bóp thêm một cái lên dấu vết màu hồng nho nhỏ kia, định nói gì thì tầm mắt chuyển tới khung trò chuyện trên máy tính, chợt nhớ lại nội dung phương án trị liệu mà Tống Nghi gửi tới, cũng vừa vặn nhớ tới ngày nghỉ của Thành Việt.

Vậy nên trong lòng Kê Từ cấp tốc lập ra một kế hoạch, sau đó ngẩng đầu nhìn Thành Việt: “Lát nữa đưa nhóc đi bơi.”

“Đi bơi?” Thành Việt ngạc nhiên “Tôi không biết bơi.”

“Tôi dạy cho nhóc.” Kê Từ nói.

“Hả? Có cởi quần áo không?” Thành Việt đột ngột hỏi.

Kê Từ cũng bị vấn đề này của Thành Việt làm cho ngơ ngác “Cởi chứ.”

Thành Việt nhìn anh mà thấy hơi lo lắng, bây giờ cậu nhìn Kê Từ mặc quần áo mà một ngày chào cờ ba lần, nếu lát nữa…

Đừng nói lát nữa, Thành Việt chỉ mới tưởng tượng cảnh lát nữa Kê Từ cởi quần áo, đầy đầu toàn là cơ ngực… cơ bụng… chân dài…

“Sao vậy?” Kê Từ thấy cậu đột nhiên ngẩng người, tay chọt lên trán cậu “Nghĩ gì thế.”

“À…” Thành Việt ngẩn ra, cấp tốc tỉnh táo lại “Tôi nghĩ xem lát nữa nên mặc đồ bơi gì.”

“Nhóc…” Kê Từ cũng ngẩn ra, nhíu mày suy tư một chốc “Vậy chúng ta không đến bể bơi, chú Đường của nhóc có một biệt thự không người ở, trong đó có bể bơi, nhóc mặc gì cũng được.”

“Được.” Thành Việt gật gù.

Cơ mà gật xong cậu luôn cảm thấy là lạ ở đâu đó…

Tác giả:

Thành Việt: Đồ bơi cũng phải mặc cái đẹp nhất!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Gia Đây Có Rất Nhiều Váy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook