Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành

Chương 94: Đợi đến đêm động phòng hoa chúc

Nữ Vương Bất Tại Gia

06/12/2019

Editor: Tường An

Hắn nói, đợi đến đêm động phòng hoa chúc, hắn sẽ tự nói với nàng.

A La nằm trên giường suy nghĩ lời này, lại nghĩ tới đến đêm động phòng hoa chúc, ngây ngốc cắn môi nghĩ tới tương lai. Không biết qua bao lâu, nàng mới đột nhiên nhớ lại ước định của mình và Tiêu Kính Viễn.

Nàng cũng không muốn gả vào Tiêu gia a, nếu thật sự gả qua thì ít ra cũng phải điều tra ra trong Tiêu gia ai là người đã hại mình, tránh cho đời này lại rơi vào kết cục đời trước.

Nếu như Tiêu Kính Viễn không tra ra... vậy nàng và hắn tất nhiên không có duyên phận phu thê.

Nghĩ đến đây, chẳng biết tại sao trong ngực ẩn ẩn đau, cảm giác như bị thiếu mất thứ gì đó.

Ý nghĩ ấy cứ lặp đi lặp lại mãi nửa ngày, A La rốt cuộc thở dài: "Lần sau hắn mà dám càn rỡ như thế, nhất định không thể cho phép, mình cũng không thể hoàn toàn tin tưởng hắn, tốt nhất vẫn nên tính toán cho bản thân thì hơn."

- ----------

Mấy ngày nay Ninh thị bận tâm lo hôn sự của hai tỷ muội Diệp Thanh Dung, Diệp Thanh Liên, thành ra ít quan tâm nữ nhi mình hơn bình thường, cho nên cũng không biết nữ nhi đang có tâm sự.

May mà hôn sự hai tỷ muội Diệp Thanh Dung cuối cùng cũng lần lượt định ra.

Vị hôn phu của Diệp Thanh Dung chính là thứ tử hầu phủ lúc trước nhìn trúng, tất nhiên là hết sức hài lòng, còn Diệp Thanh Liên là cháu trai nhà Lễ bộ Viên ngoại Thị lang Tôn Tĩnh Vũ, vị thiếu gia kia từ nhỏ sống ở nông thôn, sau khi cha mẹ qua đời liền đến nương tựa bá phụ Tôn Tĩnh Vũ.

Ninh thị đã cố ý xem mặt vị thiếu gia kia trước, thấy hắn tướng mạo tuấn tú lịch sự, đọc đủ thứ thi thư, Tôn viên ngoại thị lang cũng đặt nhiều kỳ vọng vào đứa cháu trai này, chỉ chờ đến đâu xuân năm sau sẽ thi khoa cử rồi tiến vào sĩ đồ.

Ninh thị nghĩ, vị Tôn thiếu gia này cha mẹ đều mất, việc này vừa tốt lại vừa không tốt, tốt là về sau Diệp Thanh Liên gả qua sẽ thuận tiện làm đương gia chủ mẫu, còn không tốt là chung quy không có cha mẹ giúp đỡ. Có điều, chỗ không tốt này có bá phụ bên kia bù lại, cũng coi như một mối hôn sự tốt.

Trước khi định ra hôn sự này, Ninh thị tất nhiên đã hỏi ý tứ Diệp Thanh Liên rồi, Diệp Thanh Liên chỉ cúi đầu, nói một câu "Vậy do thẩm thẩm làm chủ", Ninh thị thấy nàng không có ý kiến gì, lại thương nghị với Diệp Trường Huân lần nữa, việc này xem như đã định, chỉ còn chờ ngày lành thành hôn, từ nay về sau bà coi như bớt được một cọc tâm sự.

A La biết mẫu thân định ra hai mối hôn sự này, nàng lén hỏi thử ý tứ Diệp Thanh Dung, biết Diệp Thanh Dung cũng vừa lòng, lại hỏi thăm ý tứ Diệp Thanh Liên.

"Tính tình nàng thật sự là ngày càng cổ quái, ta cũng không nhìn ra rốt cuộc nàng nghĩ thế nào, không thấy phản đối thì chắc là nguyện ý!" Diệp Thanh Dung hiện tại đối với tỷ tỷ mình cũng có nhiều bất mãn, cảm thấy nàng tính tình cổ quái, mỗi lần mở miệng là giọng điệu âm dương quái khí.

A La nghe vậy, ít nhiều cũng hiểu, vị tỷ tỷ tâm cao khí ngạo kia hẳn là rất không thoải mái.

Nhưng ngẫm lại, mẫu thân mình vì hôn sự của nàng ta mà tận tâm tận lực rồi, dù nàng ta không hài lòng thì thế nào? Với hoàn cảnh hiện tại, có thể có một nam tử xuất thân trong sạch, có chí tiến thủ chịu cưới nàng ta là may rồi.

Về phần Diệp Thanh Dung, vị thứ tử hầu môn kia chính là có thể gặp mà không thể cầu.

A La cũng không thèm để ý tâm tư Diệp Thanh Liên nữa, chỉ ngóng trông nàng ta mau chóng gả đi, tránh cho lại xảy ra chuyện gì.

Xuân đi hè tới, liễu non tươi tốt dần chuyển thành màu xanh đậm, thời tiết ngày càng nóng hơn. Hôn sự của Diệp Thanh Dung và Diệp Thanh Liên đều đã định, ngày thành hôn vào tháng 6 và tháng 7, chờ đến thởi điểm thì lần lượt xuất giá.

Trong lòng Ninh thị biết rõ, việc đưa gả hai vị chất nữ nhất định phải cực kỳ cẩn thận, không thể có chút sơ suất nào cho nên bà tốn không ít tiền bạc và tâm tư chuẩn bị đồ cưới cho các nàng.

Hôm nay là tiết Đoan Ngọ, Ninh thị đã lệnh cho hạ nhân sớm chuẩn bị xong túi ngũ sắc và sợi tơ đủ màu từ mấy ngày trước, lại chuẩn bị tốt xe ngựa, kêu Diệp Thanh Xuyên và Diệp Thanh Việt cùng nhau đưa A La và tỷ muội Diệp Thanh Dung ra ngoài chơi.

"Chờ qua tháng 5 sẽ phải xuất giá rồi, đến lúc đó trên có cha mẹ chồng, dưới có chị em dâu, em chồng, tất nhiên sẽ không được tự do thoải mái như bây giờ, hai người các ngươi ra ngoài vui vẻ chơi đùa một phen."

Diệp Thanh Dung nghe lời này, trong lòng có chút cảm động. Mặc dù vì chuyện năm đó, nàng ít nhiều cũng có oán hận Ninh thị, nhưng thời gian qua Ninh thị thật tâm đối tốt với tỷ muội các nàng, không nói đâu xa, chỉ nói hôn sự và đồ cưới thật sự đã tận tâm tận lực, chuẩn bị rất chu đáo, không hề bạc đãi.



Chỉ là chất nữ gia cảnh sa cơ thất thế, có thể được thẩm thẩm đối đãi như vậy, nàng đã đủ hài lòng.Ngược lại, vẻ mặt Diệp Thanh Liên nhàn nhạt, chẳng nói chẳng rằng.

A La ngoài mặt thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng rõ như gương, người như đại đường tỷ, sau này ít lui tới là được, còn Diệp Thanh Dung tốt xấu gì còn biết cảm ơn, về sau có thể kết giao.

Trong lòng A La nghĩ như thế nhưng biểu hiện vẫn tự nhiên như cũ, chuẩn bị cùng các nàng ra ngoài xem hội đua thuyền rồng.

Hôm nay hai bên đường đều treo cờ ngũ sắc, ngã tư đường đông đúc, các sạp hàng xem tướng đoán mệnh chào khách không ngừng, nhìn khiến người ta hoa cả mắt.

Diệp Thanh Việt tâm tính trẻ con, vừa ra khỏi nhà liền hai mắt tỏa sáng, hết nhìn đông tới nhìn tây, nào có tâm tư ngồi kiệu chậm rì rì cùng tỷ tỷ.

A La thấy vậy, không khỏi vươn tay nhéo lỗ tai Diệp Thanh Việt: "Nói cái gì mà muốn cùng tỷ tỷ ra ngoài, rõ ràng là bản thân muốn đi chơi thôi!"

Diệp Thanh Việt không sợ bị nhéo lỗ tai, cợt nhả nói: "Chúng ta đều là tỷ đệ một nhà, làm gì phân rõ như vậy, ngươi chơi hay ta chơi không phải đều là chơi sao."

Lời này chọc cho Diệp Thanh Huyên cười rộ lên: "Thanh Việt thật là nghịch ngợm, lại còn lắm trò."

Một đường trò chuyện, đoàn người đã đến bờ sông ngoại thành, ánh nắng tươi sáng chiếu xuống mặt nước gợn sóng nhộn nhạo, du thuyền, thuyền hoa, thuyền rồng, một đám người ngược xuôi nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt.

Diệp Thanh Việt nhảy xuống xe ngựa, đúng lúc gặp thứ tử nhà Phùng tướng quân, tuổi hai người xấp xỉ nhau, ngày xưa cũng thường qua lại, hai tiểu tử vừa gặp liền vui đùa ầm ĩ, ngươi đánh ta đá.

A La thấy vậy cũng không câu thúc hắn, chỉ lệnh cho hạ nhân đi theo, tùy hắn chơi đùa.

Bởi vì Diệp Thanh Xuyên ánh mắt không tiện, ba tỷ muội liền cùng hắn đi đến một lương đình bên bờ sông, bày hạt dưa và hoa quả ra, huynh muội ngồi vây quanh vừa tùy ý nói chuyện phiếm, vừa ngắm phong cảnh.

Bốn người đang nói chuyện thì thấy cách đó không xa một đoàn người đi đến, đợi đến gần hơn một chút liền nhận ra là mấy huynh đệ Ngưu gia.

Ngưu Thiên Quân tất nhiên cũng ở trong số đó, từ rất xa đã nhìn thấy A La, hai mắt tỏa sáng nhìn nàng chằm chằm. Diệp Thanh Xuyên không nhìn thấy nên không biết, chỉ nghi hoặc sao A La đang nói cười bỗng nhiên im lặng.

Bên cạnh, Diệp Thanh Huyên che miệng cười nói: "Ca ca, là các vị công tử nhà Ngưu tướng quân tới."

Diệp Thanh Xuyên nghe vậy liền "nga" một tiếng.

Hắn tất nhiên biết Ngưu gia từng có ý muốn kết thân với nhà mình, chỉ vì sau này trong nhà xảy ra biến cố, chuyện kết thân cũng phai nhạt. Về sau phong ba qua đi, chắc là Ngưu gia cũng không có mặt mũi nhắc lại, không có tin tức gì nữa.

Lúc này nghe nói mấy vị công tử Ngưu gia đến đây, hắn cũng không có biểu lộ gì.

Còn A La, nhớ tới Ngưu Thiên Quân, người nàng từng nghĩ sẽ là một vị hôn phu tốt, bây giờ gặp lại giống như đã cách mấy đời. Thật ra, lúc trước nhà nàng gặp chuyện không may, người ta không đến nàng cũng có thể lý giải.

Chung quy chuyện lần đó liên lụy khá lớn, Ngưu Thiên Quân chỉ là con thứ ba trong nhà, lại là thiếu niên trẻ tuổi, tất nhiên không thể làm chủ được.

Thế nhưng... đạo lý là hiểu, tâm lại không thể nào trở lại như trước.

Huống chi, nàng đã hứa hẹn với Tiêu Kính Viễn.

Đối với ánh mắt nóng bỏng của Ngưu Thiên Quân, A La quyết định dời mắt, căn bản không nhìn hắn.

Ngưu Thiên Quân tuy tính tình ngay thẳng nhưng cũng không ngốc, thấy giai nhân căn bản không muốn nhìn mình, trong lòng lộp bộp, ít nhiều cũng hiểu nguyên do, không khỏi có chút thất lạc.

Lúc này huynh đệ Ngưu gia đã đến gần, Diệp Thanh Xuyên đứng lên chào hỏi xã giao, khen ngợi lẫn nhau một phen, sau đó cùng khiêm nhượng ngồi xuống.Mấy tỷ muội Diệp gia thấy vậy liền đề nghị qua bờ sông xem thuyền rồng, nhượng lương đình lại cho vài vị nam tử nói chuyện.



Lời này gãi đúng chỗ ngứa của A La, nàng lập tức đứng dậy theo hai vị đường tỷ đi xem thuyền rồng, nào ngờ đến nơi vừa quay đầu lại liền thấy Ngưu Thiên Quân đã theo tới.

Nàng xoay mặt đi, không tình nguyện hỏi: "Ngưu công tử... sao lại qua bên này?"

Ngưu Thiên Quân thấy thái độ nàng không thích, toàn thân như ngâm trong băng, lạnh thật lạnh, trong lòng không biết là tư vị gì, cứ như vậy sửng sốt nửa ngày, cuối cùng lẩm bẩm: "Tam cô nương giận ta sao?"

A La nghe vậy thì than khẽ.

Nàng vẫn nên nói rõ ràng với hắn đi, Ngưu Thiên Quân là người tốt, tình tình thành thật, nàng cũng không thể chậm trễ nhân duyên người ta.

"Ngưu công tử hà cớ gì nói lời ấy, ta và ngươi không có liên quan gì, lý nào lại giận ngươi chứ?"

Một câu này đã phủi sạch tất cả tình nghĩa khi xưa, bao nhiêu lần mắt đi mày lại của hai người.

Ngưu Thiên Quân vừa nghe liền nóng nảy, càng cảm thấy nhất định A La đang giận mình, vội vã giải thích: "Tam cô nương, lúc nhà ngươi gặp chuyện không may, ta cũng cầu xin cha ta, thu xếp hỏi thăm tin tức, ta từng đến nhà muốn thăm ngươi nhưng bên ngoài quá nhiều thủ vệ nên không thể vào cửa mà thôi! Ta còn dùng bạc mua chuộc người, truyền tin tức cho ngươi, ngươi đều không thu được tin tức sao?"

A La nhíu mày, nàng không biết Ngưu Thiên Quân đã vì mình làm những việc đó.

Nhưng cho dù biết, hiện tại đã muộn.

Nàng đã sớm hứa hẹn tương lai cho Tiêu Kính Viễn, ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, hoàn toàn không có khả năng liên lụy gì với Ngưu Thiên Quân nữa.

"Ngưu công tử, những việc ngươi đã làm ta tất nhiên rất cảm kích, trở về sẽ bẩm báo với phụ thân, để hắn đến cửa cảm tạ, có điều, những lời này hẳn là nên nói với cha mẹ ta mới phải."

Ngưu Thiên Quân nghe nàng nói từng câu từng chữ đều xa lạ cực kỳ, tựa như nàng và hắn hoàn toàn không liền quan gì đến nhau.

Tiểu cô nương ngày xưa tươi cười thẹn thùng với hắn, đâu mất rồi?

Hay là tất cả những thứ đó đều là giấc mộng của hắn?

"Ngưu công tử, nếu không còn chuyện gì nữa, tiểu nữ xin phép cáo lui trước." A La cúi đầu nói.

Ngưu Thiên Quân trơ mắt nhìn nàng rời đi, làn váy đỏ lay động trong gió, mãi cho đến khi bóng dáng tinh tế biến mất trong đám người, hắn vẫn sững sờ tại chỗ, không nói nên lời.

Hắn nghĩ, hẳn là nàng vẫn giận hắn không thể tương trợ khi nhà nàng gặp rủi ro đi?

- ----------

Sau khi rời khỏi chỗ Ngưu Thiên Quân, A La thu lại biểu tình lạnh nhạt, thở phào một hơi.

Có thể nói rõ ràng mọi chuyện thì không còn gì tốt hơn, nếu không nàng cứ cảm thấy giống như mình đang lừa gạt người ta vậy.

Đau dài không bằng đau ngắn, hiện tại Ngưu Thiên Quân khó chịu một chút nhưng sẽ sớm hết hi vọng, tìm được nữ tử khác tốt hơn!

Đang mãi suy nghĩ thì cảm thấy ánh nắng chiếu lên mặt bị cái gì chặn lại, nàng hồi phục tinh thần thì phát hiện một người đứng trước mặt mình, thân hình người nọ cao lớn, cái bóng cơ hồ bao phủ toàn bộ thân thể nàng.

Trong lòng có suy đoán, thong thả ngẩng đầu lên, quả nhiên một nam tử đang nhíu mày đứng trước mặt nàng, khuôn mặt cương nghị tối sầm, thật giống như trượng phu bắt kẻ thông dâm vậy!

"Ách... Thất thúc, thật trùng hợp a..." A La ngẩn người, vội vàng tươi cười chào hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook