Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành

Chương 93: Tư hội khuê phòng

Nữ Vương Bất Tại Gia

03/12/2019

Editor: Tường An

A La nhớ tới chuyện ban ngày nàng oan uổng Tiêu Kính Viễn, lại nhớ lúc hắn khen nàng xinh đẹp hơn Kha Dung không biết bao nhiêu lần, trong lòng ngọt ngào như mật, lại nghĩ bộ dáng hắn lúc bị nàng mắng oan cũng không giận, bao dung che chở nàng đủ điều, nhất thời trái tim đập loạn, toàn thân như chìm trong hủ mật, nhấm nháp thế nào cũng không đủ.

Đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng gõ ngoài cửa sổ truyền đến, thanh âm rời rạc mà cẩn thận, không nghe kỹ thì căn bản không phát hiện ra. Nhưng A La vừa nghe liền biết, đây chính là tiếng gõ mỗi khi Tiêu Kính Viễn tới tìm nàng.

Trong lòng rối bời, suy đoán hắn đến tìm mình làm cái gì, mình có nên mở cửa sổ hay không? Nếu mở, sợ là hắn lại nhảy vào, nếu hắn nhảy vào, còn không biết sẽ làm ra chuyện gì... Nàng là nữ tử chưa lập gia đình, bị nam nhân ban đêm xông vào khuê phòng, truyền đi chỉ sợ thanh danh mất hết...

Nghĩ ngợi lung tung một lát, cảm thấy mình thật sự không nên mở cửa sổ cùng hắn tư hội, nhưng tay lại nhanh hơn não, lúc này đã đặt lên song cửa sổ rồi.

Vì thế, Tiêu Kính Viễn nhìn thấy những đầu ngón tay nhỏ nhắn, tinh xảo hơi run run đẩy cửa sổ ra.

Hôm nay hắn cũng không cố kỵ gì nữa, vươn tay ra, cầm lấy ngón tay trắng mịn kia.

Ngón tay nữ hài nhi non mịn, mềm mại, đầu ngón tay phiếm lạnh, run khẽ, nằm trọn trong lòng bàn tay hắn.

A La cắn môi muốn rút tay về, nhưng căn bản không thể.

Khí lực của hắn quá lớn, muốn rút cũng không rút được.

Tiêu Kính Viễn nhìn xung quanh một lượt, thấp giọng nói: "Ta đi vào, tránh bị người khác nhìn thấy."

Thanh âm hắn khàn khàn nói ra lời khiến A La ngượng ngùng, khẽ cắn môi, nghiêng người để hắn vào.

Tiêu Kính Viễn vừa nhảy vào phòng liền ngửi được một mùi hương thoang thoảng, hắn xoay người đóng cửa sổ cẩn thận, lúc này mới cúi đầu nhìn tiểu cô nương đang ngượng ngùng.

"Trong phòng ngươi có một cỗ hương khí, đây là mùi hương gì vậy?" Lần trước hắn đến cũng có ngửi thấy, cảm giác rất dễ chịu, chẳng qua lúc ấy chưa kịp hỏi mà thôi.

Kỳ thật, bình thường hắn cũng không để ý trên người nữ nhân có mùi hương gì, duy chỉ có mùi hương trong phòng A La khiến hắn có cảm giác quen thuộc, dường như đã từng ngửi được ở nơi nào rồi.

"Nào có mùi hương gì chứ!" A La thật ra không thích mấy loại hương hoa hương phấn, khi còn nhỏ theo lão tổ tông, bà thích bỏ thêm chút Bách Diệp trong lư hương, nàng cũng ngửi theo, sau này ra riêng, lão tổ tông mất, nàng cũng không dùng mấy loại hương đó nữa.

Tiêu Kính Viễn thấy nàng yêu kiều bĩu môi, thần thái ngây thơ chọc người trìu mến, không khỏi cười khẽ, thấp giọng nói: "Không có thì không có đi, bây giờ ta chỉ hỏi ngươi một chuyện."

"Thất thúc, chuyện gì a?" trong lòng A La mơ hồ đoán được, đại khái là hắn muốn tính món nợ lúc ban ngày, nhưng nàng sao có thể tự chui đầu vào lưới nha, liền ra vẻ ngây thơ mờ mịt nhìn hắn.

Tiêu Kính Viễn nghe thanh âm nàng hết sức nhỏ nhẹ, dịu ngoan, phảng phất như nếm mật đường, liếm một ngụm cũng có thể ngọt từ đầu lưỡi ngọt đến tận trong lòng. Chẳng qua, tuy lúc này không muốn khó xử nàng nhưng vẫn cố ý nói: "Ngươi còn giả ngu? Ban ngày là ai hùng hổ chất vấn ta, nói ta là tên lừa đảo khốn kiếp?"

Mặt A La đỏ lên, hai tròng mắt xoay tròn, cúi đầu không dám nhìn Tiêu Kính Viễn.

Tiêu Kính Viễn thấy nàng như vậy, ý cười trên mặt càng đậm, lại cố ý đùa dai: "Còn nói ta khi dễ ngươi nhỏ tuổi, dụ dỗ ngươi, trêu đùa ngươi, còn nói ta bội tình bạc nghĩa? Nói ta có mỗi cái áo choàng lông điêu mà xem như bảo bối, cầm đi khắp nơi tặng người?"

Lúc này A La chỉ hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào, ngu quá, tại sao nàng lại ngu xuẩn như vậy?

Đảo mắt nửa ngày, A La cuối cùng vẫn nhịn không được già mồm át lẽ phải: "Ta cũng là vì nhìn thấy người khác mặc... người khác mặc... giống như đúc, tất nhiên sẽ hiểu lầm..."

Càng nói càng tự biết mình đuối lý, thanh âm càng lúc càng nhỏ, cuối cùng lí nhí trong miệng nói không nên lời.

Tiêu Kính Viễn nhìn bộ dáng nàng xấu hổ, lại càng muốn trêu nàng, cố ý nói tiếp: "Tạm thời không đề cập đến áo choàng lông điêu tơ vàng, chỉ nói ngươi mắng ta bội tình bạc nghĩa? Ngươi tốt xấu gì cũng phải nói rõ ràng cho ta."

"Bội tình bạc nghĩa..." A La theo bản năng lặp lại, nghĩ tới thật sự là suýt nữa cắn đầu lưỡi.



Bội tình bạc nghĩa a...

Ánh mắt nam nhân nóng rực, nhìn nàng chằm chằm khiến nàng xấu hổ đến mức không biết nhìn đi đâu cho phải.

"Ân?" thanh âm trầm khàn vang lên trong khuê phòng đầy hương khí, giọng điệu không nhanh không chậm, cũng không có ý tứ bỏ qua cho nàng: "Nói cho ta biết, cái gì gọi là bội tình bạc nghĩa? Ta bội tình lúc nào?"

"Này này này... hình như là không có..." A La thật muốn khóc, nàng sao có thể dưới cơn giận dữ nói ra những lời này chứ?

Nhưng nam nhân kia căn bản không nghe nàng giải thích, ngược lại tiến lên phía trước một bước.

Hai người vốn cách nhau không xa, bây giờ Tiêu Kính Viễn lại tiến lên một bước, cơ hồ kề sát nhau.

Khí tức nam tính cường hãn ập vào mặt, sự mẫn cảm và trực giác nữ nhi của A La khiến thân thể nàng khẽ run, hai chân như nhũn ra, bất giác muốn lui về sau trốn tránh.

Nào ngờ trong lúc hoảng hốt, phía sau lưng là cái tủ đồ, nàng vừa lui liền đụng trúng, đau muốn nhe răng trợn mắt.

Trước mặt Tiêu Kính Viễn, nàng không tiện kêu đau, chỉ có thể mím môi chịu đựng, nhưng càng nhịn càng đau, cuối cùng phát ra tiếng rên nhỏ.

Trong bóng đêm mông lung, hương khí triền miên như có như không, tiểu cô nương thoáng nhăn mày, rên khẽ một tiếng, phảng phất như hải âu lướt qua mặt hồ để lại tầng tầng gợn sóng, phảng phất mầm cỏ len ra khỏi khe đá lộ ra lá non, lại phảng phất như nước lũ vỡ đê, Tiêu Kính Viễn hô hấp nặng nề nhìn chằm chằm tiểu cô nương trước mắt, cuối cùng đột nhiên vươn tay ra.

Cánh tay mạnh mẽ hữu lực vươn ra, tiểu cô nương thơm mềm lập tức bị ôm chặt.

"Đừng..." nàng theo bản năng khẽ hô lên, nhưng lời còn chưa nói ra thì đã bị khí tức nam tính áp đảo, ngay sau đó, môi như bị cái gì chặn lại.

Môi lưỡi mang theo nhiệt độ nóng bỏng không hề cố kỵ tách môi nàng ra, gắn bó giao triền, hô hấp hòa quyện vào nhau, nàng cả kinh trợn tròn mắt nhìn hắn gần trong gang tấc.

Khuôn mặt nam tính góc cạnh vì cách quá gần mà trở nên xa lạ, đôi mắt tràn đầy lửa nóng nhìn nàng chằm chằm, phảng phất như muốn nhìn thấu đáy lòng nàng.

A La hàm hồ muốn nói chuyện mà không nói nên lời, muốn đẩy hắn ra lại không đủ sức.

Hắn như một cơn sóng to ập đến khiến nàng ngay cả hô hấp cũng trở nên gian nan, cuối cùng chỉ có thể xụi lơ trong lòng hắn, hai tay bám lấy bờ vai rắn chắc của hắn, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Trong bóng đêm, chỉ có tiếng hít thở của đôi nam nữ giao triền.

Không biết qua bao lâu, hắn rốt cuộc buông nàng ra.

Hai chân nàng mềm nhũn, nửa tựa vào lồng ngực hắn, mặt chôn trong ngực hắn, nhất thời không dám ngẩng đầu lên.

"A La..." trải qua một phen thân mật, thanh âm nam nhân khàn khàn quả thật không giống hắn.

"Ân..." nàng mềm giọng đáp, vẫn ngượng ngùng không chịu ngẩng đầu.

"Ngươi nói ta bội tình bạc nghĩa, ngươi có biết thế nào gọi là bội bạc không?" thanh âm hắn tựa như một chén rượu ngon, cay nồng, dụ hoặc.

"Không biết!" nàng nhỏ giọng, dứt khoát trả lời như vậy.

Kỳ thật, trong lòng nàng biết, sao có thể không biết chứ, chẳng qua, nàng muốn đánh cược một lần, cho dù hắn khi dễ mình cũng chưa chắc thật sự làm đến bước cuối cùng, trong sạch của nữ tử, dù sao hắn vẫn phải cố kỵ.

Chung quy... quan hệ giữa hai người, cách cái bước cuối cùng kia, thật sự còn rất xa.



Tiêu Kính Viễn nhìn nàng cố ý xoay mặt đi, gương mặt nhỏ nhắn còn mang theo vẻ ngượng ngùng làm nũng, nhịn không được nâng tay, nhẹ nhàng mơn trớn gò má phiếm hồng của nàng, cảm giác mềm mịn khiến hắn sờ thêm vài lần, lại thấy cái miệng nhỏ nhắn trơn bóng, hồng nhuận, liền dùng ngón cái nhẹ nhàng chà xát.

A La bất ngờ bị hắn chạm vào như vậy, chỉ cảm thấy một luồng tê dại từ môi lan ra toàn thân, nàng có chút tức giận, liền nhe răng cắn ngón tay hắn. Vốn cho rằng hắn sẽ tránh đi, ai ngờ hắn căn bản không tránh, cứ như vậy bị nàng cắn trúng.

Nàng không dám tin, đôi mắt long lanh kinh ngạc ngửa đầu nhìn Tiêu Kính Viễn, lại thấy con ngươi hắn thâm thúy khóa chặt gương mặt nàng, không hề có ý rút tay về.

A La tiến không được, thối cũng không xong, hai hàm răng trắng đang cắn ngón tay hắn cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Tiêu Kính Viễn dùng một tay còn lại ôm eo nàng, hơi cúi đầu, ghé sát vào tai nàng, ngậm lấy vành tai nhỏ nhắn của nàng, cắn nhẹ.

Thân thể A La run lên, vội vàng nhả ngón tay hắn ra, vừa trốn tránh vừa nhỏ giọng xin tha.

"Về sau còn dám oan uổng ta không?" Tiêu Kính Viễn dụ dỗ.

"Không..." A La thở hồng hộc, nhỏ giọng cầu xin tha thứ.

"Thật là cô nương ngốc!" Tiêu Kính Viễn nghiến răng nghiến lợi: "Chưa nói cái áo choàng đó căn bản không đáng gì, cho dù có quý giá đi nữa, nếu ta đã cố ý muốn tặng ngươi, chẳng lẽ còn đưa cho người khác sao?"

Trong lòng hắn, A La tất nhiên không giống những người khác.

Huống chi, hắn là loại người muốn lấy lòng nữ hài nhi liền tặng y phục cho người ta sao?

"Không phải, không phải..." chuyện này thật sự là nàng sai, đến bây giờ nàng còn có thể thế nào, chỉ có thể luôn miệng cầu xin tha thứ.

"Tiểu ngu ngốc." Tiêu Kính Viễn khẽ cắn vành tai trắng nõn kia, nhịn không được lại mắng một câu.

Rõ ràng là nàng bị mắng, nhưng trong thanh âm kia lộ ra không biết bao nhiêu che chở sủng ái, lần đầu tiên A La cảm thấy bị gọi là tiểu ngu ngốc cũng có thể êm tai như thế.

"Ta mới không ngu ngốc đâu!" A La muốn nhỏ giọng biện giải, ai mà ngờ Phùng cô nương kia lại có thể tự làm một cái giống y đúc vậy chứ!

Nghĩ đến đây, nàng bỗng nhớ lại một chuyện, nhịn không được hỏi: "Trước không nói cái này, ta hỏi ngươi một chuyện."

"Ân?" Tiêu Kính Viễn ôm chặt nàng trong ngực, tạm thời buông tha vành tai của nàng.

"Ngọc bội ngươi đưa ta, vì sao có khắc tên của ta?"

"Tên của ngươi?"

"Đúng vậy, ta thấy trên đó khắc tên ta." nàng nghi hoặc nói: "Nhìn dấu khắc có vẻ đã nhiều năm rồi, không phải gần đây mới khắc."

Nàng không tin, từ bảy năm trước hắn đã khắc tên một tiểu cô nương bảy tuổi lên ngọc bội tùy thân của mình đâu!

Tiêu Kính Viễn im lặng một lát, không trả lời.

"Làm sao? Ngươi nói chuyện a!" nàng bắt lấy cánh tay hắn, khẽ lay.

Tiêu Kính Viễn trầm ngâm một hồi, cười nói: "Ta có thể nói cho ngươi biết vì sao, nhưng không phải hiện tại."

"Vậy thì lúc nào?"

Tiêu Kính Viễn cúi đầu nhìn đôi mắt trong trẻo tràn đầy tò mò của tiểu cô nương, yêu thương sờ sờ mặt nàng, ôn nhu nói: "Chờ ngươi gả làm vợ ta, đêm động phòng hoa chúc, ta đương nhiên sẽ nói cho ngươi biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook