Chương 16: Chap 16
Heo Lườii Biếng ( Mỡ Mỡ)
25/06/2024
Lục Thiên Khải liền quay trở lại thấy cô đang rung rẩy phía sau .
"Sao vậy em thấy khó chịu đâu sao? "-Lục Thiên Khải nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô lo lắng vươn tay ra, Mạc Chỉ Nhược bỗng nhiên nhìn anh đôi mắt đỏ khoe cô kìm nước mắt cuối cùng hai dòng nước mắt lăn dài trên má cô.
"Thì ra anh cũng giống họ đều muốn vứt bỏ tôi."- Mạc Chỉ Nhược nhìn anh đôi mắt đã trở lên thấm khổ và mệt mỏi, cô nắm chặt tà váy bụng không ngừng chuyền cơn đau nhưng trái tim cô còn đau đớn hơn nhiều.
"Không phải , Chỉ Nhược em nghe anh nói đã."-Lục Thiên Khải vương tay ra cô ngất sỉ. Anh liên nhanh tay đỡ lấy cô , cơ thể yếu đuối cô đã không thể chịu nổi cơn đau mà ngất đi.Lục Thiên Khải nhìn xuống thấy chân cô đang chảy máu thành dòng.
"Chú Lâm mau lên mau lấy xe."-Lục Thiên Khải hét lên .
Lâm quản gia chạy tới hoảng sợ chạy ngược ra ngoài. Lục Thiên Khải bê bổng cô lên lúc ra cửa Lâm quản gia lấy xe chạy tới.
Lưu Tiến Thành nghe tin chạy vội tới bệnh viện khi ông tới ngoài hành lanh chỉ có mình anh đang lo lắng đứng đợi. Rõ rằng sau khi cháu gái lấy chồng tâm trạng vẫn luôn hạnh lúc mỗi ngày cô đều cười tươi hơn hôm qua. Sao bỗng nhiên hôm nay xin nghỉ còn động thai vào phòng cấp cứu.
"Có chuyện gì vậy ? Không phải nó nói chỉ hơi mệt thôi sao?"
"Cô cô ấy không khoẻ sao?"
"Cậu không biết con có vấn đề sao? Cậu là chồng của nó cơ mà!"-Lưu Tiến Thành tức giận hét lên túm lấy cổ áo của anh nhưng rồi lại buôn ra ngồi sụp xuống đất.
"Ruốc cuộc đã sảy ra chuyện gì?"
"Bố mẹ tôi phát hiện ra cô ấy từng là gái bán rượu trong quán bar."-Lưu Tiến Thành ngẩn lên nhìn anh khuôn mặt đầy thấm khổ gục xuống.
Bầu không khí trở lên im lặng.
"Từ khi tôi còn bé đã mắc bệnh tim . Bố mẹ mất trong vụ tai nạn , chị gái tôi để giữ gia sản gả cho người đàn ông mà bố tôi đã ưng ý từ trước. Sau khi con bé sáu tuổi họ đã ly hôn vì người đàn ông đó có người phụ nữa khác. Lúc đó con bé rất ngây thơ đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu vậy. Con bé rất ngoan mặc dù chúng tôi luôn không đủ mặc đủ ăn nhưng còn bé chưa từng lõng lẽo. Cho đến năm con bé tám tuổi bệnh tim tôi trở lên nghiêm trọng chị gái tôi lại một lần nữa lên xe hoa gả cho người đàn ông đã có hai đời vợ và ba đứa con gái chỉ vì muốn tôi có thể làm phẫu thuật thay tim nhưng người đàn ông đó không chấp nhận con bé . Chị gái tôi đã đưa con bé về cho bố của nó nhưng ông ta cũng không muốn con bé. Không còn cách nào chị ấy chị ấy đã để con bé lại tại một trẻ mồ côi. Rõ rằng là có cha có mẹ nhưng con bé lại phải viện mồ côi. Hôm đó nó chạy theo chiếc xe nó vừa khóc vừa gọi mẹ rồi gọi tôi. Nhưng tôi lại ích kỷ bản thân muốn sống mà bỏ mặc con bé ngã trên đất."-Lưu Tiến Thành gục vào tay mình bật khóc lức lên . Một người đàn ông đã ngoài bốn mươi tuổi giống như đứa trẻ khóc lớn.
"Sau đó hai năm chị tôi đã sinh cho nhà họ một đứa con trai vì vậy mà người đàn ông đó đã đồng ý cho chị ấy đón co bé về! Nhưng chúng tôi tới cô nhi viện đó họ lại nói con bé đã bỏ trốn từ một năm trước. Nó đã không ở đó đợi chúng nữa rồi! Chị gái tôi đã khóc rất nhiều chúng tôi đã tìm con bé rất lâu nhưng không có kết quả cho đến một ngày con bé xuất hiệ ở trường đại học tôi đã nhận ra nó ngay lần đầu tiên.
"Sao vậy em thấy khó chịu đâu sao? "-Lục Thiên Khải nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô lo lắng vươn tay ra, Mạc Chỉ Nhược bỗng nhiên nhìn anh đôi mắt đỏ khoe cô kìm nước mắt cuối cùng hai dòng nước mắt lăn dài trên má cô.
"Thì ra anh cũng giống họ đều muốn vứt bỏ tôi."- Mạc Chỉ Nhược nhìn anh đôi mắt đã trở lên thấm khổ và mệt mỏi, cô nắm chặt tà váy bụng không ngừng chuyền cơn đau nhưng trái tim cô còn đau đớn hơn nhiều.
"Không phải , Chỉ Nhược em nghe anh nói đã."-Lục Thiên Khải vương tay ra cô ngất sỉ. Anh liên nhanh tay đỡ lấy cô , cơ thể yếu đuối cô đã không thể chịu nổi cơn đau mà ngất đi.Lục Thiên Khải nhìn xuống thấy chân cô đang chảy máu thành dòng.
"Chú Lâm mau lên mau lấy xe."-Lục Thiên Khải hét lên .
Lâm quản gia chạy tới hoảng sợ chạy ngược ra ngoài. Lục Thiên Khải bê bổng cô lên lúc ra cửa Lâm quản gia lấy xe chạy tới.
Lưu Tiến Thành nghe tin chạy vội tới bệnh viện khi ông tới ngoài hành lanh chỉ có mình anh đang lo lắng đứng đợi. Rõ rằng sau khi cháu gái lấy chồng tâm trạng vẫn luôn hạnh lúc mỗi ngày cô đều cười tươi hơn hôm qua. Sao bỗng nhiên hôm nay xin nghỉ còn động thai vào phòng cấp cứu.
"Có chuyện gì vậy ? Không phải nó nói chỉ hơi mệt thôi sao?"
"Cô cô ấy không khoẻ sao?"
"Cậu không biết con có vấn đề sao? Cậu là chồng của nó cơ mà!"-Lưu Tiến Thành tức giận hét lên túm lấy cổ áo của anh nhưng rồi lại buôn ra ngồi sụp xuống đất.
"Ruốc cuộc đã sảy ra chuyện gì?"
"Bố mẹ tôi phát hiện ra cô ấy từng là gái bán rượu trong quán bar."-Lưu Tiến Thành ngẩn lên nhìn anh khuôn mặt đầy thấm khổ gục xuống.
Bầu không khí trở lên im lặng.
"Từ khi tôi còn bé đã mắc bệnh tim . Bố mẹ mất trong vụ tai nạn , chị gái tôi để giữ gia sản gả cho người đàn ông mà bố tôi đã ưng ý từ trước. Sau khi con bé sáu tuổi họ đã ly hôn vì người đàn ông đó có người phụ nữa khác. Lúc đó con bé rất ngây thơ đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu vậy. Con bé rất ngoan mặc dù chúng tôi luôn không đủ mặc đủ ăn nhưng còn bé chưa từng lõng lẽo. Cho đến năm con bé tám tuổi bệnh tim tôi trở lên nghiêm trọng chị gái tôi lại một lần nữa lên xe hoa gả cho người đàn ông đã có hai đời vợ và ba đứa con gái chỉ vì muốn tôi có thể làm phẫu thuật thay tim nhưng người đàn ông đó không chấp nhận con bé . Chị gái tôi đã đưa con bé về cho bố của nó nhưng ông ta cũng không muốn con bé. Không còn cách nào chị ấy chị ấy đã để con bé lại tại một trẻ mồ côi. Rõ rằng là có cha có mẹ nhưng con bé lại phải viện mồ côi. Hôm đó nó chạy theo chiếc xe nó vừa khóc vừa gọi mẹ rồi gọi tôi. Nhưng tôi lại ích kỷ bản thân muốn sống mà bỏ mặc con bé ngã trên đất."-Lưu Tiến Thành gục vào tay mình bật khóc lức lên . Một người đàn ông đã ngoài bốn mươi tuổi giống như đứa trẻ khóc lớn.
"Sau đó hai năm chị tôi đã sinh cho nhà họ một đứa con trai vì vậy mà người đàn ông đó đã đồng ý cho chị ấy đón co bé về! Nhưng chúng tôi tới cô nhi viện đó họ lại nói con bé đã bỏ trốn từ một năm trước. Nó đã không ở đó đợi chúng nữa rồi! Chị gái tôi đã khóc rất nhiều chúng tôi đã tìm con bé rất lâu nhưng không có kết quả cho đến một ngày con bé xuất hiệ ở trường đại học tôi đã nhận ra nó ngay lần đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.