Chương 17: Chap 17
Heo Lườii Biếng ( Mỡ Mỡ)
25/06/2024
Sau đó tôi theo học bạ con bé tìm
ra nơi nó sống . Thì ra con bé được một gái mại dâm nhận nuôi . Hằng
ngày con bé dựa vào việc giặt quần áo dọn dẹp phòng cho họ để kiếm tiền. Tôi đã tiếp cận người con gái đó thông qua cô ấy để cho con bé học phí . Nhưng hai năm sau người con gái đó đã mất vì bệnh ung thư trước lúc cô
ấy rời đi đã năm tay tôi vào nói. Cô ấy biết tôi là người thân con bé
trước giờ chưa từng dùng tiền tôi cho tiêu cho bản thân mình cô ấy mong rằng sau khi cô ấy rời đi con bé có thể trở về gia đình của mình. Lúc
tôi và chị gái đến đón con bé nó thà rằng bán rượu trong quán bar chứ
không muốn tha thứ cho chúng tôi. Con bé hận chúng tôi nó không chấp
nhận chúng tôi."Lưu Tiến Thành cắn mạnh tay mình đến nỗi nó chảy cả máu
nhưng ông không thể ngừng được đơn đau đớn trong lòng.
"Nếu có thể quay trở lại tôi... tôi sẽ không vì một quả tim mà bỏ rơi con bé! Tôi rất muốn ôm con bé một lần nữa. Muốn nắm tay nó vào lễ đường."
Lúc nào cô ấy cũng cười cũng dịu dàng và ấm áp thì ra bên trong lại tổn thương lớn đến vậy. Thì ra câu nói đó anh cũng giống họ đều vứt bỏ cô là vì cô đã quá tổn thương. Một vết thương mà chả bao giờ lành lại . Lục Thiên Khải bước vào phòng cô lặng lẽ nằm trên giường khuôn mặt đã hồng lên đôi chút . Anh ngồi xuống bên cạnh cô nắm lấy tay cô thở dài một cái. May là cô và con không sao hết anh không thể tưởng tượng được nếu hai người có chuyện gì anh sẽ phải làm sao?
Mạc Chỉ Nhược đã ngủ liên tiếp ba ngày rồi ! Lục Thiên Khải cũng ở bên cạnh cô ba ngày khuôn mặt mệt mỏi quần mắt cũng hiện rõ màu đen trên mặt. Anh nắm chặt tay cô bác sĩ không thể tìm ra nguyên nhận tại sao cô chưa tỉnh dậy. Lục Thiên Khải mệt mỏi nắm chặt tay cô nhìn bầu trời bên ngoài đổi sắc lại một ngày nữa trôi qua cô vẫn như thế không chút động tĩnh gì hết. Đến ngày thứ tư Lục Thiên Khải thực sự không chịu nổi nữa gục trên giường cô trìm vào giấc ngủ. Mạc Chỉ Nhược cũng từ từ mở mắt cô nhìn căn phòng rồi nhìn ra ô cửa bầu trời đêm , cô cúi xuống nhìn thấy anh ở bệnh cạnh mình. Chỉ mấy tháng thôi mà bao nhiêu việc sảy ra đứa bé này hẳn rất khiên cường nếu không thì đã bị bà mẹ như cô hại chết không biết bao lần rồi.Cô nhẹ nhàng rút tay ra khỏi bàn tay lớn của anh. Cô bước xuống giường lấy bộ đồ bản thân và túi xách trong tủ đồ bệnh nhân ở gần cửa ra vào. Mạc Chỉ Nhược rời đi không hề quay lại hay phát ra tiếng động nào hết. Cho đến khi trời sáng Lục Thiên Khải mới mệt mỏi mở mắt thì chỉ còn chiếc giường trống không. Anh liền bật dậy chạy ra ngoài nhưng ngoài y tá đang chuẩn bị đi phòng ra không thấy bóng hình của cô.
Trong lúc anh đang hoang mang thì chú Lâm gọi điện đến nói hơn tiếng trước cô đã trở về dinh thự rồi mang theo chú mèo của cô mà rời đi. Cơ thể anh không ngừng rung lên chiếc điện thoại rời xuống đất nhưng anh chả thể quan tâm nữa. Khi anh trở về nhà mọi thứ vẫn còn nguyên quần áo , giày dép , trang sức tất cả vẫn ở đó. Lục Thiên Khải lập tức chạy đến cửa hàng thú cưng mà cô hay giửa bé mèo ở đó không ngoài dự đoán con mèo ở đó thay vì giử cô đã nhà chủ quán tìm chủ mới cho bé mèo của mình.
"Nếu có thể quay trở lại tôi... tôi sẽ không vì một quả tim mà bỏ rơi con bé! Tôi rất muốn ôm con bé một lần nữa. Muốn nắm tay nó vào lễ đường."
Lúc nào cô ấy cũng cười cũng dịu dàng và ấm áp thì ra bên trong lại tổn thương lớn đến vậy. Thì ra câu nói đó anh cũng giống họ đều vứt bỏ cô là vì cô đã quá tổn thương. Một vết thương mà chả bao giờ lành lại . Lục Thiên Khải bước vào phòng cô lặng lẽ nằm trên giường khuôn mặt đã hồng lên đôi chút . Anh ngồi xuống bên cạnh cô nắm lấy tay cô thở dài một cái. May là cô và con không sao hết anh không thể tưởng tượng được nếu hai người có chuyện gì anh sẽ phải làm sao?
Mạc Chỉ Nhược đã ngủ liên tiếp ba ngày rồi ! Lục Thiên Khải cũng ở bên cạnh cô ba ngày khuôn mặt mệt mỏi quần mắt cũng hiện rõ màu đen trên mặt. Anh nắm chặt tay cô bác sĩ không thể tìm ra nguyên nhận tại sao cô chưa tỉnh dậy. Lục Thiên Khải mệt mỏi nắm chặt tay cô nhìn bầu trời bên ngoài đổi sắc lại một ngày nữa trôi qua cô vẫn như thế không chút động tĩnh gì hết. Đến ngày thứ tư Lục Thiên Khải thực sự không chịu nổi nữa gục trên giường cô trìm vào giấc ngủ. Mạc Chỉ Nhược cũng từ từ mở mắt cô nhìn căn phòng rồi nhìn ra ô cửa bầu trời đêm , cô cúi xuống nhìn thấy anh ở bệnh cạnh mình. Chỉ mấy tháng thôi mà bao nhiêu việc sảy ra đứa bé này hẳn rất khiên cường nếu không thì đã bị bà mẹ như cô hại chết không biết bao lần rồi.Cô nhẹ nhàng rút tay ra khỏi bàn tay lớn của anh. Cô bước xuống giường lấy bộ đồ bản thân và túi xách trong tủ đồ bệnh nhân ở gần cửa ra vào. Mạc Chỉ Nhược rời đi không hề quay lại hay phát ra tiếng động nào hết. Cho đến khi trời sáng Lục Thiên Khải mới mệt mỏi mở mắt thì chỉ còn chiếc giường trống không. Anh liền bật dậy chạy ra ngoài nhưng ngoài y tá đang chuẩn bị đi phòng ra không thấy bóng hình của cô.
Trong lúc anh đang hoang mang thì chú Lâm gọi điện đến nói hơn tiếng trước cô đã trở về dinh thự rồi mang theo chú mèo của cô mà rời đi. Cơ thể anh không ngừng rung lên chiếc điện thoại rời xuống đất nhưng anh chả thể quan tâm nữa. Khi anh trở về nhà mọi thứ vẫn còn nguyên quần áo , giày dép , trang sức tất cả vẫn ở đó. Lục Thiên Khải lập tức chạy đến cửa hàng thú cưng mà cô hay giửa bé mèo ở đó không ngoài dự đoán con mèo ở đó thay vì giử cô đã nhà chủ quán tìm chủ mới cho bé mèo của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.