Chương 42: Chap 41
Heo Lườii Biếng ( Mỡ Mỡ)
26/06/2024
Hôm đó bà nhận điện thoại Cố Hải Thượng nhập viện ngất trong nhà tắm vội vàng rời đi lại không phải cuối tuần anh lại không thể để cô vợ chưa lớn của mình với chú Lâm và người làm trong nhà vậy là anh đóng hộp cô mang đến công ty. Mạc Chỉ Nhược vốn rất ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh. Buổi chiều có cuộc họp quan trọng Mạc Chỉ Nhược vẫn ngồi trong lòng anh tay cắm chiếc bánh donut cắn từng miếng một. Dáng vẻ đáng yêu cô khiến anh không tài nào chú tâm công việc xem ra đem cô đi làm không giải pháp tốt. Đám người trước mặt lại không để tâm tới anh vẫn cãi nhau, to tiếng thì thôi đi đập bàn đập ghế khiến cô giật mình đánh rơi chiếc bánh trong tay mình. Mặt cô xị xuống rưng rưng nước mắt. Lục Thiên Khải khó chịu lườm bọn họ cái.
"Mọi người nghỉ ngơi năm phút nữa quay lại."- Lục Thiên Khải kéo cô rời đi để lại dám người ngơ ngát với nhau.
Hơn hai tiếng sau Mạc Chỉ Nhược đang ngủ gà ngủ gật trong lòng anh thì bị tiếng đạp cửa của Lục Hạo Hiên làm giật mình.
"Anh sao anh không tới cuộc họp để em với đám yêu tinh đó!"
Thấy người trong lòng tỉnh giấc anh lại không vui nhìn thằng em trước mặt.
"Lại đây!"
"Dạ." -Lục Hạo Hiên không phòng bị tiến gần lại hai người. Lục Thiên Khải liền đưa chân đá thằng em một cái dáng vẻ đỗ dàng cô vợ nhỏ.
"Ngoan ngoan nào anh đánh hắn rồi ! Hắn làm bé con tỉnh giấc hả?" -Lục Hạo Hiên định mở miệng lại bị anh lườm cái chỉ có thể ngậm mùi rời đi.
Ra khỏi cửa hắn nhịn được chửi rủa vài câu. Những ngày sau đó Lưu Xuyến Chi không thể về, cô cứ như con sam nhỏ bám lấy anh kể cả ở nhà hay công ty.
Tối đó Lục Thiên Khải có buổi xã giao bên ngoài anh lại đưa cô tới. Ban đầu vẫn có thể trông coi cô nhưng sau khi uống vài ly rượu quay đi quay lại không thấy cô chạy đầu mất. Lúc tìm thấy cô đang ăn bánh ngọt hai má hồng hình như đã uống vài ly rượu hoa quả. Chả trách loại đó có mùi quả lại rất ngọt nồng dộ cồn rất cao Mạc Chỉ Nhược đã đứng không lảo đảo dựa vào tường không biết tên nào lừa cô uống thứ nước đó. Lục Thiên Khải thấy không ổn liền đưa cô về nhà. Vừa vào phòng ngủ cô thấy nóng bức khó chịu cởi chiếc váy trước mặt anh. Lục Thiên Khải ba năm giữ trinh tiết giờ thấy cảnh xuân trước mặt thực sự nhịn không nổi lại thêm men rượu thúc đẩy anh đè cô lên giường tiến tới hôn cô. Anh đã muốn làm chuyện xấu này rất lâu rồi nhưng mỗi lần dáng vẻ đáng yêu cô anh lại nhịn xuống. Lục Thiên Khải hôn lên môi cô thấy cô không phản ứng gì tiến tới .
Sáng hôm sau, Lục Thiên Khải tỉnh dậy thấy cơ thể mềm mại trong lòng chẳng chịt dấu hôn trên người.
"U!"
"Dậy rồi! Khó chịu không không?"
"Anh Khải "- Mạc Chỉ Nhược nhũng nhịn nhìn anh.
Lục Thiên Khải hôn lên trán cô.
"Nhược Nhược em không được nói chuyện đêm qua với mẹ và cậu em đâu nha!"
"Tại soa a!"
"Tại đêm qua là bí mật của anh và em thôi!" -Lục Thiên Khải chỉ tưởng tượng mẹ với cậu cô biết đêm qua anh đã cầm thú thế nào với con họ sợ rằng sau này .Lục Thiên Khải thở dài.
Lưu Xuyến Chi ở bệnh viện với chồng mấy ngày đứng ngồi không yên thấy bà nhưng vậy Cố Hải Thượng cũng không lỡ giữa bà.
"Hay bà về thăm con bé đi! Dú sao cậu ta cũng là con trai sao chăm sóc tốt cho con bé được."- Lưu Xuyến Chi nhìn ông rồi lắc đầu .
Nhưng vậy cũng tốt bà chả thể bên cô mãi mãi. Giờ có thới gian cứ để cậu ta tập làm quen.
"Mọi người nghỉ ngơi năm phút nữa quay lại."- Lục Thiên Khải kéo cô rời đi để lại dám người ngơ ngát với nhau.
Hơn hai tiếng sau Mạc Chỉ Nhược đang ngủ gà ngủ gật trong lòng anh thì bị tiếng đạp cửa của Lục Hạo Hiên làm giật mình.
"Anh sao anh không tới cuộc họp để em với đám yêu tinh đó!"
Thấy người trong lòng tỉnh giấc anh lại không vui nhìn thằng em trước mặt.
"Lại đây!"
"Dạ." -Lục Hạo Hiên không phòng bị tiến gần lại hai người. Lục Thiên Khải liền đưa chân đá thằng em một cái dáng vẻ đỗ dàng cô vợ nhỏ.
"Ngoan ngoan nào anh đánh hắn rồi ! Hắn làm bé con tỉnh giấc hả?" -Lục Hạo Hiên định mở miệng lại bị anh lườm cái chỉ có thể ngậm mùi rời đi.
Ra khỏi cửa hắn nhịn được chửi rủa vài câu. Những ngày sau đó Lưu Xuyến Chi không thể về, cô cứ như con sam nhỏ bám lấy anh kể cả ở nhà hay công ty.
Tối đó Lục Thiên Khải có buổi xã giao bên ngoài anh lại đưa cô tới. Ban đầu vẫn có thể trông coi cô nhưng sau khi uống vài ly rượu quay đi quay lại không thấy cô chạy đầu mất. Lúc tìm thấy cô đang ăn bánh ngọt hai má hồng hình như đã uống vài ly rượu hoa quả. Chả trách loại đó có mùi quả lại rất ngọt nồng dộ cồn rất cao Mạc Chỉ Nhược đã đứng không lảo đảo dựa vào tường không biết tên nào lừa cô uống thứ nước đó. Lục Thiên Khải thấy không ổn liền đưa cô về nhà. Vừa vào phòng ngủ cô thấy nóng bức khó chịu cởi chiếc váy trước mặt anh. Lục Thiên Khải ba năm giữ trinh tiết giờ thấy cảnh xuân trước mặt thực sự nhịn không nổi lại thêm men rượu thúc đẩy anh đè cô lên giường tiến tới hôn cô. Anh đã muốn làm chuyện xấu này rất lâu rồi nhưng mỗi lần dáng vẻ đáng yêu cô anh lại nhịn xuống. Lục Thiên Khải hôn lên môi cô thấy cô không phản ứng gì tiến tới .
Sáng hôm sau, Lục Thiên Khải tỉnh dậy thấy cơ thể mềm mại trong lòng chẳng chịt dấu hôn trên người.
"U!"
"Dậy rồi! Khó chịu không không?"
"Anh Khải "- Mạc Chỉ Nhược nhũng nhịn nhìn anh.
Lục Thiên Khải hôn lên trán cô.
"Nhược Nhược em không được nói chuyện đêm qua với mẹ và cậu em đâu nha!"
"Tại soa a!"
"Tại đêm qua là bí mật của anh và em thôi!" -Lục Thiên Khải chỉ tưởng tượng mẹ với cậu cô biết đêm qua anh đã cầm thú thế nào với con họ sợ rằng sau này .Lục Thiên Khải thở dài.
Lưu Xuyến Chi ở bệnh viện với chồng mấy ngày đứng ngồi không yên thấy bà nhưng vậy Cố Hải Thượng cũng không lỡ giữa bà.
"Hay bà về thăm con bé đi! Dú sao cậu ta cũng là con trai sao chăm sóc tốt cho con bé được."- Lưu Xuyến Chi nhìn ông rồi lắc đầu .
Nhưng vậy cũng tốt bà chả thể bên cô mãi mãi. Giờ có thới gian cứ để cậu ta tập làm quen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.