Chương 27
Ryu-sama
05/05/2023
Cả 3 người đang bị treo lơ lửng trên cao kia ngã phịch xuống.
Du Viễn chật vật đứng dậy, đưa tay ra phủi bụi rồi đỡ Tử Liên dậy.
- Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ nga??
- Ta không sao. - Tử Liên nàng đưa mắt nhìn quanh - Không thấy Bạch Tử đi đâu rồi nữa.
Tư Nguyệt vẫn nằm dưới đất, chờ Du Viễn đến đỡ mãi mà không thấy đâu, nên đành tủi thân đứng dậy. Nghe Tử Liên nói vậy, nàng ta mới nhìn quanh.
Đột ngột Tư Nguyệt nàng nhìn lên bầu trời, rồi mới phát hiện ra.
Trăng hôm nay vừa to vừa tròn hơn mọi khi!
Còn chưa kịp định hình, thì tiếng la thất thanh lại vang lên:
- Có ai không, cứu tôi với!
- Con súc sinh chết bầm này! Mau tìm cách cản nó lại!
- Nhanh lên, nếu không cả đám lại chết hết đó!
- Aaaaaaaaa! Đau quá!
- Đại ca, chúng ta nên làm sao? Nó xổng ra mất rồi, đáng chết!
- Lần này chúng ta bất cẩn rồi, mau rút nhanh thôi!
Có 1 giọng thiếu nữ lại vang lên:
- Chủ nhà còn chưa quyết, đám ô hợp các ngươi lại muốn làm gì thì làm?
- 1 con súc sinh còn dám phun ra câu đấy? Haha, nực cười thật đấy!
Sau đó, 3 người kia lại không nghe được thêm tiếng gì nữa.
Tư Nguyệt bắt đầu cảm thấy khó hiểu, nên nhanh chóng thắp sáng 1 ngọn đuốc, rồi cùng với Du Viễn và Tử Liên tiến về khu vực phát ra tiếng động đó.
Đến nơi, khung cảnh ở đấy quả thực khiến họ sốc đến nỗi không nói thành lời.
Huyết dịch tung tóe khắp nơi, gần như đã phủ kín nơi đấy. Đứng ở giữa, là 1 thiếu nữ 17 18 tuổi người cũng dính đầy huyết. Xung quanh nàng ta đầy rẫy những xác chết, có vẻ đó là những kẻ đã đặt bẫy ở trong rừng.
Người thiếu nữ đấy thấy ánh lửa, liền quay lại, thấy nhóm của Tử Liên thì bật cười, vẫy vẫy tay chào:
- Xin chào nhé, những người bạn nhỏ.
- Ai bạn ngươi? - Du Viễn hỏi vặn lại.
Nghe nàng ta nói vậy, thiếu nữ đó nhún vai rồi đáp lại:
- Không phải bạn thì cũng được thôi, gọi các ngươi là đám hài tử nhé?
- 1 đứa nít ranh trông 17 18 tuổi kia, mà lại xưng hô hỗn hào như vậy? - Du Viễn nói.
- Phụt....... hahaha. - Người đằng đó ôm bụng cười lớn - Ta đã qua 1000 năm tuổi rồi, đây là lần đầu tiên có kẻ bé hơn mà dám nói vậy với bổn hồ ly ta đó nga~
Du Viễn nàng đang định nói thêm gì nữa, thì bị Tử Liên chặn lại.
Tư Nguyệt cũng tiến lên trước mở lời:
- Nếu ta không nhầm, ngươi là con cáo lông trắng hay bên cạnh Tử Liên tỷ tỷ nhỉ?
- Đúng vậy, thì sao a?
Tức thì, Tư Nguyệt rút kiếm ra, chĩa thẳng vào đối phương dò hỏi:
- Ngươi tiếp cận tỷ ấy với mục đích gì? Khai chuẩn xác ắt sẽ được khoan hồng!
- Ngươi nghĩ là ta thèm chắc? - Bạch Ly khoanh tay lại - Ta chỉ vô tình được nàng ta chuộc lại thôi, chứ ta đã có ý bất chính gì với cái người không tai không đuôi xấu xa đằng kia đâu??
- Ngươi nói ai là người không tai không đuôi xấu xa???? - Du Viễn gào ầm lên.
- Ta bảo tỷ tỷ ngươi, chứ ta bảo ngươi à?? - Bạch Ly phồng má lên.
- Đáng ghét! Ta không cho phép ngươi nói tỷ tỷ ta như vậy!!!!
Du Viễn đang định lao lên, thì bị Tư Nguyệt cản lại.
- Nguyệt, mau buông tay ra! Nhất định hôm nay lão nương phải sống mái 1 trận với con hồ ly tinh thối tha mất nết này!
Tư Nguyệt vẫn cố ôm chặt lấy Du Viễn, vừa cố gắng nói:
- Viễn muội, mau bình tĩnh lại! Chúng ta không thể giết nó luôn bây giờ được! Mục đích của chúng ta đến cái núi hẻo lánh này để làm cái gì????
- Ngươi.......... Hứ! - Du Viễn tức giận đến phát hỏa, phụng phịu ôm tay Tử Liên mà làm nũng.
Tử Liên cười trừ, đưa tay lên xoa đầu nàng ta mà nói:
- Muội muội, bình tĩnh lại nào. Đây là việc riêng của ta, ả ta xưng như thế nào thì cứ kệ ả đi.
- Nhưng...........
- Đây là quyết định của ta, muội dám trái lời?
- Ân— Tiểu Viễn biết rồi nga......... - Du Viễn cụp mắt xuống ủ rũ.
Bạch Ly ả còn thấy 2 cái tai đang ve vẩy trên đầu của nàng ta lại còn cụp xuống nữa, thật là hết cách với nha đầu miệng còn hôi sữa kia!
Ả ta thở dài, rồi đành miễn cưỡng nói:
- Thôi được rồi, ta gọi nàng ta là Tử Liên được chưa??? - Nói đoạn, ả ta chu mỏ lên - Có cái tên, gọi thế nào chẳng được??
Tư Nguyệt ho đằng hắng mấy cái, rồi mới bắt đầu nghiêm túc lại:
- Hồ yêu, cho ta biết lý do ngươi giết đám người đó, được chứ?
- Ngươi hỏi để làm gì?? Hỏi để có cớ bắt ta à??? - Bạch Ly lườm nàng ta.
- Không không, ta thật chỉ muốn biết lý do thôi, chứ ta thật sự không có ý đồ gì hết nga!
- Bọn chúng giết cả làng ta, thế đã đủ rồi chứ? - Con hồ ly đó trầm giọng đáp lại - Vậy xin phép chư vị đây đi trước nhé?
Dứt lời, ả ta quay lưng toan rời đi, thì đột nhiên Tư Nguyệt lại thực thi pháp trận, niêm phong tóm cổ ả lại.
- Tư Nguyệt, ngươi đây là ý gì? - Bạch Ly có chút nhíu mày.
- Còn gì nữa? - Tư Nguyệt nói - Ngươi đã được Tử Liên tỷ tỷ bỏ tiền ra chuộc về, bây giờ còn muốn chạy trốn?
- Hả? Là sao???
Tử Liên im lặng hồi lâu, sau đó nàng ta mới cất tiếng:
- Phiền ngươi bắt con cáo đó lại giúp ta rồi, Tư Nguyệt. - Rồi nàng quay sang phía Bạch Ly ả đang ngơ ngác đằng kia - Ngươi là con súc sinh may mắn được ta chuộc về, bây giờ ngươi đã là người của ta rồi, còn muốn quỵt tiền chuộc mà cao chạy xa bay?
Du Viễn chật vật đứng dậy, đưa tay ra phủi bụi rồi đỡ Tử Liên dậy.
- Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ nga??
- Ta không sao. - Tử Liên nàng đưa mắt nhìn quanh - Không thấy Bạch Tử đi đâu rồi nữa.
Tư Nguyệt vẫn nằm dưới đất, chờ Du Viễn đến đỡ mãi mà không thấy đâu, nên đành tủi thân đứng dậy. Nghe Tử Liên nói vậy, nàng ta mới nhìn quanh.
Đột ngột Tư Nguyệt nàng nhìn lên bầu trời, rồi mới phát hiện ra.
Trăng hôm nay vừa to vừa tròn hơn mọi khi!
Còn chưa kịp định hình, thì tiếng la thất thanh lại vang lên:
- Có ai không, cứu tôi với!
- Con súc sinh chết bầm này! Mau tìm cách cản nó lại!
- Nhanh lên, nếu không cả đám lại chết hết đó!
- Aaaaaaaaa! Đau quá!
- Đại ca, chúng ta nên làm sao? Nó xổng ra mất rồi, đáng chết!
- Lần này chúng ta bất cẩn rồi, mau rút nhanh thôi!
Có 1 giọng thiếu nữ lại vang lên:
- Chủ nhà còn chưa quyết, đám ô hợp các ngươi lại muốn làm gì thì làm?
- 1 con súc sinh còn dám phun ra câu đấy? Haha, nực cười thật đấy!
Sau đó, 3 người kia lại không nghe được thêm tiếng gì nữa.
Tư Nguyệt bắt đầu cảm thấy khó hiểu, nên nhanh chóng thắp sáng 1 ngọn đuốc, rồi cùng với Du Viễn và Tử Liên tiến về khu vực phát ra tiếng động đó.
Đến nơi, khung cảnh ở đấy quả thực khiến họ sốc đến nỗi không nói thành lời.
Huyết dịch tung tóe khắp nơi, gần như đã phủ kín nơi đấy. Đứng ở giữa, là 1 thiếu nữ 17 18 tuổi người cũng dính đầy huyết. Xung quanh nàng ta đầy rẫy những xác chết, có vẻ đó là những kẻ đã đặt bẫy ở trong rừng.
Người thiếu nữ đấy thấy ánh lửa, liền quay lại, thấy nhóm của Tử Liên thì bật cười, vẫy vẫy tay chào:
- Xin chào nhé, những người bạn nhỏ.
- Ai bạn ngươi? - Du Viễn hỏi vặn lại.
Nghe nàng ta nói vậy, thiếu nữ đó nhún vai rồi đáp lại:
- Không phải bạn thì cũng được thôi, gọi các ngươi là đám hài tử nhé?
- 1 đứa nít ranh trông 17 18 tuổi kia, mà lại xưng hô hỗn hào như vậy? - Du Viễn nói.
- Phụt....... hahaha. - Người đằng đó ôm bụng cười lớn - Ta đã qua 1000 năm tuổi rồi, đây là lần đầu tiên có kẻ bé hơn mà dám nói vậy với bổn hồ ly ta đó nga~
Du Viễn nàng đang định nói thêm gì nữa, thì bị Tử Liên chặn lại.
Tư Nguyệt cũng tiến lên trước mở lời:
- Nếu ta không nhầm, ngươi là con cáo lông trắng hay bên cạnh Tử Liên tỷ tỷ nhỉ?
- Đúng vậy, thì sao a?
Tức thì, Tư Nguyệt rút kiếm ra, chĩa thẳng vào đối phương dò hỏi:
- Ngươi tiếp cận tỷ ấy với mục đích gì? Khai chuẩn xác ắt sẽ được khoan hồng!
- Ngươi nghĩ là ta thèm chắc? - Bạch Ly khoanh tay lại - Ta chỉ vô tình được nàng ta chuộc lại thôi, chứ ta đã có ý bất chính gì với cái người không tai không đuôi xấu xa đằng kia đâu??
- Ngươi nói ai là người không tai không đuôi xấu xa???? - Du Viễn gào ầm lên.
- Ta bảo tỷ tỷ ngươi, chứ ta bảo ngươi à?? - Bạch Ly phồng má lên.
- Đáng ghét! Ta không cho phép ngươi nói tỷ tỷ ta như vậy!!!!
Du Viễn đang định lao lên, thì bị Tư Nguyệt cản lại.
- Nguyệt, mau buông tay ra! Nhất định hôm nay lão nương phải sống mái 1 trận với con hồ ly tinh thối tha mất nết này!
Tư Nguyệt vẫn cố ôm chặt lấy Du Viễn, vừa cố gắng nói:
- Viễn muội, mau bình tĩnh lại! Chúng ta không thể giết nó luôn bây giờ được! Mục đích của chúng ta đến cái núi hẻo lánh này để làm cái gì????
- Ngươi.......... Hứ! - Du Viễn tức giận đến phát hỏa, phụng phịu ôm tay Tử Liên mà làm nũng.
Tử Liên cười trừ, đưa tay lên xoa đầu nàng ta mà nói:
- Muội muội, bình tĩnh lại nào. Đây là việc riêng của ta, ả ta xưng như thế nào thì cứ kệ ả đi.
- Nhưng...........
- Đây là quyết định của ta, muội dám trái lời?
- Ân— Tiểu Viễn biết rồi nga......... - Du Viễn cụp mắt xuống ủ rũ.
Bạch Ly ả còn thấy 2 cái tai đang ve vẩy trên đầu của nàng ta lại còn cụp xuống nữa, thật là hết cách với nha đầu miệng còn hôi sữa kia!
Ả ta thở dài, rồi đành miễn cưỡng nói:
- Thôi được rồi, ta gọi nàng ta là Tử Liên được chưa??? - Nói đoạn, ả ta chu mỏ lên - Có cái tên, gọi thế nào chẳng được??
Tư Nguyệt ho đằng hắng mấy cái, rồi mới bắt đầu nghiêm túc lại:
- Hồ yêu, cho ta biết lý do ngươi giết đám người đó, được chứ?
- Ngươi hỏi để làm gì?? Hỏi để có cớ bắt ta à??? - Bạch Ly lườm nàng ta.
- Không không, ta thật chỉ muốn biết lý do thôi, chứ ta thật sự không có ý đồ gì hết nga!
- Bọn chúng giết cả làng ta, thế đã đủ rồi chứ? - Con hồ ly đó trầm giọng đáp lại - Vậy xin phép chư vị đây đi trước nhé?
Dứt lời, ả ta quay lưng toan rời đi, thì đột nhiên Tư Nguyệt lại thực thi pháp trận, niêm phong tóm cổ ả lại.
- Tư Nguyệt, ngươi đây là ý gì? - Bạch Ly có chút nhíu mày.
- Còn gì nữa? - Tư Nguyệt nói - Ngươi đã được Tử Liên tỷ tỷ bỏ tiền ra chuộc về, bây giờ còn muốn chạy trốn?
- Hả? Là sao???
Tử Liên im lặng hồi lâu, sau đó nàng ta mới cất tiếng:
- Phiền ngươi bắt con cáo đó lại giúp ta rồi, Tư Nguyệt. - Rồi nàng quay sang phía Bạch Ly ả đang ngơ ngác đằng kia - Ngươi là con súc sinh may mắn được ta chuộc về, bây giờ ngươi đã là người của ta rồi, còn muốn quỵt tiền chuộc mà cao chạy xa bay?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.