Chương 28
Ryu-sama
05/05/2023
Ân. Tử Liên tỷ tỷ cứ tin tưởng ở ta nga~
Tư Nguyệt ngoan ngoãn đáp lời lại, rồi nhanh chóng lao về phía Bạch Ly.
Còn sao nữa, đây là cơ hội tốt để nàng ta lấy lòng đại di tương lai, cớ gì mà ngu ngốc đến nỗi lại bỏ qua dễ thế cho cam?
Bạch Ly ả mới được hóa hình không lâu, lần đầu thực sự sử dụng cơ thể hóa hình này mà không có hướng dẫn rất khó, nhưng ả ta vẫn cố gắng điều khiển nó cho bằng được. Thế nhưng, trận pháp bên dưới chân ả khiến cho mọi cố gắng của con hồ ly trước đó lại trở thành công cốc.
Tư Nguyệt lao đến ngày 1 gần, con cáo trắng mới hóa hình đó liền nhắm chặt mắt lại chờ chết.
Nhưng thay vì rút kiếm, nàng ta lại lấy từ trong túi ra 1 sợi dây bằng bạc có gắn chuông, rồi nhanh chóng đeo lên cổ ả ta.
- Hả?? - Bạch Ly ngạc nhiên.
Đột nhiên Tư Nguyệt lùi vài bước ra phía sau, giơ 2 ngón tay lên ngang mặt hô lớn:
- Giải trận!
Tức thì, trận pháp niêm phong ả ta nãy giờ mờ dần, rồi biến mất.
Lần này con hồ ly đó quả thật rất sốc, sốc đến nỗi không nói thành lời.
Rõ ràng bọn họ đã tóm ả được trong lòng bàn tay dễ dàng như thế, tâm lý ả ta còn đã sẵn sàng làm vật liệu chế thuốc thần thuốc thánh gì đó rồi, ai dè người kia lại giải trận! Không đùa đó chứ nga??
Mặc kệ, không cần biết thế nào nữa, bây giờ Bạch Ly ả đã hóa hình thành công rồi, phải mau chóng chạy trốn xa nơi này, kiếm 1 nơi lánh nạn mới được!
Có như vậy, may ra ả mới còn mạng!
- Không cần biết lý do ngươi giải trận pháp, nhưng cảm ơn nhé! Lần sau có duyên ắt sẽ gặp lại, nhưng có thể là kiếp sau của các ngươi đó a! - Bạch Ly giơ tay ra vẫy chào, rồi chạy mất hút vào trong rừng.
Du Viễn tiến lên cạnh chỗ Tư Nguyệt, đôi đồng tử luôn hướng về phía con cáo lông trắng đó bỏ đi, rồi nói với nàng ta:
- Nguyệt, rõ ràng tỷ tỷ ta bảo ngươi bắt lại con súc sinh đó lại kia mà, sao ngươi lại thả nó đi?
Tư Nguyệt đột nhiên lại cười khúc khích, đưa tay lên vuốt ve mái tóc của đối phương, dịu dàng nói:
- Viễn muội, muội tưởng ta ngu ngốc đến nỗi lại thả nó đi mất hút sao?
- Ngươi quả ngu ngốc thật mà, ta có nói sai cái gì bao giờ đâu! - Du Viễn phồng má lên, quay ngoắt đi.
Lần này, Tư Nguyệt đã bật cười thành tiếng. Nàng ta ngăm nhìn Tiểu Viễn của nàng 1 lát, rồi đột nhiên nói:
- Mau về đây!
Con nhóc Du Viễn ngơ ngác nhìn ngang nhìn dọc, nhìn trái nhìn phải hồi lâu, rồi lại đưa tay lên kéo đầu Tư Nguyệt thấp xuống để đo nhiệt độ cho nàng ta.
- Nguyệt, ngươi bị sảng rồi à? Ngươi nói chuyện với ai vậy nga? - Dứt lời, Du Viễn thỏ thẻ vào tai Tư Nguyệt - Hay đừng có nói với ta là ngươi đang nói chuyện với cái gì đó đấy nhé—
Hơi ấm của người thương phà vào trong tai, khiến nàng ta ngượng đến chín mặt. May tiết trời còn đang đêm đen, nếu không ắt hẳn là bây giờ nàng phải đào cái hố thật sâu mà chui xuống cho đỡ ngại mất!
Tư Nguyệt trả thù Du Viễn bằng cách véo 2 bên má của đối phương, rồi cốc đầu nàng ta 1 cái:
- Ăn nói ngớ ngẩn không à! Nơi tộc hồ ly từng sinh sống thì làm gì có yêu ma quỷ quái nào dám bén mảng tới đây?
- Huhu, ngươi cốc đau quá đó, mau đền đi! - Du Viễn vừa ôm trán, vừa mè nheo với Tư Nguyệt.
- Thôi nào, để ta hôn 1 cái cho đỡ đau nè!
Tư Nguyệt nàng vừa mới chu mỏ lên mà hôn, thì lại bị 1 cái lá khác chắn giữa môi!
- E hèm, ngươi đã từng hứa cái gì với ta ý nhỉ Tư Nguyệt? - Tử Liên bị đẩy ra rìa cùng đống cẩu lương đầy ụ, lập tức chen vào phá đám luôn.
Còn nữa, dám động đến muội muội bảo bối của nàng ta, kỳ này ngươi xong rồi, mau chuẩn bị hòm mà nằm đi!
Đại não của Tư Nguyệt đột ngột lại hiện ra cái đoạn hội thoại thề thốt đó, vội vãi má cười hì hì.
- Tử Liên tỷ tỷ à, chỉ là ta thấy bụi quá, nên muốn thổi đi cho bớt bụi nga~
- Ngươi........
Tử Liên nàng còn chưa dứt lời, bóng thiếu nữ đó lại chạy ngược trở lại.
- Khốn khiếp, chuyện này là sao hả Tư Nguyệt?
- Thật đáng tiếc cho ngươi đó~ Cái vòng bạc đó được ta yểm phép rồi, ngươi chạy đằng nào cho thoát?
Bạch Ly vội đưa móng vuốt lên, tính cào đứt sợi dây chuyền bạc trên cổ ả ta.
Nhưng lại vô dụng.
Móng vuốt của ả lại không hề ăn được cái thứ kim loại này, thậm chí còn đến nỗi, móng còn muốn rời khỏi tay con hồ ly đó mất rồi!
- Vô dụng thôi, ngươi làm gì cũng không ăn thua đâu~
- Khốn nạn............. Ta với ngươi là kẻ không hề quen biết, cớ sao ngươi lại muốn sinh sự với ta? - Bạch Ly ức quá, hỏi đối phương.
Mặc kệ câu hỏi của con cáo trắng đó, Tư Nguyệt liền quay sang nói với Tử Liên:
- Đại..... à không Tử Liên tỷ tỷ à, ta đã bắt thành công con hồ ly tinh đó rồi nè, mọi quyền kiểm soát nó ta giao cho tỷ hết đó!
- Cảm tạ, lần này ngươi đã giúp ta rồi.
Dứt lời, Tử Liên liền đi đến chỗ Bạch Ly, nâng cằm ả ta lên mà ngắm nghía.
- Ừm..... cũng không tồi.
- Không tồi cái gì? - Ả hỏi lại.
- Không phải hỏi, biến lại thành hình cáo cho ta!
- Nè nè, ta còn chưa.......
Còn chưa dứt lời, con hồ yêu đó lại biến về trạng thái cáo con ban đầu.
Tử Liên đi đến, bế thốc nó lên mà ôm vào lòng.
- Trời cũng gần sáng rồi, mau chuẩn bị về thôi nga! - Du Viễn nhìn về phía ánh trời đang ửng hồng đằng xa mà thốt lên.
- Ừ, mau đi thôi. - Tử Liên đáp lại.
Tư Nguyệt ngoan ngoãn đáp lời lại, rồi nhanh chóng lao về phía Bạch Ly.
Còn sao nữa, đây là cơ hội tốt để nàng ta lấy lòng đại di tương lai, cớ gì mà ngu ngốc đến nỗi lại bỏ qua dễ thế cho cam?
Bạch Ly ả mới được hóa hình không lâu, lần đầu thực sự sử dụng cơ thể hóa hình này mà không có hướng dẫn rất khó, nhưng ả ta vẫn cố gắng điều khiển nó cho bằng được. Thế nhưng, trận pháp bên dưới chân ả khiến cho mọi cố gắng của con hồ ly trước đó lại trở thành công cốc.
Tư Nguyệt lao đến ngày 1 gần, con cáo trắng mới hóa hình đó liền nhắm chặt mắt lại chờ chết.
Nhưng thay vì rút kiếm, nàng ta lại lấy từ trong túi ra 1 sợi dây bằng bạc có gắn chuông, rồi nhanh chóng đeo lên cổ ả ta.
- Hả?? - Bạch Ly ngạc nhiên.
Đột nhiên Tư Nguyệt lùi vài bước ra phía sau, giơ 2 ngón tay lên ngang mặt hô lớn:
- Giải trận!
Tức thì, trận pháp niêm phong ả ta nãy giờ mờ dần, rồi biến mất.
Lần này con hồ ly đó quả thật rất sốc, sốc đến nỗi không nói thành lời.
Rõ ràng bọn họ đã tóm ả được trong lòng bàn tay dễ dàng như thế, tâm lý ả ta còn đã sẵn sàng làm vật liệu chế thuốc thần thuốc thánh gì đó rồi, ai dè người kia lại giải trận! Không đùa đó chứ nga??
Mặc kệ, không cần biết thế nào nữa, bây giờ Bạch Ly ả đã hóa hình thành công rồi, phải mau chóng chạy trốn xa nơi này, kiếm 1 nơi lánh nạn mới được!
Có như vậy, may ra ả mới còn mạng!
- Không cần biết lý do ngươi giải trận pháp, nhưng cảm ơn nhé! Lần sau có duyên ắt sẽ gặp lại, nhưng có thể là kiếp sau của các ngươi đó a! - Bạch Ly giơ tay ra vẫy chào, rồi chạy mất hút vào trong rừng.
Du Viễn tiến lên cạnh chỗ Tư Nguyệt, đôi đồng tử luôn hướng về phía con cáo lông trắng đó bỏ đi, rồi nói với nàng ta:
- Nguyệt, rõ ràng tỷ tỷ ta bảo ngươi bắt lại con súc sinh đó lại kia mà, sao ngươi lại thả nó đi?
Tư Nguyệt đột nhiên lại cười khúc khích, đưa tay lên vuốt ve mái tóc của đối phương, dịu dàng nói:
- Viễn muội, muội tưởng ta ngu ngốc đến nỗi lại thả nó đi mất hút sao?
- Ngươi quả ngu ngốc thật mà, ta có nói sai cái gì bao giờ đâu! - Du Viễn phồng má lên, quay ngoắt đi.
Lần này, Tư Nguyệt đã bật cười thành tiếng. Nàng ta ngăm nhìn Tiểu Viễn của nàng 1 lát, rồi đột nhiên nói:
- Mau về đây!
Con nhóc Du Viễn ngơ ngác nhìn ngang nhìn dọc, nhìn trái nhìn phải hồi lâu, rồi lại đưa tay lên kéo đầu Tư Nguyệt thấp xuống để đo nhiệt độ cho nàng ta.
- Nguyệt, ngươi bị sảng rồi à? Ngươi nói chuyện với ai vậy nga? - Dứt lời, Du Viễn thỏ thẻ vào tai Tư Nguyệt - Hay đừng có nói với ta là ngươi đang nói chuyện với cái gì đó đấy nhé—
Hơi ấm của người thương phà vào trong tai, khiến nàng ta ngượng đến chín mặt. May tiết trời còn đang đêm đen, nếu không ắt hẳn là bây giờ nàng phải đào cái hố thật sâu mà chui xuống cho đỡ ngại mất!
Tư Nguyệt trả thù Du Viễn bằng cách véo 2 bên má của đối phương, rồi cốc đầu nàng ta 1 cái:
- Ăn nói ngớ ngẩn không à! Nơi tộc hồ ly từng sinh sống thì làm gì có yêu ma quỷ quái nào dám bén mảng tới đây?
- Huhu, ngươi cốc đau quá đó, mau đền đi! - Du Viễn vừa ôm trán, vừa mè nheo với Tư Nguyệt.
- Thôi nào, để ta hôn 1 cái cho đỡ đau nè!
Tư Nguyệt nàng vừa mới chu mỏ lên mà hôn, thì lại bị 1 cái lá khác chắn giữa môi!
- E hèm, ngươi đã từng hứa cái gì với ta ý nhỉ Tư Nguyệt? - Tử Liên bị đẩy ra rìa cùng đống cẩu lương đầy ụ, lập tức chen vào phá đám luôn.
Còn nữa, dám động đến muội muội bảo bối của nàng ta, kỳ này ngươi xong rồi, mau chuẩn bị hòm mà nằm đi!
Đại não của Tư Nguyệt đột ngột lại hiện ra cái đoạn hội thoại thề thốt đó, vội vãi má cười hì hì.
- Tử Liên tỷ tỷ à, chỉ là ta thấy bụi quá, nên muốn thổi đi cho bớt bụi nga~
- Ngươi........
Tử Liên nàng còn chưa dứt lời, bóng thiếu nữ đó lại chạy ngược trở lại.
- Khốn khiếp, chuyện này là sao hả Tư Nguyệt?
- Thật đáng tiếc cho ngươi đó~ Cái vòng bạc đó được ta yểm phép rồi, ngươi chạy đằng nào cho thoát?
Bạch Ly vội đưa móng vuốt lên, tính cào đứt sợi dây chuyền bạc trên cổ ả ta.
Nhưng lại vô dụng.
Móng vuốt của ả lại không hề ăn được cái thứ kim loại này, thậm chí còn đến nỗi, móng còn muốn rời khỏi tay con hồ ly đó mất rồi!
- Vô dụng thôi, ngươi làm gì cũng không ăn thua đâu~
- Khốn nạn............. Ta với ngươi là kẻ không hề quen biết, cớ sao ngươi lại muốn sinh sự với ta? - Bạch Ly ức quá, hỏi đối phương.
Mặc kệ câu hỏi của con cáo trắng đó, Tư Nguyệt liền quay sang nói với Tử Liên:
- Đại..... à không Tử Liên tỷ tỷ à, ta đã bắt thành công con hồ ly tinh đó rồi nè, mọi quyền kiểm soát nó ta giao cho tỷ hết đó!
- Cảm tạ, lần này ngươi đã giúp ta rồi.
Dứt lời, Tử Liên liền đi đến chỗ Bạch Ly, nâng cằm ả ta lên mà ngắm nghía.
- Ừm..... cũng không tồi.
- Không tồi cái gì? - Ả hỏi lại.
- Không phải hỏi, biến lại thành hình cáo cho ta!
- Nè nè, ta còn chưa.......
Còn chưa dứt lời, con hồ yêu đó lại biến về trạng thái cáo con ban đầu.
Tử Liên đi đến, bế thốc nó lên mà ôm vào lòng.
- Trời cũng gần sáng rồi, mau chuẩn bị về thôi nga! - Du Viễn nhìn về phía ánh trời đang ửng hồng đằng xa mà thốt lên.
- Ừ, mau đi thôi. - Tử Liên đáp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.