Chương 1: Viên Kẹo Đầu Tiên
Kim Ngư Bạch Thỏ
30/12/2022
Mỗi tuần sẽ có 2 chap, hôm nào mình rảnh thì sẽ nhiều hơn.Mong mọi người ủng hộ mình nhiều hơn nhé, nếu có sai sót comment ở dưới để mình sửa nhé. Cảm ơn mọi người nhiều!
Edit: Thịt Bò Biết Đi
Tết Âm Lịch đã trôi qua, nhưng đối với thành phố Bình Thị, nằm ở phía Bắc của đất nước mà nói, hơi thở của mùa xuân vẫn đang ngủ say dưới lớp tuyết mỏng, dường như chưa biến mất.
Phòng hiệu trưởng ở trường Trung học cơ sở Thất Trung Bình Thị lại vô cùng ấm áp như mùa xuân. Đường Nguyễn ngữ cởi áo khoác ngoài, cô chỉ mặc một chiếc áo len màu vàng, do hơi nóng khiến cho khuôn mặt của cô hồng hồng như quả đào.
Nhưng mà cô không cảm thấy nóng, chỉ cảm thấy cực kỳ căng thẳng, đôi bàn tay trắng nõn vô thức nắm chặt lấy chiếc áo khoác vừa cởi ra, ôm lấy hai cánh tay, hơi cúi đầu lắng nghe Lâm hiệu trưởng, người ngồi đối diện với chiếc bàn:
Bạn học Nguyễn Ngữ, thầy nghe hiệu trưởng Cao trường Sơ Trung nói: Em đã đứng đầu toàn khối kể từ ngày đầu tiên nhập học Sơ Trung. Còn nhiều lần tham gia các cuộc thi khác nhau ở trong trường và giành được nhiều giải thưởng quốc gia, phải không? Em thực sự rất ưu tú a! Trường Thất Trung luôn có truyền thống "được lên thẳng lớp" các ở trường cấp 2. Từ học kỳ hai năm hai Sơ Trung, 30 học sinh xuất sắc đứng đầu trong mỗi kỳ thi hàng tháng sẽ được chọn để nhập học trực tiếp và được gửi đến trường trung học phổ thông.
Em có nằm trong danh sách lên lớp trực tiếp của lớp ba Sơ Trung không?"
Đường Nguyễn Ngữ nghe hiệu trưởng hỏi, vội vàng gật đầu, mở cái miệng nhỏ nhắn định trả lời, nhưng sau vài giây, cô chỉ khẽ "ừm" một tiếng.
Cô sinh ra đã có khí chất mềm mại như sáp, lại có khuôn mặt thanh tú dễ thương, vẻ ngoài này khiến rất nhiều giáo viên và bạn học bất giác có cảm giác yêu mến, quý mến với cô. Hơn nữa, cô ấy còn là học sinh cấp 2 số 1 của thành phố Bình Thị, phân ban cấp 2 trường trung học cơ sở Thất Trung, thành phố Bình Thị, hơn nữa cô luôn được xếp hạng nhất trong lớp, trong vòng hai năm rưỡi liên tiếp. Thành tích này khiến cô càng thêm vững chắc trên ngôi vị "nữ sinh được yêu thích nhất".
Vì vậy, mặc dù hiện tại cô luôn có chút rụt rè khi đối mặt với hiệu trưởng, nhưng Lâm hiệu trưởng luôn nghiêm túc và cứng rắn, lại không hề cảm thấy nhàm chán, hơn nữa đối với cô gái nhỏ này càng dịu dàng hơn:
"Hiệu trưởng Cao cũng nên nói với em đúng không? Khoa trường năm nay bắt đầu cải cách, chúng ta muốn dựa vào 'được lên thẳng lớp' tuyển chọn càng nhiều học sinh ưu tú, trực tiếp nhảy lên khoa cấp ba, cùng học với các bạn học cấp ba, hiện tại chỉ là chọn một hai người, chúng ta hãy nhìn tình hình đi. Trong tương lai, rất có thể trực tiếp thành lập một lớp cơ sở! Vì vậy, Nguyễn Ngữ, thành tích của em rất quan trọng đối với trường học.."
Hiệu trưởng càng nói, Đường Nguyễn Ngữ càng bối rối. Khuôn mặt nhỏ nhắn màu hồng đào lúc này đã có chút trắng bệch, đầu vùi sâu hơn, chỉ lộ ra chóp tai màu đỏ. Cô cảm thấy mình nên nói điều gì đó để bày tỏ quan điểm của mình, nhưng cô không thể. Một đôi mắt to chớp chớp, sóng mắt phảng phất là một mặt nước mùa xuân, giữa ao có chút cắt đuôi chim én, gợn sóng xoay tròn lắc lư, giống hệt một viên kẹo mềm.
Qua một hồi lâu, nàng rốt cục nghĩ ra một câu: "Em.."
Kết quả vừa mới nói đã bị gián đoạn bởi một tiếng "bang" ngay khi bắt đầu. Là cửa phòng hiệu trưởng bị người đẩy ra, nghe âm thanh động tác đẩy cửa vô cùng lỗ mãng, thậm chí có thể dùng chân đá văng ra.
Đường Nguyễn Ngữ không khỏi suy tư trong lòng: Đây là ai?
Khi còn học Sơ Trung, cô đã nghe nói thầy Hiệu trưởng Lâm ở trường Thất Trung rất nghiêm khắc trong việc điều hành trường học. Học sinh cuối cấp trong trường đều kính sợ hiệu trưởng, thậm chí cả những "đầu gấu" nổi tiếng trong trường cũng sợ bị hiệu trưởng gọi lên nói chuyện với mình.
Và bây giờ một người rất kiêu ngạo bước vào văn phòng hiệu trưởng.....
Đường Nguyễn Ngữ lặng lẽ ngẩng đầu, liếc nhìn hiệu trưởng Lâm, chỉ thấy thầy hiệu trưởng đang nhìn chằm chằm vào vị khách với vẻ mặt u ám, và sự tức giận rõ ràng đã dâng lên tận lông mày.
Khi thầy nói, giọng nói khác hoàn với giọng nói mà Thầy đã nói với Đường Nguyễn Ngữ, thầy nói một cách sắc bén: "Hãy nhìn xem bộ dáng của cậu ra thể thống gì!?"
Nó trông như thế nào? Đường Nguyễn Ngữ có chút hiếu kỳ, nhịn không được quay đầu lại liếc mắt một cái. Đảo mắt một hồi, người kia vừa lúc lọt vào tầm mắt của cô.
Lúc này vẫn còn là mùa đông lạnh giá nhưng chàng trai chỉ khoác lên mình chiếc áo gió da màu nâu, bên trong là chiếc áo len cổ cao có họa tiết đen trắng, trông khá là tiêu sái và đẹp trai, nhưng phong cách này lại có hơi hướng xã hội rõ ràng là không phù hợp với khuôn viên trường học này, chẳng trách thầy hiệu trưởng không thích.
Mà nam sinh kia cũng không để ý đến lời nói của thầy hiệu trưởng, dùng đôi mắt phượng noi theo ánh mắt, mang theo một chút giễu cợt, chậm rãi nhìn một vòng phòng hiệu trưởng, cuối cùng dừng lại bên người Đường Nguyễn Ngữ. Lúc này, cô đụng phải ánh mắt dò xét của nam sinh kia, cô vội vàng quay đầu sang hướng khác, chỉ để lộ ra một nửa chiếc cổ trắng nõn trong tầm mắt. Chàng trai trầm ngâm nhìn cô gái, trong mắt có chút vui đùa, từ từ đung đưa từ gáy đến chóp tai đang bắt đầu ửng đỏ của cô.
Nhìn thấy dáng vẻ giễu cợt của hắn, Lâm hiệu trưởng nổi giận quát lớn:
"Ôn Diên Hạ, cậu có nghe thấy tôi nói không? Cậu trở lại trường học, ăn mặc như thế này làm gì?"
Hóa ra tên anh ta là Ôn Diên Hạ, Đường Nguyễn Ngữ khẽ đọc tên cậu ta trong lòng. Tuy rằng cô cúi đầu, nhưng trong lòng cô vẫn nhìn lướt qua lông mày và ánh mắt của thiếu niên kia, đặc biệt là đôi mắt kia, cảnh tượng mang theo một tia ý cười kia, tựa hồ khóa chặt trái tim cô.
Cô nín thở, tò mò quan sát động bên kia trong lo sợ. Nghe thấy lời khiển trách của hiệu trưởng, nam sinh tên Ôn Diên Hạ cuối cùng cũng ngoảnh mặt lại, liếc nhìn thầy hiệu trưởng, khóe miệng nở một nụ cười, rồi kéo chiếc ghế bên cạnh Đường Nguyễn Ngữ kêu lên một một tiếng "két", khoé miệng nở một nụ cười, tuỳ tiện ngồi lên, lúc này mới mở miệng nói:
"Em không muốn trở về, nếu không bây giờ thầy đuổi học em đi?Em tuyệt đi sẽ không ở trước mặt thầy làm phiền thầy nữa."
Nghe vậy, Đường Nguyễn Ngữ khẽ nghiêng đầu và chớp mắt, cảm thấy hơi ngạc nhiên: Làm thế nào mà nam sinh này có thể đứng trước mặt thầy hiệu trưởng và yêu cầu bị đuổi học chứ? Cô cúi thấp đầu, chỉ có thể nhìn thấy đôi giày thể thao màu trắng dưới chân của Ôn Diên Hạ, nó ở trong tầm mắt của cô, mang lại cho cô cảm giác như đang tồn tại. Nam sinh này thực sự bá đạo...Đường Nguyễn Ngữ nghĩ.
Cô cảm thấy bầu không khí trong văn phòng hiệu trưởng đột nhiên trở nên căng thẳng vì sự bá đạo của nam sinh này, điều này làm cho cô muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Hai người kia đối đầu với nhau đều không biết cô đang nghĩ gì.
Nghe thấy Ôn Diên Hạ khiêu khích như vậy, hiệu trưởng Lâm kìm nén cơn giận của mình, giọng nói của thầy không giận mà uy:
"Em mới mười sáu tuổi, em chơi Sports cái gì? Học tập không giỏi, sau này làm sao tìm được công việc?" Còn muốn mơ ước hão huyền hay sao?Dù cha mẹ em có giàu đến đâu, em phải có bản linh kế thừa công việc kinh doanh của gia đình....."
Thầy còn chưa dứt lời, Ôn Diên Hạ đã cười nhạo cắt ngang: "Ai muốn kế thừa công việc kinh doanh của gia đình? Họ có thể tự kinh doanh. Tôi chỉ muốn đứng đầu thế giới PUBG." Nghe vậy, hiệu trưởng vô cùng tức giận, đập bàn quát lớn:
"Ôn Diên Hạ! Ở trường này có tôi, muốn bỏ học cũng không có cách nào đâu! Sớm dừng lại trò đùa của cậu càng sớm càng tốt đi!"
Đường Nguyễn Ngữ vẫn đang lắng nghe, thì bị cơn thịnh nộ đột ngột của hiệu trưởng làm cho sửng sốt, run rẩy ngước mắt lên, nhìn qua nhìn lại giữa hai người. Tuy nhiên, Ôn Diên Hạ lại nhắm mắt làm ngơ trước sự tức giận của thầy hiệu trưởng, khuỷu tay chống lên bàn, nghiêng đầu trên hai bàn tay đan vào nhau, trông giống như một tên lưu manh, hất cằm về phía hiệu trưởng và nói một cách khiêu khích:
"Tin hay không thì tùy thầy"
"Trong một tuần, tôi sẽ khiến cho thầy quỳ xuống cầu xin tôi rời Thất Trung Bình Thị."
Lâm hiệu trưởng hừ lạnh một tiếng, đối với sự khiêu khích của Ôn Diên Hạ, tức giận đến nỗi gân xanh nhảy ra, nhất thời không nói lên lời.
Ôn Diên Hạ thấy như vậy, nụ cười khiêu khích trên khóe môi ngày càng sâu, thu tay lại, vòng ra sau đầu, ung dung ngã tựa lên ghế, một đôi mắt phượng đắc ý đột nhiên hướng về phía Đường Nguyễn Ngữ. Đường Nguyễn Ngữ hoảng sợ nhìn đi chỗ khác như một con nai bị thợ săn bắt. Cô không biết rằng đôi mắt trong veo như dòng suối trong vắt của mình thực sự giống như đôi mắt trong veo của một chú nai con, vô tình chạm đến trái tim nam sinh kia.
Nhìn cô, cổ họng Ôn Diên Hạ lăn lộn, không kìm được cúi người ghé sát vào tai cô, không để ý đến lời trách mắng của Lâm hiệu trưởng. Đường Nguyễn Ngữ cảm giác được hô hấp nóng bỏng, hắt vào tai cô, Ôn Diên Hạ mang theo thanh âm trầm thấp khàn khàn, dọc theo tai cô hung hăng đâm vào trái tim cô:
"Bạn học, bạn tên gì vậy?Thế nào nhìn qua bạn học nhỏ trông, trông hơi giống............"
Lời của anh cũng bị cắt ngang, lần này bởi một tiếng gõ cửa lịch sự.Đường Nguyễn Ngữ nắm lấy cơ hội, vội vàng đứng dậy khỏi ghế, lùi lại hai bước, cách xa Ôn Diên Hạ.Ôn Diên Hạ cười thành tiếng, dưới cái nhìn trừng trừng của Hiệu trưởng Lâm, cô ấy tựa lưng trở lại chiếc ghế cô đang ngồi, với vẻ ngoài "không làm gì cả". Lâm hiệu trưởng bất đắc dĩ lại trừng mắt nhìn anh, sau đó thu hồi ánh mắt, lớn tiếng mở cửa trả lời:
"Mời vào."
Người đẩy cửa bước vào là một nam tử đeo kính trẻ tuổi, nhìn qua ước chừng ba mươi tuổi, ngũ quan tương đối đoan chính, nhưng ngoại hình kia, trên mặt tựa hồ có khắc hai chữ:
"Nghiêm Khắc"
"Thầy giáo Nghiêm đến rồi."
Giáo viên này họ Nghiêm. Khi hiệu trưởng Lâm nhìn thấy anh ta, anh ta đã chủ động chào lại. Thầy giáo Nghiêm khách khí gật đầu với hiệu trưởng rồi bước vào văn phòng hiệu trưởng. Thoạt nhìn, anh ta nhìn thấy Ôn Diên Hạ, trên khuôn mặt người nhanh chóng khắc ra nét chữ Xuyên giữa hai hàng lông mày, hiển nhiên anh ta cũng nhìn không thuận mắt cho lắm.
Sau đó, ánh mắt của anh ta đảo qua Đường Ngữ, sắc mặt dịu đi, nhưng vẻ mặt lại không dễ chịu chút nào. Trái lại hiệu trưởng, ánh mắt vừa rơi xuống người Đường Nguyễn Ngữ, liền vô thức mềm lòng, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn:
"Bạn học Nguyễn Ngữ, thầy giới thiệu với em một chút, đây là Nghiêm Đồng Phủ, một giáo viên người Trung Quốc dạy tiếng Trung theo phương pháp 'trực tiếp' lên lớp' của trường cấp ba. Để một lúc nữa thầy ấy sẽ đưa em vào lớp. Thầy giáo Nghiêm, đây là Đường Nguyễn Ngữ, người đã giành được vị trí đầu tiên trong kỳ thi tuyển chọn vào lớp "trực tiếp lên lớp"của lớp ba Sơ Trung học kỳ trước.Từ học kỳ này, em ấy sẽ theo lớp trực tiếp lên lớp của lớp một Cao Trung.
Sau khi giới thiệu Đường Nguyễn Ngữ xong, đôi mắt của hiệu trưởng Lâm như lưỡi dao găm, thầy quay sang Ôn Diên Hạ đang ngồi thảnh thơi ở đó, giọng nói trở nên cao vút: "Thầy giáo Nghiêm là giáo viên chủ nhiệm lớp Tinh Quang của em, em hãy thành thật hơn cho thầy.
Sau khi nói xong, hiệu trưởng ngẩng đầu nói với Nghiêm Đồng Phủ:
"Thầy Nghiêm, thầy phải dạy cho tôi học sinh Ôn Diên Hạ này. Thầy không cần phải nhìn mặt mũi tôi mà nuông chiều em ấy. Trừ biện pháp đuổi học ra, thầy dùng thủ đoạn gì giáo dục, tôi cũng không có ý kiến."
Vẻ mặt của Nghiêm Đồng Phủ vẫn nghiêm túc như vậy, như thể anh ta không thể cười, giọng nói bình ổn, dị thường mà đoan chính:
"Hiệu trưởng, ngài yên tâm, tôi sẽ hoàn thành trách nghiệm của mình, nghiêm túc dạy dỗ từng em học sinh trong lớp."
Đường Nguyễn Ngữ nghe thầy ấy nói, lặng lẽ ngước mắt lên nhìn. Tên của giáo viên nghe giống như một người thầy nghiêm túc trong thời cổ đại, có vẻ như tính cách của anh ta cũng ngăn nắp như vậy. Ngay khi cô đang suy nghĩ, ánh mắt của Nghiêm Đồng Phủ đột nhiên rơi vào cô. Đường Nguyễn Ngữ nhất thời có chút xấu hổ, cúi đầu xuống, hai tay vô thức nắm lấy dây đeo của chiếc ba lô treo sau lưng.
Đợi một lúc cũng không nghe thấy Nghiêm Đồng Phủ nói chuyện với cô, trái lại nói với hiệu trưởng:
"Vậy hiệu trưởng, bây giờ tôi dẫn hai học sinh vào lớp"
"Đi đi."
Hiệu trưởng chống tay lên đầu, mệt mỏi vẫy tay với họ. Ôn Diên Hạ chế nhạo cười một tiếng, từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi thong thả sải bước ra khỏi văn phòng hiệu trưởng. Còn Đường Nguyễn Vũ thì cung kính khom người chào hiệu trưởng, nhỏ giọng nói: "Tạm biệt hiệu trưởng."
Sau đó chậm rãi đi ra khỏi phòng hiệu trưởng. Khi ra ngoài, cô thấy Ôn Diên Hạ đang dựa vào tường, cúi đầu mân mê chiếc bật lửa trong tay.
"Trong khuôn viên trường cấm hút thuốc."
Thầy giáo Nghiêm đóng cửa phòng hiệu trưởng lại, nhìn Ôn Diên Hạ cau mày nói.
Ôn Diên Hạ nhún vai, làm bộ không nghe thấy cười nói:
"Thầy, em không hút thuốc. Em chỉ mang theo một cái bật lửa từ quán Net.
Thế nào?
Trong trường học định không cho phép em nghịch bật lửa? Có phải sợ rằng em sẽ phóng hỏa trong trường không? Vậy em ở trong trường có gì để chơi nữa chứ? Chẳng lẽ là—" Khi nói, anh đột nhiên nghiêng người về phía Đường Nguyễn Ngữ.
Cậu có ngoại hình cao, thân hình cân đối, dáng người tương đối đẹp mắt nhìn qua rất có lực. Ít nhất thân thể nhỏ bé của Đường Nguyễn Ngữ rất dễ dàng bị kẹt giữa cơ thể anh và bức tường bằng một tay. Đường Nguyễn Ngữ bị hành động này đột ngột đến gần làm cho bối rối, tay chân không biết nên để ở đâu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng sắp chảy máu, chỉ dám nghiêng đầu sang một bên, tránh đi ánh mắt Ôn Diên Hạ nhìn thẳng vào cô. Thế nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng hơi thở của anh rất nóng và hung hãn, nó nghiền nát làn da của cô mà không cho phép cô phản kháng.
Đường Nguyễn Ngữ vô thức đưa mắt nhìn về phía trước, đột nhiên phát hiện rằng Ôn Diên Hạ chỉ cách cô một sợi tóc. Dường như ngay khi anh cúi đầu xuống, anh đã định hôn cô.
Edit: Thịt Bò Biết Đi
Tết Âm Lịch đã trôi qua, nhưng đối với thành phố Bình Thị, nằm ở phía Bắc của đất nước mà nói, hơi thở của mùa xuân vẫn đang ngủ say dưới lớp tuyết mỏng, dường như chưa biến mất.
Phòng hiệu trưởng ở trường Trung học cơ sở Thất Trung Bình Thị lại vô cùng ấm áp như mùa xuân. Đường Nguyễn ngữ cởi áo khoác ngoài, cô chỉ mặc một chiếc áo len màu vàng, do hơi nóng khiến cho khuôn mặt của cô hồng hồng như quả đào.
Nhưng mà cô không cảm thấy nóng, chỉ cảm thấy cực kỳ căng thẳng, đôi bàn tay trắng nõn vô thức nắm chặt lấy chiếc áo khoác vừa cởi ra, ôm lấy hai cánh tay, hơi cúi đầu lắng nghe Lâm hiệu trưởng, người ngồi đối diện với chiếc bàn:
Bạn học Nguyễn Ngữ, thầy nghe hiệu trưởng Cao trường Sơ Trung nói: Em đã đứng đầu toàn khối kể từ ngày đầu tiên nhập học Sơ Trung. Còn nhiều lần tham gia các cuộc thi khác nhau ở trong trường và giành được nhiều giải thưởng quốc gia, phải không? Em thực sự rất ưu tú a! Trường Thất Trung luôn có truyền thống "được lên thẳng lớp" các ở trường cấp 2. Từ học kỳ hai năm hai Sơ Trung, 30 học sinh xuất sắc đứng đầu trong mỗi kỳ thi hàng tháng sẽ được chọn để nhập học trực tiếp và được gửi đến trường trung học phổ thông.
Em có nằm trong danh sách lên lớp trực tiếp của lớp ba Sơ Trung không?"
Đường Nguyễn Ngữ nghe hiệu trưởng hỏi, vội vàng gật đầu, mở cái miệng nhỏ nhắn định trả lời, nhưng sau vài giây, cô chỉ khẽ "ừm" một tiếng.
Cô sinh ra đã có khí chất mềm mại như sáp, lại có khuôn mặt thanh tú dễ thương, vẻ ngoài này khiến rất nhiều giáo viên và bạn học bất giác có cảm giác yêu mến, quý mến với cô. Hơn nữa, cô ấy còn là học sinh cấp 2 số 1 của thành phố Bình Thị, phân ban cấp 2 trường trung học cơ sở Thất Trung, thành phố Bình Thị, hơn nữa cô luôn được xếp hạng nhất trong lớp, trong vòng hai năm rưỡi liên tiếp. Thành tích này khiến cô càng thêm vững chắc trên ngôi vị "nữ sinh được yêu thích nhất".
Vì vậy, mặc dù hiện tại cô luôn có chút rụt rè khi đối mặt với hiệu trưởng, nhưng Lâm hiệu trưởng luôn nghiêm túc và cứng rắn, lại không hề cảm thấy nhàm chán, hơn nữa đối với cô gái nhỏ này càng dịu dàng hơn:
"Hiệu trưởng Cao cũng nên nói với em đúng không? Khoa trường năm nay bắt đầu cải cách, chúng ta muốn dựa vào 'được lên thẳng lớp' tuyển chọn càng nhiều học sinh ưu tú, trực tiếp nhảy lên khoa cấp ba, cùng học với các bạn học cấp ba, hiện tại chỉ là chọn một hai người, chúng ta hãy nhìn tình hình đi. Trong tương lai, rất có thể trực tiếp thành lập một lớp cơ sở! Vì vậy, Nguyễn Ngữ, thành tích của em rất quan trọng đối với trường học.."
Hiệu trưởng càng nói, Đường Nguyễn Ngữ càng bối rối. Khuôn mặt nhỏ nhắn màu hồng đào lúc này đã có chút trắng bệch, đầu vùi sâu hơn, chỉ lộ ra chóp tai màu đỏ. Cô cảm thấy mình nên nói điều gì đó để bày tỏ quan điểm của mình, nhưng cô không thể. Một đôi mắt to chớp chớp, sóng mắt phảng phất là một mặt nước mùa xuân, giữa ao có chút cắt đuôi chim én, gợn sóng xoay tròn lắc lư, giống hệt một viên kẹo mềm.
Qua một hồi lâu, nàng rốt cục nghĩ ra một câu: "Em.."
Kết quả vừa mới nói đã bị gián đoạn bởi một tiếng "bang" ngay khi bắt đầu. Là cửa phòng hiệu trưởng bị người đẩy ra, nghe âm thanh động tác đẩy cửa vô cùng lỗ mãng, thậm chí có thể dùng chân đá văng ra.
Đường Nguyễn Ngữ không khỏi suy tư trong lòng: Đây là ai?
Khi còn học Sơ Trung, cô đã nghe nói thầy Hiệu trưởng Lâm ở trường Thất Trung rất nghiêm khắc trong việc điều hành trường học. Học sinh cuối cấp trong trường đều kính sợ hiệu trưởng, thậm chí cả những "đầu gấu" nổi tiếng trong trường cũng sợ bị hiệu trưởng gọi lên nói chuyện với mình.
Và bây giờ một người rất kiêu ngạo bước vào văn phòng hiệu trưởng.....
Đường Nguyễn Ngữ lặng lẽ ngẩng đầu, liếc nhìn hiệu trưởng Lâm, chỉ thấy thầy hiệu trưởng đang nhìn chằm chằm vào vị khách với vẻ mặt u ám, và sự tức giận rõ ràng đã dâng lên tận lông mày.
Khi thầy nói, giọng nói khác hoàn với giọng nói mà Thầy đã nói với Đường Nguyễn Ngữ, thầy nói một cách sắc bén: "Hãy nhìn xem bộ dáng của cậu ra thể thống gì!?"
Nó trông như thế nào? Đường Nguyễn Ngữ có chút hiếu kỳ, nhịn không được quay đầu lại liếc mắt một cái. Đảo mắt một hồi, người kia vừa lúc lọt vào tầm mắt của cô.
Lúc này vẫn còn là mùa đông lạnh giá nhưng chàng trai chỉ khoác lên mình chiếc áo gió da màu nâu, bên trong là chiếc áo len cổ cao có họa tiết đen trắng, trông khá là tiêu sái và đẹp trai, nhưng phong cách này lại có hơi hướng xã hội rõ ràng là không phù hợp với khuôn viên trường học này, chẳng trách thầy hiệu trưởng không thích.
Mà nam sinh kia cũng không để ý đến lời nói của thầy hiệu trưởng, dùng đôi mắt phượng noi theo ánh mắt, mang theo một chút giễu cợt, chậm rãi nhìn một vòng phòng hiệu trưởng, cuối cùng dừng lại bên người Đường Nguyễn Ngữ. Lúc này, cô đụng phải ánh mắt dò xét của nam sinh kia, cô vội vàng quay đầu sang hướng khác, chỉ để lộ ra một nửa chiếc cổ trắng nõn trong tầm mắt. Chàng trai trầm ngâm nhìn cô gái, trong mắt có chút vui đùa, từ từ đung đưa từ gáy đến chóp tai đang bắt đầu ửng đỏ của cô.
Nhìn thấy dáng vẻ giễu cợt của hắn, Lâm hiệu trưởng nổi giận quát lớn:
"Ôn Diên Hạ, cậu có nghe thấy tôi nói không? Cậu trở lại trường học, ăn mặc như thế này làm gì?"
Hóa ra tên anh ta là Ôn Diên Hạ, Đường Nguyễn Ngữ khẽ đọc tên cậu ta trong lòng. Tuy rằng cô cúi đầu, nhưng trong lòng cô vẫn nhìn lướt qua lông mày và ánh mắt của thiếu niên kia, đặc biệt là đôi mắt kia, cảnh tượng mang theo một tia ý cười kia, tựa hồ khóa chặt trái tim cô.
Cô nín thở, tò mò quan sát động bên kia trong lo sợ. Nghe thấy lời khiển trách của hiệu trưởng, nam sinh tên Ôn Diên Hạ cuối cùng cũng ngoảnh mặt lại, liếc nhìn thầy hiệu trưởng, khóe miệng nở một nụ cười, rồi kéo chiếc ghế bên cạnh Đường Nguyễn Ngữ kêu lên một một tiếng "két", khoé miệng nở một nụ cười, tuỳ tiện ngồi lên, lúc này mới mở miệng nói:
"Em không muốn trở về, nếu không bây giờ thầy đuổi học em đi?Em tuyệt đi sẽ không ở trước mặt thầy làm phiền thầy nữa."
Nghe vậy, Đường Nguyễn Ngữ khẽ nghiêng đầu và chớp mắt, cảm thấy hơi ngạc nhiên: Làm thế nào mà nam sinh này có thể đứng trước mặt thầy hiệu trưởng và yêu cầu bị đuổi học chứ? Cô cúi thấp đầu, chỉ có thể nhìn thấy đôi giày thể thao màu trắng dưới chân của Ôn Diên Hạ, nó ở trong tầm mắt của cô, mang lại cho cô cảm giác như đang tồn tại. Nam sinh này thực sự bá đạo...Đường Nguyễn Ngữ nghĩ.
Cô cảm thấy bầu không khí trong văn phòng hiệu trưởng đột nhiên trở nên căng thẳng vì sự bá đạo của nam sinh này, điều này làm cho cô muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Hai người kia đối đầu với nhau đều không biết cô đang nghĩ gì.
Nghe thấy Ôn Diên Hạ khiêu khích như vậy, hiệu trưởng Lâm kìm nén cơn giận của mình, giọng nói của thầy không giận mà uy:
"Em mới mười sáu tuổi, em chơi Sports cái gì? Học tập không giỏi, sau này làm sao tìm được công việc?" Còn muốn mơ ước hão huyền hay sao?Dù cha mẹ em có giàu đến đâu, em phải có bản linh kế thừa công việc kinh doanh của gia đình....."
Thầy còn chưa dứt lời, Ôn Diên Hạ đã cười nhạo cắt ngang: "Ai muốn kế thừa công việc kinh doanh của gia đình? Họ có thể tự kinh doanh. Tôi chỉ muốn đứng đầu thế giới PUBG." Nghe vậy, hiệu trưởng vô cùng tức giận, đập bàn quát lớn:
"Ôn Diên Hạ! Ở trường này có tôi, muốn bỏ học cũng không có cách nào đâu! Sớm dừng lại trò đùa của cậu càng sớm càng tốt đi!"
Đường Nguyễn Ngữ vẫn đang lắng nghe, thì bị cơn thịnh nộ đột ngột của hiệu trưởng làm cho sửng sốt, run rẩy ngước mắt lên, nhìn qua nhìn lại giữa hai người. Tuy nhiên, Ôn Diên Hạ lại nhắm mắt làm ngơ trước sự tức giận của thầy hiệu trưởng, khuỷu tay chống lên bàn, nghiêng đầu trên hai bàn tay đan vào nhau, trông giống như một tên lưu manh, hất cằm về phía hiệu trưởng và nói một cách khiêu khích:
"Tin hay không thì tùy thầy"
"Trong một tuần, tôi sẽ khiến cho thầy quỳ xuống cầu xin tôi rời Thất Trung Bình Thị."
Lâm hiệu trưởng hừ lạnh một tiếng, đối với sự khiêu khích của Ôn Diên Hạ, tức giận đến nỗi gân xanh nhảy ra, nhất thời không nói lên lời.
Ôn Diên Hạ thấy như vậy, nụ cười khiêu khích trên khóe môi ngày càng sâu, thu tay lại, vòng ra sau đầu, ung dung ngã tựa lên ghế, một đôi mắt phượng đắc ý đột nhiên hướng về phía Đường Nguyễn Ngữ. Đường Nguyễn Ngữ hoảng sợ nhìn đi chỗ khác như một con nai bị thợ săn bắt. Cô không biết rằng đôi mắt trong veo như dòng suối trong vắt của mình thực sự giống như đôi mắt trong veo của một chú nai con, vô tình chạm đến trái tim nam sinh kia.
Nhìn cô, cổ họng Ôn Diên Hạ lăn lộn, không kìm được cúi người ghé sát vào tai cô, không để ý đến lời trách mắng của Lâm hiệu trưởng. Đường Nguyễn Ngữ cảm giác được hô hấp nóng bỏng, hắt vào tai cô, Ôn Diên Hạ mang theo thanh âm trầm thấp khàn khàn, dọc theo tai cô hung hăng đâm vào trái tim cô:
"Bạn học, bạn tên gì vậy?Thế nào nhìn qua bạn học nhỏ trông, trông hơi giống............"
Lời của anh cũng bị cắt ngang, lần này bởi một tiếng gõ cửa lịch sự.Đường Nguyễn Ngữ nắm lấy cơ hội, vội vàng đứng dậy khỏi ghế, lùi lại hai bước, cách xa Ôn Diên Hạ.Ôn Diên Hạ cười thành tiếng, dưới cái nhìn trừng trừng của Hiệu trưởng Lâm, cô ấy tựa lưng trở lại chiếc ghế cô đang ngồi, với vẻ ngoài "không làm gì cả". Lâm hiệu trưởng bất đắc dĩ lại trừng mắt nhìn anh, sau đó thu hồi ánh mắt, lớn tiếng mở cửa trả lời:
"Mời vào."
Người đẩy cửa bước vào là một nam tử đeo kính trẻ tuổi, nhìn qua ước chừng ba mươi tuổi, ngũ quan tương đối đoan chính, nhưng ngoại hình kia, trên mặt tựa hồ có khắc hai chữ:
"Nghiêm Khắc"
"Thầy giáo Nghiêm đến rồi."
Giáo viên này họ Nghiêm. Khi hiệu trưởng Lâm nhìn thấy anh ta, anh ta đã chủ động chào lại. Thầy giáo Nghiêm khách khí gật đầu với hiệu trưởng rồi bước vào văn phòng hiệu trưởng. Thoạt nhìn, anh ta nhìn thấy Ôn Diên Hạ, trên khuôn mặt người nhanh chóng khắc ra nét chữ Xuyên giữa hai hàng lông mày, hiển nhiên anh ta cũng nhìn không thuận mắt cho lắm.
Sau đó, ánh mắt của anh ta đảo qua Đường Ngữ, sắc mặt dịu đi, nhưng vẻ mặt lại không dễ chịu chút nào. Trái lại hiệu trưởng, ánh mắt vừa rơi xuống người Đường Nguyễn Ngữ, liền vô thức mềm lòng, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn:
"Bạn học Nguyễn Ngữ, thầy giới thiệu với em một chút, đây là Nghiêm Đồng Phủ, một giáo viên người Trung Quốc dạy tiếng Trung theo phương pháp 'trực tiếp' lên lớp' của trường cấp ba. Để một lúc nữa thầy ấy sẽ đưa em vào lớp. Thầy giáo Nghiêm, đây là Đường Nguyễn Ngữ, người đã giành được vị trí đầu tiên trong kỳ thi tuyển chọn vào lớp "trực tiếp lên lớp"của lớp ba Sơ Trung học kỳ trước.Từ học kỳ này, em ấy sẽ theo lớp trực tiếp lên lớp của lớp một Cao Trung.
Sau khi giới thiệu Đường Nguyễn Ngữ xong, đôi mắt của hiệu trưởng Lâm như lưỡi dao găm, thầy quay sang Ôn Diên Hạ đang ngồi thảnh thơi ở đó, giọng nói trở nên cao vút: "Thầy giáo Nghiêm là giáo viên chủ nhiệm lớp Tinh Quang của em, em hãy thành thật hơn cho thầy.
Sau khi nói xong, hiệu trưởng ngẩng đầu nói với Nghiêm Đồng Phủ:
"Thầy Nghiêm, thầy phải dạy cho tôi học sinh Ôn Diên Hạ này. Thầy không cần phải nhìn mặt mũi tôi mà nuông chiều em ấy. Trừ biện pháp đuổi học ra, thầy dùng thủ đoạn gì giáo dục, tôi cũng không có ý kiến."
Vẻ mặt của Nghiêm Đồng Phủ vẫn nghiêm túc như vậy, như thể anh ta không thể cười, giọng nói bình ổn, dị thường mà đoan chính:
"Hiệu trưởng, ngài yên tâm, tôi sẽ hoàn thành trách nghiệm của mình, nghiêm túc dạy dỗ từng em học sinh trong lớp."
Đường Nguyễn Ngữ nghe thầy ấy nói, lặng lẽ ngước mắt lên nhìn. Tên của giáo viên nghe giống như một người thầy nghiêm túc trong thời cổ đại, có vẻ như tính cách của anh ta cũng ngăn nắp như vậy. Ngay khi cô đang suy nghĩ, ánh mắt của Nghiêm Đồng Phủ đột nhiên rơi vào cô. Đường Nguyễn Ngữ nhất thời có chút xấu hổ, cúi đầu xuống, hai tay vô thức nắm lấy dây đeo của chiếc ba lô treo sau lưng.
Đợi một lúc cũng không nghe thấy Nghiêm Đồng Phủ nói chuyện với cô, trái lại nói với hiệu trưởng:
"Vậy hiệu trưởng, bây giờ tôi dẫn hai học sinh vào lớp"
"Đi đi."
Hiệu trưởng chống tay lên đầu, mệt mỏi vẫy tay với họ. Ôn Diên Hạ chế nhạo cười một tiếng, từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi thong thả sải bước ra khỏi văn phòng hiệu trưởng. Còn Đường Nguyễn Vũ thì cung kính khom người chào hiệu trưởng, nhỏ giọng nói: "Tạm biệt hiệu trưởng."
Sau đó chậm rãi đi ra khỏi phòng hiệu trưởng. Khi ra ngoài, cô thấy Ôn Diên Hạ đang dựa vào tường, cúi đầu mân mê chiếc bật lửa trong tay.
"Trong khuôn viên trường cấm hút thuốc."
Thầy giáo Nghiêm đóng cửa phòng hiệu trưởng lại, nhìn Ôn Diên Hạ cau mày nói.
Ôn Diên Hạ nhún vai, làm bộ không nghe thấy cười nói:
"Thầy, em không hút thuốc. Em chỉ mang theo một cái bật lửa từ quán Net.
Thế nào?
Trong trường học định không cho phép em nghịch bật lửa? Có phải sợ rằng em sẽ phóng hỏa trong trường không? Vậy em ở trong trường có gì để chơi nữa chứ? Chẳng lẽ là—" Khi nói, anh đột nhiên nghiêng người về phía Đường Nguyễn Ngữ.
Cậu có ngoại hình cao, thân hình cân đối, dáng người tương đối đẹp mắt nhìn qua rất có lực. Ít nhất thân thể nhỏ bé của Đường Nguyễn Ngữ rất dễ dàng bị kẹt giữa cơ thể anh và bức tường bằng một tay. Đường Nguyễn Ngữ bị hành động này đột ngột đến gần làm cho bối rối, tay chân không biết nên để ở đâu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng sắp chảy máu, chỉ dám nghiêng đầu sang một bên, tránh đi ánh mắt Ôn Diên Hạ nhìn thẳng vào cô. Thế nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng hơi thở của anh rất nóng và hung hãn, nó nghiền nát làn da của cô mà không cho phép cô phản kháng.
Đường Nguyễn Ngữ vô thức đưa mắt nhìn về phía trước, đột nhiên phát hiện rằng Ôn Diên Hạ chỉ cách cô một sợi tóc. Dường như ngay khi anh cúi đầu xuống, anh đã định hôn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.