Chương 2: Viên Kẹo Thứ Hai
Kim Ngư Bạch Thỏ
30/12/2022
Edit: Thịt bò biết đi
Nghiêm Đồng Phủ nhìn dáng vẻ cợt nhả của Ôn Diên Hạ, lông mày càng nhíu chặt lại, khi nói chuyện âm thanh càng lớn hơn:
"Đừng bắt nạt bạn học cùng lớp của em."
Ôn Diên Hạ bật cười thành tiếng, anh dựa vào Đường Nguyễn Ngữ, lúc nói chuyện hơi thở nóng bỏng mà dồn dập:
"Thầy à, em sẽ không ăn cỏ gần hang"
Nói xong, ánh mắt anh chợt loé, đột nhiên quay mặt về phía Đường Nguyễn Ngữ, giọng nói có chút kiêu ngạo: "Nhưng thầy giáo à, vừa nãy em nghe hiệu trưởng nói qua, chúng em không phải học chung một lớp sao? Vậy em cũng tính là không ăn cỏ gần hang phải không?" Ngực Nghiêm Đồng Phủ phập phồng lớn đến mức mắt thường còn có thể nhìn thấy, ông đã nhiều lần mở miệng tố cáo "kẻ vô liêm sỉ" này, nhưng lời nói của ông đều bị bên trên đè ép xuống.
Đường Nguyễn Ngữ bị hơi thở và lời nói của anh ảnh hưởng, theo bản năng đưa tay đẩy anh ra khỏi người cô, kết quả bàn tay cô chạm vào lồng ngực của Ôn Diên Hạ,trong nháy mắt cô cảm thấy cơ bắp của anh căng cứng khuôn mặt cô nhanh chóng ửng hồng, cắn chặt môi, trông như sắp khóc. Ôn Diên Hạ cúi đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Một lúc sau, anh đột nhiên buông tay, lui về phía sau hai bước, trên mặt vẫn là vẻ mặt cợt nhả như cũ nói:
"Thầy giáo, em thật lòng khuyên thầy, vì nghĩ cho học sinh của thầy, thầy phải nhanh chóng để em nghỉ học, không thì em không nhịn được sẽ ăn thịt học sinh ngoan của thầy đấy".
Nói xong, anh xoay người, quay lưng vẫy tay với hai người bọn họ, một mình rời đi. Nghiêm Đồng Phủ nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang xa dần của Ôn Diên Hạ, hít sâu vài hơi, trực tiếp mắng:
"Còn ra thể thống gì nữa!"
Ngực Nghiêm Đồng Phủ phập phồng không ổn định, hô hấp còn có chút rối loạn, nhưng ánh mắt lại vô thức dõi theo bóng lưng của Ôn Diên Hạ.
Bây giờ đang là buổi sáng, Trường trung học hiện tại đang là thời gian tự học. Lúc này còn chưa đến xuân phân, ngày ngắn đêm dài, lúc này, mặt trời mọc vừa vặn từ đầu hành lang chiếu vào, tạo thành ánh sáng dịu nhẹ hoà vào bóng lưng của Ôn Diên Hạ. Đường Nguyễn Ngữ nhìn cảnh tượng trước mặt, hình ảnh chàng trai cao lớn đi về phía mặt trời, bỏ lại bóng tối phía sau. Cô đột nhiên cảm thấy ấm áp. Lúc này,Thầy giáo Nghiêm đột nhiên lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của cô:
"Bạn học Đường Nguyễn Ngữ, để thầy đưa em đến lớp "vượt cấp" trước. Lớp này vừa vặn là lớp của thầy."
Đường Nguyễn Ngữ nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nói với thầy giáo:
"Vâng ạ, Cảm ơn thầy"
"Không có gì."
Các giáo viên đều thích loại học sinh ngoan ngoãn lễ phép này, thầy giáo Nghiêm cũng không ngoại lệ. Trường cấp hai số 7 của họ ở Bình Thị là trường cấp hai tốt nhất trong thành phố và trường không bao giờ thiếu các học sinh chất lượng cao. Nhưng thầy cô luôn "tham lam", không ai lại không thích học sinh giỏi.
Có một cô bé cả ngoại hình lẫn tính cách dễ thương như vậy đến lớp "vượt cấp", ngay cả Nghiêm Đồng Phủ vốn nghiêm túc không cười tâm trạng cũng tốt lên, giọng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Học kỳ này là nửa học kỳ cuối,không phải là học sinh năm đầu mới vào trường. Vì vậy, khi trường mới bắt đầu vào học, đồng phục của trường không phải lúc nào cũng có sẵn bên phòng giáo vụ, đợi vài ngày nữa,em có thể đến phòng giáo vụ để yêu cầu và nhận lại đồng phục của trường."
Nghe thầy giáo giải thích cặn kẽ, Đường Nguyễn vội vàng nói cảm ơn lần nữa.
Cô có tính cách mềm mại, có một chút rụt rè. Khi chuyển sang một môi trường mới, lại phải học cùng lớp với những anh chị lớn hơn mình một hai tuổi nên từ khi nhập học đến giờ, cô có chút rụt rè. Hiện tại thấy hiệu trưởng và giáo viên đều đối sử với cô rất tốt, tâm trạng của Đường Nguyễn Ngữ cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Chỉ là vừa mới vào trường đã quen biết được ba người, có một người dường như rất thích bắt nạt cô..
Đường Nguyễn Ngữ nghĩ nghĩ, rồi lại cúi đầu, đỏ mặt,mím chặt môi. Cô cảm thấy hơi sợ nhưng lại cảm thấy có chút rung động. Tòa nhà dạy học ở cao nhất ở giữa tòa hành chính, văn phòng hiệu trưởng được đặt tách biệt ở hai đầu của khuôn viên trường. Thầy giáo Nghiêm dẫn Đường Nguyễn Ngữ băng qua khuôn viên trường, đi về phía tòa nhà giảng dạy. Với tính cách nghiêm khắc và cứng nhắc của mình, Nghiêm Đồng Phủ sẽ không thể giới thiệu chi tiết khung cảnh toàn trường cho Đường Ngữ, nhưng vẫn giới thiệu lớp "vượt cấp"cho Đường Ngữ trên đường đi.
P/s: tên của nu9 là Đường Nguyễn Ngữ mình gọi tắt là Đường Ngữ nhé
"Trước khi em đến, không có ai trực tiếp chuyển đến lớp vượt cấp."
Nghiêm Đồng Phủ là giáo viên tiếng Trung của lớp vượt cấp, anh rất quen thuộc với tình hình lớp học. "Lớp học gồm những học sinh đã học rất tốt kể từ trung học cơ sở., tất cả mọi người biểu hiện rất tốt, tạm thời không có ai bị bỏ lại phía sau, cho nên sau khi vào, nhất định phải cố gắng."
Đường Ngữ hốt hoảng đáp:
"Em nhất định sẽ chăm chỉ học tập.
Thầy giáo Nghiêm hài lòng gật đầu, chợt nhớ ra điều gì đó, cau mày, tối sầm lại nói: "Còn nữa, phòng học của lớp "vượt cấp" và lớp "Tinh Quang" nằm cạnh nhau, em không cần quen biết với lớp đó. Lớp học đó toàn những đứa ăn chơi không nghĩ đến học hành tiến bộ. Thầy là giáo viên chủ nhiệm của các em, Thầy biết rất rõ những học sinh này có xuất thân như nào, học không giỏi cũng có đường khác đi. Em không được học hỏi những học sinh này, học tập là mới là chuyện nghiêm túc. "
Đường Ngữ cắn môi dưới, gật đầu, ngoan ngoãn nói:
"Dạ, em sẽ nhớ kỹ."
Nhưng trong lòng cô đang nghĩ, chẳng lẽ Ôn Diên Hạ sắp vào lớp Tinh Quang, lại còn học ngay bên cạnh cô sao? Họ vừa đi vừa nói một đường, lúc này họ đã đến tòa nhà giảng dạy. Không có đánh số các lớp vượt cấp, phòng học được bố trí ở cuối hành lang, bên trong của tầng trên cùng. Đường Ngữ càng đến gần phòng học của lớp vượt cấp, cô càng nghe thấy rõ giọng nói ồn ào bên trong đó:
"Này! Cậu có nhìn thấy chàng trai vừa bước qua cửa lớp chúng ta không?"
"Chính là mới nhìn qua cậu ấy, cực kỳ đẹp trai, đặc biệt ăn mặc lại còn rất đẹp??? Có bạn nào biết anh ấy không, hãy chia sẻ thông tin về em trai đó cho tôi với!!!"
"Hừ! Lý Phương, đừng có mà nghĩ nữa! Tôi biết người này, cậu là kẻ bắt nạt ở trường cũ con hàng xóm bên cạnh nhà tôi, là trường quốc tế nổi tiếng......
"Oa! Đó không phải là một trường tư thục quý tộc được cho là tập hợp các thiếu gia từ mọi tầng lớp xã hội ở thành phố Bình Thị sao? Học sinh nà trường khác đến không phải là giáo bá sao? Hóa ra người này là một kẻ bắt nạt học đường?" "Vậy đại ca số 1 của chúng ta ở trường trung học số 7,nhất định phải thay đổi sao?" "Tôi cược 50 tệ, người này nhất định sẽ ở Thất Trung làm nên sóng gió."
"Đừng nói nhảm nữa! Tên cậu ta là gì?"
"Ôn Diên Hạ........
Cô đứng trước cửa lớp, cảm thấy hơi kinh ngạc. Thì ra chàng trai trông rất đẹp trai đó lại là một người đáng sợ như vậy sao? Trước khi cô có thể nghĩ ra bất cứ điều gì, Nghiêm Đồng Phủ đã vào lớp trước cô. Cả lớp vừa nãy còn ồn ào bỗng im bặt, như bị yểm bùa im lặng vậy.
Nghiêm Đồng Phủ cầm lấy cuốn sách giáo khoa, cuộn nó thành một cuộn giấy, đi đến trước bục, gõ mạnh lên bàn, anh nghiêm khắc khiển trách: "Làm sao vậy? Tôi có thể nghe thấy tiếng 'ồn ào' từ khi bước vào hành lang? Tiết tự học buổi sáng không giao cho một bài kiểm tra chính tả sao? Lớp trưởng đâu?
Một nữ sinh đứng lên, lớn tiếng nói: "Thưa thầy, em đã viết bài xong rồi, phiếu trả lời đã được thu lại và giao cho văn phòng của thầy."
Nghiêm Đồng Phủ cau mày, gật đầu, liếc qua phòng học, nói rất nghiêm khắc: "Ngay cả khi các em viết xong chính tả, chẳng lẽ không thể đọc chậm sao? Có phải các em đang rất rảnh rỗi sau kỳ nghỉ đông phải không? Thứ sáu này sẽ có một bài kiểm tra!Đừng nghĩ rằng Cao Trung không có chế độ loại bỏ! Nếu điểm của bạn nào quá kém, những học sinh được vượt cấp trực tiếp cũng sẽ bị hạ xuống lớp bình thường! Có rất nhiều học sinh xuất sắc, vì vậy đừng quá tự tin vào bản thân.
Nói đến đây, Nghiêm Đồng Phủ dường như chợt nhớ ra, quay lại vẫy tay với Đường Ngữ, ra hiệu cho cô vào lớp.
Đường Nguyễn Ngữ cúi đầu, duỗi thẳng tay và nắm chặt ngón tay vào đường ống quần, trông cô có vẻ căng thẳng nhưng lại có bộ dáng nhìn rất ngoan ngoãn, từ từ di chuyển vào lớp. Nhưng vừa vào cửa, cô liền cảm thấy xấu hổ không dám bước tiếp. Mặc dù cô không dám nhìn những người trong lớp này, nhưng cô có thể cảm thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình. Lúc này, Nghiêm Đồng Phủ lại lên tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người:
"Đây là Đường Nguyễn Ngữ, người được nhận vào lớp chúng ta từ năm ba trung học cơ sở. Em ấy nhỏ tuổi hơn tất cả các bạn ở đây, và kém hơn các em một lớp, thi cùng một đề thi với các em mà so với các em, điểm em ấy cao hơn 2/3 học sinh các em! Các em mang tiếng là đàn anh, đàn chị không thấy xấu hổ sao?"
Đường Ngữ không biết những người khác có thấy xấu hổ hay không nhưng mà cô biết là sau khi thầy giáo Nghiêm nói điều này, cô đã rất bối rối, đầu càng cúi thấp hơn và đôi mắt chỉ dám nhìn chằm chằm vào những vết nứt trên gạch lát nền.
Lúc này, Nghiêm Đồng Phủ nói với cô: "Đường Nguyễn Ngữ, nào, để tôi giới thiệu bản thân em với các bạn cùng lớp để hiểu nhau hơn. Đường Nguyễn Ngữ ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào mình, cô vội vàng quay đầu lại, nháy mắt đáng thương với Nhan Đồng Phủ.
Tuy nhiên, Nghiêm Đồng Phủ không nhận ra tín hiệu cầu cứu của cô gái nhỏ, thay vào đó, anh lần đầu tiên mỉm cười và động viên:
"Thầy nghe hiệu trưởng nói rằng em đã giành được nhiều giải thưởng quốc gia! Nào, hãy nói cho thầy biết giới thiệu và chia sẻ đi nào!"
Đường Ngữ mím môi, trong lòng dâng trào rất nhiều lời, nhưng cô không dám nói ra lời nào. Cô đưa mắt trở lại lớp học, vừa chạm phải ánh mắt dò xét cùng tò mò của mọi người, cô liền hoảng sợ tránh đi.
Thật lâu sau, nàng rốt cuộc run giọng mở miệng: "Mình... Mình tên là... Đường Nguyễn Ngữ..."
Chữ cuối cùng hoàn toàn bị cô nuốt chửng, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, khó có thể nghe rõ. Nghiêm Đồng Phủ lúc này mới kịp phản ứng, biết cô là một cô gái nhỏ tính tình mềm yếu, dễ nhút nhát và rụt rè, anh nói: "Chà, chúng ta sẽ dần tìm hiểu nhau trong quá trình học tập và cuộc sống sau này nhé. Bây giờ, Đường Nguyễn Ngữ trước tiên ngồi chỗ......."
Nói đến chỗ ngồi, Nghiêm Đồng Phủ nhìn quanh lớp học, chỉ thấy rằng không còn chỗ trống nào trong lớp. Trường trung học cơ sở số 7 Bình Thị chật kín bàn đơn, lớp vượt cấp có 30 học sinh nên chỉ có 30 bàn. Khi Đường Nguyễn Ngữ đến, không kịp sắp xếp chỗ ngồi. Nghiêm Đồng Phủ giương miệng suy nghĩ, trong đầu chợt lóe lên một tia linh cảm, nói: "Ừm, lớp Tinh Quang bên cạnh có bàn phụ, đi tới...".Ngay khi anh đang nói, vang lên một tiếng hỗn loạn từ phòng bên cạnh. Lúc đầu, đó là một giọng nói tương đối trầm, nhưng vì cạnh bức tường nên giọng nói nghe có vẻ to hơn rất nhiều. Mơ hồ nghe rõ có thể nhận thấy dường như là một cuộc cãi vã. Sau đó là tiếng chen lấn xô đẩy, tiếng bàn ghế gõ "đâm" một cách rõ ràng.
Giọng nói trầm thấp vừa nãy đột nhiên vang lên, nghe rõ ràng là đang mắng mỏ. Lông mày của Nghiêm Đồng Phủ lập tức chồng lên như một cao nguyên hoàng thổ, đầy khe núi. Hắn cũng không để ý tới Đường Nguyễn Ngữ nữa, đơn giản giải thích nói: "Các em tự học trước đi, thầy đi sang lớp bên cạnh xem một chút. Nói xong lập tức vội vàng rời đi. Bóng dáng của Nghiêm Đồng Phủ vừa biến mất khỏi cửa trong mười giây, trong lớp lập tức nổ ra những tiếng xì xào bàn tán.
Một nam sinh lặng lẽ mở cửa sau, sờ soạng ra bên ngoài, 30 giây sau nhanh chóng quay lại và phát "tình hình tiền tuyến" cho cả lớp:
"Là chàng trai mới tên Ôn Diên Hạ và em trai Ngô Hoán."Thật trâu bò a! "Oa! Ngày đầu tiên đến trường liền có thể cùng em trai Ngô Hoán đánh nhau! Tuyệt!"
Có người nói, một đám người kinh ngạc vang lên. Ngay khi mọi người đang thảo luận, lớp trưởng đứng lên lớn tiếng nói: "Im lặng đi! Thầy giáo Nghiêm yêu cầu tự học! Lấy sách giáo khoa ra và đọc bài khoá!"
Cả lớp trở nên im lặng, nhưng có một số nam sinh kiên quyết nói: "Phương Tư Hoán, cậu không lo lắng cho em trai Ngô Hoán sẽ bị bắt nạt sao?" Cô gái tên Phương Tư Hoán đi tới chỗ nam sinh kia, gõ mạnh vào bàn cậu, nhìn cậu chằm chằm lạnh lùng nói:
"Câm miệng"!
Nói xong kiêu ngạo quay đầu lại, mái tóc đuôi ngựa buộc cao đập vào mặt nam sinh kia một cái "bụp". Những người xung quanh đều cười phá lên. Đường Nguyễn Ngữ đang đứng ở trước lớp học, bị hành động đột ngột làm choáng ngợp, nhưng sau khi nhìn thấy hành vi thẳng thắn và hành sử của cô gái này, cô đột nhiên cảm thấy có chút yêu thích, không khỏi mím môi mỉm cười.
Phương Tư Hoán vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cô ngoan ngoãn đứng ở cửa, giống như một con thỏ trắng nhỏ, trông rất đáng yêu, đang cười ngọt ngào ôn nhu với cô. Phương Tư Hoán ngay lập tức bước tới, nắm lấy tay cô mà không hề xa lạ, thân mật nói:
"Bạn học Nguyễn Ngữ, mình tên là Phương Tư Hoán, đại biểu Tiếng Trung của lớp. Vừa rồi thầy Nghiêm bảo cậu dùng bàn thừa của lớp bên cạnh, để mình dẫn bạn đi chuyển bàn nhé!".
Nghiêm Đồng Phủ nhìn dáng vẻ cợt nhả của Ôn Diên Hạ, lông mày càng nhíu chặt lại, khi nói chuyện âm thanh càng lớn hơn:
"Đừng bắt nạt bạn học cùng lớp của em."
Ôn Diên Hạ bật cười thành tiếng, anh dựa vào Đường Nguyễn Ngữ, lúc nói chuyện hơi thở nóng bỏng mà dồn dập:
"Thầy à, em sẽ không ăn cỏ gần hang"
Nói xong, ánh mắt anh chợt loé, đột nhiên quay mặt về phía Đường Nguyễn Ngữ, giọng nói có chút kiêu ngạo: "Nhưng thầy giáo à, vừa nãy em nghe hiệu trưởng nói qua, chúng em không phải học chung một lớp sao? Vậy em cũng tính là không ăn cỏ gần hang phải không?" Ngực Nghiêm Đồng Phủ phập phồng lớn đến mức mắt thường còn có thể nhìn thấy, ông đã nhiều lần mở miệng tố cáo "kẻ vô liêm sỉ" này, nhưng lời nói của ông đều bị bên trên đè ép xuống.
Đường Nguyễn Ngữ bị hơi thở và lời nói của anh ảnh hưởng, theo bản năng đưa tay đẩy anh ra khỏi người cô, kết quả bàn tay cô chạm vào lồng ngực của Ôn Diên Hạ,trong nháy mắt cô cảm thấy cơ bắp của anh căng cứng khuôn mặt cô nhanh chóng ửng hồng, cắn chặt môi, trông như sắp khóc. Ôn Diên Hạ cúi đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Một lúc sau, anh đột nhiên buông tay, lui về phía sau hai bước, trên mặt vẫn là vẻ mặt cợt nhả như cũ nói:
"Thầy giáo, em thật lòng khuyên thầy, vì nghĩ cho học sinh của thầy, thầy phải nhanh chóng để em nghỉ học, không thì em không nhịn được sẽ ăn thịt học sinh ngoan của thầy đấy".
Nói xong, anh xoay người, quay lưng vẫy tay với hai người bọn họ, một mình rời đi. Nghiêm Đồng Phủ nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang xa dần của Ôn Diên Hạ, hít sâu vài hơi, trực tiếp mắng:
"Còn ra thể thống gì nữa!"
Ngực Nghiêm Đồng Phủ phập phồng không ổn định, hô hấp còn có chút rối loạn, nhưng ánh mắt lại vô thức dõi theo bóng lưng của Ôn Diên Hạ.
Bây giờ đang là buổi sáng, Trường trung học hiện tại đang là thời gian tự học. Lúc này còn chưa đến xuân phân, ngày ngắn đêm dài, lúc này, mặt trời mọc vừa vặn từ đầu hành lang chiếu vào, tạo thành ánh sáng dịu nhẹ hoà vào bóng lưng của Ôn Diên Hạ. Đường Nguyễn Ngữ nhìn cảnh tượng trước mặt, hình ảnh chàng trai cao lớn đi về phía mặt trời, bỏ lại bóng tối phía sau. Cô đột nhiên cảm thấy ấm áp. Lúc này,Thầy giáo Nghiêm đột nhiên lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của cô:
"Bạn học Đường Nguyễn Ngữ, để thầy đưa em đến lớp "vượt cấp" trước. Lớp này vừa vặn là lớp của thầy."
Đường Nguyễn Ngữ nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nói với thầy giáo:
"Vâng ạ, Cảm ơn thầy"
"Không có gì."
Các giáo viên đều thích loại học sinh ngoan ngoãn lễ phép này, thầy giáo Nghiêm cũng không ngoại lệ. Trường cấp hai số 7 của họ ở Bình Thị là trường cấp hai tốt nhất trong thành phố và trường không bao giờ thiếu các học sinh chất lượng cao. Nhưng thầy cô luôn "tham lam", không ai lại không thích học sinh giỏi.
Có một cô bé cả ngoại hình lẫn tính cách dễ thương như vậy đến lớp "vượt cấp", ngay cả Nghiêm Đồng Phủ vốn nghiêm túc không cười tâm trạng cũng tốt lên, giọng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Học kỳ này là nửa học kỳ cuối,không phải là học sinh năm đầu mới vào trường. Vì vậy, khi trường mới bắt đầu vào học, đồng phục của trường không phải lúc nào cũng có sẵn bên phòng giáo vụ, đợi vài ngày nữa,em có thể đến phòng giáo vụ để yêu cầu và nhận lại đồng phục của trường."
Nghe thầy giáo giải thích cặn kẽ, Đường Nguyễn vội vàng nói cảm ơn lần nữa.
Cô có tính cách mềm mại, có một chút rụt rè. Khi chuyển sang một môi trường mới, lại phải học cùng lớp với những anh chị lớn hơn mình một hai tuổi nên từ khi nhập học đến giờ, cô có chút rụt rè. Hiện tại thấy hiệu trưởng và giáo viên đều đối sử với cô rất tốt, tâm trạng của Đường Nguyễn Ngữ cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Chỉ là vừa mới vào trường đã quen biết được ba người, có một người dường như rất thích bắt nạt cô..
Đường Nguyễn Ngữ nghĩ nghĩ, rồi lại cúi đầu, đỏ mặt,mím chặt môi. Cô cảm thấy hơi sợ nhưng lại cảm thấy có chút rung động. Tòa nhà dạy học ở cao nhất ở giữa tòa hành chính, văn phòng hiệu trưởng được đặt tách biệt ở hai đầu của khuôn viên trường. Thầy giáo Nghiêm dẫn Đường Nguyễn Ngữ băng qua khuôn viên trường, đi về phía tòa nhà giảng dạy. Với tính cách nghiêm khắc và cứng nhắc của mình, Nghiêm Đồng Phủ sẽ không thể giới thiệu chi tiết khung cảnh toàn trường cho Đường Ngữ, nhưng vẫn giới thiệu lớp "vượt cấp"cho Đường Ngữ trên đường đi.
P/s: tên của nu9 là Đường Nguyễn Ngữ mình gọi tắt là Đường Ngữ nhé
"Trước khi em đến, không có ai trực tiếp chuyển đến lớp vượt cấp."
Nghiêm Đồng Phủ là giáo viên tiếng Trung của lớp vượt cấp, anh rất quen thuộc với tình hình lớp học. "Lớp học gồm những học sinh đã học rất tốt kể từ trung học cơ sở., tất cả mọi người biểu hiện rất tốt, tạm thời không có ai bị bỏ lại phía sau, cho nên sau khi vào, nhất định phải cố gắng."
Đường Ngữ hốt hoảng đáp:
"Em nhất định sẽ chăm chỉ học tập.
Thầy giáo Nghiêm hài lòng gật đầu, chợt nhớ ra điều gì đó, cau mày, tối sầm lại nói: "Còn nữa, phòng học của lớp "vượt cấp" và lớp "Tinh Quang" nằm cạnh nhau, em không cần quen biết với lớp đó. Lớp học đó toàn những đứa ăn chơi không nghĩ đến học hành tiến bộ. Thầy là giáo viên chủ nhiệm của các em, Thầy biết rất rõ những học sinh này có xuất thân như nào, học không giỏi cũng có đường khác đi. Em không được học hỏi những học sinh này, học tập là mới là chuyện nghiêm túc. "
Đường Ngữ cắn môi dưới, gật đầu, ngoan ngoãn nói:
"Dạ, em sẽ nhớ kỹ."
Nhưng trong lòng cô đang nghĩ, chẳng lẽ Ôn Diên Hạ sắp vào lớp Tinh Quang, lại còn học ngay bên cạnh cô sao? Họ vừa đi vừa nói một đường, lúc này họ đã đến tòa nhà giảng dạy. Không có đánh số các lớp vượt cấp, phòng học được bố trí ở cuối hành lang, bên trong của tầng trên cùng. Đường Ngữ càng đến gần phòng học của lớp vượt cấp, cô càng nghe thấy rõ giọng nói ồn ào bên trong đó:
"Này! Cậu có nhìn thấy chàng trai vừa bước qua cửa lớp chúng ta không?"
"Chính là mới nhìn qua cậu ấy, cực kỳ đẹp trai, đặc biệt ăn mặc lại còn rất đẹp??? Có bạn nào biết anh ấy không, hãy chia sẻ thông tin về em trai đó cho tôi với!!!"
"Hừ! Lý Phương, đừng có mà nghĩ nữa! Tôi biết người này, cậu là kẻ bắt nạt ở trường cũ con hàng xóm bên cạnh nhà tôi, là trường quốc tế nổi tiếng......
"Oa! Đó không phải là một trường tư thục quý tộc được cho là tập hợp các thiếu gia từ mọi tầng lớp xã hội ở thành phố Bình Thị sao? Học sinh nà trường khác đến không phải là giáo bá sao? Hóa ra người này là một kẻ bắt nạt học đường?" "Vậy đại ca số 1 của chúng ta ở trường trung học số 7,nhất định phải thay đổi sao?" "Tôi cược 50 tệ, người này nhất định sẽ ở Thất Trung làm nên sóng gió."
"Đừng nói nhảm nữa! Tên cậu ta là gì?"
"Ôn Diên Hạ........
Cô đứng trước cửa lớp, cảm thấy hơi kinh ngạc. Thì ra chàng trai trông rất đẹp trai đó lại là một người đáng sợ như vậy sao? Trước khi cô có thể nghĩ ra bất cứ điều gì, Nghiêm Đồng Phủ đã vào lớp trước cô. Cả lớp vừa nãy còn ồn ào bỗng im bặt, như bị yểm bùa im lặng vậy.
Nghiêm Đồng Phủ cầm lấy cuốn sách giáo khoa, cuộn nó thành một cuộn giấy, đi đến trước bục, gõ mạnh lên bàn, anh nghiêm khắc khiển trách: "Làm sao vậy? Tôi có thể nghe thấy tiếng 'ồn ào' từ khi bước vào hành lang? Tiết tự học buổi sáng không giao cho một bài kiểm tra chính tả sao? Lớp trưởng đâu?
Một nữ sinh đứng lên, lớn tiếng nói: "Thưa thầy, em đã viết bài xong rồi, phiếu trả lời đã được thu lại và giao cho văn phòng của thầy."
Nghiêm Đồng Phủ cau mày, gật đầu, liếc qua phòng học, nói rất nghiêm khắc: "Ngay cả khi các em viết xong chính tả, chẳng lẽ không thể đọc chậm sao? Có phải các em đang rất rảnh rỗi sau kỳ nghỉ đông phải không? Thứ sáu này sẽ có một bài kiểm tra!Đừng nghĩ rằng Cao Trung không có chế độ loại bỏ! Nếu điểm của bạn nào quá kém, những học sinh được vượt cấp trực tiếp cũng sẽ bị hạ xuống lớp bình thường! Có rất nhiều học sinh xuất sắc, vì vậy đừng quá tự tin vào bản thân.
Nói đến đây, Nghiêm Đồng Phủ dường như chợt nhớ ra, quay lại vẫy tay với Đường Ngữ, ra hiệu cho cô vào lớp.
Đường Nguyễn Ngữ cúi đầu, duỗi thẳng tay và nắm chặt ngón tay vào đường ống quần, trông cô có vẻ căng thẳng nhưng lại có bộ dáng nhìn rất ngoan ngoãn, từ từ di chuyển vào lớp. Nhưng vừa vào cửa, cô liền cảm thấy xấu hổ không dám bước tiếp. Mặc dù cô không dám nhìn những người trong lớp này, nhưng cô có thể cảm thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình. Lúc này, Nghiêm Đồng Phủ lại lên tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người:
"Đây là Đường Nguyễn Ngữ, người được nhận vào lớp chúng ta từ năm ba trung học cơ sở. Em ấy nhỏ tuổi hơn tất cả các bạn ở đây, và kém hơn các em một lớp, thi cùng một đề thi với các em mà so với các em, điểm em ấy cao hơn 2/3 học sinh các em! Các em mang tiếng là đàn anh, đàn chị không thấy xấu hổ sao?"
Đường Ngữ không biết những người khác có thấy xấu hổ hay không nhưng mà cô biết là sau khi thầy giáo Nghiêm nói điều này, cô đã rất bối rối, đầu càng cúi thấp hơn và đôi mắt chỉ dám nhìn chằm chằm vào những vết nứt trên gạch lát nền.
Lúc này, Nghiêm Đồng Phủ nói với cô: "Đường Nguyễn Ngữ, nào, để tôi giới thiệu bản thân em với các bạn cùng lớp để hiểu nhau hơn. Đường Nguyễn Ngữ ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào mình, cô vội vàng quay đầu lại, nháy mắt đáng thương với Nhan Đồng Phủ.
Tuy nhiên, Nghiêm Đồng Phủ không nhận ra tín hiệu cầu cứu của cô gái nhỏ, thay vào đó, anh lần đầu tiên mỉm cười và động viên:
"Thầy nghe hiệu trưởng nói rằng em đã giành được nhiều giải thưởng quốc gia! Nào, hãy nói cho thầy biết giới thiệu và chia sẻ đi nào!"
Đường Ngữ mím môi, trong lòng dâng trào rất nhiều lời, nhưng cô không dám nói ra lời nào. Cô đưa mắt trở lại lớp học, vừa chạm phải ánh mắt dò xét cùng tò mò của mọi người, cô liền hoảng sợ tránh đi.
Thật lâu sau, nàng rốt cuộc run giọng mở miệng: "Mình... Mình tên là... Đường Nguyễn Ngữ..."
Chữ cuối cùng hoàn toàn bị cô nuốt chửng, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, khó có thể nghe rõ. Nghiêm Đồng Phủ lúc này mới kịp phản ứng, biết cô là một cô gái nhỏ tính tình mềm yếu, dễ nhút nhát và rụt rè, anh nói: "Chà, chúng ta sẽ dần tìm hiểu nhau trong quá trình học tập và cuộc sống sau này nhé. Bây giờ, Đường Nguyễn Ngữ trước tiên ngồi chỗ......."
Nói đến chỗ ngồi, Nghiêm Đồng Phủ nhìn quanh lớp học, chỉ thấy rằng không còn chỗ trống nào trong lớp. Trường trung học cơ sở số 7 Bình Thị chật kín bàn đơn, lớp vượt cấp có 30 học sinh nên chỉ có 30 bàn. Khi Đường Nguyễn Ngữ đến, không kịp sắp xếp chỗ ngồi. Nghiêm Đồng Phủ giương miệng suy nghĩ, trong đầu chợt lóe lên một tia linh cảm, nói: "Ừm, lớp Tinh Quang bên cạnh có bàn phụ, đi tới...".Ngay khi anh đang nói, vang lên một tiếng hỗn loạn từ phòng bên cạnh. Lúc đầu, đó là một giọng nói tương đối trầm, nhưng vì cạnh bức tường nên giọng nói nghe có vẻ to hơn rất nhiều. Mơ hồ nghe rõ có thể nhận thấy dường như là một cuộc cãi vã. Sau đó là tiếng chen lấn xô đẩy, tiếng bàn ghế gõ "đâm" một cách rõ ràng.
Giọng nói trầm thấp vừa nãy đột nhiên vang lên, nghe rõ ràng là đang mắng mỏ. Lông mày của Nghiêm Đồng Phủ lập tức chồng lên như một cao nguyên hoàng thổ, đầy khe núi. Hắn cũng không để ý tới Đường Nguyễn Ngữ nữa, đơn giản giải thích nói: "Các em tự học trước đi, thầy đi sang lớp bên cạnh xem một chút. Nói xong lập tức vội vàng rời đi. Bóng dáng của Nghiêm Đồng Phủ vừa biến mất khỏi cửa trong mười giây, trong lớp lập tức nổ ra những tiếng xì xào bàn tán.
Một nam sinh lặng lẽ mở cửa sau, sờ soạng ra bên ngoài, 30 giây sau nhanh chóng quay lại và phát "tình hình tiền tuyến" cho cả lớp:
"Là chàng trai mới tên Ôn Diên Hạ và em trai Ngô Hoán."Thật trâu bò a! "Oa! Ngày đầu tiên đến trường liền có thể cùng em trai Ngô Hoán đánh nhau! Tuyệt!"
Có người nói, một đám người kinh ngạc vang lên. Ngay khi mọi người đang thảo luận, lớp trưởng đứng lên lớn tiếng nói: "Im lặng đi! Thầy giáo Nghiêm yêu cầu tự học! Lấy sách giáo khoa ra và đọc bài khoá!"
Cả lớp trở nên im lặng, nhưng có một số nam sinh kiên quyết nói: "Phương Tư Hoán, cậu không lo lắng cho em trai Ngô Hoán sẽ bị bắt nạt sao?" Cô gái tên Phương Tư Hoán đi tới chỗ nam sinh kia, gõ mạnh vào bàn cậu, nhìn cậu chằm chằm lạnh lùng nói:
"Câm miệng"!
Nói xong kiêu ngạo quay đầu lại, mái tóc đuôi ngựa buộc cao đập vào mặt nam sinh kia một cái "bụp". Những người xung quanh đều cười phá lên. Đường Nguyễn Ngữ đang đứng ở trước lớp học, bị hành động đột ngột làm choáng ngợp, nhưng sau khi nhìn thấy hành vi thẳng thắn và hành sử của cô gái này, cô đột nhiên cảm thấy có chút yêu thích, không khỏi mím môi mỉm cười.
Phương Tư Hoán vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cô ngoan ngoãn đứng ở cửa, giống như một con thỏ trắng nhỏ, trông rất đáng yêu, đang cười ngọt ngào ôn nhu với cô. Phương Tư Hoán ngay lập tức bước tới, nắm lấy tay cô mà không hề xa lạ, thân mật nói:
"Bạn học Nguyễn Ngữ, mình tên là Phương Tư Hoán, đại biểu Tiếng Trung của lớp. Vừa rồi thầy Nghiêm bảo cậu dùng bàn thừa của lớp bên cạnh, để mình dẫn bạn đi chuyển bàn nhé!".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.