Chương 43: Chốn Cũ
Khúc Tiểu Khúc
12/09/2022
Khi Cố Cảnh Sâm và Đinh Thiển cùng nhau bước ra khỏi phòng vệ sinh thì Đinh Thiển mới muộn màng ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng ở sau lưng.
Sau đó, cô hơi lúng túng khựng lại, chỉ tay vào hình người mặc váy trên cửa.
“… Đây là phòng vệ sinh nữ.”
“Vậy thì sao?”
Cố Cảnh Sâm trông rất bình tĩnh, cảm xúc trong con ngươi đen láy kia trầm xuống, còn mang theo hơi lạnh chưa kịp tản đi.
“Anh cứ đi vào như thế…..” Đinh Thiển khoa tay múa chân một cái, dường như đang chột dạ, càng về sau thì giọng càng nhỏ lại, “Còn đạp cửa đi vào nữa…..”
Cố Cảnh Sâm nhướng mày: “Vậy nếu có lần sau thì anh phải nhớ gõ cửa sao?”
Đinh Thiển đuối lý, vừa định đổi chủ đề thì lại nghe thấy anh lạnh lùng nói tiếp —–
“Nhưng khó quá, anh không thích nghe ai sỉ nhục em.”
Ánh mắt lạnh thấu xương của anh lướt qua Tôn Thanh Như vẫn đang cứng đờ đứng đằng sau.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
“……Nếu còn có lần sau thì có lẽ anh không phải chỉ là đạp cửa vào đơn giản thế đâu.”
Nói xong vài câu, hai người đã đứng ở sảnh chính của phòng riêng, vẻ mặt của mấy bạn học cũ ở cạnh bàn cũng hơi lúng túng.
Nhưng cũng có rất nhiều cô gái nhìn Cố Cảnh Sâm với ánh mắt sáng rực, còn không buồn chớp mắt.
“Xin lỗi, khiến mọi người mất hứng rồi.”
Cố Cảnh Sâm vừa bước ra thì lập tức gật đầu với mọi người bên cạnh bàn ăn.
Không ai trong phòng dám mở miệng – dù sao trong ấn tượng ban đầu của bọn họ, hotboy Cố thời cấp ba cũng chẳng phải là người dễ gần gì.
Chỉ là lúc này Cố Cảnh Sâm chủ động phá vỡ sự im lặng, có người nhịn không được cẩn thận trả lời.
“Đàn anh…. Cố? Tụi em có thể gọi anh như vậy được không?”
Cố Cảnh Sâm nhìn người vừa nói, gật đầu, “Mọi người đều là bạn cùng trường, lại còn là bạn học của Tiểu Thiển, xưng hô thế nào cũng được.”
Người nói chuyện đầu tiên hào hứng gật đầu, nhưng chưa kịp nói tiếp thì đã bị người khác cướp lời —
“Đàn anh Cố, em có thể hỏi mối quan hệ giữa anh và Đinh Thiển là gì không?”
Người ên tiếng là một bạn nam trước đây rất hiếu động, sau khi cậu ta hỏi câu này thì hầu như cả bàn đều dùng ánh mắt hóng chuyện nhìn sang.
Mọi người dùng ánh mắt lấp lánh chờ đợi câu trả lời.
Đinh Thiển cảm thấy tim mình như run lên, nhưng cô chưa kịp mở miệng thì người đàn ông bên cạnh đã đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô.
Giọng nói bên tai đầy ý cười nhàn nhạt và nuông chiều—
“Như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao? Xem ra người làm bạn trai tôi đây không làm tròn bổn phận rồi.”
Ngay khi anh vừa dứt thì cả phòng lập tức ồn ào chúc mừng.
“Ô? Không phải khi nãy Đinh Thiển nói cậu ấy không có bạn trai sao?”
Có người thừa dịp hỗn loạn lên tiếng.
Đầu ngón tay Đinh Thiển hơi dừng lại, cô nâng cằm lên, cảm xúc trong đôi mắt màu hổ phách hơi lạnh: “Tôi không nói rõ, nhưng không có nghĩa là tôi không có–“
Cô còn chưa kịp nói xong thì đã bị Cố Cảnh Sâm ấn lại, ngón tay ấm áp xoa nhẹ lên môi cô.
Đinh Thiển giật mình, ngước mắt lên nhìn Cố Cảnh Sâm một cách vô tội.
Ánh mắt Cố Cảnh Sâm càng sâu hơn.
“… Son môi của em hơi lem.”
Đinh Thiển: “…”
Cô thề với trời rằng hôm nay cô không hề tô son.
Lúc này Cố Cảnh Sâm đã xoay lại, ánh mắt dừng trên người cô gái vừa nói chuyện trước đó, đôi môi mỏng khẽ mở, ý cười nơi đáy mắt hơi lạnh.
“Bạn học này, nói đùa cũng không nên nói lung tung… Lỡ như Tiểu Thiển không chịu làm bạn gái của tôi thì cô cũng không gánh nổi cái trách nhiệm này đâu.”
“Nghe lời này của anh thì có phải đàn anh Cố vẫn đang theo đuổi Đinh Thiển của bọn tôi không?”
Có giọng nói hóng chuyện vang lên ngay sau đó.
Cố Cảnh Sâm nghiêng đầu nhìn sang, biểu cảm hơi sâu xa, còn có một chút nguy hiểm—
“Đinh Thiển của bọn tôi?”
Người vừa lên tiếng bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm, bèn lập tức nói đùa xin tha: “Không, không, không, tôi lỡ miệng, là Đinh Thiển của một mình đàn anh—– Không liên quan gì đến bọn tôi hết.”
“……”
Cố Cảnh Sâm mỉm cười, hờ hững dời mắt, “Ừm, tôi theo đuổi em ấy, theo đuổi từ năm lớp mười hai, theo đuổi nhiều năm rồi mới thành công.”
“…..”
Cả người Đinh Thiển khựng lại, đưa mắt nhìn lên.
Nhưng con ngươi của người đàn ông vẫn đen sâu như thường, ánh sáng đan xen.
Cô thực sự không thể biết anh đang nói đùa hay là đang nghiêm túc.
“Nhưng đàn anh Cố, không phải trang web chính thức của WANNA & BEST tuyên bố rằng anh đã ra nước ngoài để bắt đầu đợt quay quảng cáo tiếp theo sao? Sao bây giờ anh lại xuất hiện ở thành phố Q?”
Cố Cảnh Sâm nghe rõ câu hỏi này thì khẽ cười quay đầu lại, ánh mắt lướt qua từng người, cuối cùng rơi xuống khuôn mặt của cô gái bên cạnh.
“Tôi theo đuổi nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới thành công, đương nhiên lúc nào cũng phải cẩn thận rồi —— Cô ấy tốt như vậy, lỡ những lúc tôi không có ở đây lại bị người khác lừa đi mất thì sao?”
“……”
Trong tiếng ồ lên của đám đông, hai má của Đinh Thiển đã đỏ như quả táo.
Chỉ là so với cô, có người còn đỏ mặt hơn.
Nhưng mà đỏ vì tức giận—–
Tôn Thanh Như giẫm đôi giày cao gót ken két bước ra khỏi phòng vệ sinh đến vị trí của mình, rồi cầm túi xách trên bàn lên.
Trong ánh mắt lúng túng của mọi người, cô ta cười khẩy một tiếng, ánh mắt hung ác liếc xéo Đinh Thiển.
Giằng co vài giây, cô ta quay mặt đi hừ một cái.
“Thật xin lỗi, có một người trong đây mà tôi thực sự không muốn mời, chi phí của cô ta hãy để cô ta tự trả đi!”
Trong góc của phòng riêng, người phục vụ vẫn giữ im lặng, lúng túng ngước nhìn Đinh Thiển.
“……”
Cuối cùng ánh mắt Đinh Thiển nhìn Tôn Thanh Như cũng mất đi một chút độ ấm còn sót lại.
Cô mở túi xách, lấy ra một chiếc thẻ đen, sau đó đi tới đưa cho người phục vụ.
“Thanh toán.”
Đinh Thiển quay đầu lại, ánh mắt mọi người đầy kinh ngạc khi nhìn tấm thẻ đen, ánh mắt của cô dừng một giây trên mặt Tôn Thanh Như, sau đó vô cảm dời đi.
“Bao gồm cả….. Phần của cô Tôn.”
Đợi người phục vụ cầm máy POS hoàn tất thanh toán, Đinh Thiển lấy lại thẻ đen, sau đó xoay người đến bên cạnh Cố Cảnh Sâm.
“Em mệt rồi,” cô ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng, “Tụi mình đi nhé?”
“Ừm, nghe em.”
Sau lời tạm biệt ngắn gọn với mọi người, Đinh Thiển và Cố Cảnh Sâm cùng nhau rời đi.
Vào khoảng khắc cuối cùng, Đinh Thiển cũng không quay lại nhìn Tôn Thanh Như một cái nào.
======
Tâm trạng của Lưu Mậu Sinh lúc này hơi phức tạp.
—— Ông ấy thấy cô Đinh của mình đi lên một mình, sao khi đi về lại trở thành hai người rồi?
Đối tượng mà chủ tịch Phương miêu tả cần phải hạn chế đến gần cô Đinh…… Hình như chính là người đàn ông có dáng vẻ tuấn tú đang ngồi ở ghế sau thì phải?
“……”
Lưu Mậu Sinh liếc nhìn kính chiếu hậu, “Cô Đinh, cần đưa anh này đến chỗ nào trước không?”
Đinh Thiển do dự, quay sang Cố Cảnh Sâm: “Anh có cần quay lại tiếp tục buổi chụp hình không?”
“Không cần vội như vậy đâu.”
Cố Cảnh Sâm khẽ nhếch môi, “Buổi tối anh đi cũng kịp.”
“……”
Đôi mắt Đinh Thiển hơi sáng lên, “Vậy buổi chiều tụi mình sắp xếp thế nào ạ?”
Sau khi bị cụm từ “Tụi mình” lấy lòng, tâm trạng của Cố Cảnh Sâm đã tốt hơn rất nhiều.
“Em có muốn quay lại thăm trường trung học Số Một một chút không?”
Đinh Thiển chỉ suy nghĩ hai giây, sau đó gật đầu ngay lập tức: “Ý kiến hay.”
Cô nhoài người lên ghế trước, “Chú Lưu, chú đưa bọn cháu đến trường trung học Số Một thành phố Q đi ạ, dừng trước cổng phía Đông ấy ạ, sau đó chú cứ về trước đi, buổi tối cháu có thể tự về khách sạn.”
Lưu Mậu Sinh cau mày: “Chuyện này làm sao được? Cô Đinh, cô ở một mình quá nguy hiểm—”
Cố Cảnh Sâm nhướng mắt: “Tôi sẽ đưa em ấy về.”
Lưu Mậu Sinh: “…”
—— Như vậy càng nguy hiểm hơn có được không hả?
Như thể nhìn thấu được những suy nghĩ trong lòng của Lưu Mậu Sinh, Cố Cảnh Sâm cụp mắt xuống, cười giễu.
“Sau khi đưa em ấy về tôi sẽ không ở lại, chú có thể yên tâm.”
Lần này đến lượt Đinh Thiển im lặng.
Ba giây sau, cô lặng lẽ quay mặt đi.
Chỉ nhìn từ một bên cũng có thể thấy vành tai hơi đỏ, lộ ra nội tâm đang dậy sóng của cô vào lúc này.
======
Xe còn chưa kịp dừng ở cổng phía phía Đông thì Cố Cảnh Sâm đã kéo Đinh Thiển xuống xe.
Hai bàn tay nắm chặt trước khi xuống xe, mãi cho đến khi chiếc xe hòa vào dòng xe cộ vẫn không buông ra.
Suy nghĩ của Đinh Thiển hơi loạn, khi đủ loại suy nghĩ linh tinh đang lớn dần lên thì cô cảm nhận được người đàn ông bên cạnh mình đột nhiên dừng lại.
Đinh Thiển ngẩng đầu theo bản năng, sau đó nhìn sang với vẻ mặt khó hiểu.
Cố Cảnh Sâm đang mỉm cười nhìn chằm chằm vào một hướng nào đó.
Đinh Thiển nhìn theo ánh mắt của anh về hướng đó, nhưng không nhìn thấy gì cả, sau đó quay lại nhìn nụ cười khó che giấu trên khuôn mặt của Cố Cảnh Sâm, Đinh Thiển không nhịn được hơi xù lông.
“…Anh đang nhìn gì vậy?”
Cố Cảnh Sâm cười khẽ, dời ánh mắt nhìn Đinh Thiển.
Anh không vội trả lời câu hỏi của cô, mà là lại hỏi một câu khác —-
“Em còn nhớ lần đầu tụi mình gặp nhau là khi nào không?”
Đinh Thiển sững sờ: “Không phải là ở hội trường của trường Trung học Số Một sao ạ —- Là lần anh đến trường cấp hai diễn thuyết cho bọn em, sau đó em thay mặt trường phỏng vấn anh sao?”
Cố Cảnh Sâm bật cười, đưa tay giơ ba ngón tay lên.
Đinh Thiển nhìn ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương đều đặn của người đàn ông này, nhưng vẫn khó hiểu nhìn Cố Cảnh Sâm.
“Ý gì vậy ạ?”
“Ý là,” Cố Cảnh Sâm mỉm cười, “Trước đó, anh đã gặp em ba lần rồi.”
“Dạ?”
Đinh Thiển giật mình đến mức thả tay ra, lùi lại nửa bước.
Một lúc sau cô mới lắc đầu, “Làm sao có thể, em không có ấn tượng gì cả…”
“Lần đầu tiên là ở đây.”
Cố Cảnh Sâm bất lực nhìn cô một cái, trong giọng nói mang theo ý cười.
“Lúc đó em đang xử một cậu học sinh mười mấy đuổi cướp cặp của người khác, ngay trước mặt anh.”
Đinh Thiển sững sờ một lúc, suy nghĩ miên man hồi lâu mới miễn cưỡng lục lại những mảnh vỡ vụn trong trí nhớ.
Đáng tiếc là trong những đoạn kí ức này, rõ ràng là sự tồn tại của Cố Cảnh Sâm không được lưu giữ.
“…..”
Hai má của Đinh Thiển hơi đỏ, hơi mất tự nhiên hỏi một câu mà trong lòng cô luôn lo lắng —
“Lúc đó…… Em trong mắt anh trông thế nào?”
“Trông giống như một nữ sinh cấp hai, có lẽ là……” Cố Cảnh Sâm đi về phía trước hai bước rồi dừng lại, trong con ngươi đen láy giấu ý cười, “Loli ba tốt (*)?”
(*) thân hình mềm mại, giọng nói nhẹ nhàng, dễ dàng bị đẩy ngã. (đẩy ngã ở đây có nghĩa là đẩy lên giường để thực hiện những chuyện không phù hợp với trẻ em.)
Đinh Thiển cứng họng, cắn đầu lưỡi một lúc mới nhẹ nhàng đẩy răng sau, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp của cô khẽ mở to ——
“Anh mới là thân hình dễ bị đẩy ngã thì có.”
Cố Cảnh Sâm đang đi phía trước nghe thế thì nghiêng người sang, khóe môi hơi nhếch lên, đôi mắt đen láy sáng ngời:
“Ừm, vậy em tới đẩy anh đi.”
Sau đó, cô hơi lúng túng khựng lại, chỉ tay vào hình người mặc váy trên cửa.
“… Đây là phòng vệ sinh nữ.”
“Vậy thì sao?”
Cố Cảnh Sâm trông rất bình tĩnh, cảm xúc trong con ngươi đen láy kia trầm xuống, còn mang theo hơi lạnh chưa kịp tản đi.
“Anh cứ đi vào như thế…..” Đinh Thiển khoa tay múa chân một cái, dường như đang chột dạ, càng về sau thì giọng càng nhỏ lại, “Còn đạp cửa đi vào nữa…..”
Cố Cảnh Sâm nhướng mày: “Vậy nếu có lần sau thì anh phải nhớ gõ cửa sao?”
Đinh Thiển đuối lý, vừa định đổi chủ đề thì lại nghe thấy anh lạnh lùng nói tiếp —–
“Nhưng khó quá, anh không thích nghe ai sỉ nhục em.”
Ánh mắt lạnh thấu xương của anh lướt qua Tôn Thanh Như vẫn đang cứng đờ đứng đằng sau.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
“……Nếu còn có lần sau thì có lẽ anh không phải chỉ là đạp cửa vào đơn giản thế đâu.”
Nói xong vài câu, hai người đã đứng ở sảnh chính của phòng riêng, vẻ mặt của mấy bạn học cũ ở cạnh bàn cũng hơi lúng túng.
Nhưng cũng có rất nhiều cô gái nhìn Cố Cảnh Sâm với ánh mắt sáng rực, còn không buồn chớp mắt.
“Xin lỗi, khiến mọi người mất hứng rồi.”
Cố Cảnh Sâm vừa bước ra thì lập tức gật đầu với mọi người bên cạnh bàn ăn.
Không ai trong phòng dám mở miệng – dù sao trong ấn tượng ban đầu của bọn họ, hotboy Cố thời cấp ba cũng chẳng phải là người dễ gần gì.
Chỉ là lúc này Cố Cảnh Sâm chủ động phá vỡ sự im lặng, có người nhịn không được cẩn thận trả lời.
“Đàn anh…. Cố? Tụi em có thể gọi anh như vậy được không?”
Cố Cảnh Sâm nhìn người vừa nói, gật đầu, “Mọi người đều là bạn cùng trường, lại còn là bạn học của Tiểu Thiển, xưng hô thế nào cũng được.”
Người nói chuyện đầu tiên hào hứng gật đầu, nhưng chưa kịp nói tiếp thì đã bị người khác cướp lời —
“Đàn anh Cố, em có thể hỏi mối quan hệ giữa anh và Đinh Thiển là gì không?”
Người ên tiếng là một bạn nam trước đây rất hiếu động, sau khi cậu ta hỏi câu này thì hầu như cả bàn đều dùng ánh mắt hóng chuyện nhìn sang.
Mọi người dùng ánh mắt lấp lánh chờ đợi câu trả lời.
Đinh Thiển cảm thấy tim mình như run lên, nhưng cô chưa kịp mở miệng thì người đàn ông bên cạnh đã đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô.
Giọng nói bên tai đầy ý cười nhàn nhạt và nuông chiều—
“Như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao? Xem ra người làm bạn trai tôi đây không làm tròn bổn phận rồi.”
Ngay khi anh vừa dứt thì cả phòng lập tức ồn ào chúc mừng.
“Ô? Không phải khi nãy Đinh Thiển nói cậu ấy không có bạn trai sao?”
Có người thừa dịp hỗn loạn lên tiếng.
Đầu ngón tay Đinh Thiển hơi dừng lại, cô nâng cằm lên, cảm xúc trong đôi mắt màu hổ phách hơi lạnh: “Tôi không nói rõ, nhưng không có nghĩa là tôi không có–“
Cô còn chưa kịp nói xong thì đã bị Cố Cảnh Sâm ấn lại, ngón tay ấm áp xoa nhẹ lên môi cô.
Đinh Thiển giật mình, ngước mắt lên nhìn Cố Cảnh Sâm một cách vô tội.
Ánh mắt Cố Cảnh Sâm càng sâu hơn.
“… Son môi của em hơi lem.”
Đinh Thiển: “…”
Cô thề với trời rằng hôm nay cô không hề tô son.
Lúc này Cố Cảnh Sâm đã xoay lại, ánh mắt dừng trên người cô gái vừa nói chuyện trước đó, đôi môi mỏng khẽ mở, ý cười nơi đáy mắt hơi lạnh.
“Bạn học này, nói đùa cũng không nên nói lung tung… Lỡ như Tiểu Thiển không chịu làm bạn gái của tôi thì cô cũng không gánh nổi cái trách nhiệm này đâu.”
“Nghe lời này của anh thì có phải đàn anh Cố vẫn đang theo đuổi Đinh Thiển của bọn tôi không?”
Có giọng nói hóng chuyện vang lên ngay sau đó.
Cố Cảnh Sâm nghiêng đầu nhìn sang, biểu cảm hơi sâu xa, còn có một chút nguy hiểm—
“Đinh Thiển của bọn tôi?”
Người vừa lên tiếng bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm, bèn lập tức nói đùa xin tha: “Không, không, không, tôi lỡ miệng, là Đinh Thiển của một mình đàn anh—– Không liên quan gì đến bọn tôi hết.”
“……”
Cố Cảnh Sâm mỉm cười, hờ hững dời mắt, “Ừm, tôi theo đuổi em ấy, theo đuổi từ năm lớp mười hai, theo đuổi nhiều năm rồi mới thành công.”
“…..”
Cả người Đinh Thiển khựng lại, đưa mắt nhìn lên.
Nhưng con ngươi của người đàn ông vẫn đen sâu như thường, ánh sáng đan xen.
Cô thực sự không thể biết anh đang nói đùa hay là đang nghiêm túc.
“Nhưng đàn anh Cố, không phải trang web chính thức của WANNA & BEST tuyên bố rằng anh đã ra nước ngoài để bắt đầu đợt quay quảng cáo tiếp theo sao? Sao bây giờ anh lại xuất hiện ở thành phố Q?”
Cố Cảnh Sâm nghe rõ câu hỏi này thì khẽ cười quay đầu lại, ánh mắt lướt qua từng người, cuối cùng rơi xuống khuôn mặt của cô gái bên cạnh.
“Tôi theo đuổi nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới thành công, đương nhiên lúc nào cũng phải cẩn thận rồi —— Cô ấy tốt như vậy, lỡ những lúc tôi không có ở đây lại bị người khác lừa đi mất thì sao?”
“……”
Trong tiếng ồ lên của đám đông, hai má của Đinh Thiển đã đỏ như quả táo.
Chỉ là so với cô, có người còn đỏ mặt hơn.
Nhưng mà đỏ vì tức giận—–
Tôn Thanh Như giẫm đôi giày cao gót ken két bước ra khỏi phòng vệ sinh đến vị trí của mình, rồi cầm túi xách trên bàn lên.
Trong ánh mắt lúng túng của mọi người, cô ta cười khẩy một tiếng, ánh mắt hung ác liếc xéo Đinh Thiển.
Giằng co vài giây, cô ta quay mặt đi hừ một cái.
“Thật xin lỗi, có một người trong đây mà tôi thực sự không muốn mời, chi phí của cô ta hãy để cô ta tự trả đi!”
Trong góc của phòng riêng, người phục vụ vẫn giữ im lặng, lúng túng ngước nhìn Đinh Thiển.
“……”
Cuối cùng ánh mắt Đinh Thiển nhìn Tôn Thanh Như cũng mất đi một chút độ ấm còn sót lại.
Cô mở túi xách, lấy ra một chiếc thẻ đen, sau đó đi tới đưa cho người phục vụ.
“Thanh toán.”
Đinh Thiển quay đầu lại, ánh mắt mọi người đầy kinh ngạc khi nhìn tấm thẻ đen, ánh mắt của cô dừng một giây trên mặt Tôn Thanh Như, sau đó vô cảm dời đi.
“Bao gồm cả….. Phần của cô Tôn.”
Đợi người phục vụ cầm máy POS hoàn tất thanh toán, Đinh Thiển lấy lại thẻ đen, sau đó xoay người đến bên cạnh Cố Cảnh Sâm.
“Em mệt rồi,” cô ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng, “Tụi mình đi nhé?”
“Ừm, nghe em.”
Sau lời tạm biệt ngắn gọn với mọi người, Đinh Thiển và Cố Cảnh Sâm cùng nhau rời đi.
Vào khoảng khắc cuối cùng, Đinh Thiển cũng không quay lại nhìn Tôn Thanh Như một cái nào.
======
Tâm trạng của Lưu Mậu Sinh lúc này hơi phức tạp.
—— Ông ấy thấy cô Đinh của mình đi lên một mình, sao khi đi về lại trở thành hai người rồi?
Đối tượng mà chủ tịch Phương miêu tả cần phải hạn chế đến gần cô Đinh…… Hình như chính là người đàn ông có dáng vẻ tuấn tú đang ngồi ở ghế sau thì phải?
“……”
Lưu Mậu Sinh liếc nhìn kính chiếu hậu, “Cô Đinh, cần đưa anh này đến chỗ nào trước không?”
Đinh Thiển do dự, quay sang Cố Cảnh Sâm: “Anh có cần quay lại tiếp tục buổi chụp hình không?”
“Không cần vội như vậy đâu.”
Cố Cảnh Sâm khẽ nhếch môi, “Buổi tối anh đi cũng kịp.”
“……”
Đôi mắt Đinh Thiển hơi sáng lên, “Vậy buổi chiều tụi mình sắp xếp thế nào ạ?”
Sau khi bị cụm từ “Tụi mình” lấy lòng, tâm trạng của Cố Cảnh Sâm đã tốt hơn rất nhiều.
“Em có muốn quay lại thăm trường trung học Số Một một chút không?”
Đinh Thiển chỉ suy nghĩ hai giây, sau đó gật đầu ngay lập tức: “Ý kiến hay.”
Cô nhoài người lên ghế trước, “Chú Lưu, chú đưa bọn cháu đến trường trung học Số Một thành phố Q đi ạ, dừng trước cổng phía Đông ấy ạ, sau đó chú cứ về trước đi, buổi tối cháu có thể tự về khách sạn.”
Lưu Mậu Sinh cau mày: “Chuyện này làm sao được? Cô Đinh, cô ở một mình quá nguy hiểm—”
Cố Cảnh Sâm nhướng mắt: “Tôi sẽ đưa em ấy về.”
Lưu Mậu Sinh: “…”
—— Như vậy càng nguy hiểm hơn có được không hả?
Như thể nhìn thấu được những suy nghĩ trong lòng của Lưu Mậu Sinh, Cố Cảnh Sâm cụp mắt xuống, cười giễu.
“Sau khi đưa em ấy về tôi sẽ không ở lại, chú có thể yên tâm.”
Lần này đến lượt Đinh Thiển im lặng.
Ba giây sau, cô lặng lẽ quay mặt đi.
Chỉ nhìn từ một bên cũng có thể thấy vành tai hơi đỏ, lộ ra nội tâm đang dậy sóng của cô vào lúc này.
======
Xe còn chưa kịp dừng ở cổng phía phía Đông thì Cố Cảnh Sâm đã kéo Đinh Thiển xuống xe.
Hai bàn tay nắm chặt trước khi xuống xe, mãi cho đến khi chiếc xe hòa vào dòng xe cộ vẫn không buông ra.
Suy nghĩ của Đinh Thiển hơi loạn, khi đủ loại suy nghĩ linh tinh đang lớn dần lên thì cô cảm nhận được người đàn ông bên cạnh mình đột nhiên dừng lại.
Đinh Thiển ngẩng đầu theo bản năng, sau đó nhìn sang với vẻ mặt khó hiểu.
Cố Cảnh Sâm đang mỉm cười nhìn chằm chằm vào một hướng nào đó.
Đinh Thiển nhìn theo ánh mắt của anh về hướng đó, nhưng không nhìn thấy gì cả, sau đó quay lại nhìn nụ cười khó che giấu trên khuôn mặt của Cố Cảnh Sâm, Đinh Thiển không nhịn được hơi xù lông.
“…Anh đang nhìn gì vậy?”
Cố Cảnh Sâm cười khẽ, dời ánh mắt nhìn Đinh Thiển.
Anh không vội trả lời câu hỏi của cô, mà là lại hỏi một câu khác —-
“Em còn nhớ lần đầu tụi mình gặp nhau là khi nào không?”
Đinh Thiển sững sờ: “Không phải là ở hội trường của trường Trung học Số Một sao ạ —- Là lần anh đến trường cấp hai diễn thuyết cho bọn em, sau đó em thay mặt trường phỏng vấn anh sao?”
Cố Cảnh Sâm bật cười, đưa tay giơ ba ngón tay lên.
Đinh Thiển nhìn ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương đều đặn của người đàn ông này, nhưng vẫn khó hiểu nhìn Cố Cảnh Sâm.
“Ý gì vậy ạ?”
“Ý là,” Cố Cảnh Sâm mỉm cười, “Trước đó, anh đã gặp em ba lần rồi.”
“Dạ?”
Đinh Thiển giật mình đến mức thả tay ra, lùi lại nửa bước.
Một lúc sau cô mới lắc đầu, “Làm sao có thể, em không có ấn tượng gì cả…”
“Lần đầu tiên là ở đây.”
Cố Cảnh Sâm bất lực nhìn cô một cái, trong giọng nói mang theo ý cười.
“Lúc đó em đang xử một cậu học sinh mười mấy đuổi cướp cặp của người khác, ngay trước mặt anh.”
Đinh Thiển sững sờ một lúc, suy nghĩ miên man hồi lâu mới miễn cưỡng lục lại những mảnh vỡ vụn trong trí nhớ.
Đáng tiếc là trong những đoạn kí ức này, rõ ràng là sự tồn tại của Cố Cảnh Sâm không được lưu giữ.
“…..”
Hai má của Đinh Thiển hơi đỏ, hơi mất tự nhiên hỏi một câu mà trong lòng cô luôn lo lắng —
“Lúc đó…… Em trong mắt anh trông thế nào?”
“Trông giống như một nữ sinh cấp hai, có lẽ là……” Cố Cảnh Sâm đi về phía trước hai bước rồi dừng lại, trong con ngươi đen láy giấu ý cười, “Loli ba tốt (*)?”
(*) thân hình mềm mại, giọng nói nhẹ nhàng, dễ dàng bị đẩy ngã. (đẩy ngã ở đây có nghĩa là đẩy lên giường để thực hiện những chuyện không phù hợp với trẻ em.)
Đinh Thiển cứng họng, cắn đầu lưỡi một lúc mới nhẹ nhàng đẩy răng sau, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp của cô khẽ mở to ——
“Anh mới là thân hình dễ bị đẩy ngã thì có.”
Cố Cảnh Sâm đang đi phía trước nghe thế thì nghiêng người sang, khóe môi hơi nhếch lên, đôi mắt đen láy sáng ngời:
“Ừm, vậy em tới đẩy anh đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.