Chương 44: Những năm ấy.
Khúc Tiểu Khúc
12/09/2022
Đại học thường nghỉ ít hơn Trung học vài ngày. Lúc Cố Cảnh Sâm và Đinh Thiển tới chưa bao lâu thì các học sinh ngoại trú của trường đã lần lượt có mặt ngoài cổng trường.
Trong tốp năm tốp ba học sinh thì có gần một phần ba mặc đồng phục học sinh đang đùa giỡn ồn ào, dường như chẳng bao giờ dùng hết sức lực.
—–Mặc dù đa số em ấy sẽ biến thành hoa héo không được tưới nước vài ngày khi bước vào lớp học.
“May mà bây giờ trường không kỷ luật nghiêm việc mặc đồng phục…..”
Đinh Thiển nhìn xung quanh, nhẹ giọng thầm thì.
Cố Cảnh Sâm đứng bên cạnh, cười nhìn cô: “Em lại nghĩ ra chuyện xấu gì hả?”
Đinh Thiển nghe thế thì quay đầu lại, ánh mắt đầy vẻ vô tội: “Em không có nha! Em ngoan như vậy, từ thời trung học đã là học sinh ngoan biết nghe lời rồi.”
“Ừm, lúc em học trung học rất ngoan.”
Giọng nói trầm thấp như xen lẫn tiếng cười.
“…”
Trong giây lát, Đinh Thiển bị giọng nói ấy làm chột dạ, cô thấp thỏm quay mặt nhìn ra chỗ khác.
Ban nãy còn chưa phát hiện nhưng vừa nhìn sang, Đinh Thiển chợt nhận ra không ít người lén nhìn về phía này đánh giá hai người, mà đa phần đều tập trung vào người bên cạnh cô.
“… Đàn anh, anh đúng là tai họa.”
Đinh Thiển lẩm bẩm một tiếng, quay lại nhìn: “…… Chẳng lẽ là không đeo khẩu trang kỹ sao?”
“…”
Cố Cảnh Sâm nhìn cô đầy vẻ bất đắc dĩ.
Gương mặt vốn tuấn tú và lạnh lùng rõ ràng đã bị chiếc khẩu trang màu đen che hết nửa, chỉ để lộ ra đôi mắt sâu thẳm.
—— Đây đương nhiên là kiệt tác của Đinh Thiển.
Thực ra là vừa nãy, khi cô thấy học sinh bắt đầu đến nhiều hơn thì Đinh Thiển lập tức chạy tới cửa hàng tiện lợi 24 giờ mua một chiếc khẩu trang cho nam.
Nói cho mỹ miều thì là: “D thần cải trang vi hành —– Nếu bị nhận ra thì không tốt.”
“Ừm… Chắc không có vấn đề gì đâu.”
Ánh mắt Đinh Thiển thoáng vẻ băn khoăn vài lần, sau khi chắc chắn mọi người không nhận ra gương mặt của Diva thì cô mới dời mắt nhìn sang cổng trường học.
Cố Cảnh Sâm nhìn cô một lát, khẽ nhướng mày.
“Không phải em định… Lẻn vào trong đám học sinh đấy chứ?”
“…”
Đinh Thiển quay đầu lại, chớp mắt nhìn anh. Đôi mắt màu hổ phách như sáng ngời dưới nắng.
“Vậy không tốt sao ạ?”
Đối diện với ánh mắt ngây thơ như nai tơ này khiến Cố Cảnh Sâm thật sự không thể thốt ra hai chữ “Không tốt” được.
Một lát sau, anh không khỏi bật cười, khẽ xoa nhẹ mái tóc nâu mềm mại của cô
“Anh cười gì vậy…..”
Đinh Thiển nhìn đôi mắt đầy ý cười của Cố Cảnh Sâm, cũng không nhịn được nhếch môi.
“Không có gì, chỉ là anh chợt nhận ra, đứng trước mặt em thì hình như anh rất khó tuân theo nguyên tắc nào.”
Tay anh khẽ kéo cô vào lòng, sau đó anh cũng cúi người: “Em nói gì anh đều thấy đúng, thấy nên là vậy.”
Tiếng cười kia khiến mặt Đinh Thiển khẽ ửng đỏ, cố ra vẻ nghiêm túc đứng thẳng người, cô đưa tay ra cản động tác thân mật hơn nữa giữa hai người.
“…”
Cố Cảnh Sâm cúi đầu, nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ bé trắng trẻo trên ngực mình, lại cười mỉm yên lặng nhìn cô.
Đinh Thiển bị anh nhìn đến độ tim đập thình thịch, cô bèn hắng giọng nhìn sang hướng khác.
“Chuyện này… Tụi mình đang ở bên ngoài trường học… Anh không cảm nhận được bầu không khí uy nghiêm và trang trọng của trường học ư?”
“..…”
Lý do này khiến Cố Cảnh Sâm cười đến mức khóe mắt nhăn lại: “Em nghĩ mình đang đứng trước nghĩa trang liệt sĩ hả?”
Đinh Thiển vô tội: “Vậy anh có cảm nhận được sự chú ý của nhóm đàn em của anh không?”
Cố Cảnh Sâm nhìn xung quanh, thấy không ít ánh mắt đều đang nhìn anh, vừa thấy anh nhìn sang thì bất kể nam sinh hay nữ sinh đều nhanh chóng dời mắt.
“Đàn anh Cố, anh chính là đàn anh xuất sắc tiêu biểu hồi đó – là tấm gương cho các đàn em nên phải luôn chú ý đến lời nói và việc làm của mình.”
Đinh Thiển thấy động tác của Cố Cảnh Sâm thì không nhịn được cười trêu chọc.
Cô Cảnh Sâm cụp mắt, nở nụ cười nhìn cô.
“Anh tưởng từ sau khi gặp em, anh đã hết duyên với danh hiệu đàn anh tiêu biểu của trường rồi.”
“….”
Đinh Thiển chợt nhớ đến nguyên nhân Cố Cảnh Sâm bị cả trường phê bình năm đó, ánh mắt cô khẽ lóe lên, không nói tiếp nữa.
“Em còn nghĩ đến chuyện Tôn Thanh Như sao?”
Nhắc đến cái tên này, nụ cười trên mặt Cố Cảnh Sâm nhạt hơn.
Đinh Thiển yên lặng hai giây, rồi gật đầu.
“Em có thể kể anh nghe tất cả chuyện của em trước đây mà anh không biết được không? Nếu em bằng lòng.”
“…. Vâng.”
Động tác của Đinh Thiển rất chậm nhưng rồi gật đầu rất nghiêm túc.
“Bố mẹ em rất yêu nhau nhưng năm em lên ba tuổi thì mẹ em bệnh rồi mất nên em không có nhiều ký ức lắm về mẹ….. Bố rất yêu mẹ, em nghe bà ngoại kể sau khi mẹ qua đời thì ba đau khổ suốt một khoảng thời gian… Mặc dù sau đó bố cũng tỉnh táo lại nhưng chỉ vùi đầu vào công việc.”
Đinh Thiển thầm than.
“Vậy nên tuy nhà của em vốn ở thành phố Q nhưng với bố em thì nơi này là một nơi chứa đầy ký ức hạnh phúc, nhưng vì mẹ em đột ngột qua đời nên đã thành nơi bố không thể đặt chân tới nữa.”
“Mẹ em họ Đinh phải không?”
Cố Cảnh Sâm nhẹ giọng hỏi.
“Vâng.”
Đinh Thiển gật đầu, khẽ nhếch môi lên, nụ cười trên mặt cô càng thêm dịu dàng.
“Em nghe bà ngoại kể lúc em mới vừa sinh ra không bao lâu thì bố nhất quyết muốn em theo họ mẹ, hơn nữa vì sức khỏe của mẹ em vốn không tốt nên bố cũng không cho mẹ mang thai nữa…. Sau khi mẹ em mất nhiều năm mà bố em vẫn không chịu gặp gỡ người khác. Thế nên mãi tới giờ, em vẫn là đứa con gái duy nhất của bố.”
Ánh mắt Cố Cảnh Sâm hơi tối: “Chắc chắn bác trai rất yêu bác gái.”
“Vâng, dù em không có mấy ấn tượng về mẹ nhưng em cũng cảm nhận được tình cảm của bố với mẹ rất sâu nặng.”
Đinh Thiển khẽ thở dài: “Có đôi khi em lại hi vọng nếu bố em có thể yêu mẹ ít hơn một chút… Có lẽ bố sẽ không khổ sở đến vậy.”
“Em đừng lo lắng, không phải bác trai còn có em sao?”
Cố Cảnh Sâm giơ tay xoa nhẹ mái tóc dài của Đinh Thiển: “Hôm tiệc tối ở nhà em, anh có thấy bác trai, anh có thể nhìn thấy, lúc đứng cùng một chỗ với em, bác trai rất vui vẻ.”
“…”
Trên mặt Đinh Thiển thoáng qua ý cười, cô gật gật đầu: “Em nhớ hồi em còn nhỏ em cứ quấn lấy bố muốn có thêm anh chị —- anh gặp qua chị Kiều rồi đó, chị ấy là con nuôi của bố em. Chẳng qua sau này chị ấy cũng đến thành phố T học Đại học… Lúc chị ấy rời đi, em vô cùng đau lòng, giống như người bạn cùng tuổi thân thiết duy nhất cũng bỏ em đi… Lúc đó, em quen với Tôn Thanh Như.”
Ánh mắt Cố Cảnh Sâm khẽ chùng xuống.
Cuối cùng anh cũng hiểu ra, vì sao ngôi sao nhỏ vốn thông minh và nhanh mồm nhanh miệng của anh lại phải cúi đầu khi đứng trước mặt Tôn Thanh Như rồi.
“Tính cách của em khi ấy không tốt lắm, cũng không thích qua lại với các bạn cùng trường. Sau khi quen Tôn Thanh Như, sự hoạt bát và có xã giao tốt của cô ta cũng từ từ ảnh hưởng đến em.”
Đinh Thiển cụp mắt, hai hàng mi dài khẽ run lên.
“Vậy nên khi nhắc đến thành phố Q, nhắc đến những ngày tháng ở đây, những đoạn ký ức có cô ta chính là chuyện cũ màu sắc nhất của em ở đây…… Em có thể nhớ rất nhiều khoảng thời gian vui đùa với cô ta, nếu phủ nhận cô ta hay phủ nhận mối quan hệ từng là bạn bè của bọn em….. Vậy thì chẳng khác gì xóa bỏ toàn bộ ký ức của em ở nơi này.”
Đinh Thiện nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó lại chậm rãi thở ra, nhìn thấy trước mắt chợt ngân ngấn nước, cô bèn cười, nhưng biểu cảm lại đầy mất mát.
“Thứ em sợ mất đi có lẽ không phải là cô ấy mà là những ký ức đó của em…”
“…”
Cố Cảnh Sâm thấy cô gái cười còn đau khổ hơn khóc kia thì không chịu được nữa, cũng không thèm để ý đến ánh mắt của các học sinh khác.
Anh kéo cô vào lòng.
“…… Em không cần phải cười như vậy…”
Anh dừng lại, hơi cúi người xuống sát bên tai cô, hơi thở nóng bỏng: “Bây giờ em đã có anh. Từ nay về sau, trong mỗi ký ức của em đều sẽ luôn có anh… I promise.”
Đôi mắt của Đinh Thiển khẽ run lên.
Một lát sau, cô mới tiếp lời, giọng nói đè thấp—–
“Em sẽ nhớ kỹ.”
“Hửm?”
Cánh tay của Cố Cảnh Sâm thoáng nới lỏng, cụp mắt nhìn cô.
Đinh Thiển nhân cơ hội đó chui ra, cười tươi chỉ vào cổng trường: “Đến giờ vào học buổi chiều rồi, bạn học Cố Cảnh Sâm, nếu anh không vào là muộn đấy.”
“…”
Cố Cảnh Sâm đứng tại chỗ, cười bất đắc dĩ nhìn cô.
Đinh Thiển đành phải hạ giọng xin tha, chạy chậm lại rồi thủ thỉ bên tai Cố Cảnh Sâm: “Nhân lúc đông người tụi mình vào sẽ dễ hơn, nếu chờ học sinh vào gần hết thì…… Anh thật sự rất dễ bị nhận ra.”
“Em ghét anh sao?”
Cố Cảnh Sâm nhướng mày.
Đinh Thiển cười khẽ, chạy vào cổng.
“Em không có mà.”
Cố Cảnh Sâm nhấc chân định đi về phía cô: “Không chê thì sao lại không đợi anh?”
“Trung học cấm yêu sớm đấy ạ.”
Đinh Thiển tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng chưa giữ được vài giây thì cô lại tự bật cười.
“Cách mạng chưa thành công, đồng chí Cố Cảnh Sâm em vào trong đợi anh nhé —- Nếu chẳng may anh bị địch bắt được thì nhất định phải ghi nhớ tín ngưỡng của mình — Không thể bán đứng đồng đội của anh đâu đấy.”
Cố cảnh Sâm cười nhìn cô.
“Nhưng dù sao tụi mình cũng có tình đồng chí nhiều năm, tình cảm sâu nặng.”
“…”
Mặt Đinh Thiển ửng đỏ, mỉm cười lẻn vào trong trường học.
Trong tốp năm tốp ba học sinh thì có gần một phần ba mặc đồng phục học sinh đang đùa giỡn ồn ào, dường như chẳng bao giờ dùng hết sức lực.
—–Mặc dù đa số em ấy sẽ biến thành hoa héo không được tưới nước vài ngày khi bước vào lớp học.
“May mà bây giờ trường không kỷ luật nghiêm việc mặc đồng phục…..”
Đinh Thiển nhìn xung quanh, nhẹ giọng thầm thì.
Cố Cảnh Sâm đứng bên cạnh, cười nhìn cô: “Em lại nghĩ ra chuyện xấu gì hả?”
Đinh Thiển nghe thế thì quay đầu lại, ánh mắt đầy vẻ vô tội: “Em không có nha! Em ngoan như vậy, từ thời trung học đã là học sinh ngoan biết nghe lời rồi.”
“Ừm, lúc em học trung học rất ngoan.”
Giọng nói trầm thấp như xen lẫn tiếng cười.
“…”
Trong giây lát, Đinh Thiển bị giọng nói ấy làm chột dạ, cô thấp thỏm quay mặt nhìn ra chỗ khác.
Ban nãy còn chưa phát hiện nhưng vừa nhìn sang, Đinh Thiển chợt nhận ra không ít người lén nhìn về phía này đánh giá hai người, mà đa phần đều tập trung vào người bên cạnh cô.
“… Đàn anh, anh đúng là tai họa.”
Đinh Thiển lẩm bẩm một tiếng, quay lại nhìn: “…… Chẳng lẽ là không đeo khẩu trang kỹ sao?”
“…”
Cố Cảnh Sâm nhìn cô đầy vẻ bất đắc dĩ.
Gương mặt vốn tuấn tú và lạnh lùng rõ ràng đã bị chiếc khẩu trang màu đen che hết nửa, chỉ để lộ ra đôi mắt sâu thẳm.
—— Đây đương nhiên là kiệt tác của Đinh Thiển.
Thực ra là vừa nãy, khi cô thấy học sinh bắt đầu đến nhiều hơn thì Đinh Thiển lập tức chạy tới cửa hàng tiện lợi 24 giờ mua một chiếc khẩu trang cho nam.
Nói cho mỹ miều thì là: “D thần cải trang vi hành —– Nếu bị nhận ra thì không tốt.”
“Ừm… Chắc không có vấn đề gì đâu.”
Ánh mắt Đinh Thiển thoáng vẻ băn khoăn vài lần, sau khi chắc chắn mọi người không nhận ra gương mặt của Diva thì cô mới dời mắt nhìn sang cổng trường học.
Cố Cảnh Sâm nhìn cô một lát, khẽ nhướng mày.
“Không phải em định… Lẻn vào trong đám học sinh đấy chứ?”
“…”
Đinh Thiển quay đầu lại, chớp mắt nhìn anh. Đôi mắt màu hổ phách như sáng ngời dưới nắng.
“Vậy không tốt sao ạ?”
Đối diện với ánh mắt ngây thơ như nai tơ này khiến Cố Cảnh Sâm thật sự không thể thốt ra hai chữ “Không tốt” được.
Một lát sau, anh không khỏi bật cười, khẽ xoa nhẹ mái tóc nâu mềm mại của cô
“Anh cười gì vậy…..”
Đinh Thiển nhìn đôi mắt đầy ý cười của Cố Cảnh Sâm, cũng không nhịn được nhếch môi.
“Không có gì, chỉ là anh chợt nhận ra, đứng trước mặt em thì hình như anh rất khó tuân theo nguyên tắc nào.”
Tay anh khẽ kéo cô vào lòng, sau đó anh cũng cúi người: “Em nói gì anh đều thấy đúng, thấy nên là vậy.”
Tiếng cười kia khiến mặt Đinh Thiển khẽ ửng đỏ, cố ra vẻ nghiêm túc đứng thẳng người, cô đưa tay ra cản động tác thân mật hơn nữa giữa hai người.
“…”
Cố Cảnh Sâm cúi đầu, nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ bé trắng trẻo trên ngực mình, lại cười mỉm yên lặng nhìn cô.
Đinh Thiển bị anh nhìn đến độ tim đập thình thịch, cô bèn hắng giọng nhìn sang hướng khác.
“Chuyện này… Tụi mình đang ở bên ngoài trường học… Anh không cảm nhận được bầu không khí uy nghiêm và trang trọng của trường học ư?”
“..…”
Lý do này khiến Cố Cảnh Sâm cười đến mức khóe mắt nhăn lại: “Em nghĩ mình đang đứng trước nghĩa trang liệt sĩ hả?”
Đinh Thiển vô tội: “Vậy anh có cảm nhận được sự chú ý của nhóm đàn em của anh không?”
Cố Cảnh Sâm nhìn xung quanh, thấy không ít ánh mắt đều đang nhìn anh, vừa thấy anh nhìn sang thì bất kể nam sinh hay nữ sinh đều nhanh chóng dời mắt.
“Đàn anh Cố, anh chính là đàn anh xuất sắc tiêu biểu hồi đó – là tấm gương cho các đàn em nên phải luôn chú ý đến lời nói và việc làm của mình.”
Đinh Thiển thấy động tác của Cố Cảnh Sâm thì không nhịn được cười trêu chọc.
Cô Cảnh Sâm cụp mắt, nở nụ cười nhìn cô.
“Anh tưởng từ sau khi gặp em, anh đã hết duyên với danh hiệu đàn anh tiêu biểu của trường rồi.”
“….”
Đinh Thiển chợt nhớ đến nguyên nhân Cố Cảnh Sâm bị cả trường phê bình năm đó, ánh mắt cô khẽ lóe lên, không nói tiếp nữa.
“Em còn nghĩ đến chuyện Tôn Thanh Như sao?”
Nhắc đến cái tên này, nụ cười trên mặt Cố Cảnh Sâm nhạt hơn.
Đinh Thiển yên lặng hai giây, rồi gật đầu.
“Em có thể kể anh nghe tất cả chuyện của em trước đây mà anh không biết được không? Nếu em bằng lòng.”
“…. Vâng.”
Động tác của Đinh Thiển rất chậm nhưng rồi gật đầu rất nghiêm túc.
“Bố mẹ em rất yêu nhau nhưng năm em lên ba tuổi thì mẹ em bệnh rồi mất nên em không có nhiều ký ức lắm về mẹ….. Bố rất yêu mẹ, em nghe bà ngoại kể sau khi mẹ qua đời thì ba đau khổ suốt một khoảng thời gian… Mặc dù sau đó bố cũng tỉnh táo lại nhưng chỉ vùi đầu vào công việc.”
Đinh Thiển thầm than.
“Vậy nên tuy nhà của em vốn ở thành phố Q nhưng với bố em thì nơi này là một nơi chứa đầy ký ức hạnh phúc, nhưng vì mẹ em đột ngột qua đời nên đã thành nơi bố không thể đặt chân tới nữa.”
“Mẹ em họ Đinh phải không?”
Cố Cảnh Sâm nhẹ giọng hỏi.
“Vâng.”
Đinh Thiển gật đầu, khẽ nhếch môi lên, nụ cười trên mặt cô càng thêm dịu dàng.
“Em nghe bà ngoại kể lúc em mới vừa sinh ra không bao lâu thì bố nhất quyết muốn em theo họ mẹ, hơn nữa vì sức khỏe của mẹ em vốn không tốt nên bố cũng không cho mẹ mang thai nữa…. Sau khi mẹ em mất nhiều năm mà bố em vẫn không chịu gặp gỡ người khác. Thế nên mãi tới giờ, em vẫn là đứa con gái duy nhất của bố.”
Ánh mắt Cố Cảnh Sâm hơi tối: “Chắc chắn bác trai rất yêu bác gái.”
“Vâng, dù em không có mấy ấn tượng về mẹ nhưng em cũng cảm nhận được tình cảm của bố với mẹ rất sâu nặng.”
Đinh Thiển khẽ thở dài: “Có đôi khi em lại hi vọng nếu bố em có thể yêu mẹ ít hơn một chút… Có lẽ bố sẽ không khổ sở đến vậy.”
“Em đừng lo lắng, không phải bác trai còn có em sao?”
Cố Cảnh Sâm giơ tay xoa nhẹ mái tóc dài của Đinh Thiển: “Hôm tiệc tối ở nhà em, anh có thấy bác trai, anh có thể nhìn thấy, lúc đứng cùng một chỗ với em, bác trai rất vui vẻ.”
“…”
Trên mặt Đinh Thiển thoáng qua ý cười, cô gật gật đầu: “Em nhớ hồi em còn nhỏ em cứ quấn lấy bố muốn có thêm anh chị —- anh gặp qua chị Kiều rồi đó, chị ấy là con nuôi của bố em. Chẳng qua sau này chị ấy cũng đến thành phố T học Đại học… Lúc chị ấy rời đi, em vô cùng đau lòng, giống như người bạn cùng tuổi thân thiết duy nhất cũng bỏ em đi… Lúc đó, em quen với Tôn Thanh Như.”
Ánh mắt Cố Cảnh Sâm khẽ chùng xuống.
Cuối cùng anh cũng hiểu ra, vì sao ngôi sao nhỏ vốn thông minh và nhanh mồm nhanh miệng của anh lại phải cúi đầu khi đứng trước mặt Tôn Thanh Như rồi.
“Tính cách của em khi ấy không tốt lắm, cũng không thích qua lại với các bạn cùng trường. Sau khi quen Tôn Thanh Như, sự hoạt bát và có xã giao tốt của cô ta cũng từ từ ảnh hưởng đến em.”
Đinh Thiển cụp mắt, hai hàng mi dài khẽ run lên.
“Vậy nên khi nhắc đến thành phố Q, nhắc đến những ngày tháng ở đây, những đoạn ký ức có cô ta chính là chuyện cũ màu sắc nhất của em ở đây…… Em có thể nhớ rất nhiều khoảng thời gian vui đùa với cô ta, nếu phủ nhận cô ta hay phủ nhận mối quan hệ từng là bạn bè của bọn em….. Vậy thì chẳng khác gì xóa bỏ toàn bộ ký ức của em ở nơi này.”
Đinh Thiện nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó lại chậm rãi thở ra, nhìn thấy trước mắt chợt ngân ngấn nước, cô bèn cười, nhưng biểu cảm lại đầy mất mát.
“Thứ em sợ mất đi có lẽ không phải là cô ấy mà là những ký ức đó của em…”
“…”
Cố Cảnh Sâm thấy cô gái cười còn đau khổ hơn khóc kia thì không chịu được nữa, cũng không thèm để ý đến ánh mắt của các học sinh khác.
Anh kéo cô vào lòng.
“…… Em không cần phải cười như vậy…”
Anh dừng lại, hơi cúi người xuống sát bên tai cô, hơi thở nóng bỏng: “Bây giờ em đã có anh. Từ nay về sau, trong mỗi ký ức của em đều sẽ luôn có anh… I promise.”
Đôi mắt của Đinh Thiển khẽ run lên.
Một lát sau, cô mới tiếp lời, giọng nói đè thấp—–
“Em sẽ nhớ kỹ.”
“Hửm?”
Cánh tay của Cố Cảnh Sâm thoáng nới lỏng, cụp mắt nhìn cô.
Đinh Thiển nhân cơ hội đó chui ra, cười tươi chỉ vào cổng trường: “Đến giờ vào học buổi chiều rồi, bạn học Cố Cảnh Sâm, nếu anh không vào là muộn đấy.”
“…”
Cố Cảnh Sâm đứng tại chỗ, cười bất đắc dĩ nhìn cô.
Đinh Thiển đành phải hạ giọng xin tha, chạy chậm lại rồi thủ thỉ bên tai Cố Cảnh Sâm: “Nhân lúc đông người tụi mình vào sẽ dễ hơn, nếu chờ học sinh vào gần hết thì…… Anh thật sự rất dễ bị nhận ra.”
“Em ghét anh sao?”
Cố Cảnh Sâm nhướng mày.
Đinh Thiển cười khẽ, chạy vào cổng.
“Em không có mà.”
Cố Cảnh Sâm nhấc chân định đi về phía cô: “Không chê thì sao lại không đợi anh?”
“Trung học cấm yêu sớm đấy ạ.”
Đinh Thiển tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng chưa giữ được vài giây thì cô lại tự bật cười.
“Cách mạng chưa thành công, đồng chí Cố Cảnh Sâm em vào trong đợi anh nhé —- Nếu chẳng may anh bị địch bắt được thì nhất định phải ghi nhớ tín ngưỡng của mình — Không thể bán đứng đồng đội của anh đâu đấy.”
Cố cảnh Sâm cười nhìn cô.
“Nhưng dù sao tụi mình cũng có tình đồng chí nhiều năm, tình cảm sâu nặng.”
“…”
Mặt Đinh Thiển ửng đỏ, mỉm cười lẻn vào trong trường học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.