Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Chương 22: Ông Trời Bất Công 1
Lương Phong Hi Hi
08/05/2024
Lúc Hứa Thiên Thiên xảy ra chuyện hình như cũng là lúc Tiêu Vân Đình đi.
Cô ta đi tới cửa thôn chặn Tiêu Vân Đình sao?
Sau đó không chặn được người, bản thân lại gặp phải tên ngốc?
Hay là cô ta đã chặn Tiêu Vân Đình lại, nói gì đó với anh?
Cô ta sẽ nói cái gì.
Hứa Nặc Nặc dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra.
Hứa Nặc Nặc nghĩ tới đây thì không khỏi cảm thán: Đúng là tự làm bậy không thể sống.
Nếu Tiêu Vân Đình tin lời cô ta nói chứng minh giữa bọn họ không có duyên phận.
Bây giờ cô cũng không vội gả chồng.
Không sao cả.
Cô rất quý trọng khoảng thời gian ở bên người nhà. Nhìn mặt trời sắp xuống núi rồi, ba mẹ Hứa còn đang phải đi xử lý chuyện của Hứa Thiên Thiên thì đau lòng.
Hôm nay trời nóng như vậy.
Ba mẹ làm việc cả ngày cũng đã đói bụng rồi.
Hứa Nặc Nặc ngẩng đầu nhìn Tiền Văn Phương nói: “Chị dâu, chúng ta đi nấu cơm đi. Đợi chút ba mẹ trở lại là có cơm ăn.”
Tiền Văn Phương thoáng sửng sốt.
Em gái cô ấy không hề bàn tán chuyện của người khác.
An tĩnh như vậy.
Thật là ngoan.
Cô ấy an tĩnh như vậy là vì cái gì cô cũng biết.
Kỳ thực trước khi Hứa Nặc Nặc hút độc rắn cho cô ấy, cô ấy vẫn ổn.
Nhưng sau khi giúp cô ấy hút độc rắn thì phát sốt. Sau một đợt sốt cao, tính tình cô ấy đã trở nên an tĩnh, không ra khỏi cửa.
Tiền Văn Phương ngẫm lại lập tức đau lòng.
Mạng cô ấy đều do Hứa Nặc Nặc cho.
Cô ấy đã coi Hứa Nặc Nặc như em gái ruột, không... còn thân hơn cả em gái ruột.
Tiền Văn Phương kéo tay Hứa Nặc Nặc: “Nặc Nặc, phòng bếp nóng, để chị dâu làm cho, em ra ngoài chơi với Đại Hổ, Tiểu Hổ đi.
Đại Hổ và Tiểu Hổ là hai đứa con song sinh của Tiền Văn Phương.
Đại Hổ thì tăng động, Tiểu Hổ lại an tĩnh.
Nghe mẹ mình an bài như vậy, Đại Hổ trực tiếp đi tới ôm cẳng chân cô: “Cô nhỏ, Đại Hổ muốn đấm lưng cho cô.”
Cậu bé vừa nói xong, Tiểu Hổ đã lập tức lấy một cái ghế nhỏ ra.
Hôm nay trời nóng.,
Cơ thể đưa nhỏ như một quả cầu lửa, cô sợ nóng.
Nhất là trong cái thời đại không có điều hòa, cô lại càng sợ nóng, lập tức cong chân nói: “Cô không mệt, không cần đấm lưng, hai đứa tự đi chơi đi.”
Hai đứa nhỏ nhất trí lắc đầu.
Hứa Nặc Nặc là bảo bối trong nhà, ngay cả hai đứa cháu trai cũng coi cô như bảo bối.
Cũng là do bị Tiền Văn Phương tẩy não.
Mỗi ngày đều nói đi nói lại.
Cô ta đi tới cửa thôn chặn Tiêu Vân Đình sao?
Sau đó không chặn được người, bản thân lại gặp phải tên ngốc?
Hay là cô ta đã chặn Tiêu Vân Đình lại, nói gì đó với anh?
Cô ta sẽ nói cái gì.
Hứa Nặc Nặc dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra.
Hứa Nặc Nặc nghĩ tới đây thì không khỏi cảm thán: Đúng là tự làm bậy không thể sống.
Nếu Tiêu Vân Đình tin lời cô ta nói chứng minh giữa bọn họ không có duyên phận.
Bây giờ cô cũng không vội gả chồng.
Không sao cả.
Cô rất quý trọng khoảng thời gian ở bên người nhà. Nhìn mặt trời sắp xuống núi rồi, ba mẹ Hứa còn đang phải đi xử lý chuyện của Hứa Thiên Thiên thì đau lòng.
Hôm nay trời nóng như vậy.
Ba mẹ làm việc cả ngày cũng đã đói bụng rồi.
Hứa Nặc Nặc ngẩng đầu nhìn Tiền Văn Phương nói: “Chị dâu, chúng ta đi nấu cơm đi. Đợi chút ba mẹ trở lại là có cơm ăn.”
Tiền Văn Phương thoáng sửng sốt.
Em gái cô ấy không hề bàn tán chuyện của người khác.
An tĩnh như vậy.
Thật là ngoan.
Cô ấy an tĩnh như vậy là vì cái gì cô cũng biết.
Kỳ thực trước khi Hứa Nặc Nặc hút độc rắn cho cô ấy, cô ấy vẫn ổn.
Nhưng sau khi giúp cô ấy hút độc rắn thì phát sốt. Sau một đợt sốt cao, tính tình cô ấy đã trở nên an tĩnh, không ra khỏi cửa.
Tiền Văn Phương ngẫm lại lập tức đau lòng.
Mạng cô ấy đều do Hứa Nặc Nặc cho.
Cô ấy đã coi Hứa Nặc Nặc như em gái ruột, không... còn thân hơn cả em gái ruột.
Tiền Văn Phương kéo tay Hứa Nặc Nặc: “Nặc Nặc, phòng bếp nóng, để chị dâu làm cho, em ra ngoài chơi với Đại Hổ, Tiểu Hổ đi.
Đại Hổ và Tiểu Hổ là hai đứa con song sinh của Tiền Văn Phương.
Đại Hổ thì tăng động, Tiểu Hổ lại an tĩnh.
Nghe mẹ mình an bài như vậy, Đại Hổ trực tiếp đi tới ôm cẳng chân cô: “Cô nhỏ, Đại Hổ muốn đấm lưng cho cô.”
Cậu bé vừa nói xong, Tiểu Hổ đã lập tức lấy một cái ghế nhỏ ra.
Hôm nay trời nóng.,
Cơ thể đưa nhỏ như một quả cầu lửa, cô sợ nóng.
Nhất là trong cái thời đại không có điều hòa, cô lại càng sợ nóng, lập tức cong chân nói: “Cô không mệt, không cần đấm lưng, hai đứa tự đi chơi đi.”
Hai đứa nhỏ nhất trí lắc đầu.
Hứa Nặc Nặc là bảo bối trong nhà, ngay cả hai đứa cháu trai cũng coi cô như bảo bối.
Cũng là do bị Tiền Văn Phương tẩy não.
Mỗi ngày đều nói đi nói lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.