Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Chương 23: Ông Trời Bất Công 2
Lương Phong Hi Hi
08/05/2024
“Hai đứa phải tốt với cô nhỏ, không có cô nhỏ thì đã không có mẹ, mà không có mẹ là không có các con. Mạng của các con đều do cô nhỏ cho.
Sau này lớn lên phải mua quần áo cho cô nhỏ, còn phải mua đồ ăn ngon cho cô nhỏ. Đứa dám không hiếu thuận với cô nhỏ, mẹ sẽ lột da đứa đó.”
Hai đứa nhỏ mới bốn năm tuổi đã bị mẹ tẩy não 4-5 năm, nên tư tưởng phải tốt với cô nhỏ đã ăn sâu bén rễ vào não.
Thường ngày có được cơ hội sẽ dẫm lưng, bóp chân.
Thậm chí có được món gì ngon còn phải giữ lại cho Hứa Nặc Nặc.
Hứa Nặc Nặc nhìn hai đứa nhỏ trước mắt, nghĩ tới những chuyện cũ, khóe miệng khẽ cong lên.
Không biết Đại Hổ lấy đâu ra một chén nước đậu xanh, còn được ướp lạnh trong giếng cổ, khi sờ vào lạnh như băng.
“Cô nhỏ, trời nóng, uống nước đi.”
Hứa Nặc Nặc nhìn chén nước đậu xanh đã ướp lạnh kia, đột nhiên nghĩ ra gì đó. Cô xoay người đi vào phòng cầm một giỏ tre ra: “Chúng ta đi đem nước đậu xanh cho ông bà đi. Ông bà còn ở văn phòng thôn, chỗ đó nóng lắm. Ông bà làm việc cả ngày rồi chắc chắn rất mệt.
Đại Hổ, Tiểu Hổ đấm lưng, bóp chân cho ông bà đi!”
Đại Hổ, Tiểu Hổ ngây ngốc đứng đó một lúc lâu sau mới gật đầu: “Cô nhỏ nói gì thì làm đó!”
Sau đó hai đứa nhỏ đi theo Hứa Nặc Nặc tới văn phòng thôn.
Trái một đứa, phải một đứa.
Tuy mặt trời đã xuống núi nhưng vẫn chưa đỡ nóng, mà dù có chút gió đêm thì vẫn còn nóng. Dường như mọi oxy trong không khí đều đã biến mất trong sự nóng bức.
Hứa Nặc Nặc vừa bước ra khỏi cửa đã muốn quay về nhà mình.
Nhưng nghĩ tới ba mẹ làm việc bên ngoài cả ngày vất vả, cô cảm thấy chút nóng này không tính là gì cả.
Đại phòng nhà họ Hứa và nhị phòng nhà họ Hứa xây sửa gần nhau.
Khi Hứa Nặc Nặc đi ngang qua nhị phòng nhà họ Hứa thì nghe thấy tiếng chửi rủa khe khẽ bên trong. Là tiếng của chị dâu nhị phòng nhà họ Hứa: “Thật là mất mặt, sao chúng ta còn có thể ngẩng đầu làm người trong thôn.”
Chị dâu thứ của nhị phòng nhà họ Hứa nói tiếp: “Đúng vậy, lúc trước không gả ra được đã đủ mất mặt rồi, bây giờ còn bị một tên ngốc hủy hoại sự trong sạch. Chẳng lẽ thật sự muốn ở nhà để chúng ta nuôi cô ta cả đời?”
Lúc chị dâu cả nhà họ Hứa đang định nói gì đó thì lại thấy Hứa Nặc Nặc đi qua cửa, không khỏi thở dài một hơi: “Em nói sao chúng ta không may mắn có được cô em chồng tốt như Hứa Nặc Nặc chứ.”
Sau này lớn lên phải mua quần áo cho cô nhỏ, còn phải mua đồ ăn ngon cho cô nhỏ. Đứa dám không hiếu thuận với cô nhỏ, mẹ sẽ lột da đứa đó.”
Hai đứa nhỏ mới bốn năm tuổi đã bị mẹ tẩy não 4-5 năm, nên tư tưởng phải tốt với cô nhỏ đã ăn sâu bén rễ vào não.
Thường ngày có được cơ hội sẽ dẫm lưng, bóp chân.
Thậm chí có được món gì ngon còn phải giữ lại cho Hứa Nặc Nặc.
Hứa Nặc Nặc nhìn hai đứa nhỏ trước mắt, nghĩ tới những chuyện cũ, khóe miệng khẽ cong lên.
Không biết Đại Hổ lấy đâu ra một chén nước đậu xanh, còn được ướp lạnh trong giếng cổ, khi sờ vào lạnh như băng.
“Cô nhỏ, trời nóng, uống nước đi.”
Hứa Nặc Nặc nhìn chén nước đậu xanh đã ướp lạnh kia, đột nhiên nghĩ ra gì đó. Cô xoay người đi vào phòng cầm một giỏ tre ra: “Chúng ta đi đem nước đậu xanh cho ông bà đi. Ông bà còn ở văn phòng thôn, chỗ đó nóng lắm. Ông bà làm việc cả ngày rồi chắc chắn rất mệt.
Đại Hổ, Tiểu Hổ đấm lưng, bóp chân cho ông bà đi!”
Đại Hổ, Tiểu Hổ ngây ngốc đứng đó một lúc lâu sau mới gật đầu: “Cô nhỏ nói gì thì làm đó!”
Sau đó hai đứa nhỏ đi theo Hứa Nặc Nặc tới văn phòng thôn.
Trái một đứa, phải một đứa.
Tuy mặt trời đã xuống núi nhưng vẫn chưa đỡ nóng, mà dù có chút gió đêm thì vẫn còn nóng. Dường như mọi oxy trong không khí đều đã biến mất trong sự nóng bức.
Hứa Nặc Nặc vừa bước ra khỏi cửa đã muốn quay về nhà mình.
Nhưng nghĩ tới ba mẹ làm việc bên ngoài cả ngày vất vả, cô cảm thấy chút nóng này không tính là gì cả.
Đại phòng nhà họ Hứa và nhị phòng nhà họ Hứa xây sửa gần nhau.
Khi Hứa Nặc Nặc đi ngang qua nhị phòng nhà họ Hứa thì nghe thấy tiếng chửi rủa khe khẽ bên trong. Là tiếng của chị dâu nhị phòng nhà họ Hứa: “Thật là mất mặt, sao chúng ta còn có thể ngẩng đầu làm người trong thôn.”
Chị dâu thứ của nhị phòng nhà họ Hứa nói tiếp: “Đúng vậy, lúc trước không gả ra được đã đủ mất mặt rồi, bây giờ còn bị một tên ngốc hủy hoại sự trong sạch. Chẳng lẽ thật sự muốn ở nhà để chúng ta nuôi cô ta cả đời?”
Lúc chị dâu cả nhà họ Hứa đang định nói gì đó thì lại thấy Hứa Nặc Nặc đi qua cửa, không khỏi thở dài một hơi: “Em nói sao chúng ta không may mắn có được cô em chồng tốt như Hứa Nặc Nặc chứ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.