Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Của Đế Vương
Chương 1:
Thập Nhất Nguyên
28/03/2024
Hôm nay là lễ hội đèn lồng đêm Thất Tịch được tổ chức mỗi năm một lần, các con phố lớn hay ngõ nhỏ trong kinh thành đều vô cùng náo nhiệt.
Các sạp hàng nhỏ hai bên chợ treo đầy đèn hoa đăng đủ kiểu dáng, người người qua lại tấp nập. Ở phía trước, chòi nghỉ mát của nhà thuỷ tạ trên mặt hồ cũng được giăng đèn kết hoa. Ánh đèn chiếu xuống mặt nước lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời.
“Nguyệt Nguyệt, bên này, bên này!” Bên hồ, một nam tử mặc trường bào màu xanh nhạt có giắt một miếng ngọc bội trắng bên hông, tóc được búi bằng kim quan khảm ngọc đang liên tục vẫy tay và nở nụ cười rất tươi.
Trong kinh thành không thiếu các công tử nhà quyền quý nhưng một nam tử có dung mạo như vậy đứng giữa đám đông lại vô cùng bắt mắt. Không ít các tiểu thư quý phủ đi qua đều lén nhìn hắn ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Người bình thường cũng có thể nhận ra, đây chẳng phải là công tử của Quý phủ trong kinh thành, Quý Bách Hoài đó sao!
Nói đến Quý gia ở kinh thành không ai là không biết, Quý gia có rất nhiều cửa hàng bạc trải khắp Nguyên quốc. Song đây lại không phải điều quan trọng nhất. Phụ thân của Quý Bách Hoài, Quý Tử Dương đã có thể thành thân với nữ nhi của đại quan triều đình Từ Minh Hàng nhờ vào thân phận bí ẩn và tài võ nghệ cao cường của mình. Sau đó, bằng sự thông minh và tài trí, ông ấy đã trở thành một trong những nhân vật kiệt xuất hàng đầu chỉ trong vòng mười mấy năm ngắn ngủi.
Vốn chỉ là tên giang hồ không danh không phận, vậy mà lại đột nhiên trở thành nhà giàu số một Nguyên quốc. Cho đến bây giờ, truyền thuyết về Quý Tử Dương vẫn được mọi người nhắc đến.
Mà công tử văn nhã trước mặt chính là nhi tử của Quý Tử Dương và đại cô nương của Từ phủ, Quý Bách Hoài.
Nghe thấy tiếng gọi của hắn ta, hai tiểu cô nương mặc đồ trong cung từ cách đó không xa đi đến, song khiến mọi người chú ý nhất lại là người đi đằng trước.
Cô nương ấy chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, đôi mắt trong như nước mùa thu, làn da trắng trẻo như tuyết. Sau khi nghe Quý Bách Hoài gọi, nàng cũng mỉm cười vẫy tay đáp lại. Khi nàng cười, hàm răng như viên ngọc trai tỏa sáng lấp lánh, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng vô cùng mê người.
Mặc dù tiểu cô nương đang mặc trang phục của cung nữ nhưng điều đó cũng không ngăn được khí chất không nhiễm bụi trần trên người nàng. Đôi mắt sáng dưới hàng mi dài tựa như biết nói khiến các công tử đi qua đều không thể rời mắt.
“Tiểu mập mạp! Ta tới rồi!” Tiểu cô nương hồ hởi chạy đến bên cạnh Quý Bách Hoài, chỉ chực đứng vững đã định nói tiếp nhưng không ngờ lại có một cô nương cầm đèn hoa đang đứng bên cạnh khoác tay hắn ta.
“Bách Hoài, đây là nha hoàn trong phủ của công tử sao?” Nàng ta mặc bộ đồ màu hồng nhạt, gương mặt được trang điểm rất tỉ mỉ. Ánh mắt chứa đầy sự kiêu căng ngạo mạn dõi theo người vừa chạy đến, trong mắt tràn ngập cảm giác nguy hiểm. Cô nương này có vẻ ngoài thật sự quá nổi bật.
Quý Bách Hoài vội gạt cánh tay người bên cạnh ra: “Trang Đại cô nương, sao cô nương lại ở đây?”
“Đêm nay là lễ hội đèn lồng của lễ Thất Tịch, không ngờ hai chúng ta lại có duyên gặp nhau ở đây. Vậy mà không ngờ lại có kẻ không có mắt mà không tự nhìn lại thân phận của mình, vọng tưởng muốn bay lên cành cao biến thành phượng hoàng ư?” Phụ thân của Trang Đại cô nương là quan trong triều nhưng nàng ta lại chưa từng nhìn thấy gương mặt động lòng người như vậy. Khi thấy đối phương mặc trang phục trong cung nên nàng ta thầm nghĩ có lẽ chỉ là cung nữ xuất cung làm việc gì đó mà thôi, bởi thế nên nàng ta lại càng tức giận, có ai mà không biết Quý Bách Hoài chính là người mà nàng ta thầm mến chứ.
“Cô nương đang nói linh tinh gì vậy?” Quý Bách Hoài hoảng hốt đến mức nhảy vọt sang chỗ tiểu cô nương bên cạnh, song tiểu cô nương mặc đồ trong cung lại chớp mắt nhìn hai người với vẻ mặt khó hiểu.
“Bách Hoài, ta là con gái của Hộ bộ Thượng thư, sao công tử có thể đối xử với ta như thế?” Trang cô nương rất thích Quý Bách Hoài, nhưng bây giờ khi thấy nam tử mà mình ái mộ ra mặt lại bảo vệ một cung nữ nhỏ bé thì nàng ta tỏ ra rất oan ức, song trong lòng cũng xuất hiện ý nghĩ muốn ăn tươi nuốt sống cung nữ trước mặt.
“Quận chúa, sao người chạy nhanh vậy, Tiểu Điệp không theo kịp!” Nha hoàn phía sau thở hổn hển chạy đến, một tiếng gọi Quận chúa đã khiến Trang Đại cô nương sợ hãi, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Nữ tử được gọi là Tiểu Quận chúa không ai khác chính là Thẩm Như Nguyệt, người mà trên dưới kinh thành đều biết đến, từ nhỏ đã được ngồi trên long ỷ, ngủ trên long sàng.
Nhắc đến Tiểu Quận chúa thì có nói ba ngày ba đêm cũng không hết. Nàng sinh ra đã nhận được muôn vàn sủng ái. Phụ thân của nàng là người thầy vỡ lòng của đương kim Thánh Thượng, Nhiếp Chính Vương quyền lực nhất thiên hạ, Thẩm Nguyên Tông.
Từ khi Tiểu Quận chúa ra đời, nàng lập tức trở thành bảo bối quý giá nhất của hoàng thất. Thẩm Như Nguyệt sinh đã ra vô cùng mềm mại, ngọt ngào, đôi mắt to tròn, trong sáng được thừa hưởng hoàn toàn từ mẫu thân. Ôm ấp nữ nhi nhỏ bé của mình mà Nhiếp Chính Vương chỉ sợ ngã, ngậm vào miệng thì lại sợ tan.
Thế nên đôi khi thượng triều, ông sẽ dẫn theo Tiểu Như Nguyệt vào cung. Toàn bộ người trong cung đều yêu thích Tiểu Quận chúa mềm mại và đáng yêu này. Có lần nhân lúc cung nữ trong cung không để ý, Tiểu Như Nguyệt ba tuổi đã trèo lên long ỷ ngồi chơi khiến tất cả mọi người sợ tới mức quỳ rạp xuống vì sợ bị chém đầu.
Nhưng không ngờ, khi thấy tiểu cô nương xinh xắn chơi đùa trên long ỷ thì Tiểu Hoàng Thượng lớn hơn Tiểu Quận chúa mười tuổi, trời sinh đã học được hết tính tình lãnh đạm của Nhiếp Chính Vương lại chỉ nhẹ nhàng nói: “Cứ để nàng chơi! Cẩn thận đừng để bị ngã!”
Từ đó về sau, Tiểu Quận chúa chính là quý nhân mà tất cả người trong cung không dám khinh thường.
Kể cũng lạ, Tiểu Quận chúa còn nhỏ nhưng luôn thích bám lấy Tiểu Hoàng Thượng. Mỗi lần tiến cung, nàng đều bỏ phụ thân Nhiếp Chính Vương ở lại mà chạy thẳng đi tìm Tiểu Hoàng Thượng, giọng nói non nớt ngọt ngào luôn ríu ra ríu rít sau lưng hắn: “Hoàng Thượng a huynh, Hoàng Thượng a huynh!” Ai nghe xong cũng cảm thấy trái tim tan chảy như được sưởi ấm.
Mẫu thân của Tiểu Quận chúa là Nhiếp Chính Vương phi đã từng dạy nàng rằng không nên gọi Thánh Thượng như vậy. Nào ngờ Tiểu Quận chúa lại ngẩng đầu lên, cất giọng non nớt hỏi lại: “Nhưng mà, Hoàng Thượng gọi phụ thân là thầy, một ngày làm thầy cả đời làm cha, chẳng lẽ Hoàng Thượng không phải a huynh của Nhu Nhu sao?”
Nhu Nhu, chính là nhũ danh của Tiểu Quận chúa.
Vương phi bỗng không nói nên lời, cảm thấy lời nàng nói cũng đúng.
Về sau Vương phi cũng không bận tâm nữa, bởi Hoàng Thượng không có ý kiến thì không có vấn đề gì nữa rồi.
Tiểu Quận chúa còn nhỏ, mỗi khi đùa nghịch trong cung đến mệt thì lúc nào cũng ầm ĩ đòi đi ngủ.
Bình thường tiểu quý nhân rất dễ dỗ dành, nhưng một khi đã muốn ngủ thì dù có bao nhiêu người cũng không thể dỗ được.
Sau khi Tiểu Hoàng Thượng biết được chuyện này thì đã sai người bế nàng lên giường của mình.
Vậy mà không ngờ, Tiểu Quận chúa ba tuổi mới được đặt lên long sàng đã lập tức nín khóc, không ầm ĩ nữa mà ngủ thiếp đi.
Sau này, khi Tiểu Quận chúa vào cung, long sàng lại trở thành nơi nghỉ ngơi của nàng.
Từ khi sinh hạ Tiểu Quận chúa, bệnh của Nhiếp Chính Vương phi cứ kéo dài mãi không khỏi. Khi Tiểu Quận chúa được năm tuổi, Nhiếp Chính Vương quyết định trao trả lại ngai vàng cho Hoàng Đế rồi dẫn gia đình chuyển nhà đến Giang Nam. Khi biết phải rời khỏi Tiểu Hoàng Thượng, Tiểu Quận chúa khóc thảm thiết đến mức ánh trăng nghe được cũng não lòng.
Mọi người không ngờ, Tiểu Hoàng Thượng luôn lạnh lùng lại yêu cầu Nhiếp Chính Vương để bảo bối quý giá lại trong cung và hứa rằng chỉ cần Tiểu Quận chúa nhớ họ, chắc chắn hắn sẽ đưa nàng về Giang Nam gặp hai người.
Sau khi nhận được lời hứa sẽ dốc lòng chăm sóc Tiểu Quận chúa của Tiểu Hoàng Thượng, mặc dù không muốn nhưng Nhiếp Chính Vương và Vương phi vẫn để nữ nhi bảo bối ở lại hoàng cung rồi chuyển về Giang Nam để Vương phi an tâm dưỡng bệnh.
Giờ đây, dưới sự chăm sóc của Tiểu Hoàng Đế, Tiểu Quận chúa Thẩm Như Nguyệt đã trưởng thành, câu cửa miệng “Hoàng Thượng a huynh” vẫn được nàng gọi từ lúc ba tuổi cho đến nay khi đã mười ba tuổi.
Dù ngốc nghếch đến đâu thì sau khi nghe được một tiếng “Quận chúa”, Trang Uyển Nhu cũng biết được người trước mặt mình chính là Tiểu Quận chúa được mọi người cưng chiều, nàng ta sợ tới mức vội vàng nhận sai.
Thẩm Như Nguyệt lại dịu dàng nói: “Hôm nay ta cải trang nên Trang Đại cô nương không nhận ra bổn Quận chúa cũng là bình thường.”
Sau khi thấy Tiểu Quận chúa không trách tội, Trang cô nương vội vàng chạy đi, ngay cả đèn hoa đăng cũng quên không cầm theo,
Nhìn bóng dáng Trang Uyển Nhu rời đi, Quý Bách Hoài bật cười rồi quay sang nói với Tiểu Quận chúa: “Nguyệt Nguyệt, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta là tiểu mập mạp nữa! Bị người khác nghe thấy sẽ mất mặt lắm!” Trong giọng nói lộ rõ sự không hài lòng, thấy tiểu cô nương trước mắt khác hoàn toàn ngày thường, hắn ta không nhịn được đánh giá: “Thế nào? Ý kiến của ta không tồi chứ! Thay đồ cung nữ rồi xuất cung, để ca ca dẫn muội đi thưởng thức sự náo nhiệt của lễ hội đèn lồng, cảnh đẹp của kinh thành chút nhé!”
Quý Bách Hoài lớn hơn Thẩm Như Nguyệt ba tuổi, mẫu thân của hai người là khuê mật nên mối quan hệ của cả hai đã rất khăng khít từ khi còn bé.
“Quý công tử, tốt chỗ nào chứ? Ngài nhìn cánh tay của Quận chúa đi, bị vải cọ vào đỏ hết lên rồi! Có khi nào mà Quận chúa lại phải mặc đồ làm bằng loại vải kém chất lượng như vậy đâu!” Tiểu Điệp nhìn cánh tay của Quận chúa. Từ nhỏ đến giờ, y phục của nàng đều được làm từ loại vải tốt nhất trong cung, nếu Vương gia biết được thì có lẽ sẽ rất đau lòng! Tối nay về nhất định phải bôi Tiêm Cơ cao cho Quận chúa để mau lành.
“Thật sao? Để ta xem thử nào?” Quý Bách Hoài sốt ruột, cũng quên mất nam nữ thụ thụ bất thân. Thẩm Như Nguyệt là một cô nương được sống trong nhung lụa nên đã quen được nuông chiều, hôm nay hắn ta chỉ muốn dẫn nàng ra ngoài chơi mà không để tới việc mặc xiêm y ra sao, đúng là đáng chết.
Không ngờ hắn ta còn chưa chạm vào tay Thẩm Như Nguyệt thì một viên đá từ đâu ném tới khiến mu bàn tay Quý Bách Hoài lập tức đỏ lên. Viên đá nhỏ lăn xuống dưới chân hắn ta, Quý Bách Hoài cáu giận hét lên: “Kẻ nào không có mắt…”
Nhưng không ngờ, khi ngẩng đầu nhìn người đứng cách đó không xa, toàn bộ lời hắn ta muốn nói đều phải nuốt vào trong bụng.
Các sạp hàng nhỏ hai bên chợ treo đầy đèn hoa đăng đủ kiểu dáng, người người qua lại tấp nập. Ở phía trước, chòi nghỉ mát của nhà thuỷ tạ trên mặt hồ cũng được giăng đèn kết hoa. Ánh đèn chiếu xuống mặt nước lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời.
“Nguyệt Nguyệt, bên này, bên này!” Bên hồ, một nam tử mặc trường bào màu xanh nhạt có giắt một miếng ngọc bội trắng bên hông, tóc được búi bằng kim quan khảm ngọc đang liên tục vẫy tay và nở nụ cười rất tươi.
Trong kinh thành không thiếu các công tử nhà quyền quý nhưng một nam tử có dung mạo như vậy đứng giữa đám đông lại vô cùng bắt mắt. Không ít các tiểu thư quý phủ đi qua đều lén nhìn hắn ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Người bình thường cũng có thể nhận ra, đây chẳng phải là công tử của Quý phủ trong kinh thành, Quý Bách Hoài đó sao!
Nói đến Quý gia ở kinh thành không ai là không biết, Quý gia có rất nhiều cửa hàng bạc trải khắp Nguyên quốc. Song đây lại không phải điều quan trọng nhất. Phụ thân của Quý Bách Hoài, Quý Tử Dương đã có thể thành thân với nữ nhi của đại quan triều đình Từ Minh Hàng nhờ vào thân phận bí ẩn và tài võ nghệ cao cường của mình. Sau đó, bằng sự thông minh và tài trí, ông ấy đã trở thành một trong những nhân vật kiệt xuất hàng đầu chỉ trong vòng mười mấy năm ngắn ngủi.
Vốn chỉ là tên giang hồ không danh không phận, vậy mà lại đột nhiên trở thành nhà giàu số một Nguyên quốc. Cho đến bây giờ, truyền thuyết về Quý Tử Dương vẫn được mọi người nhắc đến.
Mà công tử văn nhã trước mặt chính là nhi tử của Quý Tử Dương và đại cô nương của Từ phủ, Quý Bách Hoài.
Nghe thấy tiếng gọi của hắn ta, hai tiểu cô nương mặc đồ trong cung từ cách đó không xa đi đến, song khiến mọi người chú ý nhất lại là người đi đằng trước.
Cô nương ấy chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, đôi mắt trong như nước mùa thu, làn da trắng trẻo như tuyết. Sau khi nghe Quý Bách Hoài gọi, nàng cũng mỉm cười vẫy tay đáp lại. Khi nàng cười, hàm răng như viên ngọc trai tỏa sáng lấp lánh, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng vô cùng mê người.
Mặc dù tiểu cô nương đang mặc trang phục của cung nữ nhưng điều đó cũng không ngăn được khí chất không nhiễm bụi trần trên người nàng. Đôi mắt sáng dưới hàng mi dài tựa như biết nói khiến các công tử đi qua đều không thể rời mắt.
“Tiểu mập mạp! Ta tới rồi!” Tiểu cô nương hồ hởi chạy đến bên cạnh Quý Bách Hoài, chỉ chực đứng vững đã định nói tiếp nhưng không ngờ lại có một cô nương cầm đèn hoa đang đứng bên cạnh khoác tay hắn ta.
“Bách Hoài, đây là nha hoàn trong phủ của công tử sao?” Nàng ta mặc bộ đồ màu hồng nhạt, gương mặt được trang điểm rất tỉ mỉ. Ánh mắt chứa đầy sự kiêu căng ngạo mạn dõi theo người vừa chạy đến, trong mắt tràn ngập cảm giác nguy hiểm. Cô nương này có vẻ ngoài thật sự quá nổi bật.
Quý Bách Hoài vội gạt cánh tay người bên cạnh ra: “Trang Đại cô nương, sao cô nương lại ở đây?”
“Đêm nay là lễ hội đèn lồng của lễ Thất Tịch, không ngờ hai chúng ta lại có duyên gặp nhau ở đây. Vậy mà không ngờ lại có kẻ không có mắt mà không tự nhìn lại thân phận của mình, vọng tưởng muốn bay lên cành cao biến thành phượng hoàng ư?” Phụ thân của Trang Đại cô nương là quan trong triều nhưng nàng ta lại chưa từng nhìn thấy gương mặt động lòng người như vậy. Khi thấy đối phương mặc trang phục trong cung nên nàng ta thầm nghĩ có lẽ chỉ là cung nữ xuất cung làm việc gì đó mà thôi, bởi thế nên nàng ta lại càng tức giận, có ai mà không biết Quý Bách Hoài chính là người mà nàng ta thầm mến chứ.
“Cô nương đang nói linh tinh gì vậy?” Quý Bách Hoài hoảng hốt đến mức nhảy vọt sang chỗ tiểu cô nương bên cạnh, song tiểu cô nương mặc đồ trong cung lại chớp mắt nhìn hai người với vẻ mặt khó hiểu.
“Bách Hoài, ta là con gái của Hộ bộ Thượng thư, sao công tử có thể đối xử với ta như thế?” Trang cô nương rất thích Quý Bách Hoài, nhưng bây giờ khi thấy nam tử mà mình ái mộ ra mặt lại bảo vệ một cung nữ nhỏ bé thì nàng ta tỏ ra rất oan ức, song trong lòng cũng xuất hiện ý nghĩ muốn ăn tươi nuốt sống cung nữ trước mặt.
“Quận chúa, sao người chạy nhanh vậy, Tiểu Điệp không theo kịp!” Nha hoàn phía sau thở hổn hển chạy đến, một tiếng gọi Quận chúa đã khiến Trang Đại cô nương sợ hãi, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Nữ tử được gọi là Tiểu Quận chúa không ai khác chính là Thẩm Như Nguyệt, người mà trên dưới kinh thành đều biết đến, từ nhỏ đã được ngồi trên long ỷ, ngủ trên long sàng.
Nhắc đến Tiểu Quận chúa thì có nói ba ngày ba đêm cũng không hết. Nàng sinh ra đã nhận được muôn vàn sủng ái. Phụ thân của nàng là người thầy vỡ lòng của đương kim Thánh Thượng, Nhiếp Chính Vương quyền lực nhất thiên hạ, Thẩm Nguyên Tông.
Từ khi Tiểu Quận chúa ra đời, nàng lập tức trở thành bảo bối quý giá nhất của hoàng thất. Thẩm Như Nguyệt sinh đã ra vô cùng mềm mại, ngọt ngào, đôi mắt to tròn, trong sáng được thừa hưởng hoàn toàn từ mẫu thân. Ôm ấp nữ nhi nhỏ bé của mình mà Nhiếp Chính Vương chỉ sợ ngã, ngậm vào miệng thì lại sợ tan.
Thế nên đôi khi thượng triều, ông sẽ dẫn theo Tiểu Như Nguyệt vào cung. Toàn bộ người trong cung đều yêu thích Tiểu Quận chúa mềm mại và đáng yêu này. Có lần nhân lúc cung nữ trong cung không để ý, Tiểu Như Nguyệt ba tuổi đã trèo lên long ỷ ngồi chơi khiến tất cả mọi người sợ tới mức quỳ rạp xuống vì sợ bị chém đầu.
Nhưng không ngờ, khi thấy tiểu cô nương xinh xắn chơi đùa trên long ỷ thì Tiểu Hoàng Thượng lớn hơn Tiểu Quận chúa mười tuổi, trời sinh đã học được hết tính tình lãnh đạm của Nhiếp Chính Vương lại chỉ nhẹ nhàng nói: “Cứ để nàng chơi! Cẩn thận đừng để bị ngã!”
Từ đó về sau, Tiểu Quận chúa chính là quý nhân mà tất cả người trong cung không dám khinh thường.
Kể cũng lạ, Tiểu Quận chúa còn nhỏ nhưng luôn thích bám lấy Tiểu Hoàng Thượng. Mỗi lần tiến cung, nàng đều bỏ phụ thân Nhiếp Chính Vương ở lại mà chạy thẳng đi tìm Tiểu Hoàng Thượng, giọng nói non nớt ngọt ngào luôn ríu ra ríu rít sau lưng hắn: “Hoàng Thượng a huynh, Hoàng Thượng a huynh!” Ai nghe xong cũng cảm thấy trái tim tan chảy như được sưởi ấm.
Mẫu thân của Tiểu Quận chúa là Nhiếp Chính Vương phi đã từng dạy nàng rằng không nên gọi Thánh Thượng như vậy. Nào ngờ Tiểu Quận chúa lại ngẩng đầu lên, cất giọng non nớt hỏi lại: “Nhưng mà, Hoàng Thượng gọi phụ thân là thầy, một ngày làm thầy cả đời làm cha, chẳng lẽ Hoàng Thượng không phải a huynh của Nhu Nhu sao?”
Nhu Nhu, chính là nhũ danh của Tiểu Quận chúa.
Vương phi bỗng không nói nên lời, cảm thấy lời nàng nói cũng đúng.
Về sau Vương phi cũng không bận tâm nữa, bởi Hoàng Thượng không có ý kiến thì không có vấn đề gì nữa rồi.
Tiểu Quận chúa còn nhỏ, mỗi khi đùa nghịch trong cung đến mệt thì lúc nào cũng ầm ĩ đòi đi ngủ.
Bình thường tiểu quý nhân rất dễ dỗ dành, nhưng một khi đã muốn ngủ thì dù có bao nhiêu người cũng không thể dỗ được.
Sau khi Tiểu Hoàng Thượng biết được chuyện này thì đã sai người bế nàng lên giường của mình.
Vậy mà không ngờ, Tiểu Quận chúa ba tuổi mới được đặt lên long sàng đã lập tức nín khóc, không ầm ĩ nữa mà ngủ thiếp đi.
Sau này, khi Tiểu Quận chúa vào cung, long sàng lại trở thành nơi nghỉ ngơi của nàng.
Từ khi sinh hạ Tiểu Quận chúa, bệnh của Nhiếp Chính Vương phi cứ kéo dài mãi không khỏi. Khi Tiểu Quận chúa được năm tuổi, Nhiếp Chính Vương quyết định trao trả lại ngai vàng cho Hoàng Đế rồi dẫn gia đình chuyển nhà đến Giang Nam. Khi biết phải rời khỏi Tiểu Hoàng Thượng, Tiểu Quận chúa khóc thảm thiết đến mức ánh trăng nghe được cũng não lòng.
Mọi người không ngờ, Tiểu Hoàng Thượng luôn lạnh lùng lại yêu cầu Nhiếp Chính Vương để bảo bối quý giá lại trong cung và hứa rằng chỉ cần Tiểu Quận chúa nhớ họ, chắc chắn hắn sẽ đưa nàng về Giang Nam gặp hai người.
Sau khi nhận được lời hứa sẽ dốc lòng chăm sóc Tiểu Quận chúa của Tiểu Hoàng Thượng, mặc dù không muốn nhưng Nhiếp Chính Vương và Vương phi vẫn để nữ nhi bảo bối ở lại hoàng cung rồi chuyển về Giang Nam để Vương phi an tâm dưỡng bệnh.
Giờ đây, dưới sự chăm sóc của Tiểu Hoàng Đế, Tiểu Quận chúa Thẩm Như Nguyệt đã trưởng thành, câu cửa miệng “Hoàng Thượng a huynh” vẫn được nàng gọi từ lúc ba tuổi cho đến nay khi đã mười ba tuổi.
Dù ngốc nghếch đến đâu thì sau khi nghe được một tiếng “Quận chúa”, Trang Uyển Nhu cũng biết được người trước mặt mình chính là Tiểu Quận chúa được mọi người cưng chiều, nàng ta sợ tới mức vội vàng nhận sai.
Thẩm Như Nguyệt lại dịu dàng nói: “Hôm nay ta cải trang nên Trang Đại cô nương không nhận ra bổn Quận chúa cũng là bình thường.”
Sau khi thấy Tiểu Quận chúa không trách tội, Trang cô nương vội vàng chạy đi, ngay cả đèn hoa đăng cũng quên không cầm theo,
Nhìn bóng dáng Trang Uyển Nhu rời đi, Quý Bách Hoài bật cười rồi quay sang nói với Tiểu Quận chúa: “Nguyệt Nguyệt, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta là tiểu mập mạp nữa! Bị người khác nghe thấy sẽ mất mặt lắm!” Trong giọng nói lộ rõ sự không hài lòng, thấy tiểu cô nương trước mắt khác hoàn toàn ngày thường, hắn ta không nhịn được đánh giá: “Thế nào? Ý kiến của ta không tồi chứ! Thay đồ cung nữ rồi xuất cung, để ca ca dẫn muội đi thưởng thức sự náo nhiệt của lễ hội đèn lồng, cảnh đẹp của kinh thành chút nhé!”
Quý Bách Hoài lớn hơn Thẩm Như Nguyệt ba tuổi, mẫu thân của hai người là khuê mật nên mối quan hệ của cả hai đã rất khăng khít từ khi còn bé.
“Quý công tử, tốt chỗ nào chứ? Ngài nhìn cánh tay của Quận chúa đi, bị vải cọ vào đỏ hết lên rồi! Có khi nào mà Quận chúa lại phải mặc đồ làm bằng loại vải kém chất lượng như vậy đâu!” Tiểu Điệp nhìn cánh tay của Quận chúa. Từ nhỏ đến giờ, y phục của nàng đều được làm từ loại vải tốt nhất trong cung, nếu Vương gia biết được thì có lẽ sẽ rất đau lòng! Tối nay về nhất định phải bôi Tiêm Cơ cao cho Quận chúa để mau lành.
“Thật sao? Để ta xem thử nào?” Quý Bách Hoài sốt ruột, cũng quên mất nam nữ thụ thụ bất thân. Thẩm Như Nguyệt là một cô nương được sống trong nhung lụa nên đã quen được nuông chiều, hôm nay hắn ta chỉ muốn dẫn nàng ra ngoài chơi mà không để tới việc mặc xiêm y ra sao, đúng là đáng chết.
Không ngờ hắn ta còn chưa chạm vào tay Thẩm Như Nguyệt thì một viên đá từ đâu ném tới khiến mu bàn tay Quý Bách Hoài lập tức đỏ lên. Viên đá nhỏ lăn xuống dưới chân hắn ta, Quý Bách Hoài cáu giận hét lên: “Kẻ nào không có mắt…”
Nhưng không ngờ, khi ngẩng đầu nhìn người đứng cách đó không xa, toàn bộ lời hắn ta muốn nói đều phải nuốt vào trong bụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.