Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Của Đế Vương
Chương 2:
Thập Nhất Nguyên
28/03/2024
Khuôn mặt vốn ngạo mạn của Quý Bách Hoài bỗng hiện lên một chút sợ hãi, hắn ta không nhịn được nuốt nước bọt. Thẩm Như Nguyệt thấy hắn ta như vậy thì không khỏi cảm thấy kỳ lạ, nàng quay người lại, chỉ kịp ngạc nhiên trong một giây rồi lập tức chạy đến cạnh Quý Bách Hoài và núp sau hắn ta. Dáng vẻ sợ hãi của nàng cũng không khác Quý Bách Hoài là mấy.
Tiểu Điệp thấy hai người như thế cũng quay đầu lại, sợ tới mức vội vàng lùi về phía sau, chạy đến bên cạnh Tiểu Quận Chúa: “Quận chúa, là Hoàng… Hoàng… Hoàng Thượng!”
Nam tử đứng cách đó không xa búi tóc kim quan, trường bào trắng như tuyết thêu hoa văn mây bay, bên hông đeo đai lưng bạch ngọc thêu hình rồng bằng tơ vàng. Dáng người cao thẳng đứng giữa đám đông lại toát lên vẻ cao quý bẩm sinh, nhưng quan trọng nhất vẫn là gương mặt đẹp đẽ của nam tử lại vô cùng lạnh lùng, đôi mắt chứa đầy sự lạnh lẽo thâm sâu. Song dù có như thế thì hắn vẫn thu hút sự chú ý của mọi người, các tiểu thư đi qua đều ngượng ngùng che mặt nhìn lén nhưng không có ai dám tới gần.
Bởi vì ngay sau hắn là một thị vệ đang cầm trường kiếm.
Nam tử có gương mặt như ngọc này chính là Hoàng Thượng của Nguyên quốc, Bùi Cảnh Hiên.
Bùi Cảnh Hiên nhấc chân, chậm rãi đi đến trước mặt Quý Bách Hoài.
Kể cũng lạ, bình thường Quý Bách Hoài ở kinh thành như một con khỉ ngang ngược, không sợ trời, không sợ đất, nhưng hắn ta sợ nhất đứng trước mặt Bùi Cảnh Hiên.
“Nhu Nhu, lại đây!” Bùi Cảnh Hiên không thèm nhìn Quý Bách Hoài mà chỉ nhẹ nhàng cất lời. Mọi người cũng đã quen như vậy lắm rồi, bình thường Thánh Thượng vốn lạnh lùng lãnh đạm, chỉ khi đối diện với Tiểu Quận Chúa mềm mại, đáng yêu mới có thể dịu dàng như vậy.
Quả nhiên, Thẩm Như Nguyệt đang trốn phía sau Quý Bách Hoài lập tức thò đầu ra. Đối diện với ánh mắt thâm thúy của Bùi Cảnh Hiên, nàng thè lưỡi rồi nhanh chóng đi đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng lắc lắc tay áo hắn lấy lòng: “A huynh, trùng hợp quá, huynh cũng đi ngắm hoa đăng sao?”
Thẩm Như Nguyệt xinh đẹp, nói chuyện lại dịu dàng, khi nàng ngước đôi mắt nhìn Bùi Cảnh Hiên, vẻ lấy lòng vô cùng rõ ràng.
Bùi Cảnh Hiên bất đắc dĩ, hắn biết rõ nha đầu trước mặt đang nghĩ gì. Nàng làm sai, sợ hắn tức giận nên dùng thủ đoạn làm nũng thường ngày để lấy lòng hắn.
Nhưng điều bất lực nhất chính là, hắn lại thực sự rất thích dáng vẻ này của nàng.
Bùi Cảnh Hiên duỗi tay xoa búi tóc của nàng. Hắn đã quen nhìn nàng khi ở trong cung, nhưng chưa từng nhìn nàng cải trang thành tiểu cung nữ bao giờ.
Hắn định nói thêm gì đó nhưng khi nhìn thấy trên cần cổ trắng ngần của Tiểu Quận Chúa đang ửng đỏ, ánh mắt chợt tối đi: “Tiểu Điệp, đưa Quận chúa đi thay quần áo!”
Thẩm Như Nguyệt ngạc nhiên, cũng không biết a huynh có ý gì, huynh ấy không tức giận nữa sao?
Dù sao thì hôm nay trốn khỏi cung vẫn là lỗi của nàng. Nhưng nghe Quý Bách Hoài nói lễ hội đèn lồng tối nay là độc nhất vô nhị, hắn ta còn nói rằng các đào kép nổi tiếng trong Hồng Tụ Chiêu sẽ chèo thuyền thao và ca hát trên mặt nước, nghe vậy khiến nàng thật sự rất hứng thú!
Tiểu Điệp lập tức hiểu ý, chuẩn bị đưa Thẩm Như Nguyệt vào cửa hàng tơ lụa nổi tiếng nhất kinh thành để thay y phục.
Thẩm Như Nguyệt đành phải ba bước quay đầu một lần, không để ý tới Quý Bách Hoài đang nhìn mình bằng ánh mắt cầu cứu. Bây giờ chính nàng còn không cứu được mình, sao có thời gian để ý đến hắn ta nữa?
Nhìn bóng dáng Thẩm Như Nguyệt rời đi, Quý Bách Hoài lập tức nở nụ cười tinh nghịch và nói với Bùi Cảnh Hiên: “Hoàng…”
“A Thất, ném hắn về Quý phủ, cấm túc một tháng! Nói với Quý Tử Dương, nếu Quý Bách Hoài còn dám dạy hư Tiểu Quận Chúa, đừng trách trẫm không niệm ân tình của thầy!” Bùi Cảnh Hiên lạnh lùng nói, không còn chút tình cảm hay dịu dàng như lúc nói chuyện với Tiểu Quận Chúa.
Phụ thân của Quý Bách Hoài là Quý Tử Dương, đồng thời cũng là bằng hữu tâm đầu ý hợp với Nhiếp Chính Vương.
Quý Bách Hoài hiểu rồi! Chỉ cần Nguyệt Nguyệt không ở đây, Bùi Cảnh Hiên sẽ lạnh lùng, vô nhân tính như vậy!
Nhưng hắn ta nào dám oán hận, Bùi Cảnh Hiên là Hoàng Thượng cao cao tại thượng, trong tay nằm quyền thế ngập trời. Sau khi Nhiếp Chính Vương đi, trong triều vẫn có người cho rằng Bùi Cảnh Hiên không có Nhiếp Chính Vương giúp đỡ thì chẳng khác nào một đứa bé bị gãy một cánh tay cả.
Nhưng họ không ngờ, Bùi Cảnh Hiên đã trở thành một con mãnh thú từ rất lâu rồi.
Bùi Cảnh Hiên đăng cơ khi mới ba tuổi, đây cũng là lúc triều đình trải qua cuộc cải tổ lớn về quyền chính. Hắn cũng từng chứng kiến những hoạn quan đã phục vụ mình từ nhỏ muốn đoạt quyền, tạo phản, mẹ đẻ của Thái Hậu bị người hạ độc… Những chuyện này buộc Bùi Cảnh Hiên phải trở thành một vị Hoàng Đế máu lạnh và tàn nhẫn.
Ngay cả người phu tử đã từng phò tá cho hắn và có công với xã tắc cũng phải thề độc dưới sự sắp xếp của Bùi Cảnh Hiên, cuộc đời này chỉ làm Nhiếp Chính Vương, hoàn toàn chặt đứt cơ hội cướp ngôi của ông ấy năm đó.
Mà lúc đó, Bùi Cảnh Hiên mới năm tuổi!
Nhiều năm sau, hắn vẫn luôn che giấu hào quang của mình rất tốt. Mãi đến khi ân sư từ quan lui về Giang Nam, trao trả toàn bộ ngôi vị cho hắn, hắn mới thể hiện quyền lực Hoàng Đế của mình ở triều đình.
Sau khi Nhiếp Chính Vương rời khỏi kinh thành một số cựu thần cho rằng Bùi Cảnh Hiên vẫn là Tiểu Hoàng Đế gào khóc đòi ăn lúc đó, thậm chí còn muốn thao túng Bùi Cảnh Hiên, biến hắn thành Hoàng Đế bù nhìn.
Nhưng không ngờ Bùi Cảnh Hiên lại ra lệnh làm liên luỵ toàn bộ cửu tộc của những cựu thần có ý đồ xấu xa. Lúc đó mọi người mới biết, không thể coi thường Tiểu Hoàng Đế ngồi trên long ỷ nữa, thậm chí hắn còn ra tay tàn nhẫn, độc ác, vô cảm hơn Nhiếp Chính Vương rất nhiều.
Từ đó về sau, mọi người trong triều đình đều biết, hiện giờ Nguyên đế Bùi Cảnh Hiên đã trở thành Hoàng Đế nắm quyền sinh tử, không ai dám khinh thường hắn nữa.
Thậm chí, khi đối diện với dáng vẻ máu lạnh của Bùi Cảnh Hiên, đều phải suy nghĩ, cân nhắc kỹ lưỡng từng câu từng chữ.
Nhưng cả Nguyên quốc lại có một người không hề lo lắng khi đối mặt với Nguyên Đế, chính là Tiểu Quận Chúa ngọt ngào trưởng thành dưới sự chăm sóc của Bùi Cảnh Hiên, Thẩm Như Nguyệt.
Thẩm Như Nguyệt thay bộ xiêm y mới đi ra, từ xa đã nhìn thấy Bùi Cảnh Hiên đang khoanh tay đứng bên hồ, xung quanh là luồng khí lạnh thấu xương.
Tiểu Điệp thấy hai người như thế cũng quay đầu lại, sợ tới mức vội vàng lùi về phía sau, chạy đến bên cạnh Tiểu Quận Chúa: “Quận chúa, là Hoàng… Hoàng… Hoàng Thượng!”
Nam tử đứng cách đó không xa búi tóc kim quan, trường bào trắng như tuyết thêu hoa văn mây bay, bên hông đeo đai lưng bạch ngọc thêu hình rồng bằng tơ vàng. Dáng người cao thẳng đứng giữa đám đông lại toát lên vẻ cao quý bẩm sinh, nhưng quan trọng nhất vẫn là gương mặt đẹp đẽ của nam tử lại vô cùng lạnh lùng, đôi mắt chứa đầy sự lạnh lẽo thâm sâu. Song dù có như thế thì hắn vẫn thu hút sự chú ý của mọi người, các tiểu thư đi qua đều ngượng ngùng che mặt nhìn lén nhưng không có ai dám tới gần.
Bởi vì ngay sau hắn là một thị vệ đang cầm trường kiếm.
Nam tử có gương mặt như ngọc này chính là Hoàng Thượng của Nguyên quốc, Bùi Cảnh Hiên.
Bùi Cảnh Hiên nhấc chân, chậm rãi đi đến trước mặt Quý Bách Hoài.
Kể cũng lạ, bình thường Quý Bách Hoài ở kinh thành như một con khỉ ngang ngược, không sợ trời, không sợ đất, nhưng hắn ta sợ nhất đứng trước mặt Bùi Cảnh Hiên.
“Nhu Nhu, lại đây!” Bùi Cảnh Hiên không thèm nhìn Quý Bách Hoài mà chỉ nhẹ nhàng cất lời. Mọi người cũng đã quen như vậy lắm rồi, bình thường Thánh Thượng vốn lạnh lùng lãnh đạm, chỉ khi đối diện với Tiểu Quận Chúa mềm mại, đáng yêu mới có thể dịu dàng như vậy.
Quả nhiên, Thẩm Như Nguyệt đang trốn phía sau Quý Bách Hoài lập tức thò đầu ra. Đối diện với ánh mắt thâm thúy của Bùi Cảnh Hiên, nàng thè lưỡi rồi nhanh chóng đi đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng lắc lắc tay áo hắn lấy lòng: “A huynh, trùng hợp quá, huynh cũng đi ngắm hoa đăng sao?”
Thẩm Như Nguyệt xinh đẹp, nói chuyện lại dịu dàng, khi nàng ngước đôi mắt nhìn Bùi Cảnh Hiên, vẻ lấy lòng vô cùng rõ ràng.
Bùi Cảnh Hiên bất đắc dĩ, hắn biết rõ nha đầu trước mặt đang nghĩ gì. Nàng làm sai, sợ hắn tức giận nên dùng thủ đoạn làm nũng thường ngày để lấy lòng hắn.
Nhưng điều bất lực nhất chính là, hắn lại thực sự rất thích dáng vẻ này của nàng.
Bùi Cảnh Hiên duỗi tay xoa búi tóc của nàng. Hắn đã quen nhìn nàng khi ở trong cung, nhưng chưa từng nhìn nàng cải trang thành tiểu cung nữ bao giờ.
Hắn định nói thêm gì đó nhưng khi nhìn thấy trên cần cổ trắng ngần của Tiểu Quận Chúa đang ửng đỏ, ánh mắt chợt tối đi: “Tiểu Điệp, đưa Quận chúa đi thay quần áo!”
Thẩm Như Nguyệt ngạc nhiên, cũng không biết a huynh có ý gì, huynh ấy không tức giận nữa sao?
Dù sao thì hôm nay trốn khỏi cung vẫn là lỗi của nàng. Nhưng nghe Quý Bách Hoài nói lễ hội đèn lồng tối nay là độc nhất vô nhị, hắn ta còn nói rằng các đào kép nổi tiếng trong Hồng Tụ Chiêu sẽ chèo thuyền thao và ca hát trên mặt nước, nghe vậy khiến nàng thật sự rất hứng thú!
Tiểu Điệp lập tức hiểu ý, chuẩn bị đưa Thẩm Như Nguyệt vào cửa hàng tơ lụa nổi tiếng nhất kinh thành để thay y phục.
Thẩm Như Nguyệt đành phải ba bước quay đầu một lần, không để ý tới Quý Bách Hoài đang nhìn mình bằng ánh mắt cầu cứu. Bây giờ chính nàng còn không cứu được mình, sao có thời gian để ý đến hắn ta nữa?
Nhìn bóng dáng Thẩm Như Nguyệt rời đi, Quý Bách Hoài lập tức nở nụ cười tinh nghịch và nói với Bùi Cảnh Hiên: “Hoàng…”
“A Thất, ném hắn về Quý phủ, cấm túc một tháng! Nói với Quý Tử Dương, nếu Quý Bách Hoài còn dám dạy hư Tiểu Quận Chúa, đừng trách trẫm không niệm ân tình của thầy!” Bùi Cảnh Hiên lạnh lùng nói, không còn chút tình cảm hay dịu dàng như lúc nói chuyện với Tiểu Quận Chúa.
Phụ thân của Quý Bách Hoài là Quý Tử Dương, đồng thời cũng là bằng hữu tâm đầu ý hợp với Nhiếp Chính Vương.
Quý Bách Hoài hiểu rồi! Chỉ cần Nguyệt Nguyệt không ở đây, Bùi Cảnh Hiên sẽ lạnh lùng, vô nhân tính như vậy!
Nhưng hắn ta nào dám oán hận, Bùi Cảnh Hiên là Hoàng Thượng cao cao tại thượng, trong tay nằm quyền thế ngập trời. Sau khi Nhiếp Chính Vương đi, trong triều vẫn có người cho rằng Bùi Cảnh Hiên không có Nhiếp Chính Vương giúp đỡ thì chẳng khác nào một đứa bé bị gãy một cánh tay cả.
Nhưng họ không ngờ, Bùi Cảnh Hiên đã trở thành một con mãnh thú từ rất lâu rồi.
Bùi Cảnh Hiên đăng cơ khi mới ba tuổi, đây cũng là lúc triều đình trải qua cuộc cải tổ lớn về quyền chính. Hắn cũng từng chứng kiến những hoạn quan đã phục vụ mình từ nhỏ muốn đoạt quyền, tạo phản, mẹ đẻ của Thái Hậu bị người hạ độc… Những chuyện này buộc Bùi Cảnh Hiên phải trở thành một vị Hoàng Đế máu lạnh và tàn nhẫn.
Ngay cả người phu tử đã từng phò tá cho hắn và có công với xã tắc cũng phải thề độc dưới sự sắp xếp của Bùi Cảnh Hiên, cuộc đời này chỉ làm Nhiếp Chính Vương, hoàn toàn chặt đứt cơ hội cướp ngôi của ông ấy năm đó.
Mà lúc đó, Bùi Cảnh Hiên mới năm tuổi!
Nhiều năm sau, hắn vẫn luôn che giấu hào quang của mình rất tốt. Mãi đến khi ân sư từ quan lui về Giang Nam, trao trả toàn bộ ngôi vị cho hắn, hắn mới thể hiện quyền lực Hoàng Đế của mình ở triều đình.
Sau khi Nhiếp Chính Vương rời khỏi kinh thành một số cựu thần cho rằng Bùi Cảnh Hiên vẫn là Tiểu Hoàng Đế gào khóc đòi ăn lúc đó, thậm chí còn muốn thao túng Bùi Cảnh Hiên, biến hắn thành Hoàng Đế bù nhìn.
Nhưng không ngờ Bùi Cảnh Hiên lại ra lệnh làm liên luỵ toàn bộ cửu tộc của những cựu thần có ý đồ xấu xa. Lúc đó mọi người mới biết, không thể coi thường Tiểu Hoàng Đế ngồi trên long ỷ nữa, thậm chí hắn còn ra tay tàn nhẫn, độc ác, vô cảm hơn Nhiếp Chính Vương rất nhiều.
Từ đó về sau, mọi người trong triều đình đều biết, hiện giờ Nguyên đế Bùi Cảnh Hiên đã trở thành Hoàng Đế nắm quyền sinh tử, không ai dám khinh thường hắn nữa.
Thậm chí, khi đối diện với dáng vẻ máu lạnh của Bùi Cảnh Hiên, đều phải suy nghĩ, cân nhắc kỹ lưỡng từng câu từng chữ.
Nhưng cả Nguyên quốc lại có một người không hề lo lắng khi đối mặt với Nguyên Đế, chính là Tiểu Quận Chúa ngọt ngào trưởng thành dưới sự chăm sóc của Bùi Cảnh Hiên, Thẩm Như Nguyệt.
Thẩm Như Nguyệt thay bộ xiêm y mới đi ra, từ xa đã nhìn thấy Bùi Cảnh Hiên đang khoanh tay đứng bên hồ, xung quanh là luồng khí lạnh thấu xương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.