Chương 441: Chương 441
Nguyệt Y Y
10/08/2023
Cửu U Huyền khẽ cười, mặt không đổi sắc nói.
"Tôi tên Vịnh Kha Nguyệt, là tội phạm đã giết 8 người ở thành phố Lăng Thanh mới đây. Hiện tại đang bị cảnh sát Lăng Thanh truy nã. Thân vương, lai lịch này của tôi, anh cảm thấy hài lòng chứ?"
Đế Hoắc Tề cười càng tươi hơn. Đứng dậy, đi tới phía sau Cửu U Huyền, đặt tay lên vai nàng, cúi người xuống.
"Em hình như nhớ nhầm rồi, em tên là Mộ Nguyệt Thiền, là vị hôn thê của tôi!"
Đế Hoắc Tề vừa nói xong, dĩa thức ăn trên bàn liền úp thẳng lên mặt. Chân lùi lại vài bước, miệng vẫn đang cười. Cửu U Huyền trong lòng thầm đáng tiếc. Thật may cho Đế Hoắc Tề, thức ăn chỉ làm bẩn áo mà thôi.
Chỉ là Đế Hoắc Tề không phải bị bệnh đi, người mới găn lần đầu tiền tự nhận là vị hôn thê. Người này đầu óc có được bình thường không vậy?
"Tính tình thật là nóng nảy!"
"Đế Hoắc Tề, tôi không biết vì sao anh lại nhắm vào một người mới gặp lần đầu như tôi, nhưng anh động đến nhầm người rồi!"
"Em đang nói gì vậy?"
Tay anh ta búng một cái, căn phòng liền trở lên bóp méo. Cửu U Huyền trong lòng thâm kêu không ổn, sắc mặt hơi trầm xuống.
Là linh lực ! Nàng không cảm nhận sai, thật sự là linh lực !
Đế Hoắc Tề cũng là một Linh Sư. Nếu nàng đoán không sai, tu vi của anh ta đã đạt tới. Nguyên Anh sơ kỳ. Ở Địa Cầu linh lực loang như thé này mà có thể đạt tới cấp bậc này thì đúng phỉ gọi là thiên tài. Nếu như Đế Hoắc Tề sinh ra ở một Đại Lục linh lực nồng đậm thì chuyện đại tới cảnh giới Thiên Ngoại là rất có thể.
"Xem ra Đế thiếu đây sinh ra trong một gia tộc cổ võ nhỉ. Đại tới tu vi này tôi có lời khen dành cho Đế thiếu đấy !"
Bây giờ không thể nói Đế Hoắc Tề nhắm vào nàng không phải chỉ là tìm niềm vui mới nữa, có vẻ như đã phát hiện ra gì đó trên người nàng.
Mặc dù hiện tại nàng tạm thời mất linh lực, tu vi không bằng Đế Hoắc Tề, chỉ là không may cho anh ta, chỉ đơn giản dùng mỗi Ngự Thuật, sức mạnh của nàng đủ để đánh tay đôi với một Nguyên Anh Kỳ.
Đế Hoắc Tề: "Nói như vậy là biết không ít chuyện liên quan tới linh lực nhỉ! Xem ra người kia không nói dối!"
Người kia?! Không lẽ là...!
Đế Hoắc Tề biến mất ở đó, tinh thần Cửu U Huyền trở lên cảnh giác. Kế hoạch thay đổi, nàng không tính chạy nữa, nàng sẽ để Đế Hoắc Tề bắt lại. Cửu U Huyền muốn xem Ám Sở Giác dùng cách gì để giết nàng.
Ngự Thuật còn chưa kịp dùng liền dập tắt, trước mắt Cửu U Huyền tối sầm, cơ thể vô lực ngã xuống. Đế Hoắc Tề xuất hiện phía sau đỡ lấy nàng, đem nàng ôm lên.
"Trở về Đế tộc!"
Bên ngoài kết giới, Hàn Dạ Minh bày một trận pháp khác ngay trên kết giới. Những Thiên Đạo khác dần xuất hiện, phất tay một cái, trên đất liền xuất hiện vô số tinh thạch linh thú.
"Bọn ta mỗi người là 1 triệu tinh thạch của linh thú cấp chín, tổng là 15 triệu, đủ cho ngươi dùng rồi chứ?"
"Đủ rồi!"
Một linh thạch của linh thú cấp chín đã là thứ quí giá khó cầu vậy mà lúc nãy mỗi người bỏ ra 1 triệu, nếu để người khác nhìn thấy được chỉ hận không thể xông lên cướp sạch.
Hàn Dạ Minh đem một nửa chỗ linh thạch hấp thụ vào trong cơ thể. Phải biết một linh thạch cấp chín thôi cũng đã có một lượng nặng lượng vô cùng lớn, Hàn Dạ Minh lại hấp thụ một nửa, nếu là người bình thường chỉ sợ đã sớm nổ banh xác rồi. Một nửa còn lại đem cất vào trong không gian Vân Thiên.
Hấp thụ xong, Hàn Dạ Minh tay kết ấn lại, dùng máu vẽ ra một chú ngữ, trấn pháp ban nãy hắn dựng sáng rực lên một màu đỏ chói khiến người khác không thể mở mắt.
Thời gian như ngừng lại, ai cũng theo dõi về phía Hàn Dạ Minh. Tầm vài phút sau, kết giới bị rách ra một lỗ hỏng đủ cho một người vào, Hàn Dạ Minh không chần chừ liền đi vào trong đó. Hắn vừa vào trong, lỗ hổng kia liền biến mất.
Bên phía Cửu U Huyền, nàng vốn dĩ chưa ngất hoàn toàn, chờ sau khi bị đưa tới Đế tộc, đợi người đi hết liền mở mắt ra.
Căn phòng theo phong cách hoàng gia thời Âu Cổ, không khác gì nơi ở của một cô công chúa. Chỉ là Cửu U Huyền lại thấy nó giống cái lồng hơn là một căn phòng.
Lúc đó Đế Hoắc Tề nói người kia không lừa anh ta, vậy rốt cuộc người kia đã nói gì với Đế Hoắc Tề?
Có lẽ là không bao lâu nữa sẽ lộ diện... hoặc cũng có để Đế Hoắc Tề xử lí nàng. Muốn biết là trường hợp nào, chỉ có thể đợi thêm vài ngày nữa.
Mà không biết phía bên ngoài kia thế nào rồi?
Cha mẹ không biết thế nào rồi? Còn có Cửu Tiên Hi, Cửu U Hoàng, Lam Tiên, Bạch Thần Phong, mấy Thần Thú và... hắn nữa?
Cửu U Huyền chưa bao giờ cảm thấy bản thân lại nhớ người khác đến vậy. Sau mấy trăm năm, tình cảm vẫn là thứ nàng không thể mất đi.
Nghĩ lại thì lúc trước uống Tuyệt Tình Thủy, cảm thấy bản thân lúc đó thật buồn cười.
Cửu U Huyền ngồi trên giường, đang suy nghĩ tìm thời gian thích hợp để dò xét Đế tộc, thì đột nhiên cả người bị đẩy ngã xuống. Một bóng đen đè lên người nàng, hơi thở nóng rực phả xuống cổ.
"A Cửu, tìm được ngươi rồi!"
"Tôi tên Vịnh Kha Nguyệt, là tội phạm đã giết 8 người ở thành phố Lăng Thanh mới đây. Hiện tại đang bị cảnh sát Lăng Thanh truy nã. Thân vương, lai lịch này của tôi, anh cảm thấy hài lòng chứ?"
Đế Hoắc Tề cười càng tươi hơn. Đứng dậy, đi tới phía sau Cửu U Huyền, đặt tay lên vai nàng, cúi người xuống.
"Em hình như nhớ nhầm rồi, em tên là Mộ Nguyệt Thiền, là vị hôn thê của tôi!"
Đế Hoắc Tề vừa nói xong, dĩa thức ăn trên bàn liền úp thẳng lên mặt. Chân lùi lại vài bước, miệng vẫn đang cười. Cửu U Huyền trong lòng thầm đáng tiếc. Thật may cho Đế Hoắc Tề, thức ăn chỉ làm bẩn áo mà thôi.
Chỉ là Đế Hoắc Tề không phải bị bệnh đi, người mới găn lần đầu tiền tự nhận là vị hôn thê. Người này đầu óc có được bình thường không vậy?
"Tính tình thật là nóng nảy!"
"Đế Hoắc Tề, tôi không biết vì sao anh lại nhắm vào một người mới gặp lần đầu như tôi, nhưng anh động đến nhầm người rồi!"
"Em đang nói gì vậy?"
Tay anh ta búng một cái, căn phòng liền trở lên bóp méo. Cửu U Huyền trong lòng thâm kêu không ổn, sắc mặt hơi trầm xuống.
Là linh lực ! Nàng không cảm nhận sai, thật sự là linh lực !
Đế Hoắc Tề cũng là một Linh Sư. Nếu nàng đoán không sai, tu vi của anh ta đã đạt tới. Nguyên Anh sơ kỳ. Ở Địa Cầu linh lực loang như thé này mà có thể đạt tới cấp bậc này thì đúng phỉ gọi là thiên tài. Nếu như Đế Hoắc Tề sinh ra ở một Đại Lục linh lực nồng đậm thì chuyện đại tới cảnh giới Thiên Ngoại là rất có thể.
"Xem ra Đế thiếu đây sinh ra trong một gia tộc cổ võ nhỉ. Đại tới tu vi này tôi có lời khen dành cho Đế thiếu đấy !"
Bây giờ không thể nói Đế Hoắc Tề nhắm vào nàng không phải chỉ là tìm niềm vui mới nữa, có vẻ như đã phát hiện ra gì đó trên người nàng.
Mặc dù hiện tại nàng tạm thời mất linh lực, tu vi không bằng Đế Hoắc Tề, chỉ là không may cho anh ta, chỉ đơn giản dùng mỗi Ngự Thuật, sức mạnh của nàng đủ để đánh tay đôi với một Nguyên Anh Kỳ.
Đế Hoắc Tề: "Nói như vậy là biết không ít chuyện liên quan tới linh lực nhỉ! Xem ra người kia không nói dối!"
Người kia?! Không lẽ là...!
Đế Hoắc Tề biến mất ở đó, tinh thần Cửu U Huyền trở lên cảnh giác. Kế hoạch thay đổi, nàng không tính chạy nữa, nàng sẽ để Đế Hoắc Tề bắt lại. Cửu U Huyền muốn xem Ám Sở Giác dùng cách gì để giết nàng.
Ngự Thuật còn chưa kịp dùng liền dập tắt, trước mắt Cửu U Huyền tối sầm, cơ thể vô lực ngã xuống. Đế Hoắc Tề xuất hiện phía sau đỡ lấy nàng, đem nàng ôm lên.
"Trở về Đế tộc!"
Bên ngoài kết giới, Hàn Dạ Minh bày một trận pháp khác ngay trên kết giới. Những Thiên Đạo khác dần xuất hiện, phất tay một cái, trên đất liền xuất hiện vô số tinh thạch linh thú.
"Bọn ta mỗi người là 1 triệu tinh thạch của linh thú cấp chín, tổng là 15 triệu, đủ cho ngươi dùng rồi chứ?"
"Đủ rồi!"
Một linh thạch của linh thú cấp chín đã là thứ quí giá khó cầu vậy mà lúc nãy mỗi người bỏ ra 1 triệu, nếu để người khác nhìn thấy được chỉ hận không thể xông lên cướp sạch.
Hàn Dạ Minh đem một nửa chỗ linh thạch hấp thụ vào trong cơ thể. Phải biết một linh thạch cấp chín thôi cũng đã có một lượng nặng lượng vô cùng lớn, Hàn Dạ Minh lại hấp thụ một nửa, nếu là người bình thường chỉ sợ đã sớm nổ banh xác rồi. Một nửa còn lại đem cất vào trong không gian Vân Thiên.
Hấp thụ xong, Hàn Dạ Minh tay kết ấn lại, dùng máu vẽ ra một chú ngữ, trấn pháp ban nãy hắn dựng sáng rực lên một màu đỏ chói khiến người khác không thể mở mắt.
Thời gian như ngừng lại, ai cũng theo dõi về phía Hàn Dạ Minh. Tầm vài phút sau, kết giới bị rách ra một lỗ hỏng đủ cho một người vào, Hàn Dạ Minh không chần chừ liền đi vào trong đó. Hắn vừa vào trong, lỗ hổng kia liền biến mất.
Bên phía Cửu U Huyền, nàng vốn dĩ chưa ngất hoàn toàn, chờ sau khi bị đưa tới Đế tộc, đợi người đi hết liền mở mắt ra.
Căn phòng theo phong cách hoàng gia thời Âu Cổ, không khác gì nơi ở của một cô công chúa. Chỉ là Cửu U Huyền lại thấy nó giống cái lồng hơn là một căn phòng.
Lúc đó Đế Hoắc Tề nói người kia không lừa anh ta, vậy rốt cuộc người kia đã nói gì với Đế Hoắc Tề?
Có lẽ là không bao lâu nữa sẽ lộ diện... hoặc cũng có để Đế Hoắc Tề xử lí nàng. Muốn biết là trường hợp nào, chỉ có thể đợi thêm vài ngày nữa.
Mà không biết phía bên ngoài kia thế nào rồi?
Cha mẹ không biết thế nào rồi? Còn có Cửu Tiên Hi, Cửu U Hoàng, Lam Tiên, Bạch Thần Phong, mấy Thần Thú và... hắn nữa?
Cửu U Huyền chưa bao giờ cảm thấy bản thân lại nhớ người khác đến vậy. Sau mấy trăm năm, tình cảm vẫn là thứ nàng không thể mất đi.
Nghĩ lại thì lúc trước uống Tuyệt Tình Thủy, cảm thấy bản thân lúc đó thật buồn cười.
Cửu U Huyền ngồi trên giường, đang suy nghĩ tìm thời gian thích hợp để dò xét Đế tộc, thì đột nhiên cả người bị đẩy ngã xuống. Một bóng đen đè lên người nàng, hơi thở nóng rực phả xuống cổ.
"A Cửu, tìm được ngươi rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.