Chương 442
Nguyệt Y Y
10/08/2023
"A Cửu, tìm được ngươi rồi!"
Lần nữa nghe được giọng nói quen thuộc, Cửu U Huyền không thể nào vui hơn. Chỉ là...
"Đợi chút! A Dạ, linh lực của ngươi?!"
Linh lực của nàng không thể dùng, tại sao Hàn Dạ Minh linh lực lại vẫn còn. Không lẽ là trận pháp này chỉ nhắm tới một mình nàng?
"Đáng lẽ ta cũng sẽ giống ngươi mất hết linh lực, nhưng mà ta tìm được ra cách có thể duy trì linh lực. Mặc dù cách này có một nhược điểm là không thể để tiêu hao quá nhiều linh lực nhưng đây là cách duy nhất. Chỉ là A Cửu, đây là nơi nào? Trong khoảng thời gian này không gặp chuyện gì nguy hiểm chứ?"
Cửu U Huyền rất thành thật kể lại mọi chuyện. Lúc kể đến đoạn Đế Hoắc Tề ôm nàng tới đây nhất thời nghẹn lời không nói tiếp. Ánh mắt hơi lảng tránh đi.
"A Dạ, trước mắt ta vẫn sẽ ở lại đây đợi đến khi người kia trong lời Đế Hoắc Tề nói xuất hiện".
"A Cửu, ngươi chưa kể xong!"
"Ngươi còn muốn nghe cái gì? Ta bị Đế Hoắc Tề đánh ngất rồi đưa về đây, chỉ có vậy thôi!"
"Hắn đưa ngươi về như thế nào? Là để người khác đưa ngươi đi hay là hắn "đích thân" ôm ngươi?"
Hàn Dạ Minh ép sát lại gần nàng, Cửu U Huyền theo bản năng mà lùi lại đến khi lưng dán lên đầu giường hắn vẫn không chịu buông tha nàng.
"A Cửu, ngươi không thể dùng linh lực, đừng khiến ta xem kí ức của ngươi! Hơn nữa, hiện tại cho dù ta muốn làm gì ngươi cũng đều không thể ngăn cản!"
Trong giọng nói trần trụi sự uy hiếp. Cửu U Huyền bất giác nuốt một ngụm nước bọt. Nếu thật sự thừa nhận Đế Hoắc Tề ôm nàng tới đây không biết bản thân còn có thể toàn thân nhìn thấy ánh mắt trời ngày mai không. Nam nhân này ghen lên không khác như ác thú muốn ăn thịt nàng.
Ánh mắt hơi chuyển, đột nhiên hai tay Cửu U Huyền ôm lấy cổ Hàn Dạ Minh, đôi mắt nhu tình như nước, nhẹ giọng nói.
"Ngươi nỡ sao? Với tình trạng của chúng ta, nếu thật sự xảy ra chuyện đó vào lúc này thì ngày mai ngươi đâu thể gặp ta được nữa!"
Mắt Hàn Dạ Minh híp lại, nắm lấy hai cổ tay nàng. Cửu U Huyền tưởng bản thân đã thoát, ai ngờ hắn đột nhiên đè nàng xuống, giữ chặt hai tay trên đỉnh đầu. Một tay hắn giữ hai tay nàng, tay còn lại tháo dây buộc tóc trên đầu xuống, dùng nó trói tay nàng lại.
Mái tóc đen dài của hắn rũ xuống, dây buộc tóc màu đen tuyền thêu chỉ vàng trói chặt tay Cửu U Huyền.
"A Dạ!"
"Cũng không phải là da thịt không thể đụng chạm, đúng chưa?"
Ánh mắt hắn hiện lên sự nguy hiểm. Nàng còn chưa kịp nói gì môi đã bị chặn lại. Cơ thể bị đè chặt nằm trên giường, hai tay bị trói chặt, dùng sức đẩy hắn ra nhưng không thể.
Bàn tay không an phận thò vào trong quần áo đang mặc trên người. Quần áo hiện đại đơn giản hơn cổ phục rất nhiều, hoàn toàn không gây trở ngại gì.
Cơ thể Cửu U Huyền run lên, cảm giác nóng bừng lan ra khắp người, đôi mắt ngập nước.
"A Cửu, ngươi biết không, mỗi lần chúng ta thân mật thế này, ta thật sự hận không thể hoàn toàn chiếm lấy ngươi!"
Ám Sở Giác chết tiệt ! Nếu không phải do hắn, bây giờ hắn và A Cửu đã thành thân rồi !
Cơ thể Cửu U Huyền đã ngừng phát triển ở tuổi mười tám. Cơ thể thiếu nữ mười tám như một đóa hoa đang nở rộ. Đẹp đẽ và cũng rất nhảy cảm. Trong căn phòng để chế độ điện có hơi tối một chút, ánh sáng vàng chiếu xuống khiến tầm mắt nàng hơi mờ mịt.
Cơ thể bỗng nhiên bị kéo dậy, Hàn Dạ Minh ôm lấy nàng, cả hai cùng tiến vào không gian Vân Thiên.
Hai người vừa tiến vào không gian, trên giường liền xuất hiện thêm một Cửu U Huyền đang ngủ.
Cơ thể được bao bọc trong nước, chiếc khăn mềm mại không ngừng chà sát trên da thịt. Khoảng một lúc sau, Cửu U Huyền ngoại trừ một chiếc chăn quấn chặt lấy cơ thể ngồi co rúm trên giường thì hoàn toàn không mặc gì. Đôi mắt oán giận nhìn chằm chằm nam nhân đang ung dung ngồi kia.
"Hàn Dạ Minh, ngươi... ngươi quả thực chính là cầm thú! Trong sạch của ta!"
"Trong sạch của ngươi đã sớm bị ta lấy đi từ gần một trăm năm trước, ngươi quên rồi sao? Khi đó cơ thể ngươi mới được tái tạo lại không lâu, lúc đó cơ thể mới chỉ có mười ba tuổi. Lúc đó so với bây giờ, quả thực có hương vị của nữ nhân hơn. Hơn nữa ta vốn dĩ không phải là người!"
Nhìn vẻ mặt đáng ghét kìa, Cửu U Huyền xé nát cho thõa mãn cơn tức. Nhưng mà nàng không nói lại.
"Lần sau, cho dù có xảy ra chuyện gì không được phép để nam nhân khác chạm vào ngươi!"
"Ở đó mà nói nhảm! Mau đưa y phục cho ta!"
Lần nữa nghe được giọng nói quen thuộc, Cửu U Huyền không thể nào vui hơn. Chỉ là...
"Đợi chút! A Dạ, linh lực của ngươi?!"
Linh lực của nàng không thể dùng, tại sao Hàn Dạ Minh linh lực lại vẫn còn. Không lẽ là trận pháp này chỉ nhắm tới một mình nàng?
"Đáng lẽ ta cũng sẽ giống ngươi mất hết linh lực, nhưng mà ta tìm được ra cách có thể duy trì linh lực. Mặc dù cách này có một nhược điểm là không thể để tiêu hao quá nhiều linh lực nhưng đây là cách duy nhất. Chỉ là A Cửu, đây là nơi nào? Trong khoảng thời gian này không gặp chuyện gì nguy hiểm chứ?"
Cửu U Huyền rất thành thật kể lại mọi chuyện. Lúc kể đến đoạn Đế Hoắc Tề ôm nàng tới đây nhất thời nghẹn lời không nói tiếp. Ánh mắt hơi lảng tránh đi.
"A Dạ, trước mắt ta vẫn sẽ ở lại đây đợi đến khi người kia trong lời Đế Hoắc Tề nói xuất hiện".
"A Cửu, ngươi chưa kể xong!"
"Ngươi còn muốn nghe cái gì? Ta bị Đế Hoắc Tề đánh ngất rồi đưa về đây, chỉ có vậy thôi!"
"Hắn đưa ngươi về như thế nào? Là để người khác đưa ngươi đi hay là hắn "đích thân" ôm ngươi?"
Hàn Dạ Minh ép sát lại gần nàng, Cửu U Huyền theo bản năng mà lùi lại đến khi lưng dán lên đầu giường hắn vẫn không chịu buông tha nàng.
"A Cửu, ngươi không thể dùng linh lực, đừng khiến ta xem kí ức của ngươi! Hơn nữa, hiện tại cho dù ta muốn làm gì ngươi cũng đều không thể ngăn cản!"
Trong giọng nói trần trụi sự uy hiếp. Cửu U Huyền bất giác nuốt một ngụm nước bọt. Nếu thật sự thừa nhận Đế Hoắc Tề ôm nàng tới đây không biết bản thân còn có thể toàn thân nhìn thấy ánh mắt trời ngày mai không. Nam nhân này ghen lên không khác như ác thú muốn ăn thịt nàng.
Ánh mắt hơi chuyển, đột nhiên hai tay Cửu U Huyền ôm lấy cổ Hàn Dạ Minh, đôi mắt nhu tình như nước, nhẹ giọng nói.
"Ngươi nỡ sao? Với tình trạng của chúng ta, nếu thật sự xảy ra chuyện đó vào lúc này thì ngày mai ngươi đâu thể gặp ta được nữa!"
Mắt Hàn Dạ Minh híp lại, nắm lấy hai cổ tay nàng. Cửu U Huyền tưởng bản thân đã thoát, ai ngờ hắn đột nhiên đè nàng xuống, giữ chặt hai tay trên đỉnh đầu. Một tay hắn giữ hai tay nàng, tay còn lại tháo dây buộc tóc trên đầu xuống, dùng nó trói tay nàng lại.
Mái tóc đen dài của hắn rũ xuống, dây buộc tóc màu đen tuyền thêu chỉ vàng trói chặt tay Cửu U Huyền.
"A Dạ!"
"Cũng không phải là da thịt không thể đụng chạm, đúng chưa?"
Ánh mắt hắn hiện lên sự nguy hiểm. Nàng còn chưa kịp nói gì môi đã bị chặn lại. Cơ thể bị đè chặt nằm trên giường, hai tay bị trói chặt, dùng sức đẩy hắn ra nhưng không thể.
Bàn tay không an phận thò vào trong quần áo đang mặc trên người. Quần áo hiện đại đơn giản hơn cổ phục rất nhiều, hoàn toàn không gây trở ngại gì.
Cơ thể Cửu U Huyền run lên, cảm giác nóng bừng lan ra khắp người, đôi mắt ngập nước.
"A Cửu, ngươi biết không, mỗi lần chúng ta thân mật thế này, ta thật sự hận không thể hoàn toàn chiếm lấy ngươi!"
Ám Sở Giác chết tiệt ! Nếu không phải do hắn, bây giờ hắn và A Cửu đã thành thân rồi !
Cơ thể Cửu U Huyền đã ngừng phát triển ở tuổi mười tám. Cơ thể thiếu nữ mười tám như một đóa hoa đang nở rộ. Đẹp đẽ và cũng rất nhảy cảm. Trong căn phòng để chế độ điện có hơi tối một chút, ánh sáng vàng chiếu xuống khiến tầm mắt nàng hơi mờ mịt.
Cơ thể bỗng nhiên bị kéo dậy, Hàn Dạ Minh ôm lấy nàng, cả hai cùng tiến vào không gian Vân Thiên.
Hai người vừa tiến vào không gian, trên giường liền xuất hiện thêm một Cửu U Huyền đang ngủ.
Cơ thể được bao bọc trong nước, chiếc khăn mềm mại không ngừng chà sát trên da thịt. Khoảng một lúc sau, Cửu U Huyền ngoại trừ một chiếc chăn quấn chặt lấy cơ thể ngồi co rúm trên giường thì hoàn toàn không mặc gì. Đôi mắt oán giận nhìn chằm chằm nam nhân đang ung dung ngồi kia.
"Hàn Dạ Minh, ngươi... ngươi quả thực chính là cầm thú! Trong sạch của ta!"
"Trong sạch của ngươi đã sớm bị ta lấy đi từ gần một trăm năm trước, ngươi quên rồi sao? Khi đó cơ thể ngươi mới được tái tạo lại không lâu, lúc đó cơ thể mới chỉ có mười ba tuổi. Lúc đó so với bây giờ, quả thực có hương vị của nữ nhân hơn. Hơn nữa ta vốn dĩ không phải là người!"
Nhìn vẻ mặt đáng ghét kìa, Cửu U Huyền xé nát cho thõa mãn cơn tức. Nhưng mà nàng không nói lại.
"Lần sau, cho dù có xảy ra chuyện gì không được phép để nam nhân khác chạm vào ngươi!"
"Ở đó mà nói nhảm! Mau đưa y phục cho ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.