Chương 29: Náo loạn đại hội võ lâm (hạ)
Thập Tứ Nương
22/05/2014
Trên kiếm, có độc!
Này bốn chữ, giống như một quả bom tạc giữa đám người, khiến cho mọi người tĩnh lặng trong giây lát, rồi bùng nổ.
“Độc? Cư nhiên dùng loại này hạ lưu thủ đoạn!” Tức giận thanh âm.
“Này Phù Dung tiên tử muốn thắng Lam công tử như vậy sao? Cư nhiên dụng độc!” Thất vọng thanh âm.
“Thật là, giang hồ danh hào không tệ, ai ngờ tính tình lại tệ như vậy chứ!” Chán ghét thanh âm.
“…”
Người một câu, ta một câu, cuối cùng Bạch Phù Dung kia chịu không nổi, trừng mắt nhìn Uyển Nhu, hận không thể lột da xẻ thịt nàng.
“Lương cô nương, ngươi có bằng chứng gì nói trên thanh kiếm này có độc?” Nàng không tin, này nữ nhân lợi hại như vậy.
Mọi người nhất thời đình trụ. Lại còn hỏi bằng chứng? Nếu kiếm có độc, rõ ràng sẽ chết người, cần gì hỏi bằng chứng.
“Nếu ta đoán không lầm, đây là Thiên Độc?” Uyển Nhu nhàn nhạt nói, “Thiên Độc, chỉ có trực tiếp cắt vào da thịt người ta, thẩm thấu vào mạch máu mới có tác dụng. Sẽ khiến người ta bị ngàn vạn con kiến bò trong cơ thể, cuối cùng mạch máu bạo nổ, tử vong! Nếu ăn vào, độc sẽ không có tác dụng, vì không tiếp xúc trực tiếp được với máu người, đó là đặc điểm của Thiên Độc!”
Vệ Khiêm một bộ dáng không thể tin nhìn nàng. Nha đầu này làm sao có thể biết Thiên Độc? Đó nhưng là độc môn bí truyền của Thanh Phong Bang, ngoại giới tuyệt đối không thể biết. Hơn nữa loại độc này, không màu không mùi không vị, làm sao có thể nhận ra?
Bạch Phù Dung lúc này sắc mặt trắng bệch, chứng minh lời Uyển Nhu nói là hoàn toàn đúng. Vì nàng tự tin với loại độc đặc biệt này, nên nàng mới dám hỏi nàng ta có chứng cứ gì. Nếu không, nàng sẵn sàng liếm kiếm để chứng minh kiếm không có độc. Ai ngờ, này nữ nhân… thật đáng sợ…!
Bên dưới một người, chính là Nam Cung Sơn, khóe miệng khẽ câu lên. Bên người Nam Cung Lâm, lại tồn tại bậc này cao thủ dụng độc? Quả nhiên, mình vẫn là đánh giá thấp hắn!
Mà bên dưới mọi người, đều khinh bỉ nhìn Bạch Phù Dung, rồi bộ dáng sùng bái nhìn Uyển Nhu. Thế gian còn có bậc này kỳ quái độc dược? Bọn họ tài sơ học thiển, đương nhiên không thể biết. Mà nhìn này nữ nhân, chắc chắn cũng là thần y. Không biết là người phương nào?
“Nghịch đồ! Này nghịch đồ! Cư nhiên dùng loại này hạ lưu thủ đoạn! Dám dùng loại này độc dược đến hãm hại người khác?!” Giọng nói tràn đầy phẫn nộ. Mọi người nhìn sang, chỉ thấy một hoàng y trung niên nam tử, dáng người cao lớn khôi ngô, ngũ quan đoan chính, lửa giận ngập trời nhìn Bạch Phù Dung. Hiển nhiên, chính là Càng Phượng Môn Môn chủ Lê Tử Diên.
Không muốn để cho Bạch Phù Dung nói ra điều gì gây hại đến quan hệ của triều đình và Càng Phượng Môn, Uyển Nhu liền hướng phía Giang Hạo Minh giành lời:
“Minh chủ, ta nghĩ nên tra xét rõ việc này. Bạch cô nương hẳn là bị ai đó lợi dụng làm việc. Thiên Độc này không dễ điều chế, cũng không phải ai cũng có thể điều chế. Việc này đằng sau, tất có người thao túng!”
Ánh mắt phiêu liếc qua phía Vệ Khiêm, chỉ thấy hắn khuôn mặt vẫn như cũ điềm tĩnh, nhưng con ngươi sát khí càng mạnh nhìn nàng.
Lại nhìn về phía Lê Tử Diên, Uyển Nhu chậm chạp nói: “Mong Môn chủ hợp tác, để nhanh chóng truy ra người đứng phía sau mọi việc, trả lại trong sạch cho Càng Phượng Môn!”
Giang Hạo Minh là người hiểu lễ nghĩa, lại biết thân phận thật của Nam Cung Lâm, rất nhanh liền đoán ra lợi hại trong đó. Hắn liền nghiêm túc nhìn về phía Uyển Nhu cùng Nam Cung Lâm, ôn hòa nói:
“Lam công tử yên tâm, việc này Giang mỗ chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng!”
Mà Lê Tử Diên, lúc này nghe Uyển Nhu nói, biết rằng nàng là người có hiểu biết, không nhất định quy kết mọi việc cho Càng Phượng Môn, liền chắc nịch tuyên bố:
“Hảo! Việc này, lão phu cũng sẽ giúp một phen! Bực này đê tiện hành vi, Càng Phượng Môn tuyệt không bao giờ làm ra! Này nghịch đồ, liền giao cho Minh chủ cùng Lam công tử xử lý!”
Uyển Nhu thở phào. Xem như bước đầu giải quyết khó khăn. Ít nhất, khiến cho võ lâm nhân sĩ bình tĩnh lại, mà Càng Phượng Môn không bị quy kết hết tội lên đầu. Dù sao, cũng không dám chắc có thể truy ra cái gì, nhưng tốt xấu cũng đã kiềm hãm được hành động của Nam Cung Sơn cùng Vệ Khiêm.
Mà Bạch Phù Dung, từ trong khiếp sợ tỉnh lại, lúc này cũng đã hiểu ra tình thế của mình. Nàng không thể hoàn thành nhiệm vụ Bang chủ giao phó, hơn nữa còn bị bắt lại. Y nàng xem, thế này coi như hết!
Chợt ánh mắt nàng điên cuồng. Đều là do này tử nữ nhân! Nếu không có tiện nhân này, nàng như thế nào sẽ bị phát hiện ? Nghĩ đến, Bạch Phù Dung càng ngày càng điên cuồng. Chết, nàng cũng muốn kéo này tiện nhân chết cùng.
Dùng tốc độ nhanh nhất phi thân hướng về phía Uyển Nhu, khoảng cách rất gần, nhanh như thiểm điện. Dưới đài mọi người đều bị một màn này làm cho sợ hãi. Chó cùng giứt rậu ! Bạch Phù Dung đích thực là đang phát điên. Kiếm kia tràn đầy độc tố, đâm vào người, chết không phải nghi ngờ.
Mà Nam Cung Lâm, lúc này cũng bị làm cho sợ hãi. Trong một khắc này, hắn đột nhiên cảm thấy, mất đi nàng, hắn sẽ chẳng còn gì cả. Nhanh như chớp, hắn liền xoay người, đem Uyển Nhu hộ vào trong ngực, giơ lưng ra đỡ lấy một kiếm kia, hành động còn nhanh hơn cả suy nghĩ. Lúc này, trong đầu hắn chỉ có một thanh âm duy nhất, không thể mất nàng, hắn tuyệt đối không thể mất nàng !
Một lúc sau, cũng không có cảm giác được bị đâm. Mọi người yên tĩnh dị thường. Nam Cung Lâm cùng Uyển Nhu nhìn lại, mới thấy chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ thấy hai phiến lá trúc phe phẩy rơi xuống, chậm chạp, từ từ. Một phiến lá trúc, đích thực là bắn vào mũi Hồng Tiên Kiếm, khiến thanh kiếm bị rạn nứt, chầm chậm vỡ vụn. Mà phiến lá trúc còn lại, chính là điểm huyệt Bạch Phù Dung, khiến nàng ta cả người đứng yên như tượng.
Bực này võ công, bực này nội lực, khiến cho mọi người đều khiếp sợ.
Ai chẳng biết, Hồng Tiên Kiếm làm từ hồng ngọc, có bao nhiêu cứng cáp, bao nhiêu mềm dẻo. Bình thường, trực tiếp dùng nội lực đánh vào cũng không thể khiến thân kiếm có một chút rạn. Bây giờ, hiển nhiên lại bị một phiến lá trúc cấp vỡ vụn.
Mà Bạch Phù Dung kia, võ công cao cường, khinh công nhất lưu, lúc đó lại dùng tốc độ nhanh nhất phi thân về phía tử y nữ tử. Vậy mà, một phiến lá trúc, chính xác điểm huyệt, khiến nàng ta ngay lập tức dừng lại.
Này rốt cuộc là ai có bậc này thâm hậu nội công, bậc này cao cường võ công ? Thật đúng là một cái mê !
Giang Hạo Minh không hổ là minh chủ võ lâm, ngay lập tức phục hồi tinh thần lại. Hắn nhanh chóng phân phó người đưa Bạch Phù Dung xuống nhốt lại, chờ giao cho Nam Cung Lâm xử lý. Mà mọi người, cũng dần bình tĩnh lại, phát ra ồn ào thanh âm.
“Trời ạ ! Rốt cuộc là bậc nào cao nhân đến đây a ?’’
“Ngươi có nhìn thấy hay không ? Quả thực là con mẹ nó võ công cao cường a ! Lão tử luyện võ nhiều năm như vậy, cư nhiên không bằng được một góc của người ta !’’
“Hẳn là một cái thế ngoại cao nhân đi ngang qua, ra tay nghĩa hiệp !’’
“Kia Bạch Phù Dung, quả thật chính là tới số !’’
“…’’
Mà mọi người còn đang ồn ào, người của Mặc Dung sơn trang đang muốn đưa Bạch Phù Dung xuống, đột nhiên, một đám hắc y nhân xông vào, khiến ai nấy đều đình trụ.
…
“Hừ, không còn nhiều thời gian, đành lợi dụng thời cơ này vậy !’’ Nam Cung Sơn ghé vào bên tai Vệ Khiêm nói.
“Lúc này ? Liệu có ổn không ?’’ Vệ Khiêm nghi hoặc nhìn hắn.
“Không lúc này, sẽ chẳng còn có cơ hội mà diệt trừ Nam Cung Lâm nữa ! Đành đánh cuộc một phen vậy !’’ Nam Cung Sơn ánh mắt lóe lên một tia sáng, không rõ có nghĩa là gì, “Còn nữa, Bạch Phù Dung, phải mang nàng đi !’’
“Hừ, nhiệm vụ thất bại, giữ lại làm gì ?!’’ Vệ Khiêm hừ lạnh.
“Này nữ nhân vẫn có chỗ dùng được, phải nhất thiết mang đi !’’ Nam Cung Sơn liếc nhìn Uyển Nhu, ánh mắt thâm thúy.
Mà Vệ Khiêm vừa nghe như vậy, cũng trầm tư. Một lúc, hắn thừa dịp mọi người còn đang ồn ào, kêu một cái đệ tử đến, ghé tai nói nhỏ vào câu. Sau đó, đệ tử kia nhanh chóng biến mất.
Bất quá là một khoảng thời gian ngắn, bên trong sân liền toát ra đến hơn một trăm hắc y nhân. Người người đều thân thủ bất phàm. Nửa nén hương thời gian, những người võ công kém ở trong này đã nhanh chóng bị hắc y nhân chế trụ, phân nửa bị chém chết. Một tràng huyết tinh nhanh chóng diễn ra.
Nhưng cũng đồng thời tại đây, thể hiện ra những người thân thủ rất cao siêu.
Nam Cung Lâm vừa đánh vừa che chở cho Uyển Nhu. Nàng mặc dù biết khối thân thể này có võ công, không chừng còn rất cao, nhưng nàng không biết như thế nào mới có thể dùng. Không phải như trong tiểu thuyết miêu tả, chỉ cần muốn là thân thể sẽ làm theo. Dù sao, nàng nguyên bản không biết võ, nên muốn dùng võ công của thân thể này, rất khó. Bất quá, để không khiến cho Nam Cung Lâm cảm thấy vướng tay chân, nàng vẫn có thể linh hoạt né tránh đòn hiểm của hắc y nhân.
Mộ Dung Phục, giang hồ vẫn nổi danh là « phong lưu tình thánh », võ công gà mờ. Hắn không đánh trả, mà liên tục tả né hữu tránh, trên người không có một chút bụi bặm, hơi thở không hỗn loạn, quần áo không nếp nhăn, phảng phất giống như chơi đùa, lại càng giống như khinh miệt này hắc y nhân không biết tự lượng sức mình.
Khúc Bảo Vân kiếm thuật vẫn là nhất đẳng trên giang hồ, nhưng lúc này cũng khá chật vật với một lúc năm sáu hắc y nhân, hơn nữa người người vẫn là võ công suýt xoát hắn. Bên kia, Tư Mã Kiền rõ ràng võ công cao hơn một bậc, vẫn bị mắc kẹt trong trận chiến của mình.
Thủy Yên Nhi kia rất thông minh, trực tiếp dùng khinh công trốn lên nóc nhà, ẩn nấp mắt lạnh nhìn tất cả, không tham chiến. Tốt nhất, nàng không muốn lộ ra thân thủ của mình. Mà trong lòng nàng, vẫn có một dấu chấm hỏi to đùng. Độc Cô Y Y không phải rất ghét nơi nhiều người sao ? Hiện tại lại xuất hiện ở đây, bên cạnh Thành vương gia Nam Cung Lâm, hơn nữa còn giúp đỡ hắn ! Y Y, sẽ không phải là uống nhầm thuốc chứ ? Hay là pha chế độc dược nhiều, bị hỏng đầu ?
Giang Hạo Minh lại một bên chống trả, một bên che Mạc Hiểu Đan. Mạc Hiểu Đan giống như Uyển Nhu, cố gắng hết mức có thể để né tránh, nhưng nàng là không muốn lộ ra võ công, còn Uyển Nhu, đơn giản là không biết như thế nào dùng võ công.
Giang hồ nữ hiệp nhóm cũng không thua kém, mà trong đó nổi bật nhất là ba vị cô nương. Vệ Thủy một thân thanh y phiêu dật, nhuyễn kiếm uốn lượn linh hoạt đánh trả hắc y nhân. Bảo Tuyết một thân thúy y đơn giản, khinh công nhất tuyệt, liên tục di chuyển khiến cho hắc y nhân thiếu chút nữ đâm vào nhau. Liên Ngọc hoàng y chói mắt, trường tiên như rắn quấn lấy hắc y nhân, quyết liệt chống trả.
Lục Mỵ Nương tốt xấu gì cũng là giang hồ thế gia tiểu thư, công phu không kém, nhưng đối với này hắc y nhân, vẫn là dưới một bậc, rất dễ dàng bị chế trụ, trên người đã dính vài vết thương.
Còn lại rất nhiều người, bị thương không ít, chết cũng phần lớn, nhưng số lượng hắc y nhân, bây giờ chỉ còn lại không đến ba mươi.
Bất chợt, một tiếng hét thảm của nữ nhân khiến cho mọi người bị ngưng trụ. Mà ngay sau đó, là tiếng rống lên đau đớn của nam nhân.
Một màn này, khiến cho cả hai phe đều không ngờ đến.
Này bốn chữ, giống như một quả bom tạc giữa đám người, khiến cho mọi người tĩnh lặng trong giây lát, rồi bùng nổ.
“Độc? Cư nhiên dùng loại này hạ lưu thủ đoạn!” Tức giận thanh âm.
“Này Phù Dung tiên tử muốn thắng Lam công tử như vậy sao? Cư nhiên dụng độc!” Thất vọng thanh âm.
“Thật là, giang hồ danh hào không tệ, ai ngờ tính tình lại tệ như vậy chứ!” Chán ghét thanh âm.
“…”
Người một câu, ta một câu, cuối cùng Bạch Phù Dung kia chịu không nổi, trừng mắt nhìn Uyển Nhu, hận không thể lột da xẻ thịt nàng.
“Lương cô nương, ngươi có bằng chứng gì nói trên thanh kiếm này có độc?” Nàng không tin, này nữ nhân lợi hại như vậy.
Mọi người nhất thời đình trụ. Lại còn hỏi bằng chứng? Nếu kiếm có độc, rõ ràng sẽ chết người, cần gì hỏi bằng chứng.
“Nếu ta đoán không lầm, đây là Thiên Độc?” Uyển Nhu nhàn nhạt nói, “Thiên Độc, chỉ có trực tiếp cắt vào da thịt người ta, thẩm thấu vào mạch máu mới có tác dụng. Sẽ khiến người ta bị ngàn vạn con kiến bò trong cơ thể, cuối cùng mạch máu bạo nổ, tử vong! Nếu ăn vào, độc sẽ không có tác dụng, vì không tiếp xúc trực tiếp được với máu người, đó là đặc điểm của Thiên Độc!”
Vệ Khiêm một bộ dáng không thể tin nhìn nàng. Nha đầu này làm sao có thể biết Thiên Độc? Đó nhưng là độc môn bí truyền của Thanh Phong Bang, ngoại giới tuyệt đối không thể biết. Hơn nữa loại độc này, không màu không mùi không vị, làm sao có thể nhận ra?
Bạch Phù Dung lúc này sắc mặt trắng bệch, chứng minh lời Uyển Nhu nói là hoàn toàn đúng. Vì nàng tự tin với loại độc đặc biệt này, nên nàng mới dám hỏi nàng ta có chứng cứ gì. Nếu không, nàng sẵn sàng liếm kiếm để chứng minh kiếm không có độc. Ai ngờ, này nữ nhân… thật đáng sợ…!
Bên dưới một người, chính là Nam Cung Sơn, khóe miệng khẽ câu lên. Bên người Nam Cung Lâm, lại tồn tại bậc này cao thủ dụng độc? Quả nhiên, mình vẫn là đánh giá thấp hắn!
Mà bên dưới mọi người, đều khinh bỉ nhìn Bạch Phù Dung, rồi bộ dáng sùng bái nhìn Uyển Nhu. Thế gian còn có bậc này kỳ quái độc dược? Bọn họ tài sơ học thiển, đương nhiên không thể biết. Mà nhìn này nữ nhân, chắc chắn cũng là thần y. Không biết là người phương nào?
“Nghịch đồ! Này nghịch đồ! Cư nhiên dùng loại này hạ lưu thủ đoạn! Dám dùng loại này độc dược đến hãm hại người khác?!” Giọng nói tràn đầy phẫn nộ. Mọi người nhìn sang, chỉ thấy một hoàng y trung niên nam tử, dáng người cao lớn khôi ngô, ngũ quan đoan chính, lửa giận ngập trời nhìn Bạch Phù Dung. Hiển nhiên, chính là Càng Phượng Môn Môn chủ Lê Tử Diên.
Không muốn để cho Bạch Phù Dung nói ra điều gì gây hại đến quan hệ của triều đình và Càng Phượng Môn, Uyển Nhu liền hướng phía Giang Hạo Minh giành lời:
“Minh chủ, ta nghĩ nên tra xét rõ việc này. Bạch cô nương hẳn là bị ai đó lợi dụng làm việc. Thiên Độc này không dễ điều chế, cũng không phải ai cũng có thể điều chế. Việc này đằng sau, tất có người thao túng!”
Ánh mắt phiêu liếc qua phía Vệ Khiêm, chỉ thấy hắn khuôn mặt vẫn như cũ điềm tĩnh, nhưng con ngươi sát khí càng mạnh nhìn nàng.
Lại nhìn về phía Lê Tử Diên, Uyển Nhu chậm chạp nói: “Mong Môn chủ hợp tác, để nhanh chóng truy ra người đứng phía sau mọi việc, trả lại trong sạch cho Càng Phượng Môn!”
Giang Hạo Minh là người hiểu lễ nghĩa, lại biết thân phận thật của Nam Cung Lâm, rất nhanh liền đoán ra lợi hại trong đó. Hắn liền nghiêm túc nhìn về phía Uyển Nhu cùng Nam Cung Lâm, ôn hòa nói:
“Lam công tử yên tâm, việc này Giang mỗ chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng!”
Mà Lê Tử Diên, lúc này nghe Uyển Nhu nói, biết rằng nàng là người có hiểu biết, không nhất định quy kết mọi việc cho Càng Phượng Môn, liền chắc nịch tuyên bố:
“Hảo! Việc này, lão phu cũng sẽ giúp một phen! Bực này đê tiện hành vi, Càng Phượng Môn tuyệt không bao giờ làm ra! Này nghịch đồ, liền giao cho Minh chủ cùng Lam công tử xử lý!”
Uyển Nhu thở phào. Xem như bước đầu giải quyết khó khăn. Ít nhất, khiến cho võ lâm nhân sĩ bình tĩnh lại, mà Càng Phượng Môn không bị quy kết hết tội lên đầu. Dù sao, cũng không dám chắc có thể truy ra cái gì, nhưng tốt xấu cũng đã kiềm hãm được hành động của Nam Cung Sơn cùng Vệ Khiêm.
Mà Bạch Phù Dung, từ trong khiếp sợ tỉnh lại, lúc này cũng đã hiểu ra tình thế của mình. Nàng không thể hoàn thành nhiệm vụ Bang chủ giao phó, hơn nữa còn bị bắt lại. Y nàng xem, thế này coi như hết!
Chợt ánh mắt nàng điên cuồng. Đều là do này tử nữ nhân! Nếu không có tiện nhân này, nàng như thế nào sẽ bị phát hiện ? Nghĩ đến, Bạch Phù Dung càng ngày càng điên cuồng. Chết, nàng cũng muốn kéo này tiện nhân chết cùng.
Dùng tốc độ nhanh nhất phi thân hướng về phía Uyển Nhu, khoảng cách rất gần, nhanh như thiểm điện. Dưới đài mọi người đều bị một màn này làm cho sợ hãi. Chó cùng giứt rậu ! Bạch Phù Dung đích thực là đang phát điên. Kiếm kia tràn đầy độc tố, đâm vào người, chết không phải nghi ngờ.
Mà Nam Cung Lâm, lúc này cũng bị làm cho sợ hãi. Trong một khắc này, hắn đột nhiên cảm thấy, mất đi nàng, hắn sẽ chẳng còn gì cả. Nhanh như chớp, hắn liền xoay người, đem Uyển Nhu hộ vào trong ngực, giơ lưng ra đỡ lấy một kiếm kia, hành động còn nhanh hơn cả suy nghĩ. Lúc này, trong đầu hắn chỉ có một thanh âm duy nhất, không thể mất nàng, hắn tuyệt đối không thể mất nàng !
Một lúc sau, cũng không có cảm giác được bị đâm. Mọi người yên tĩnh dị thường. Nam Cung Lâm cùng Uyển Nhu nhìn lại, mới thấy chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ thấy hai phiến lá trúc phe phẩy rơi xuống, chậm chạp, từ từ. Một phiến lá trúc, đích thực là bắn vào mũi Hồng Tiên Kiếm, khiến thanh kiếm bị rạn nứt, chầm chậm vỡ vụn. Mà phiến lá trúc còn lại, chính là điểm huyệt Bạch Phù Dung, khiến nàng ta cả người đứng yên như tượng.
Bực này võ công, bực này nội lực, khiến cho mọi người đều khiếp sợ.
Ai chẳng biết, Hồng Tiên Kiếm làm từ hồng ngọc, có bao nhiêu cứng cáp, bao nhiêu mềm dẻo. Bình thường, trực tiếp dùng nội lực đánh vào cũng không thể khiến thân kiếm có một chút rạn. Bây giờ, hiển nhiên lại bị một phiến lá trúc cấp vỡ vụn.
Mà Bạch Phù Dung kia, võ công cao cường, khinh công nhất lưu, lúc đó lại dùng tốc độ nhanh nhất phi thân về phía tử y nữ tử. Vậy mà, một phiến lá trúc, chính xác điểm huyệt, khiến nàng ta ngay lập tức dừng lại.
Này rốt cuộc là ai có bậc này thâm hậu nội công, bậc này cao cường võ công ? Thật đúng là một cái mê !
Giang Hạo Minh không hổ là minh chủ võ lâm, ngay lập tức phục hồi tinh thần lại. Hắn nhanh chóng phân phó người đưa Bạch Phù Dung xuống nhốt lại, chờ giao cho Nam Cung Lâm xử lý. Mà mọi người, cũng dần bình tĩnh lại, phát ra ồn ào thanh âm.
“Trời ạ ! Rốt cuộc là bậc nào cao nhân đến đây a ?’’
“Ngươi có nhìn thấy hay không ? Quả thực là con mẹ nó võ công cao cường a ! Lão tử luyện võ nhiều năm như vậy, cư nhiên không bằng được một góc của người ta !’’
“Hẳn là một cái thế ngoại cao nhân đi ngang qua, ra tay nghĩa hiệp !’’
“Kia Bạch Phù Dung, quả thật chính là tới số !’’
“…’’
Mà mọi người còn đang ồn ào, người của Mặc Dung sơn trang đang muốn đưa Bạch Phù Dung xuống, đột nhiên, một đám hắc y nhân xông vào, khiến ai nấy đều đình trụ.
…
“Hừ, không còn nhiều thời gian, đành lợi dụng thời cơ này vậy !’’ Nam Cung Sơn ghé vào bên tai Vệ Khiêm nói.
“Lúc này ? Liệu có ổn không ?’’ Vệ Khiêm nghi hoặc nhìn hắn.
“Không lúc này, sẽ chẳng còn có cơ hội mà diệt trừ Nam Cung Lâm nữa ! Đành đánh cuộc một phen vậy !’’ Nam Cung Sơn ánh mắt lóe lên một tia sáng, không rõ có nghĩa là gì, “Còn nữa, Bạch Phù Dung, phải mang nàng đi !’’
“Hừ, nhiệm vụ thất bại, giữ lại làm gì ?!’’ Vệ Khiêm hừ lạnh.
“Này nữ nhân vẫn có chỗ dùng được, phải nhất thiết mang đi !’’ Nam Cung Sơn liếc nhìn Uyển Nhu, ánh mắt thâm thúy.
Mà Vệ Khiêm vừa nghe như vậy, cũng trầm tư. Một lúc, hắn thừa dịp mọi người còn đang ồn ào, kêu một cái đệ tử đến, ghé tai nói nhỏ vào câu. Sau đó, đệ tử kia nhanh chóng biến mất.
Bất quá là một khoảng thời gian ngắn, bên trong sân liền toát ra đến hơn một trăm hắc y nhân. Người người đều thân thủ bất phàm. Nửa nén hương thời gian, những người võ công kém ở trong này đã nhanh chóng bị hắc y nhân chế trụ, phân nửa bị chém chết. Một tràng huyết tinh nhanh chóng diễn ra.
Nhưng cũng đồng thời tại đây, thể hiện ra những người thân thủ rất cao siêu.
Nam Cung Lâm vừa đánh vừa che chở cho Uyển Nhu. Nàng mặc dù biết khối thân thể này có võ công, không chừng còn rất cao, nhưng nàng không biết như thế nào mới có thể dùng. Không phải như trong tiểu thuyết miêu tả, chỉ cần muốn là thân thể sẽ làm theo. Dù sao, nàng nguyên bản không biết võ, nên muốn dùng võ công của thân thể này, rất khó. Bất quá, để không khiến cho Nam Cung Lâm cảm thấy vướng tay chân, nàng vẫn có thể linh hoạt né tránh đòn hiểm của hắc y nhân.
Mộ Dung Phục, giang hồ vẫn nổi danh là « phong lưu tình thánh », võ công gà mờ. Hắn không đánh trả, mà liên tục tả né hữu tránh, trên người không có một chút bụi bặm, hơi thở không hỗn loạn, quần áo không nếp nhăn, phảng phất giống như chơi đùa, lại càng giống như khinh miệt này hắc y nhân không biết tự lượng sức mình.
Khúc Bảo Vân kiếm thuật vẫn là nhất đẳng trên giang hồ, nhưng lúc này cũng khá chật vật với một lúc năm sáu hắc y nhân, hơn nữa người người vẫn là võ công suýt xoát hắn. Bên kia, Tư Mã Kiền rõ ràng võ công cao hơn một bậc, vẫn bị mắc kẹt trong trận chiến của mình.
Thủy Yên Nhi kia rất thông minh, trực tiếp dùng khinh công trốn lên nóc nhà, ẩn nấp mắt lạnh nhìn tất cả, không tham chiến. Tốt nhất, nàng không muốn lộ ra thân thủ của mình. Mà trong lòng nàng, vẫn có một dấu chấm hỏi to đùng. Độc Cô Y Y không phải rất ghét nơi nhiều người sao ? Hiện tại lại xuất hiện ở đây, bên cạnh Thành vương gia Nam Cung Lâm, hơn nữa còn giúp đỡ hắn ! Y Y, sẽ không phải là uống nhầm thuốc chứ ? Hay là pha chế độc dược nhiều, bị hỏng đầu ?
Giang Hạo Minh lại một bên chống trả, một bên che Mạc Hiểu Đan. Mạc Hiểu Đan giống như Uyển Nhu, cố gắng hết mức có thể để né tránh, nhưng nàng là không muốn lộ ra võ công, còn Uyển Nhu, đơn giản là không biết như thế nào dùng võ công.
Giang hồ nữ hiệp nhóm cũng không thua kém, mà trong đó nổi bật nhất là ba vị cô nương. Vệ Thủy một thân thanh y phiêu dật, nhuyễn kiếm uốn lượn linh hoạt đánh trả hắc y nhân. Bảo Tuyết một thân thúy y đơn giản, khinh công nhất tuyệt, liên tục di chuyển khiến cho hắc y nhân thiếu chút nữ đâm vào nhau. Liên Ngọc hoàng y chói mắt, trường tiên như rắn quấn lấy hắc y nhân, quyết liệt chống trả.
Lục Mỵ Nương tốt xấu gì cũng là giang hồ thế gia tiểu thư, công phu không kém, nhưng đối với này hắc y nhân, vẫn là dưới một bậc, rất dễ dàng bị chế trụ, trên người đã dính vài vết thương.
Còn lại rất nhiều người, bị thương không ít, chết cũng phần lớn, nhưng số lượng hắc y nhân, bây giờ chỉ còn lại không đến ba mươi.
Bất chợt, một tiếng hét thảm của nữ nhân khiến cho mọi người bị ngưng trụ. Mà ngay sau đó, là tiếng rống lên đau đớn của nam nhân.
Một màn này, khiến cho cả hai phe đều không ngờ đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.