Chương 30: Thi triển y kỹ
Thập Tứ Nương
22/05/2014
Mạc Hiểu Đan không biết tại sao mình lại làm như vậy.
Nàng chỉ cảm thấy, không thể để cho hắn bị thương. Đằng trước hắn, là một hắn y nhân kiếm thuật cao cường, mà đằng sau, một hắc y nhân tưởng chừng đã chết, lại vẫn có thể đứng dậy, ý đồ muốn bất ngờ đạp hắn về phía trước, để hắc y nhân đằng trước có thể giết hắn.
Bất quá là chớp mắt, nàng không kịp suy nghĩ, liền thay hắn nhận một cước, dùng nội lực đứng vững, để không ảnh hưởng đến hắn.
Nàng chỉ là không ngờ, sự việc sẽ biến thành thế này.
Lúc đó, nàng không thể phủ nhận, rằng nàng yêu hắn…
…
Giang Hạo Minh nhìn thấy Mạc Hiểu Đan ngã xuống, cùng với một tiếng thét đau đớn. Trong tay hắn động tác càng nhanh, ngay lập tức một kiếm sáp nhập vào trong trái tim hắc y nhân, nhanh chóng xoay người đỡ lấy nàng.
Đập vào mắt hắn lúc này, là nàng với khuôn mặt trắng bệch, trên trán rịn đầy mồ hôi, môi gắt gao cắn lấy, tái nhợt không có một chút huyết sắc.
Mà tay nàng, gắt gao ôm lấy chính bụng mình.
Tiếp đó, một màn khiến hắn ngây ngẩn cả người.
Máu, nàng chảy rất nhiều máu…
Đỏ thẫm ướt át, dính đầy dưới váy nàng, dính đầy vào tay hắn, ướt đẫm dướt đất…
Màu đỏ tiên diễm, như vậy chói mắt, như vậy đâm vào mắt hắn. Đau…
Hắn chợt ôm chặt lấy nàng, ngửa mặt lên trời thét một tiếng. Thanh âm như vậy bi thương, khiến cả hai phe đều ngừng tay, nhìn lại.
Minh chủ võ lâm ôm phu nhân, mà dưới đất, máu thấm đẫm…
…
“Đan Nhi, Đan Nhi, đừng dọa ta, tỉnh lại a !’’
Giang Hạo Minh giống như điên rồi, liên tục si ngốc gọi nàng. Mà nàng lúc này, đau đến muốn ngất đi. Bụng nàng đau, rất đau, như thể muốn lột một khối da thịt…
Lúc này, mọi người chạy đến. Số hắc y nhân còn lại đang liều chết chiến đấu, mà những người võ công cao cường lúc này ra sức chống lại. Ai không đủ khả năng, tự hiểu không nên làm vướng tay vướng chân, cố gắng tránh né.
Trong số những người còn lại, chỉ có Các chủ Hồi Xuân Các y thuật cao cường. Rất nhanh chóng, tiến lên bắt mạch cho Mạc Hiểu Đan…
Hồi Xuân Các, trên giang hồ là một tổ chức y thuật rất có tiếng tăm. Tuy đệ tử không nhiều, nhưng y thuật mỗi người đều không phải nói đùa. Hơn nữa, đệ tử Hồi Xuân Các là ngàn chọn vạn tuyển mới ra một người, phải có tâm, phải có đức, phải có tài mới được đưa vào dạy dỗ. Người ít, cũng không trải rộng, nhưng rất có mặt mũi. Mà Các chủ Hồi Xuân Các, tên gọi Cố Minh, là một danh y nổi tiếng. Thực chất, giang hồ hiện tại nổi danh ba vị thần y, mệnh danh Tam Y, chính là Cố Minh – Hồi Xuân Các Các chủ – Danh hào Tâm Y, tính tình tốt bụng, luôn hành y cứu người, không cầu tiền bạc. Người thứ hai là Diêm Y, nổi danh chỉ y người chết không y người sống, tính cách quái gở, ẩn cư tại Huyễn Cốc, đến nay chưa từng có người dám tự tiện đi vào. Người thứ ba, Võ lâm đệ nhất mỹ nam, Công Tôn Mặc Nhiên – danh hào Diệu Thủ Thần Y, thần long thấy đầu không thấy đuôi. Khả hắn tại sao lại được tôn xưng đệ nhất mỹ nam ? Nghe nói, có rất ít người nhìn thấy hắn, nhưng đã nhìn rồi, đều như một bộ bị câu mất hồn, ba ngày vẫn còn chìm đắm. Nghe nói, hắn mỹ được như trích tiên, khiến người ta nhìn thấy, đều bị kinh diễm mà không thể có một ý định khinh bạc trong đầu.
Thế gian tam đại thần y, lúc này, chỉ có Tâm Y Cố Minh đang cực lực xem bệnh cho Mạc Hiểu Đan. Mà thực chất, vị này Cố Minh, y thuật chưa bằng được Diêm Y cùng Công Tôn Mặc Nhiên.
Cố Minh khuôn mặt nhăn lợi hại. Nhìn thấy, Giang Hạo Minh tim như bị thắt lại. Rốt cuộc, Đan Nhi của hắn là bị làm sao a ?
‘’Cố Các chủ, rốt cuộc nàng bị làm sao vậy ?’’ Giang Hạo Minh vội vàng hỏi, ánh mắt co ẩn ẩn hy vọng, cũng có không ít chờ mong.
‘’Này…’’ Cố Minh mày nhanh khóa chặt, hắn thực sự là không nỡ nói ra.
Nhìn thấy Cố Minh bộ dạng ấp úng, Giang Hạo Minh tâm dàng đau lợi hại, hắn hoàn toàn không để ý hình tượng, gào lên: ‘’Rốt cuộc nàng bị làm sao ? Có thể cứu được không ?’’
‘’Minh chủ, nén đau thương ! Phu nhân… nàng… bị sảy thai !’’ (Nguyên bản là “đẻ non’’, nhưng khi qua Tiếng Việt, nên dịch là “sảy thai’’ cho dễ hiểu)
Nghe được hai chữ ‘’sảy thai’’, Giang Hạo Minh người cứng đờ.
“Phu nhân mang thai mới hơn một tháng, vì chưa chắc chắn, hơn nữa bị thương trúng bụng, nên rốt cuộc…’’ Cố Minh rốt cuộc mới nói hết.
Mang thai, nàng mang thai ! Lúc này, trong đầu Giang Hạo Minh chỉ vang lên mấy chữ này. Chết tiệt, đây là đứa con đầu tiên của bọn họ a ! Thế nhưng ngạnh sinh sinh bị giết chết khi mới được một tháng. Này cừu, hắn nhất định phải báo !
“Cố Các chủ, không thể giữ lại sao ?’’ Hắn cố nén kích động, đau lòng hỏi.
“Không phải không thể giữ… chính là, hiện tại không có dược ở đây, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn phu nhân… Ai !’’ Cố Minh thở dài.
Giang Hạo Minh đờ đẫn ôm Mạc Hiểu Đan, vừa muốn bế nàng lên, đột nhiên, bị một thanh âm lạnh như băng chấn trụ.
“Muốn giữ lại cái thai, ngồi yên đó !’’
Giang Hạo Minh giống như người chết đuối vớ được cọc gỗ, mạnh mẽ ngẩng đầu lên. Chỉ thấy trước mặt hắn lúc này, một bóng tử y đạm mạc, bạch sa che mặt, lộ ra đôi mắt sâu thẳm mà lại lặng như băng vô tình, tóc đen tùy ý tung bay, như thế tùy tiện, mà lại thêm một phần thần bí.
“Lương cô nương…’’
Uyển Nhu vừa mới thoát ra khỏi đám hắc y nhân kia an toàn, vội vàng chạy đến gần nhóm người. May mắn cho nàng, đám hắc y nhân bị mấy người kia quấn lấy, căn bản không có thời gian làm phiền nàng. Vừa đến gần, đã nghe thấy Cố Minh cùng Giang Hạo Minh nói chuyện. Tức thì, dòng máu nhà họ Lương trỗi dậy. Nàng lúc này cũng không ý thức được, bộ dạng của mình có bao nhiêu lạnh lẽo, có bao nhiêu vô tình.
Uyển Nhu rẽ đám người đi đến, liền cả Cố Minh cùng Giang Hạo Minh cũng không liếc mắt một cái, ngồi xổm xuống đất. Một bên nhanh chóng tháo ra một tầng thắt lưng lụa, một bên lạnh giọng nói:
“Muốn nàng không có việc gì thì ngồi yên đó. Còn nữa, không ai được phép làm ồn trong lúc ta châm cứu !’’
Uyển Nhu vốn dùng hai lớp lụa để thắt lưng, lớp bên ngoài, thực chất là nơi để chứa kim châm cứu. Lúc này, nàng vừa tháo xuống, rất lưu loát trải rộng lớp vải ra, để lộ một hàng kim châm lớn nhỏ.
Mọi người tuy rằng rất tò mò, nhưng nhớ lời dặn của nàng, ai nấy đều yên lặng nín thở theo dõi.
Chỉ thấy Uyển Nhu, hai tay lưu loát rút từng chiếc kim châm, đâm vào huyệt đạo trên người Mạc Hiểu Đan. Nàng động tác rất nhanh, mà cũng vô cùng nhuần nhuyễn. Cổ tay liên tục uốn lượn, phảng phất giống như đang múa kiếm, xinh đẹp khiến người ta muốn đui mù. Một loạt những hành động liên tục như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động. Mà cả người nàng lúc này, toàn thân tản mát ra hàn khí, đôi mắt lại càng thêm âm u lạnh lẽo, khiến mọi người tâm sinh ra sợ hãi mà không dám động đậy.
Thủy Yên Nhi lặng lẽ theo dõi hết thảy, đôi mắt không chút gợn sóng, nhưng nội tâm nàng lại rất kích động. Đầu tiên là Hiểu Đan bị sảy thai, sau đó là… Y Y biểu diễn y kỹ !
Hiểu Đan gả cho Giang Hạo Minh cũng đã được ba năm. Nàng biết, Giang Hạo Minh đối với Hiểu Đan là yêu say đắm cùng chân thành. Hắn thậm chí còn thề, cả đời nhất thế một đôi người với Hiểu Đan. Mà Hiểu Đan, ban đầu cũng không mặn mà gì với hắn. Nàng sở dĩ gả cho hắn là vì muốn che mắt người đời. Dù sao, mười tám tuổi chưa lấy chồng sẽ bị khinh thường, cho dù có là đệ tam mĩ nhân đi chăng nữa. Nhưng Thủy Yên Nhi lại không ngờ rằng, lâu ngày sinh tình, Hiểu Đan đã bị ôn nhu của Giang Hạo Minh thu hút, cuối cùng thật lòng yêu hắn.
Các nàng là hộ vệ của Liễm Nguyệt Cung. Trong mắt người đời, các nàng là sát thủ. Nói như thế, đúng mà cũng không đúng. Thực chất, hộ vệ chỉ làm công việc do Cung chủ giao phó. Nếu phải giết người, các nàng mới giết. Các nàng thực cũng không lạm sát. Nhưng đã diệt, phải diệt tận gốc.
Nàng nghĩ rằng, số phận của bốn người là rất đau khổ. Vì có vận mệnh không được ưu ái, nên các nàng mới lãnh tình, lãnh huyết. Khả nàng thật sự không ngờ được, Hiểu Đan vẫn có thể động tình!
Mà càng làm cho Thủy Yên Nhi thấy khiếp sợ, chính là Y Y. Nàng, khi nào thì biết y thuật ? Chẳng phải từ trước đến giờ, Y Y chỉ biết dụng độc thôi sao ? Mới không gặp nửa năm, nàng dĩ nhiên có y thuật cao siêu như vậy ? Thậm chí còn cao hơn cả Hồi Xuân Các các chủ ?
Nhưng Thủy Yên Nhi tuyệt đối tin tưởng, người này là Độc Cô Y Y, không phải ai khác. Cái vẻ lạnh như băng, lãnh toát ra từ xương này ngoại trừ Độc Cô Y Y ra không ai có thể bắt chước được ! Hơn nữa, từ đôi mắt đã toát ra vẻ lạnh lùng vô tình, thậm chí là lãnh khốc này, chứng minh nữ nhân này đúng chính xác là Độc Cô Y Y !
Nàng bây giờ cũng rất tò mò, trong nửa năm này, Y Y làm cái gì mà lại có y thuật cao siêu, độc thuật càng mạnh hơn trước ?!
…
Hắc y nhân toàn bộ đã bị tiêu diệt. Mọi người cũng nhanh chóng tụ tập đến gần Giang Hạo Minh để xem xét tình hình Minh chủ phu nhân, Mạc Hiểu Đan.
Mà lúc này, mọi người cũng chỉ nhìn thấy một tử y nữ tử, hai tay không ngừng chuyển động qua lại. Trên người Mạc Hiểu Đan lúc này cắm đầy ngân châm, hết lớp này đến lớp khác, không ngừng thay đổi. Mà tử y nữ tử, cả người phát ra hàn khí, lạnh như băng vô tình, giống như sinh tử của người trước mắt không chút nào can hệ đến nàng. Nhưng nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra trên trán nàng càng ngày càng nhiều mồ hôi, mà đôi mắt lại càng ngày càng lạnh.
Rốt cục, Uyển Nhu rút ra toàn bộ ngân châm cắm lại vào dải lụa, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Ổn cả rồi ! Lúc này đừng vội di chuyển nàng, chờ một khắc sau hãy đưa nàng vào phòng. Mang giấy bút ra đây để ta kê đơn thuốc !’’
Giang Hạo Minh vừa nghe xong, mừng như điên, liền lập tức phân phó hạ nhân mang tứ bảo văn phòng đến. Còn mọi người, ánh mắt sùng bái nhìn nàng. Nhất là Cố Minh, đôi mắt lúc này sáng quắc như thấy trân bảo bình thường, còn kém không cắm ba nén nhang trước mặt nàng mà thôi.
“Lương cô nương, đại ân đại đức hôm nay, Giang mỗ nhất định làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp…’’
Giang Hạo Minh còn chưa nói xong, Uyển Nhu đã phất tay, nhàn nhạt nói: “Minh chủ không cần câu nệ. Chẳng lẽ Minh chủ nghĩ ta hành y là vì muốn báo đáp ?’’
Hắn xấu hổ cười cười: “Mặc kệ thế nào, hôm nay cô nương đã giúp đỡ, sau này cần gì, Giang mỗ nhất định sẽ trợ giúp !’’
Uyển Nhu lắc đầu, xoay người bước đi. Nhưng có lẽ là do ngồi quá lâu, nàng bước đi không vững, loạng choạng suýt ngã. Lúc đó, lại rơi vào một cái ấm áp ôm ấp…
“Mệt sao ?’’ Nam Cung Lâm ôn nhu nói, đôi mắt là tràn đầy sủng nịch cùng lo lắng, thậm chí còn có… nhu tình. Nhưng là nàng không phát hiện ra mà thôi.
“Mệt ! Nhưng yên tâm, ta không sao !’’ Nàng cười khẽ, chậm rãi đứng thẳng dậy.
Mà Nam Cung Lâm, từ khi thân hình nàng rời khỏi vòng tay hắn, hắn bỗng nhiên luyến tiếc ôn hương nhuyễn ngọc, trong lòng lại có mất mát. Hắn không hiểu, tại sao lại có cảm giác này…
Một nha hoàn mang đến cho nàng giấy bút mực. Uyển Nhu cầm lấy, rất nhanh chóng viết ra một đơn thuốc. Dặn dò nha hoàn cách dùng xong, nàng lúc này mới yên tâm bước ra ngoài. Nhưng lúc này, cũng có một người đang chờ nàng.
Người đó là Hồi Xuân Các các chủ, Cố Minh.
…
Mọi người đoán nha, Công Tôn Mặc Nhiên có xuất hiện hay không? Và… có thể hay không trở thành nam xứng? Đoán đúng có thưởng à nha~~~
Nàng chỉ cảm thấy, không thể để cho hắn bị thương. Đằng trước hắn, là một hắn y nhân kiếm thuật cao cường, mà đằng sau, một hắc y nhân tưởng chừng đã chết, lại vẫn có thể đứng dậy, ý đồ muốn bất ngờ đạp hắn về phía trước, để hắc y nhân đằng trước có thể giết hắn.
Bất quá là chớp mắt, nàng không kịp suy nghĩ, liền thay hắn nhận một cước, dùng nội lực đứng vững, để không ảnh hưởng đến hắn.
Nàng chỉ là không ngờ, sự việc sẽ biến thành thế này.
Lúc đó, nàng không thể phủ nhận, rằng nàng yêu hắn…
…
Giang Hạo Minh nhìn thấy Mạc Hiểu Đan ngã xuống, cùng với một tiếng thét đau đớn. Trong tay hắn động tác càng nhanh, ngay lập tức một kiếm sáp nhập vào trong trái tim hắc y nhân, nhanh chóng xoay người đỡ lấy nàng.
Đập vào mắt hắn lúc này, là nàng với khuôn mặt trắng bệch, trên trán rịn đầy mồ hôi, môi gắt gao cắn lấy, tái nhợt không có một chút huyết sắc.
Mà tay nàng, gắt gao ôm lấy chính bụng mình.
Tiếp đó, một màn khiến hắn ngây ngẩn cả người.
Máu, nàng chảy rất nhiều máu…
Đỏ thẫm ướt át, dính đầy dưới váy nàng, dính đầy vào tay hắn, ướt đẫm dướt đất…
Màu đỏ tiên diễm, như vậy chói mắt, như vậy đâm vào mắt hắn. Đau…
Hắn chợt ôm chặt lấy nàng, ngửa mặt lên trời thét một tiếng. Thanh âm như vậy bi thương, khiến cả hai phe đều ngừng tay, nhìn lại.
Minh chủ võ lâm ôm phu nhân, mà dưới đất, máu thấm đẫm…
…
“Đan Nhi, Đan Nhi, đừng dọa ta, tỉnh lại a !’’
Giang Hạo Minh giống như điên rồi, liên tục si ngốc gọi nàng. Mà nàng lúc này, đau đến muốn ngất đi. Bụng nàng đau, rất đau, như thể muốn lột một khối da thịt…
Lúc này, mọi người chạy đến. Số hắc y nhân còn lại đang liều chết chiến đấu, mà những người võ công cao cường lúc này ra sức chống lại. Ai không đủ khả năng, tự hiểu không nên làm vướng tay vướng chân, cố gắng tránh né.
Trong số những người còn lại, chỉ có Các chủ Hồi Xuân Các y thuật cao cường. Rất nhanh chóng, tiến lên bắt mạch cho Mạc Hiểu Đan…
Hồi Xuân Các, trên giang hồ là một tổ chức y thuật rất có tiếng tăm. Tuy đệ tử không nhiều, nhưng y thuật mỗi người đều không phải nói đùa. Hơn nữa, đệ tử Hồi Xuân Các là ngàn chọn vạn tuyển mới ra một người, phải có tâm, phải có đức, phải có tài mới được đưa vào dạy dỗ. Người ít, cũng không trải rộng, nhưng rất có mặt mũi. Mà Các chủ Hồi Xuân Các, tên gọi Cố Minh, là một danh y nổi tiếng. Thực chất, giang hồ hiện tại nổi danh ba vị thần y, mệnh danh Tam Y, chính là Cố Minh – Hồi Xuân Các Các chủ – Danh hào Tâm Y, tính tình tốt bụng, luôn hành y cứu người, không cầu tiền bạc. Người thứ hai là Diêm Y, nổi danh chỉ y người chết không y người sống, tính cách quái gở, ẩn cư tại Huyễn Cốc, đến nay chưa từng có người dám tự tiện đi vào. Người thứ ba, Võ lâm đệ nhất mỹ nam, Công Tôn Mặc Nhiên – danh hào Diệu Thủ Thần Y, thần long thấy đầu không thấy đuôi. Khả hắn tại sao lại được tôn xưng đệ nhất mỹ nam ? Nghe nói, có rất ít người nhìn thấy hắn, nhưng đã nhìn rồi, đều như một bộ bị câu mất hồn, ba ngày vẫn còn chìm đắm. Nghe nói, hắn mỹ được như trích tiên, khiến người ta nhìn thấy, đều bị kinh diễm mà không thể có một ý định khinh bạc trong đầu.
Thế gian tam đại thần y, lúc này, chỉ có Tâm Y Cố Minh đang cực lực xem bệnh cho Mạc Hiểu Đan. Mà thực chất, vị này Cố Minh, y thuật chưa bằng được Diêm Y cùng Công Tôn Mặc Nhiên.
Cố Minh khuôn mặt nhăn lợi hại. Nhìn thấy, Giang Hạo Minh tim như bị thắt lại. Rốt cuộc, Đan Nhi của hắn là bị làm sao a ?
‘’Cố Các chủ, rốt cuộc nàng bị làm sao vậy ?’’ Giang Hạo Minh vội vàng hỏi, ánh mắt co ẩn ẩn hy vọng, cũng có không ít chờ mong.
‘’Này…’’ Cố Minh mày nhanh khóa chặt, hắn thực sự là không nỡ nói ra.
Nhìn thấy Cố Minh bộ dạng ấp úng, Giang Hạo Minh tâm dàng đau lợi hại, hắn hoàn toàn không để ý hình tượng, gào lên: ‘’Rốt cuộc nàng bị làm sao ? Có thể cứu được không ?’’
‘’Minh chủ, nén đau thương ! Phu nhân… nàng… bị sảy thai !’’ (Nguyên bản là “đẻ non’’, nhưng khi qua Tiếng Việt, nên dịch là “sảy thai’’ cho dễ hiểu)
Nghe được hai chữ ‘’sảy thai’’, Giang Hạo Minh người cứng đờ.
“Phu nhân mang thai mới hơn một tháng, vì chưa chắc chắn, hơn nữa bị thương trúng bụng, nên rốt cuộc…’’ Cố Minh rốt cuộc mới nói hết.
Mang thai, nàng mang thai ! Lúc này, trong đầu Giang Hạo Minh chỉ vang lên mấy chữ này. Chết tiệt, đây là đứa con đầu tiên của bọn họ a ! Thế nhưng ngạnh sinh sinh bị giết chết khi mới được một tháng. Này cừu, hắn nhất định phải báo !
“Cố Các chủ, không thể giữ lại sao ?’’ Hắn cố nén kích động, đau lòng hỏi.
“Không phải không thể giữ… chính là, hiện tại không có dược ở đây, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn phu nhân… Ai !’’ Cố Minh thở dài.
Giang Hạo Minh đờ đẫn ôm Mạc Hiểu Đan, vừa muốn bế nàng lên, đột nhiên, bị một thanh âm lạnh như băng chấn trụ.
“Muốn giữ lại cái thai, ngồi yên đó !’’
Giang Hạo Minh giống như người chết đuối vớ được cọc gỗ, mạnh mẽ ngẩng đầu lên. Chỉ thấy trước mặt hắn lúc này, một bóng tử y đạm mạc, bạch sa che mặt, lộ ra đôi mắt sâu thẳm mà lại lặng như băng vô tình, tóc đen tùy ý tung bay, như thế tùy tiện, mà lại thêm một phần thần bí.
“Lương cô nương…’’
Uyển Nhu vừa mới thoát ra khỏi đám hắc y nhân kia an toàn, vội vàng chạy đến gần nhóm người. May mắn cho nàng, đám hắc y nhân bị mấy người kia quấn lấy, căn bản không có thời gian làm phiền nàng. Vừa đến gần, đã nghe thấy Cố Minh cùng Giang Hạo Minh nói chuyện. Tức thì, dòng máu nhà họ Lương trỗi dậy. Nàng lúc này cũng không ý thức được, bộ dạng của mình có bao nhiêu lạnh lẽo, có bao nhiêu vô tình.
Uyển Nhu rẽ đám người đi đến, liền cả Cố Minh cùng Giang Hạo Minh cũng không liếc mắt một cái, ngồi xổm xuống đất. Một bên nhanh chóng tháo ra một tầng thắt lưng lụa, một bên lạnh giọng nói:
“Muốn nàng không có việc gì thì ngồi yên đó. Còn nữa, không ai được phép làm ồn trong lúc ta châm cứu !’’
Uyển Nhu vốn dùng hai lớp lụa để thắt lưng, lớp bên ngoài, thực chất là nơi để chứa kim châm cứu. Lúc này, nàng vừa tháo xuống, rất lưu loát trải rộng lớp vải ra, để lộ một hàng kim châm lớn nhỏ.
Mọi người tuy rằng rất tò mò, nhưng nhớ lời dặn của nàng, ai nấy đều yên lặng nín thở theo dõi.
Chỉ thấy Uyển Nhu, hai tay lưu loát rút từng chiếc kim châm, đâm vào huyệt đạo trên người Mạc Hiểu Đan. Nàng động tác rất nhanh, mà cũng vô cùng nhuần nhuyễn. Cổ tay liên tục uốn lượn, phảng phất giống như đang múa kiếm, xinh đẹp khiến người ta muốn đui mù. Một loạt những hành động liên tục như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động. Mà cả người nàng lúc này, toàn thân tản mát ra hàn khí, đôi mắt lại càng thêm âm u lạnh lẽo, khiến mọi người tâm sinh ra sợ hãi mà không dám động đậy.
Thủy Yên Nhi lặng lẽ theo dõi hết thảy, đôi mắt không chút gợn sóng, nhưng nội tâm nàng lại rất kích động. Đầu tiên là Hiểu Đan bị sảy thai, sau đó là… Y Y biểu diễn y kỹ !
Hiểu Đan gả cho Giang Hạo Minh cũng đã được ba năm. Nàng biết, Giang Hạo Minh đối với Hiểu Đan là yêu say đắm cùng chân thành. Hắn thậm chí còn thề, cả đời nhất thế một đôi người với Hiểu Đan. Mà Hiểu Đan, ban đầu cũng không mặn mà gì với hắn. Nàng sở dĩ gả cho hắn là vì muốn che mắt người đời. Dù sao, mười tám tuổi chưa lấy chồng sẽ bị khinh thường, cho dù có là đệ tam mĩ nhân đi chăng nữa. Nhưng Thủy Yên Nhi lại không ngờ rằng, lâu ngày sinh tình, Hiểu Đan đã bị ôn nhu của Giang Hạo Minh thu hút, cuối cùng thật lòng yêu hắn.
Các nàng là hộ vệ của Liễm Nguyệt Cung. Trong mắt người đời, các nàng là sát thủ. Nói như thế, đúng mà cũng không đúng. Thực chất, hộ vệ chỉ làm công việc do Cung chủ giao phó. Nếu phải giết người, các nàng mới giết. Các nàng thực cũng không lạm sát. Nhưng đã diệt, phải diệt tận gốc.
Nàng nghĩ rằng, số phận của bốn người là rất đau khổ. Vì có vận mệnh không được ưu ái, nên các nàng mới lãnh tình, lãnh huyết. Khả nàng thật sự không ngờ được, Hiểu Đan vẫn có thể động tình!
Mà càng làm cho Thủy Yên Nhi thấy khiếp sợ, chính là Y Y. Nàng, khi nào thì biết y thuật ? Chẳng phải từ trước đến giờ, Y Y chỉ biết dụng độc thôi sao ? Mới không gặp nửa năm, nàng dĩ nhiên có y thuật cao siêu như vậy ? Thậm chí còn cao hơn cả Hồi Xuân Các các chủ ?
Nhưng Thủy Yên Nhi tuyệt đối tin tưởng, người này là Độc Cô Y Y, không phải ai khác. Cái vẻ lạnh như băng, lãnh toát ra từ xương này ngoại trừ Độc Cô Y Y ra không ai có thể bắt chước được ! Hơn nữa, từ đôi mắt đã toát ra vẻ lạnh lùng vô tình, thậm chí là lãnh khốc này, chứng minh nữ nhân này đúng chính xác là Độc Cô Y Y !
Nàng bây giờ cũng rất tò mò, trong nửa năm này, Y Y làm cái gì mà lại có y thuật cao siêu, độc thuật càng mạnh hơn trước ?!
…
Hắc y nhân toàn bộ đã bị tiêu diệt. Mọi người cũng nhanh chóng tụ tập đến gần Giang Hạo Minh để xem xét tình hình Minh chủ phu nhân, Mạc Hiểu Đan.
Mà lúc này, mọi người cũng chỉ nhìn thấy một tử y nữ tử, hai tay không ngừng chuyển động qua lại. Trên người Mạc Hiểu Đan lúc này cắm đầy ngân châm, hết lớp này đến lớp khác, không ngừng thay đổi. Mà tử y nữ tử, cả người phát ra hàn khí, lạnh như băng vô tình, giống như sinh tử của người trước mắt không chút nào can hệ đến nàng. Nhưng nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra trên trán nàng càng ngày càng nhiều mồ hôi, mà đôi mắt lại càng ngày càng lạnh.
Rốt cục, Uyển Nhu rút ra toàn bộ ngân châm cắm lại vào dải lụa, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Ổn cả rồi ! Lúc này đừng vội di chuyển nàng, chờ một khắc sau hãy đưa nàng vào phòng. Mang giấy bút ra đây để ta kê đơn thuốc !’’
Giang Hạo Minh vừa nghe xong, mừng như điên, liền lập tức phân phó hạ nhân mang tứ bảo văn phòng đến. Còn mọi người, ánh mắt sùng bái nhìn nàng. Nhất là Cố Minh, đôi mắt lúc này sáng quắc như thấy trân bảo bình thường, còn kém không cắm ba nén nhang trước mặt nàng mà thôi.
“Lương cô nương, đại ân đại đức hôm nay, Giang mỗ nhất định làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp…’’
Giang Hạo Minh còn chưa nói xong, Uyển Nhu đã phất tay, nhàn nhạt nói: “Minh chủ không cần câu nệ. Chẳng lẽ Minh chủ nghĩ ta hành y là vì muốn báo đáp ?’’
Hắn xấu hổ cười cười: “Mặc kệ thế nào, hôm nay cô nương đã giúp đỡ, sau này cần gì, Giang mỗ nhất định sẽ trợ giúp !’’
Uyển Nhu lắc đầu, xoay người bước đi. Nhưng có lẽ là do ngồi quá lâu, nàng bước đi không vững, loạng choạng suýt ngã. Lúc đó, lại rơi vào một cái ấm áp ôm ấp…
“Mệt sao ?’’ Nam Cung Lâm ôn nhu nói, đôi mắt là tràn đầy sủng nịch cùng lo lắng, thậm chí còn có… nhu tình. Nhưng là nàng không phát hiện ra mà thôi.
“Mệt ! Nhưng yên tâm, ta không sao !’’ Nàng cười khẽ, chậm rãi đứng thẳng dậy.
Mà Nam Cung Lâm, từ khi thân hình nàng rời khỏi vòng tay hắn, hắn bỗng nhiên luyến tiếc ôn hương nhuyễn ngọc, trong lòng lại có mất mát. Hắn không hiểu, tại sao lại có cảm giác này…
Một nha hoàn mang đến cho nàng giấy bút mực. Uyển Nhu cầm lấy, rất nhanh chóng viết ra một đơn thuốc. Dặn dò nha hoàn cách dùng xong, nàng lúc này mới yên tâm bước ra ngoài. Nhưng lúc này, cũng có một người đang chờ nàng.
Người đó là Hồi Xuân Các các chủ, Cố Minh.
…
Mọi người đoán nha, Công Tôn Mặc Nhiên có xuất hiện hay không? Và… có thể hay không trở thành nam xứng? Đoán đúng có thưởng à nha~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.