Chương 12: Chương 11
Cửu Nguyệt Hi
05/08/2018
Hôm đó, Chu Lạc ăn xong cơm tối, mang cặp lồng ra cửa hàng tạp hóa đưa cơm, trong đầu cậu nhét đầy công thức vật lý và phân tử hóa học, nghĩ cách thức giải đề, không để ý dưới chân, đụng vào một vật nhỏ trước cửa hàng tạp hóa.
Chu Lạc hoảng sợ nhảy dựng lên, hồn phách trở về, cúi đầu nhìn thấy Uyển Loan mặc sườn xám thất tha thất thểu suýt ngã sấp xuống, cậu nhanh chóng đỡ lấy.
Uyển Loan ngẩng đầu nhìn, ngoan ngoãn nói: "Chào anh Chu Lạc."
"Xin lỗi, anh không phát hiện ra em. Có đụng vào em không?" Chu Lạc đặt cặp lồng lên quầy, khom lưng xoa trán cô bé.
"Không sao ạ." Cô bé lắc đầu.
"Con đó, đi đường nghĩ gì vậy?" Lâm Quế Hương mở cặp lồng ra, chậc một tiếng: "Đũa cũng không mang theo."
"Không phải trong cửa hàng có đũa dùng một lần sao?"
Lâm Quế Hương lườm cậu, xoay người đi lấy đũa.
Chu Lạc ngồi xổm xuống: "Uyển Loan, muốn mua gì vậy? Kẹo que à?"
Uyển Loan gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Kẹo que, còn cả long nhãn nữa."
Chu Lạc sửng sốt, trong lòng mềm nhũn, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ cho em tới à?"
Uyển Loan gật đầu.
Cô ấy không tức giận? Chu Lạc vui vẻ, nhưng lại lập tức cảm thấy bất thường, ngay cả cửa hàng tạp hóa cô còn không đến, vậy không phải càng giận hơn sao? Vui vẻ đến chán nản chỉ trong một khoảnh khắc. Cậu là một kẻ ngu ngốc tâm tình bất định.
Lâm Quế Hương đưa cho Uyển Loan một túi long nhãn và hai que kẹo.
"Tạm biệt bác, tạm biệt anh."
Chu Lạc thấy phương hướng Uyển Loan đi không đúng, xoay cơ thể của cô bé lại nói: "Nhà em ở bên kia."
Uyển Loan ngọt ngào nói: "Em đi thăm bà ngoại." Vội vàng thở ra, tiếp tục nói: "Mẹ nói chỉ có một mình bà ngoại ở bệnh viện, rất cô đơn, muốn em mang long nhãn đến cho bà ngoại ăn."
Chu Lạc nói: "Đi đi."
Uyển Loan ăn kẹo que ôm túi long nhãn, chậm chạp nuốt, rời đi giống như chú ốc sên nhỏ. Chu Lạc nhìn bóng dáng của cô bé, lúc đầu còn khẽ mỉm cười, đột nhiên trong lòng xuất hiện dự cảm xấu.
"Mẹ! Mau đi báo cảnh sát. Nhà Nam Nhã xảy ra chuyện rồi!" Chu Lạc nhanh chóng chạy đi.
Trên đường chạy như điên đến nhà Nam Nhã, vừa đến sân đã nghe thấy tiếng ném bàn và cốc vỡ, cùng với đó là tiếng gào thét của đàn ông: "Hắn từng thích cô phải không? Tại sao lại trở về? Có phải bởi vì cô hay không? Tại sao cô không nói lời nào? Nói!"
Lập tức là một tiếng bốp nặng nề chát chúa, hình như là đầu ai đó đập vào tường.
Chu Lạc sởn hết gai ốc, vọt vào cửa, trong nhà bừa bãi, ghế đã nát thành mấy mảnh, Nam Nhã ngã sấp bên cạnh tường, trên trán chảy đầy máu, nhưng cô không nói tiếng nào, chống cánh tay mảnh khảnh xuống mặt đất, muốn đứng lên.
Ánh mắt Chu Lạc thoáng đỏ ửng.
"Con mẹ nó cô có nói không! Câm rồi à?" Người đàn ông cầm ghế lên ném qua.
Chu Lạc nhào đến ôm chặt lấy Nam Nhã, ghế đập vào lưng khiến cậu đau đến mức qùy rạp xuống đất.
Từ Nghị càng giận hơn, tiến lên đẩy Chu Lạc, kéo Nam Nhã khỏi cậu, giống như xách một con búp bê vải đã bị phá hỏng. Mắt thấy một cái tát sắp giáng xuống, Chu Lạc xông lên bắt lấy tay anh ta, hét lên: "Thả chị ấy ra!"
Tuy chiều cao của hai người tương đương, nhưng dù sao chàng trai trẻ cũng không thể đọ lại sức với người đàn ông trưởng thành, Chu Lạc dùng hết sức cũng chỉ giữ được trạng thái giằng co với anh ta, Nam Nhã bị kẹp giữa hai người, kéo qua kéo lại.
"Tao đánh vợ tao, ai cần mày quan tâm chứ?"
"Thả chị ấy ra!" Chu Lạc hét lên, đá vào bụng Từ Nghị.
Anh ta lảo đảo lùi về sau mấy bước, dẫm lên mảnh ghế vỡ, trượt ngã xuống đất.
Mẹ Chu Lạc cũng đã gọi được cảnh sát đến.
Từ Nghị ngã trên đất, miệng không ngừng chửi bới:"Thằng oắt con vắt mũi chưa sạch mà dám đánh tao à? Mẹ kiếp, mày giỏi lắm!" Sau đó lại quay sang chửi Nam Nhã:"Học sinh trung học cũng che chở cho cô, mẹ nó cô có bản lĩnh! Cô và nó có quan hệ gì mà nó phải liều mạng với tôi như vậy? Các người gian díu với nhau từ khi nào? Hôm nay dám đến đây nổi loạn, tình chàng ý thiếp trước mặt tôi?"
"Anh câm miệng cho tôi!" Máu Chu Lạc đã bốc lên, gân xanh trên trán dữ dội, một đá xông thẳng lên muốn đạp vào ngực anh ta, bị ba Trần Quân ôm lại từ phía sau, nhưng sự bùng nổ của Chu Lạc chỉ như một chú nghé con, nên không thoát ra được. Thật uổng công cho cậu học tập hơn mười năm, gặp phải dân du côn, lời nói tục tĩu như vậy lại không thể đánh trả, mắt đỏ lên, đành phải chửi thô tục hơn.
"Anh câm con mẹ nó miệng lại cho tôi! Đồ cặn bã! Fuck! Đánh phụ nữ, tôi nhổ vào mặt anh! Anh không phải con người, anh còn không bằng cả con chó!"
Lâm Quế Hương chưa từng nghe thấy con nói tục như vậy, ngây người đứng tại chỗ.
Lâm Quế Hương đi đến trước mặt Chu Lạc, cậu sửng sốt, nhắm mắt lại.
Người cảnh sát thả Chu Lạc ra, cậu sa sầm mặt, thở hổn hển, không lên tiếng.
Lâm Quế Hương liếc mắt một cái đã thấy vết thương trên cánh tay Chu Lạc, đột nhiên xoay người cậu, vén áo lên, trên lưng cậu xuất hiện hai vết máu rõ ràng.
Nam Nhã liếc qua rồi lại cúi đầu xuống.
Lâm Quế Hương từ từ bỏ áo xuống, run rẩy hít một hơi hỏi: "Ai đánh con trai tôi?"
Chu Lạc im lặng, Từ Nghị cũng không lên tiếng.
Bà Lâm Quế Hương nhìn về phía Từ Nghị, bước lên "chát" một cái vào mặt anh ta: "Không quản được vợ mình, hất nước bẩn lên người con bà? Nó mới bao nhiêu tuổi chứ, các người không biết xấu hổ sao?"
Ba Trần Quân và Lâm Phương Lộ nhanh chóng ngăn lại: "Chị Lâm đừng kích động, bọn tôi sẽ xử lý chuyện này."
"Ai còn dám đụng đến một ngón tay của con bà, bà sẽ liều mạng với nó! Nói con bà có chút thị phi nào, bà sẽ xé rách miệng nó!" Lâm Quế Hương quay đầu còn muốn trách móc Nam Nhã, thấy sắc mặt cô tái nhợt, cả người đều bị thương, cuối cùng không nói ra lời, chỉ trừng một cái, không nói gì nữa ép Chu Lạc về nhà.
Khi rời đi Chu Lạc nghe thấy Nam Nhã ở bên trong nói với ba Trần Quân: "Cám ơn mọi người lại tới."
Ba Trần Quân vội nói: "Không cần cám ơn, nên làm mà."
Nam Nhã: "Phải cám ơn chứ, còn phải cám ơn lần sau mọi người mau đến nhặt xác cho tôi."
Ba Trần Quân bị nghẹn, sau đó không nói được lời nào.
***
Trở về bôi thuốc, Chu Lạc ghé vào giường đau đến mức kêu gào thảm thiết, khiến Lâm Quế Hương lại đau lòng, tức giận mắng: "Người ta đánh nhau, con xen vào làm gì?"
"Chẳng lẽ con nhìn chị ấy bị đánh chết."
Con trai không hề ăn năn, Lâm Quế Hương tức gần chết: "Nghĩ mình là đại anh hùng sao? Người ta là vợ chồng đầu giường đánh nhau, cuối giường làm hòa, hôm nay cãi nhau ngày mai hòa thuận. Con tính gì đấy, bị đánh thì không nói làm gì, còn rước lấy phiền phức."
Chu Lạc vừa nghe lại bốc hỏa: "Những lời khốn khiếp Từ Nghị nói mẹ cũng để ý à."
"Con còn cậy mạnh! Mấy năm nay Từ Nghị cũng bị ngột ngạt nên nhiễm thói hư, từ thô tục nào cũng nói ra miệng. Sau này con ít để ý chuyện của bọn họ thôi."
Chu Lạc: "Cái gì gọi là anh ta bị ngột ngạt nên nhiễm thói hư chứ?"
"Nhiều người đàn ông có suy nghĩ bậy bạ với cô ta như vậy, người nào làm chồng mà không ngột ngạt chứ?"
Chu Lạc cảm thấy không thể nói rõ với bà được, oán hận cúi đầu, một lúc sau lại đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Không phải bọn họ đã đòi ly hôn mấy lần rồi sao, năm ngoái còn đến tòa án, tại sao lại không thành?"
"Từ Nghị không chịu ly hôn, Nam Nhã nói cậu ta đánh người, Từ Nghị nói Nam Nhã nói dối, nói cô ta và người anh họ của Từ Nghị ở thành phố thông đồng với nhau, nếu ly hôn Nam Nhã không có tư cách nuôi Uyển Loan."
"Anh ta nói dối!" Chu Lạc kêu lên.
"Anh họ của Từ Nghị cũng ra mặt thừa nhận. Loại chuyện này ai dám thừa nhận chứ, chắc chắn là giúp cậu ta trói chặt vợ và con. Dù sao truyền ra chuyện này, tất cả mọi người đều chỉ biết mắng phụ nữ. Không ngờ cậu ta cũng nghĩ ra được."
Chu Lạc vô cùng bực bội, muốn nói Từ Nghị không sạch sẽ, lại nhịn xuống. Vừa rồi khi đánh nhau cậu đã nhịn, chẳng qua là lo cho Nam Nhã. Nếu chuyện này lộ ra, mọi người lại nói là lỗi của Nam Nhã, vậy quả thực...
Lâm Quế Hương hỏi: "Đúng rồi, sao con biết nhà cô ta xảy ra chuyện?"
"Chuyện này mà cũng cần phải nghĩ sao? Uyển Loan còn bé như vậy mà Nam Nhã bảo con bé một mình đến bệnh viện sao? Hơn nữa thím Hồ Tú là mẹ kế cũng không gần gũi với Nam Nhã. Chắc chắn là Nam Nhã không muốn Uyển Loan nhìn thấy chị ấy bị đánh, nên bảo con bé đi." Chu Lạc nói xong, nhất thời cảm thấy hơi chua xót.
Lâm Quế Hương cũng không nhẫn tâm, thở dài, chuyển đề tài nói: "Dù sao về mặt đó Nam Nhã cũng là người phụ nữ tốt. Chồng cô ta có tiền như vậy, cô ta cũng không dựa vào cậu ta nuôi, dựa vào tay nghề của mình mở cửa hàng, tự lực cánh sinh. Nghe nói khi mở cửa hàng cô ta cũng không lấy chút tiền nào của Từ Nghị, tất cả đều là tiền tích góp may quần áo cho người trong thành phố, nếu không hai người bọn họ suốt ngày ầm ĩ như vậy thì Từ Nghị đã sớm phá nát cửa hàng sườn xám kia rồi."
Chu Lạc im lặng, cũng không tỏ thái độ, chỉ nói: "Mẹ đang khen chị ấy hay chính mình vậy?"
Lâm Quế Hương trừng cậu, nói tiếp: "Nhưng ở trong mắt người khác đều nói người có phúc không biết hưởng, là trời sinh thích huênh hoang xuất đầu lộ diện."
Chu Lạc không lên tiếng, vô cùng khó chịu. Cậu nhịn một lúc, nhưng vẫn nôn nóng muốn biết tình hình bên kia, liền đẩy Lâm Quế Hương: "Mẹ đừng nói nữa, mẹ mau đi đi."
"Aiz, thuốc còn chưa bôi xong đâu."
"Mẹ còn muốn bôi thế nào nữa, định quét kín tường sao?" Chu Lạc nhảy dựng lên, bộ dạng vô cùng đau đớn: "Hôm nay đã lãng phí nhiều thời gian rồi, con phải đi làm bài tập đây."
Chu Lạc đẩy Lâm Quế Hương ra cửa, lúc sau, bản thân cậu cũng muốn chuồn đi, nhưng nghĩ lại, lại trở về phòng, lấy một ít nước thuốc bôi lên vai, chỉ cần soi gương một cái thấy ngay chỗ bị thương. Lúc này cậu mới rón rén chuồn từ cầu thang xuống sân, dựa vào bóng cây lẻn ra ngoài.
Chu Lạc chạy tới đồn cảnh sát, không thấy người lại chạy tới nhà Nam Nhã, trong nhà không có ai, cửa khóa chặt.
Chu Lạc nghĩ hay là Nam Nhã đi đón Uyển Loan, đang suy nghĩ trong ngõ truyền đến giọng nói dịu dàng của Nam Nhã: "Con nói xem?"
Chu Lạc quay đầu đi lên phía sườn dốc nghe ngóng.
Nắng chiều chiếu xuống ngõ đá, hoa Paulownia nở trắng xóa trên tường, cô mặc một bộ sườn xám xanh màu nước, bước đi từ từ, ánh mắt nhìn cô bé mặc sườn xám dưới chân.
Giọng nói của Uyển Loan nũng nịu, vui vẻ xòe ra ba ngón tay: "Mẹ biểu hiện rất tốt, tặng mẹ ba bông hoa hồng nhỏ."
"Cám ơn Uyển Loan." Nam Nhã nói.
Chu Lạc nhìn trán Nam Nhã đã được dán băng và Uyển Loan hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, trong lòng lại chua xót.
Uyển Loan tinh mắt, nhìn thấy Chu Lạc đứng ở cửa, vẫy tay với cậu, giọng nói trong trẻo: "Anh Chu Lạc!"
Chu Lạc cười gật đầu.
Nam Nhã dắt tay Uyển Loan đi lướt qua cậu. Đáy lòng Chu Lạc chợt lạnh, nụ cười trên mặt cứng lại.
"Này! Nam Nhã."
Chu Lạc chạy tới ngăn cản lối đi của cô. Cậu ra vẻ bộ dáng đại ân nhân, trợn mắt, rồi lại hơi nhút nhát nhìn cô. Nam Nhã ngước mắt lên, ánh mắt lãnh đạm, trong lòng Chu Lạc lập tức run rẩy, nhưng lại không chịu yếu thế trợn to mắt hơn, miệng hùm gan sứa đối mặt với cô.
Uyển Loan ngẩng đầy, cười với cậu: "Anh Chu Lạc, anh muốn tới nhà em chơi à?"
Chu Lạc khom lưng xoa đầu cô bé: "Uyển Loan ngoan, anh có chuyện muốn nói với mẹ em, em sang bên kia chơi được không?"
"Vâng ạ." Uyển Loan bỏ tay Nam Nhã ra, vui vẻ chạy tới cưỡi ngựa gỗ dưới tàng cây.
Cậu nhìn Uyển Loan chạy đi, đứng thẳng, cúi đầu, khẽ nói: "Xin lỗi chị, em sai rồi!"
Chu Lạc hoảng sợ nhảy dựng lên, hồn phách trở về, cúi đầu nhìn thấy Uyển Loan mặc sườn xám thất tha thất thểu suýt ngã sấp xuống, cậu nhanh chóng đỡ lấy.
Uyển Loan ngẩng đầu nhìn, ngoan ngoãn nói: "Chào anh Chu Lạc."
"Xin lỗi, anh không phát hiện ra em. Có đụng vào em không?" Chu Lạc đặt cặp lồng lên quầy, khom lưng xoa trán cô bé.
"Không sao ạ." Cô bé lắc đầu.
"Con đó, đi đường nghĩ gì vậy?" Lâm Quế Hương mở cặp lồng ra, chậc một tiếng: "Đũa cũng không mang theo."
"Không phải trong cửa hàng có đũa dùng một lần sao?"
Lâm Quế Hương lườm cậu, xoay người đi lấy đũa.
Chu Lạc ngồi xổm xuống: "Uyển Loan, muốn mua gì vậy? Kẹo que à?"
Uyển Loan gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Kẹo que, còn cả long nhãn nữa."
Chu Lạc sửng sốt, trong lòng mềm nhũn, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ cho em tới à?"
Uyển Loan gật đầu.
Cô ấy không tức giận? Chu Lạc vui vẻ, nhưng lại lập tức cảm thấy bất thường, ngay cả cửa hàng tạp hóa cô còn không đến, vậy không phải càng giận hơn sao? Vui vẻ đến chán nản chỉ trong một khoảnh khắc. Cậu là một kẻ ngu ngốc tâm tình bất định.
Lâm Quế Hương đưa cho Uyển Loan một túi long nhãn và hai que kẹo.
"Tạm biệt bác, tạm biệt anh."
Chu Lạc thấy phương hướng Uyển Loan đi không đúng, xoay cơ thể của cô bé lại nói: "Nhà em ở bên kia."
Uyển Loan ngọt ngào nói: "Em đi thăm bà ngoại." Vội vàng thở ra, tiếp tục nói: "Mẹ nói chỉ có một mình bà ngoại ở bệnh viện, rất cô đơn, muốn em mang long nhãn đến cho bà ngoại ăn."
Chu Lạc nói: "Đi đi."
Uyển Loan ăn kẹo que ôm túi long nhãn, chậm chạp nuốt, rời đi giống như chú ốc sên nhỏ. Chu Lạc nhìn bóng dáng của cô bé, lúc đầu còn khẽ mỉm cười, đột nhiên trong lòng xuất hiện dự cảm xấu.
"Mẹ! Mau đi báo cảnh sát. Nhà Nam Nhã xảy ra chuyện rồi!" Chu Lạc nhanh chóng chạy đi.
Trên đường chạy như điên đến nhà Nam Nhã, vừa đến sân đã nghe thấy tiếng ném bàn và cốc vỡ, cùng với đó là tiếng gào thét của đàn ông: "Hắn từng thích cô phải không? Tại sao lại trở về? Có phải bởi vì cô hay không? Tại sao cô không nói lời nào? Nói!"
Lập tức là một tiếng bốp nặng nề chát chúa, hình như là đầu ai đó đập vào tường.
Chu Lạc sởn hết gai ốc, vọt vào cửa, trong nhà bừa bãi, ghế đã nát thành mấy mảnh, Nam Nhã ngã sấp bên cạnh tường, trên trán chảy đầy máu, nhưng cô không nói tiếng nào, chống cánh tay mảnh khảnh xuống mặt đất, muốn đứng lên.
Ánh mắt Chu Lạc thoáng đỏ ửng.
"Con mẹ nó cô có nói không! Câm rồi à?" Người đàn ông cầm ghế lên ném qua.
Chu Lạc nhào đến ôm chặt lấy Nam Nhã, ghế đập vào lưng khiến cậu đau đến mức qùy rạp xuống đất.
Từ Nghị càng giận hơn, tiến lên đẩy Chu Lạc, kéo Nam Nhã khỏi cậu, giống như xách một con búp bê vải đã bị phá hỏng. Mắt thấy một cái tát sắp giáng xuống, Chu Lạc xông lên bắt lấy tay anh ta, hét lên: "Thả chị ấy ra!"
Tuy chiều cao của hai người tương đương, nhưng dù sao chàng trai trẻ cũng không thể đọ lại sức với người đàn ông trưởng thành, Chu Lạc dùng hết sức cũng chỉ giữ được trạng thái giằng co với anh ta, Nam Nhã bị kẹp giữa hai người, kéo qua kéo lại.
"Tao đánh vợ tao, ai cần mày quan tâm chứ?"
"Thả chị ấy ra!" Chu Lạc hét lên, đá vào bụng Từ Nghị.
Anh ta lảo đảo lùi về sau mấy bước, dẫm lên mảnh ghế vỡ, trượt ngã xuống đất.
Mẹ Chu Lạc cũng đã gọi được cảnh sát đến.
Từ Nghị ngã trên đất, miệng không ngừng chửi bới:"Thằng oắt con vắt mũi chưa sạch mà dám đánh tao à? Mẹ kiếp, mày giỏi lắm!" Sau đó lại quay sang chửi Nam Nhã:"Học sinh trung học cũng che chở cho cô, mẹ nó cô có bản lĩnh! Cô và nó có quan hệ gì mà nó phải liều mạng với tôi như vậy? Các người gian díu với nhau từ khi nào? Hôm nay dám đến đây nổi loạn, tình chàng ý thiếp trước mặt tôi?"
"Anh câm miệng cho tôi!" Máu Chu Lạc đã bốc lên, gân xanh trên trán dữ dội, một đá xông thẳng lên muốn đạp vào ngực anh ta, bị ba Trần Quân ôm lại từ phía sau, nhưng sự bùng nổ của Chu Lạc chỉ như một chú nghé con, nên không thoát ra được. Thật uổng công cho cậu học tập hơn mười năm, gặp phải dân du côn, lời nói tục tĩu như vậy lại không thể đánh trả, mắt đỏ lên, đành phải chửi thô tục hơn.
"Anh câm con mẹ nó miệng lại cho tôi! Đồ cặn bã! Fuck! Đánh phụ nữ, tôi nhổ vào mặt anh! Anh không phải con người, anh còn không bằng cả con chó!"
Lâm Quế Hương chưa từng nghe thấy con nói tục như vậy, ngây người đứng tại chỗ.
Lâm Quế Hương đi đến trước mặt Chu Lạc, cậu sửng sốt, nhắm mắt lại.
Người cảnh sát thả Chu Lạc ra, cậu sa sầm mặt, thở hổn hển, không lên tiếng.
Lâm Quế Hương liếc mắt một cái đã thấy vết thương trên cánh tay Chu Lạc, đột nhiên xoay người cậu, vén áo lên, trên lưng cậu xuất hiện hai vết máu rõ ràng.
Nam Nhã liếc qua rồi lại cúi đầu xuống.
Lâm Quế Hương từ từ bỏ áo xuống, run rẩy hít một hơi hỏi: "Ai đánh con trai tôi?"
Chu Lạc im lặng, Từ Nghị cũng không lên tiếng.
Bà Lâm Quế Hương nhìn về phía Từ Nghị, bước lên "chát" một cái vào mặt anh ta: "Không quản được vợ mình, hất nước bẩn lên người con bà? Nó mới bao nhiêu tuổi chứ, các người không biết xấu hổ sao?"
Ba Trần Quân và Lâm Phương Lộ nhanh chóng ngăn lại: "Chị Lâm đừng kích động, bọn tôi sẽ xử lý chuyện này."
"Ai còn dám đụng đến một ngón tay của con bà, bà sẽ liều mạng với nó! Nói con bà có chút thị phi nào, bà sẽ xé rách miệng nó!" Lâm Quế Hương quay đầu còn muốn trách móc Nam Nhã, thấy sắc mặt cô tái nhợt, cả người đều bị thương, cuối cùng không nói ra lời, chỉ trừng một cái, không nói gì nữa ép Chu Lạc về nhà.
Khi rời đi Chu Lạc nghe thấy Nam Nhã ở bên trong nói với ba Trần Quân: "Cám ơn mọi người lại tới."
Ba Trần Quân vội nói: "Không cần cám ơn, nên làm mà."
Nam Nhã: "Phải cám ơn chứ, còn phải cám ơn lần sau mọi người mau đến nhặt xác cho tôi."
Ba Trần Quân bị nghẹn, sau đó không nói được lời nào.
***
Trở về bôi thuốc, Chu Lạc ghé vào giường đau đến mức kêu gào thảm thiết, khiến Lâm Quế Hương lại đau lòng, tức giận mắng: "Người ta đánh nhau, con xen vào làm gì?"
"Chẳng lẽ con nhìn chị ấy bị đánh chết."
Con trai không hề ăn năn, Lâm Quế Hương tức gần chết: "Nghĩ mình là đại anh hùng sao? Người ta là vợ chồng đầu giường đánh nhau, cuối giường làm hòa, hôm nay cãi nhau ngày mai hòa thuận. Con tính gì đấy, bị đánh thì không nói làm gì, còn rước lấy phiền phức."
Chu Lạc vừa nghe lại bốc hỏa: "Những lời khốn khiếp Từ Nghị nói mẹ cũng để ý à."
"Con còn cậy mạnh! Mấy năm nay Từ Nghị cũng bị ngột ngạt nên nhiễm thói hư, từ thô tục nào cũng nói ra miệng. Sau này con ít để ý chuyện của bọn họ thôi."
Chu Lạc: "Cái gì gọi là anh ta bị ngột ngạt nên nhiễm thói hư chứ?"
"Nhiều người đàn ông có suy nghĩ bậy bạ với cô ta như vậy, người nào làm chồng mà không ngột ngạt chứ?"
Chu Lạc cảm thấy không thể nói rõ với bà được, oán hận cúi đầu, một lúc sau lại đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Không phải bọn họ đã đòi ly hôn mấy lần rồi sao, năm ngoái còn đến tòa án, tại sao lại không thành?"
"Từ Nghị không chịu ly hôn, Nam Nhã nói cậu ta đánh người, Từ Nghị nói Nam Nhã nói dối, nói cô ta và người anh họ của Từ Nghị ở thành phố thông đồng với nhau, nếu ly hôn Nam Nhã không có tư cách nuôi Uyển Loan."
"Anh ta nói dối!" Chu Lạc kêu lên.
"Anh họ của Từ Nghị cũng ra mặt thừa nhận. Loại chuyện này ai dám thừa nhận chứ, chắc chắn là giúp cậu ta trói chặt vợ và con. Dù sao truyền ra chuyện này, tất cả mọi người đều chỉ biết mắng phụ nữ. Không ngờ cậu ta cũng nghĩ ra được."
Chu Lạc vô cùng bực bội, muốn nói Từ Nghị không sạch sẽ, lại nhịn xuống. Vừa rồi khi đánh nhau cậu đã nhịn, chẳng qua là lo cho Nam Nhã. Nếu chuyện này lộ ra, mọi người lại nói là lỗi của Nam Nhã, vậy quả thực...
Lâm Quế Hương hỏi: "Đúng rồi, sao con biết nhà cô ta xảy ra chuyện?"
"Chuyện này mà cũng cần phải nghĩ sao? Uyển Loan còn bé như vậy mà Nam Nhã bảo con bé một mình đến bệnh viện sao? Hơn nữa thím Hồ Tú là mẹ kế cũng không gần gũi với Nam Nhã. Chắc chắn là Nam Nhã không muốn Uyển Loan nhìn thấy chị ấy bị đánh, nên bảo con bé đi." Chu Lạc nói xong, nhất thời cảm thấy hơi chua xót.
Lâm Quế Hương cũng không nhẫn tâm, thở dài, chuyển đề tài nói: "Dù sao về mặt đó Nam Nhã cũng là người phụ nữ tốt. Chồng cô ta có tiền như vậy, cô ta cũng không dựa vào cậu ta nuôi, dựa vào tay nghề của mình mở cửa hàng, tự lực cánh sinh. Nghe nói khi mở cửa hàng cô ta cũng không lấy chút tiền nào của Từ Nghị, tất cả đều là tiền tích góp may quần áo cho người trong thành phố, nếu không hai người bọn họ suốt ngày ầm ĩ như vậy thì Từ Nghị đã sớm phá nát cửa hàng sườn xám kia rồi."
Chu Lạc im lặng, cũng không tỏ thái độ, chỉ nói: "Mẹ đang khen chị ấy hay chính mình vậy?"
Lâm Quế Hương trừng cậu, nói tiếp: "Nhưng ở trong mắt người khác đều nói người có phúc không biết hưởng, là trời sinh thích huênh hoang xuất đầu lộ diện."
Chu Lạc không lên tiếng, vô cùng khó chịu. Cậu nhịn một lúc, nhưng vẫn nôn nóng muốn biết tình hình bên kia, liền đẩy Lâm Quế Hương: "Mẹ đừng nói nữa, mẹ mau đi đi."
"Aiz, thuốc còn chưa bôi xong đâu."
"Mẹ còn muốn bôi thế nào nữa, định quét kín tường sao?" Chu Lạc nhảy dựng lên, bộ dạng vô cùng đau đớn: "Hôm nay đã lãng phí nhiều thời gian rồi, con phải đi làm bài tập đây."
Chu Lạc đẩy Lâm Quế Hương ra cửa, lúc sau, bản thân cậu cũng muốn chuồn đi, nhưng nghĩ lại, lại trở về phòng, lấy một ít nước thuốc bôi lên vai, chỉ cần soi gương một cái thấy ngay chỗ bị thương. Lúc này cậu mới rón rén chuồn từ cầu thang xuống sân, dựa vào bóng cây lẻn ra ngoài.
Chu Lạc chạy tới đồn cảnh sát, không thấy người lại chạy tới nhà Nam Nhã, trong nhà không có ai, cửa khóa chặt.
Chu Lạc nghĩ hay là Nam Nhã đi đón Uyển Loan, đang suy nghĩ trong ngõ truyền đến giọng nói dịu dàng của Nam Nhã: "Con nói xem?"
Chu Lạc quay đầu đi lên phía sườn dốc nghe ngóng.
Nắng chiều chiếu xuống ngõ đá, hoa Paulownia nở trắng xóa trên tường, cô mặc một bộ sườn xám xanh màu nước, bước đi từ từ, ánh mắt nhìn cô bé mặc sườn xám dưới chân.
Giọng nói của Uyển Loan nũng nịu, vui vẻ xòe ra ba ngón tay: "Mẹ biểu hiện rất tốt, tặng mẹ ba bông hoa hồng nhỏ."
"Cám ơn Uyển Loan." Nam Nhã nói.
Chu Lạc nhìn trán Nam Nhã đã được dán băng và Uyển Loan hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, trong lòng lại chua xót.
Uyển Loan tinh mắt, nhìn thấy Chu Lạc đứng ở cửa, vẫy tay với cậu, giọng nói trong trẻo: "Anh Chu Lạc!"
Chu Lạc cười gật đầu.
Nam Nhã dắt tay Uyển Loan đi lướt qua cậu. Đáy lòng Chu Lạc chợt lạnh, nụ cười trên mặt cứng lại.
"Này! Nam Nhã."
Chu Lạc chạy tới ngăn cản lối đi của cô. Cậu ra vẻ bộ dáng đại ân nhân, trợn mắt, rồi lại hơi nhút nhát nhìn cô. Nam Nhã ngước mắt lên, ánh mắt lãnh đạm, trong lòng Chu Lạc lập tức run rẩy, nhưng lại không chịu yếu thế trợn to mắt hơn, miệng hùm gan sứa đối mặt với cô.
Uyển Loan ngẩng đầy, cười với cậu: "Anh Chu Lạc, anh muốn tới nhà em chơi à?"
Chu Lạc khom lưng xoa đầu cô bé: "Uyển Loan ngoan, anh có chuyện muốn nói với mẹ em, em sang bên kia chơi được không?"
"Vâng ạ." Uyển Loan bỏ tay Nam Nhã ra, vui vẻ chạy tới cưỡi ngựa gỗ dưới tàng cây.
Cậu nhìn Uyển Loan chạy đi, đứng thẳng, cúi đầu, khẽ nói: "Xin lỗi chị, em sai rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.