Chương 13: Chương 12
Cửu Nguyệt Hi
05/08/2018
Nam Nhã thản nhiên nhìn cậu, Chu Lạc không nhìn ra bất cứ suy nghĩ nào của cô, nhất thời hơi hoảng sợ, đầu cậu lại cúi thấp hơn một chút, cố gắng nhìn thẳng vào mắt cô, cố gắng hi vọng cô có thể nhìn thấy thành ý trong mắt cậu: "Những lời đó không phải là suy nghĩ thật của em, xin lỗi, thực sự xin lỗi chị."
Nam Nhã dường như không muốn nhìn cậu, ánh mắt buông xuống, dừng trên vai cậu, nhìn thấy vết thuốc, lại nhanh chóng dời đi.
Chu Lạc trông thấy, nhanh chóng bắt lấy cơ hội, đáng thương nói: "Chị xem!" Cậu quay lưng cho cô xem, "Trên lưng em còn bị thương đấy, nói như thế nào cũng là vì chị. Chúng ta hòa nhau, có được không?"
"Là tôi gọi cậu tới để bị đánh sao?" Nam Nhã lên tiếng.
"Chị không gọi em, là em tự chạy tới để bị đánh. Nhưng dù thế nào em cũng đã bị đánh trúng rồi, đau muốn chết, thực sự đau muốn chết đấy. Chuyện này coi như là trừng phạt đối với em được chưa? Chúng ta hòa nhau có được không?" Cậu chờ mong nhìn cô, "Chị nhìn em đi, em còn chưa bôi thuốc xong đã chạy tới giải thích với chị rồi."
"Tại sao cậu phải tới cứu tôi chứ?" Nam Nhã ngước mắt hỏi: "Nếu tôi là người đàn bà hư hỏng, tại sao phải chạy tới bị đánh thay tôi? Là do việc làm và lời nói của tôi không đồng nhất, hay là do các người thích đi sâu vào?"
Gò má Chu Lạc nóng bừng, im lặng.
Nam Nhã thấy cậu không còn lời nào để nói, khẽ nhếch khóe môi, nhưng vẻ mặt không hề có chút gì là tươi cười: "Tôi thích nhạc giống cậu, cho nên cậu nhận định tôi là đồng loại, là tri kỉ, là người phụ nữ cậu muốn thân cận và lôi kéo. Tôi thích thơ không giống cậu, cho nên cậu nhận định tôi là kẻ thù, là phía đối lập, là người phụ nữ hư hỏng cậu nên bài trừ và bắt nạt. Tôi nói có đúng hay không?"
Chu Lạc sửng sốt, muốn phủ nhận nhưng lại không có cách nào phản bác lại.
Nam Nhã nói: "Kéo bè kết phái, chèn ép phía đối lập, người trưởng thành đều thường phạm sai lầm, rất khắc nghiệt khi nói với một cậu nhóc. Vì vậy tôi cũng không hề giận cậu. Thật đấy. Trở về bôi thuốc đi."
Trong lời nói thể hiện không có việc gì, nhưng lại không có chút tin tưởng nào, Chu Lạc vẫn bất an, nhỏ giọng xác nhân một chút: "Vậy chị...Chúng ta làm hòa sao?"
Nam Nhã mỉm cười với cậu, rồi khẽ lắc đầu.
Chu Lạc đột nhiên cảm thấy sợ hãi, trái tim phát run lạnh như băng, cậu cảm thấy khó chịu: "Chị không tin những lời em vừa nói sao?"
Nam Nhã hỏi: "Nói gì chứ?"
Chu Lạc nóng nảy đến mức cau mày lại: "Em thật sự biết sai rồi. Những lời đó không phải là suy nghĩ thật của em. Chị không phải là người như vậy, lúc ấy là em tức chị, cố ý nói như vậy. Em biết mình nói sai rồi, chị không tin sao?"
Nam Nhã nói: "Tôi tin mà."
Chu Lạc lập tức nói: "Đúng vậy! Chị tin là tốt rồi! Em hoàn toàn nói mà không suy nghĩ! Thuận miệng nói ra! Em thu lại những lời đó, thu lại toàn bộ có được không?"
Nam Nhã không đáp, hời hợt cười: "Chu Lạc, sang năm, cậu sẽ thi vào đại học đúng không?"
Chu Lạc e dè gật đầu: "À...sao vậy?"
Nam Nhã nói: "Cậu không nghĩ gì viết đại một đáp án vào bài thi, sau khi nộp bài, cậu biết mình sai, hối hận muốn chết, cậu còn có cơ hội lần thứ hai viết lại đáp án vào bài thi không?"
Trái tim Chu Lạc chùng xuống, lạnh như băng, vô cùng oan ức. Cô tát cậu một cái rơi thẳng xuống biển sâu. Đây là hoàn cảnh khó khăn cậu chưa bao giờ gặp qua, cô biết cậu đau đớn, hối hận biết bao, nhưng vẫn khăng khăng không cho cậu cơ hội, sao cô có thể tàn nhẫn như vậy? Cậu nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch dưới ánh nắng chiều, cậu run rẩy, hít thở sâu một hơi.
Nam Nhã hỏi: "Hiện tại cảm thấy tôi rất quá đáng sao?"
Chu Lạc nghiến răng, suýt chút nữa chảy nước mắt: "Đúng!"
Nam Nhã lại hỏi: "Vừa rồi tôi không chửi, không sỉ nhục cậu, cho dù như vậy, cậu cũng cảm thấy rất đau sao?"
Chu Lạc oán hận nói: "Đúng! Đau muốn chết!"
Nam Nhã nói: "Đao kiếm thương thân, ngôn ngữ thương tâm. Trước giờ làm gì có nguyên tắc lời đã nói ra còn thu lại được. Cậu giống y như mấy người ở trong trấn, cho rằng bản thân không cố ý, chỉ là thuận miệng nói ra phát biểu ý kiến mà thôi. Miệng sinh ra ở trên người mình, làm việc thiện, ác, thích dùng như thế nào là tự do của mọi người. Nhưng coi như là tôi mang thù, được không?"
Nam Nhã nhìn thẳng vào cậu.
"Không có lời nào để nói? Cảm thấy bất ngờ sao? Cảm thấy tôi nên là loại người bị tát, bị mắng phóng túng bao nhiêu lần cũng sẽ cười bỏ qua. Cảm thấy tôi là người phụ nữ chỉ cần giải thích là cho dù trước đó có không thích cậu cũng không so đo, lại cười với cậu sao? Tôi mỉm cười với cậu, cậu nói tôi lỗ mãng; tôi thân thiện với cậu, cậu nói tôi phóng túng; tôi thật lòng với cậu, cậu nói tôi tự rước lấy nhục. Hiện tại phát hiện tôi cũng không phải là người dễ thương lượng như vậy, cậu lại muốn nói tôi hà khắc, không chịu tha thứ cho cậu sao?"
Cô đều đã trút hết ra, Chu Lạc đột nhiên kích động, vội vàng biện bạch: "Không phải em, thật đấy! Là mọi người trong trấn nói như vậy..."
Nam Nhã mỉm cười: "Đều nói tôi là người đàn bà hư hỏng, cho nên ngay cả một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch cũng có thể giẫm lên tôi?"
Trong lòng Chu Lạc lạnh giá vì hành động mình đã làm, cậu có khác gì với những con người mà cậu chán ghét, xem thường kia?
"Cậu tin những gì mình nhìn thấy nghe thấy, cần gì phải nghe tôi giải thích cơ chứ? Hôm đó, trước khi rời khỏi cửa hàng, bác sĩ Giang đột nhiên chụp cánh tay tôi, không đợi tôi phản ứng, anh ta đã rời đi rồi, cậu nhìn thấy và phán tôi phóng đãng. Hôm đó cậu chạm vào lưng tôi, nếu tôi nói ra, người khác sẽ cho rằng tôi dụ dỗ cậu. Thời tiết quá nóng, cho dù chết tôi cũng không được cởi cúc áo đầu tiên trên cổ áo, có đúng hay không? Đã nói hết rồi, cũng phải cám ơn cậu. Trong trấn Thanh Thủy này, cậu là người đầu tiên đưa Uyển Loan về nhà, người đầu tiên thấy vẻ mặt của Từ Nghị khác lạ, sợ tôi bị đánh nên không đi, người đầu tiên giúp tôi sửa máy mà không động tay động chân muốn có được báo đáp, tôi..."
Cô cúi đầu, khẽ lắc đầu, giống như đang nói một chuyện vô cùng hoang đường.
"Tôi vốn tưởng rằng cậu không giống bọn họ."
***
Trên đường trở về, cả người Chu Lạc như ở trong biển lửa.
Câu "không giống" như một cây đao quấy nhiễu lòng cậu. Trong khoảnh khắc nghe được câu đó cậu đã kích động hưng phấn bao nhiêu, sau đó lại tuyệt vọng hối hận bấy nhiêu. Đúng vậy, cậu có khác gì những người cậu khinh thường nhập bọn đâu. Cậu xấu xa y như bọn họ.
Cậu vốn không giống như vậy, nhưng hiện tại cậu đã trở nên giống họ, khiến cô không thèm liếc mắt một cái.
Thực ra cô là người tốt, ai cho cô một chút ơn huệ, cô sẽ ghi tạc trong lòng.
Nhưng cậu không xứng. Cậu làm sao không cầu báo đáp chứ?
Hơn nữa cậu luôn nghe những lời đồn đại và sự thật về cô thay đổi không ngừng trên phố, cậu chưa từng thực sự hoàn toàn tin tưởng hành vi của cô, cậu làm sao có tư cách cho rằng cậu có ơn với cô, làm sao có tư cách làm hòa với cô chứ?
Tai nghe chưa chắc đã là thật, mắt thấy cũng chưa chắc đã là thật. Tại sao phải cho đến tận tối nay cậu mới hiểu được?
Cậu thiếu niên phải áp chế tình cảm giống như nhọt độc, khoét cũng không xong, đành phải chịu đựng cái nhọt ấy sinh trưởng, hi vọng có thể giống như trong sách từng nói thời gian có thể chữa lành mọi vết thương. Nhưng thời gian này, sao con mẹ nó lại chậm như vậy!
***
Chu Lạc ngồi bên sân bóng rổ, liếc nhìn bầu trời thu trên cao. Theo như lời Trần Quân, qua giữa tháng mười, thời tiết sẽ đột nhiên chuyển lạnh, lạnh đến mức Chu Lạc không có tâm tư thay đổi đồng phục bóng rổ để chơi bóng.
Trường học ở trên sườn núi, quan sát được trấn Thanh Thủy, thấy dòng sông Thanh Thủy, cửa hàng của Nam Nhã ở ven sông, không biết mấy ngày nay cô sống thế nào.
Sau hôm đó, Chu Lạc lại nghe thấy, bởi vì sự kiên trì của Nam Nhã nên Từ Nghị bị giam lại, gây ra một trận sóng to gió lớn trong trấn Thanh Thủy. Nam Nhã lại đưa ra đơn ly hôn, Từ Nghị vẫn không chịu, nói tình cảm của vợ chồng rất tốt, mặc dù thỉnh thoảng đánh nhau nhưng không hề rạn nứt, nhân viên dân chính cũng đau đầu, Nam Nhã kiện ra tòa, nghe nói còn đang điều tra.
Còn rất nhiều tin tức khác mà Chu Lạc không biết được.
Chu Lạc nhìn bầu trời thở dài.
Trần Quân đến gần, đập bả vai cậu: "Gần đây không bình thường nha, tương từ à?"
"Tớ làm chuyện không biết xấu hổ vậy ư?" Chu Lạc tiu nghỉu nói.
"Không phải là sở trường của cậu sao?"
Chu Lạc lườm cậu ta, vô cùng giả dối nở nụ cười.
Trần Quân thấy cậu thực sự buồn rầu, vội hỏi: "Sao vậy? Nói ra xem tớ có thể giúp cậu được không?"
Chu Lạc không thể nói thật, chỉ cảm thán một cậu: "Không sai, chỉ là mộng xuân thôi."
Trần Quân nghe xong lập tức phấn khởi: "Này, có phải khi nằm mơ, cậu mơ thấy người quen không?"
Chu Lạc không tập trung, phản ứng cũng chậm chạp: "Ai nằm mơ thấy người quen chứ?"
"Này, vừa rồi không phải nói mộng xuân sao?"
Chu Lạc kéo dài nửa giây, liếc cậu ta: "Mơ thấy ai?"
"Nam Nhã."
Chu Lạc từ từ liếm răng, một lúc sau nở nụ cười.
Tiếng chuông tan học vang lên, cậu đứng dậy đi xuống bậc thang, quay về phòng học.
Cậu tức chết đi được, lại không thể nhảy vào giấc mơ của Trần Quân chém giết bốn phương, bắt lấy Nam Nhã.
Đành phải nuốt cơn tức này xuống, hậm hực bỏ đi.
Nam Nhã dường như không muốn nhìn cậu, ánh mắt buông xuống, dừng trên vai cậu, nhìn thấy vết thuốc, lại nhanh chóng dời đi.
Chu Lạc trông thấy, nhanh chóng bắt lấy cơ hội, đáng thương nói: "Chị xem!" Cậu quay lưng cho cô xem, "Trên lưng em còn bị thương đấy, nói như thế nào cũng là vì chị. Chúng ta hòa nhau, có được không?"
"Là tôi gọi cậu tới để bị đánh sao?" Nam Nhã lên tiếng.
"Chị không gọi em, là em tự chạy tới để bị đánh. Nhưng dù thế nào em cũng đã bị đánh trúng rồi, đau muốn chết, thực sự đau muốn chết đấy. Chuyện này coi như là trừng phạt đối với em được chưa? Chúng ta hòa nhau có được không?" Cậu chờ mong nhìn cô, "Chị nhìn em đi, em còn chưa bôi thuốc xong đã chạy tới giải thích với chị rồi."
"Tại sao cậu phải tới cứu tôi chứ?" Nam Nhã ngước mắt hỏi: "Nếu tôi là người đàn bà hư hỏng, tại sao phải chạy tới bị đánh thay tôi? Là do việc làm và lời nói của tôi không đồng nhất, hay là do các người thích đi sâu vào?"
Gò má Chu Lạc nóng bừng, im lặng.
Nam Nhã thấy cậu không còn lời nào để nói, khẽ nhếch khóe môi, nhưng vẻ mặt không hề có chút gì là tươi cười: "Tôi thích nhạc giống cậu, cho nên cậu nhận định tôi là đồng loại, là tri kỉ, là người phụ nữ cậu muốn thân cận và lôi kéo. Tôi thích thơ không giống cậu, cho nên cậu nhận định tôi là kẻ thù, là phía đối lập, là người phụ nữ hư hỏng cậu nên bài trừ và bắt nạt. Tôi nói có đúng hay không?"
Chu Lạc sửng sốt, muốn phủ nhận nhưng lại không có cách nào phản bác lại.
Nam Nhã nói: "Kéo bè kết phái, chèn ép phía đối lập, người trưởng thành đều thường phạm sai lầm, rất khắc nghiệt khi nói với một cậu nhóc. Vì vậy tôi cũng không hề giận cậu. Thật đấy. Trở về bôi thuốc đi."
Trong lời nói thể hiện không có việc gì, nhưng lại không có chút tin tưởng nào, Chu Lạc vẫn bất an, nhỏ giọng xác nhân một chút: "Vậy chị...Chúng ta làm hòa sao?"
Nam Nhã mỉm cười với cậu, rồi khẽ lắc đầu.
Chu Lạc đột nhiên cảm thấy sợ hãi, trái tim phát run lạnh như băng, cậu cảm thấy khó chịu: "Chị không tin những lời em vừa nói sao?"
Nam Nhã hỏi: "Nói gì chứ?"
Chu Lạc nóng nảy đến mức cau mày lại: "Em thật sự biết sai rồi. Những lời đó không phải là suy nghĩ thật của em. Chị không phải là người như vậy, lúc ấy là em tức chị, cố ý nói như vậy. Em biết mình nói sai rồi, chị không tin sao?"
Nam Nhã nói: "Tôi tin mà."
Chu Lạc lập tức nói: "Đúng vậy! Chị tin là tốt rồi! Em hoàn toàn nói mà không suy nghĩ! Thuận miệng nói ra! Em thu lại những lời đó, thu lại toàn bộ có được không?"
Nam Nhã không đáp, hời hợt cười: "Chu Lạc, sang năm, cậu sẽ thi vào đại học đúng không?"
Chu Lạc e dè gật đầu: "À...sao vậy?"
Nam Nhã nói: "Cậu không nghĩ gì viết đại một đáp án vào bài thi, sau khi nộp bài, cậu biết mình sai, hối hận muốn chết, cậu còn có cơ hội lần thứ hai viết lại đáp án vào bài thi không?"
Trái tim Chu Lạc chùng xuống, lạnh như băng, vô cùng oan ức. Cô tát cậu một cái rơi thẳng xuống biển sâu. Đây là hoàn cảnh khó khăn cậu chưa bao giờ gặp qua, cô biết cậu đau đớn, hối hận biết bao, nhưng vẫn khăng khăng không cho cậu cơ hội, sao cô có thể tàn nhẫn như vậy? Cậu nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch dưới ánh nắng chiều, cậu run rẩy, hít thở sâu một hơi.
Nam Nhã hỏi: "Hiện tại cảm thấy tôi rất quá đáng sao?"
Chu Lạc nghiến răng, suýt chút nữa chảy nước mắt: "Đúng!"
Nam Nhã lại hỏi: "Vừa rồi tôi không chửi, không sỉ nhục cậu, cho dù như vậy, cậu cũng cảm thấy rất đau sao?"
Chu Lạc oán hận nói: "Đúng! Đau muốn chết!"
Nam Nhã nói: "Đao kiếm thương thân, ngôn ngữ thương tâm. Trước giờ làm gì có nguyên tắc lời đã nói ra còn thu lại được. Cậu giống y như mấy người ở trong trấn, cho rằng bản thân không cố ý, chỉ là thuận miệng nói ra phát biểu ý kiến mà thôi. Miệng sinh ra ở trên người mình, làm việc thiện, ác, thích dùng như thế nào là tự do của mọi người. Nhưng coi như là tôi mang thù, được không?"
Nam Nhã nhìn thẳng vào cậu.
"Không có lời nào để nói? Cảm thấy bất ngờ sao? Cảm thấy tôi nên là loại người bị tát, bị mắng phóng túng bao nhiêu lần cũng sẽ cười bỏ qua. Cảm thấy tôi là người phụ nữ chỉ cần giải thích là cho dù trước đó có không thích cậu cũng không so đo, lại cười với cậu sao? Tôi mỉm cười với cậu, cậu nói tôi lỗ mãng; tôi thân thiện với cậu, cậu nói tôi phóng túng; tôi thật lòng với cậu, cậu nói tôi tự rước lấy nhục. Hiện tại phát hiện tôi cũng không phải là người dễ thương lượng như vậy, cậu lại muốn nói tôi hà khắc, không chịu tha thứ cho cậu sao?"
Cô đều đã trút hết ra, Chu Lạc đột nhiên kích động, vội vàng biện bạch: "Không phải em, thật đấy! Là mọi người trong trấn nói như vậy..."
Nam Nhã mỉm cười: "Đều nói tôi là người đàn bà hư hỏng, cho nên ngay cả một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch cũng có thể giẫm lên tôi?"
Trong lòng Chu Lạc lạnh giá vì hành động mình đã làm, cậu có khác gì với những con người mà cậu chán ghét, xem thường kia?
"Cậu tin những gì mình nhìn thấy nghe thấy, cần gì phải nghe tôi giải thích cơ chứ? Hôm đó, trước khi rời khỏi cửa hàng, bác sĩ Giang đột nhiên chụp cánh tay tôi, không đợi tôi phản ứng, anh ta đã rời đi rồi, cậu nhìn thấy và phán tôi phóng đãng. Hôm đó cậu chạm vào lưng tôi, nếu tôi nói ra, người khác sẽ cho rằng tôi dụ dỗ cậu. Thời tiết quá nóng, cho dù chết tôi cũng không được cởi cúc áo đầu tiên trên cổ áo, có đúng hay không? Đã nói hết rồi, cũng phải cám ơn cậu. Trong trấn Thanh Thủy này, cậu là người đầu tiên đưa Uyển Loan về nhà, người đầu tiên thấy vẻ mặt của Từ Nghị khác lạ, sợ tôi bị đánh nên không đi, người đầu tiên giúp tôi sửa máy mà không động tay động chân muốn có được báo đáp, tôi..."
Cô cúi đầu, khẽ lắc đầu, giống như đang nói một chuyện vô cùng hoang đường.
"Tôi vốn tưởng rằng cậu không giống bọn họ."
***
Trên đường trở về, cả người Chu Lạc như ở trong biển lửa.
Câu "không giống" như một cây đao quấy nhiễu lòng cậu. Trong khoảnh khắc nghe được câu đó cậu đã kích động hưng phấn bao nhiêu, sau đó lại tuyệt vọng hối hận bấy nhiêu. Đúng vậy, cậu có khác gì những người cậu khinh thường nhập bọn đâu. Cậu xấu xa y như bọn họ.
Cậu vốn không giống như vậy, nhưng hiện tại cậu đã trở nên giống họ, khiến cô không thèm liếc mắt một cái.
Thực ra cô là người tốt, ai cho cô một chút ơn huệ, cô sẽ ghi tạc trong lòng.
Nhưng cậu không xứng. Cậu làm sao không cầu báo đáp chứ?
Hơn nữa cậu luôn nghe những lời đồn đại và sự thật về cô thay đổi không ngừng trên phố, cậu chưa từng thực sự hoàn toàn tin tưởng hành vi của cô, cậu làm sao có tư cách cho rằng cậu có ơn với cô, làm sao có tư cách làm hòa với cô chứ?
Tai nghe chưa chắc đã là thật, mắt thấy cũng chưa chắc đã là thật. Tại sao phải cho đến tận tối nay cậu mới hiểu được?
Cậu thiếu niên phải áp chế tình cảm giống như nhọt độc, khoét cũng không xong, đành phải chịu đựng cái nhọt ấy sinh trưởng, hi vọng có thể giống như trong sách từng nói thời gian có thể chữa lành mọi vết thương. Nhưng thời gian này, sao con mẹ nó lại chậm như vậy!
***
Chu Lạc ngồi bên sân bóng rổ, liếc nhìn bầu trời thu trên cao. Theo như lời Trần Quân, qua giữa tháng mười, thời tiết sẽ đột nhiên chuyển lạnh, lạnh đến mức Chu Lạc không có tâm tư thay đổi đồng phục bóng rổ để chơi bóng.
Trường học ở trên sườn núi, quan sát được trấn Thanh Thủy, thấy dòng sông Thanh Thủy, cửa hàng của Nam Nhã ở ven sông, không biết mấy ngày nay cô sống thế nào.
Sau hôm đó, Chu Lạc lại nghe thấy, bởi vì sự kiên trì của Nam Nhã nên Từ Nghị bị giam lại, gây ra một trận sóng to gió lớn trong trấn Thanh Thủy. Nam Nhã lại đưa ra đơn ly hôn, Từ Nghị vẫn không chịu, nói tình cảm của vợ chồng rất tốt, mặc dù thỉnh thoảng đánh nhau nhưng không hề rạn nứt, nhân viên dân chính cũng đau đầu, Nam Nhã kiện ra tòa, nghe nói còn đang điều tra.
Còn rất nhiều tin tức khác mà Chu Lạc không biết được.
Chu Lạc nhìn bầu trời thở dài.
Trần Quân đến gần, đập bả vai cậu: "Gần đây không bình thường nha, tương từ à?"
"Tớ làm chuyện không biết xấu hổ vậy ư?" Chu Lạc tiu nghỉu nói.
"Không phải là sở trường của cậu sao?"
Chu Lạc lườm cậu ta, vô cùng giả dối nở nụ cười.
Trần Quân thấy cậu thực sự buồn rầu, vội hỏi: "Sao vậy? Nói ra xem tớ có thể giúp cậu được không?"
Chu Lạc không thể nói thật, chỉ cảm thán một cậu: "Không sai, chỉ là mộng xuân thôi."
Trần Quân nghe xong lập tức phấn khởi: "Này, có phải khi nằm mơ, cậu mơ thấy người quen không?"
Chu Lạc không tập trung, phản ứng cũng chậm chạp: "Ai nằm mơ thấy người quen chứ?"
"Này, vừa rồi không phải nói mộng xuân sao?"
Chu Lạc kéo dài nửa giây, liếc cậu ta: "Mơ thấy ai?"
"Nam Nhã."
Chu Lạc từ từ liếm răng, một lúc sau nở nụ cười.
Tiếng chuông tan học vang lên, cậu đứng dậy đi xuống bậc thang, quay về phòng học.
Cậu tức chết đi được, lại không thể nhảy vào giấc mơ của Trần Quân chém giết bốn phương, bắt lấy Nam Nhã.
Đành phải nuốt cơn tức này xuống, hậm hực bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.