Chương 71
huangxy531509390
27/10/2020
Lúc đèn phòng cấp cứu của Nhâm Đoạn Phong đột nhiên nhạt đi một chút, Nhâm Thiên Tường gần như nhảy dựng lên. Hắn vọt tới trước cửa. Bác sĩ đi ra, sắc mặt không tốt lắm. Hắn vừa trông thấy Lang Trạch Thiên, vội hơi cúi người xuống nói:“Thiếu chủ, chúng ta đã cố hết sức…Nhâm tiên sinh mắc bệnh tim, đã là giai đoạn cuối. Hơn nữa đã từng phải phẫu thuật…Giờ nếu không nhanh chóng tìm được một trái tim thích hợp để thay. Chỉ sợ là Hoa Đà tái thế cũng không cứu được…”
-“Ngươi nói cái gì!” Nhâm Thiên Tường chết lặng. Hắn xông lên, túm lấy áo bác sĩ, kích động gào thét “Con mẹ nó!! Ngươi nói rõ lại cho ta, cái gì kêu không cứu được a?! Cần một quả tim a, ngươi lấy đi, ta cho hắn! Ta cho hắn a!!”
-“Thiên Tường! Ngươi bình tĩnh một chút!” Văn Dục nắm chặt tay Thiên Tường. Bàn tay lạnh lẽo đến đáng sợ.
-“Thiên Tường, đừng kích động. Bây giờ ta lập tức phái người đi tìm!” Lang Trạch Thiên đè lại hai vai Thiên Tường, nhìn phía bác sĩ “Ngươi hãy tận lực duy trì sinh mệnh của hắn…Hẳn là sẽ rất nhanh tìm được!”
-“Vâng, thiếu chủ!” Lại lần nữa đi vào trong.
-“Tiểu Thiên…” Nhâm Thiên Tường nắm chặt tay Lang Trạch Thiên, trong ánh mắt tràn đầy khẩn cầu “Cuộc đời này…thỉnh cầu duy nhất của ta…”.
-“Ta hiểu!” Lang Trạch Thiên nhẹ nhàng nở nụ cười, ôm lấy Nhâm Thiên Tường “Ai bảo ta quen biết ngươi a! Tin ta đi, bá phụ nhất định sẽ không có việc gì!” Nói xong, Lang Trạch Thiên vội vàng rời đi.
Nhâm Thiên Tường ôm lấy Văn Dục, lẳng lặng ôm thật chặt. Văn Dục lo lắng trấn an hắn.
Lúc Tát Đế tỉnh lại, Âu Dương huynh đệ một người ngồi ở bên giường, một người đứng ở trước cửa sổ. Ả nhìn chung quanh một chút, lại có chút thất vọng. Nam nhân kia, thật sự đã bỏ rơi ả…
-“Cảm thấy khỏe hơn không, Tát Đế phu nhân?” Âu Dương Vũ tao nhã, tựa tiếu phi tiếu nhìn Tát Đế nằm trên giường. Giờ phút này, Tát Đế thoạt nhìn trông rất là tái nhợt.
-“Đoạn Phong đâu?”
-“Bị ngươi làm cho tức giận đến phải vào phòng cấp cứu, đến bây giờ còn chưa ra!” Đứng ở phía trước cửa sổ, Âu Dương Trụ mặt không chút thay đổi nhìn Tát Đế. Không hiểu nổi ca ca sao lại có thể cười với nữ nhân này.
Tát Đế lẳng lặng nhìn trần nhà, một giọt nước mắt lăn xuống trên mặt: “Hắn hận ta sao?”
-“Ngươi nói gì vậy?” Âu Dương Vũ vẫn cười, nụ cười rất lạnh lùng “Ngươi hại chết vợ của hắn, lại hại chết huynh đệ của hắn. Ngươi nghĩ cả cuộc đời này hắn sẽ tha thứ được cho ngươi sao?”
-“…Ha ha…” Tát Đế bất đắc dĩ cười khổ “Vậy vì sao còn muốn cứu ta?”
-“Người Trung Quốc chúng ta lấy ơn báo oán a!” Âu Dương Trụ lạnh lùng nhìn ả “Không giống người nào đó không từ thủ đoạn…”
-“…Lần đầu tiên ở yến hội gặp được Phong, hắn rất được…Ở trong mắt ta, tựa hồ cả thế giới cũng chỉ có mình hắn. Một nam nhân tao nhã lại vĩ đại như vậy a…Ta liền cứ như vậy mà yêu hắn…Như người Trung Quốc các ngươi vẫn nói…Chấp tử tay, cùng tử giai lão…Một khắc kia, ta liền muốn kết hôn cùng nam nhân này…rồi sinh ra một đứa nhỏ giống hệt hắn…vừa xinh đẹp, vừa vĩ đại…Nhưng mà vì sao lại thành như vậy?” Thanh âm bắt đầu nghẹn ngào “Ta chỉ là yêu hắn thôi a, vì sao lại như vậy a?”
-“…Yêu một người không phải như vậy a!” Âu Dương Vũ thản nhiên nở nụ cười. Không biết vì sao hắn lại nhẹ nhàng thở ra “Tát Đế phu nhân, từ bỏ đi…Coi như các ngươi không có duyên với nhau a!” Ý khác của hắn chính là hy vọng Tát Đế có thể không yêu cầu Nhâm Đoạn Phong phải chịu trách nhiệm.
-“…” Tát Đế lẳng lặng nhìn trần nhà, không nói lời nào. Đôi mắt màu lam nhạt giống như vô thần.
-“Tát Đế phu nhân, ở nước Trung Quốc chúng ta, yêu một người chính là hy vọng người kia có thể hạnh phúc. Chỉ cần có thể nhìn thấy hắn cười cũng đã thực thỏa mãn…Nhưng mà, Nhâm Đoạn Phong hắn không thương ngươi a. Ngươi cứ dây dưa sẽ chỉ khiến hắn càng vất vả…” Âu Dương Trụ đi tới bên cạnh Âu Dương Vũ, lẳng lặng nhìn sắc mặt tái nhợt của Tát Đế “Ngươi có biết không…Phải thừa nhận tình cảm của một người mà mình không hề yêu thì mệt chết đi a. Hơn nữa yêu người ta cả đời mà không được đáp lại, như vậy chỉ khiến cho mình phát điên mà thôi. Liệu ngươi có thể để người ngươi yêu đi yêu người khác không a!”
Tát Đế nhìn về phía ánh mắt kiên định của Âu Dương Trụ, lại quay đi, trầm mặc không nói lời nào.
-“Nhĩ hảo hảo nghỉ ngơi đi!” Âu Dương Vũ đứng lên, tao nhã cười cười, sau đó kéo theo Âu Dương Trụ rời đi.
Đóng cửa lại rồi, Âu Dương Vũ thở phào một cái, nhìn Âu Dương Trụ vẫn mặt không chút thay đổi, nở nụ cười, ôm cổ hắn: “Vừa rồi ngươi nói hay quá, thực không ngờ a!”
-“…Vũ…” Âu Dương Trụ ôm lấy Âu Dương Vũ, lẳng lặng nói “Ta đột nhiên cảm thấy mệt chết đi a…Giải quyết chuyện này xong chúng ta trở về được không?”
-“Hảo!” Âu Dương Vũ ngây ra một lúc rồi lại nở nụ cười, nhẹ nhàng ôm lấy Âu Dương Trụ “Còn tưởng rằng ả sẽ làm khó a, không ngờ lại im lặng như vậy, làm ta chuẩn bị lâu như thế…”
-ââ¦Bá»i vì, hết hy vá»ng rá»i Äi!â Ãu DÆ°Æ¡ng Trụ thản nhiên nhìn vá» phÃa hà nh lang bên cạnh âTrên thế giá»i nà y, tình yêu Äá»u sẽ khiến lòng ngÆ°á»i ta chết hoà n toà n a!â
-âHa ha, Äứa ngá»c! Äó là bá»i vì ngÆ°Æ¡i còn chÆ°a Äược nếm thá» thôi. Không phải thứ tình yêu nà o cÅ©ng nhÆ° váºy Äâu a.â Ãu DÆ°Æ¡ng VÅ© thản nhiên thá» dà i. Gần Äây tháºt sá»± cảm thấy rất má»t má»i. Nhâm Thiên TÆ°á»ng, quen biết ngÆ°Æ¡i tháºt Äúng là không hay ho aâ¦Ha ha!
-“Ngươi nói cái gì!” Nhâm Thiên Tường chết lặng. Hắn xông lên, túm lấy áo bác sĩ, kích động gào thét “Con mẹ nó!! Ngươi nói rõ lại cho ta, cái gì kêu không cứu được a?! Cần một quả tim a, ngươi lấy đi, ta cho hắn! Ta cho hắn a!!”
-“Thiên Tường! Ngươi bình tĩnh một chút!” Văn Dục nắm chặt tay Thiên Tường. Bàn tay lạnh lẽo đến đáng sợ.
-“Thiên Tường, đừng kích động. Bây giờ ta lập tức phái người đi tìm!” Lang Trạch Thiên đè lại hai vai Thiên Tường, nhìn phía bác sĩ “Ngươi hãy tận lực duy trì sinh mệnh của hắn…Hẳn là sẽ rất nhanh tìm được!”
-“Vâng, thiếu chủ!” Lại lần nữa đi vào trong.
-“Tiểu Thiên…” Nhâm Thiên Tường nắm chặt tay Lang Trạch Thiên, trong ánh mắt tràn đầy khẩn cầu “Cuộc đời này…thỉnh cầu duy nhất của ta…”.
-“Ta hiểu!” Lang Trạch Thiên nhẹ nhàng nở nụ cười, ôm lấy Nhâm Thiên Tường “Ai bảo ta quen biết ngươi a! Tin ta đi, bá phụ nhất định sẽ không có việc gì!” Nói xong, Lang Trạch Thiên vội vàng rời đi.
Nhâm Thiên Tường ôm lấy Văn Dục, lẳng lặng ôm thật chặt. Văn Dục lo lắng trấn an hắn.
Lúc Tát Đế tỉnh lại, Âu Dương huynh đệ một người ngồi ở bên giường, một người đứng ở trước cửa sổ. Ả nhìn chung quanh một chút, lại có chút thất vọng. Nam nhân kia, thật sự đã bỏ rơi ả…
-“Cảm thấy khỏe hơn không, Tát Đế phu nhân?” Âu Dương Vũ tao nhã, tựa tiếu phi tiếu nhìn Tát Đế nằm trên giường. Giờ phút này, Tát Đế thoạt nhìn trông rất là tái nhợt.
-“Đoạn Phong đâu?”
-“Bị ngươi làm cho tức giận đến phải vào phòng cấp cứu, đến bây giờ còn chưa ra!” Đứng ở phía trước cửa sổ, Âu Dương Trụ mặt không chút thay đổi nhìn Tát Đế. Không hiểu nổi ca ca sao lại có thể cười với nữ nhân này.
Tát Đế lẳng lặng nhìn trần nhà, một giọt nước mắt lăn xuống trên mặt: “Hắn hận ta sao?”
-“Ngươi nói gì vậy?” Âu Dương Vũ vẫn cười, nụ cười rất lạnh lùng “Ngươi hại chết vợ của hắn, lại hại chết huynh đệ của hắn. Ngươi nghĩ cả cuộc đời này hắn sẽ tha thứ được cho ngươi sao?”
-“…Ha ha…” Tát Đế bất đắc dĩ cười khổ “Vậy vì sao còn muốn cứu ta?”
-“Người Trung Quốc chúng ta lấy ơn báo oán a!” Âu Dương Trụ lạnh lùng nhìn ả “Không giống người nào đó không từ thủ đoạn…”
-“…Lần đầu tiên ở yến hội gặp được Phong, hắn rất được…Ở trong mắt ta, tựa hồ cả thế giới cũng chỉ có mình hắn. Một nam nhân tao nhã lại vĩ đại như vậy a…Ta liền cứ như vậy mà yêu hắn…Như người Trung Quốc các ngươi vẫn nói…Chấp tử tay, cùng tử giai lão…Một khắc kia, ta liền muốn kết hôn cùng nam nhân này…rồi sinh ra một đứa nhỏ giống hệt hắn…vừa xinh đẹp, vừa vĩ đại…Nhưng mà vì sao lại thành như vậy?” Thanh âm bắt đầu nghẹn ngào “Ta chỉ là yêu hắn thôi a, vì sao lại như vậy a?”
-“…Yêu một người không phải như vậy a!” Âu Dương Vũ thản nhiên nở nụ cười. Không biết vì sao hắn lại nhẹ nhàng thở ra “Tát Đế phu nhân, từ bỏ đi…Coi như các ngươi không có duyên với nhau a!” Ý khác của hắn chính là hy vọng Tát Đế có thể không yêu cầu Nhâm Đoạn Phong phải chịu trách nhiệm.
-“…” Tát Đế lẳng lặng nhìn trần nhà, không nói lời nào. Đôi mắt màu lam nhạt giống như vô thần.
-“Tát Đế phu nhân, ở nước Trung Quốc chúng ta, yêu một người chính là hy vọng người kia có thể hạnh phúc. Chỉ cần có thể nhìn thấy hắn cười cũng đã thực thỏa mãn…Nhưng mà, Nhâm Đoạn Phong hắn không thương ngươi a. Ngươi cứ dây dưa sẽ chỉ khiến hắn càng vất vả…” Âu Dương Trụ đi tới bên cạnh Âu Dương Vũ, lẳng lặng nhìn sắc mặt tái nhợt của Tát Đế “Ngươi có biết không…Phải thừa nhận tình cảm của một người mà mình không hề yêu thì mệt chết đi a. Hơn nữa yêu người ta cả đời mà không được đáp lại, như vậy chỉ khiến cho mình phát điên mà thôi. Liệu ngươi có thể để người ngươi yêu đi yêu người khác không a!”
Tát Đế nhìn về phía ánh mắt kiên định của Âu Dương Trụ, lại quay đi, trầm mặc không nói lời nào.
-“Nhĩ hảo hảo nghỉ ngơi đi!” Âu Dương Vũ đứng lên, tao nhã cười cười, sau đó kéo theo Âu Dương Trụ rời đi.
Đóng cửa lại rồi, Âu Dương Vũ thở phào một cái, nhìn Âu Dương Trụ vẫn mặt không chút thay đổi, nở nụ cười, ôm cổ hắn: “Vừa rồi ngươi nói hay quá, thực không ngờ a!”
-“…Vũ…” Âu Dương Trụ ôm lấy Âu Dương Vũ, lẳng lặng nói “Ta đột nhiên cảm thấy mệt chết đi a…Giải quyết chuyện này xong chúng ta trở về được không?”
-“Hảo!” Âu Dương Vũ ngây ra một lúc rồi lại nở nụ cười, nhẹ nhàng ôm lấy Âu Dương Trụ “Còn tưởng rằng ả sẽ làm khó a, không ngờ lại im lặng như vậy, làm ta chuẩn bị lâu như thế…”
-ââ¦Bá»i vì, hết hy vá»ng rá»i Äi!â Ãu DÆ°Æ¡ng Trụ thản nhiên nhìn vá» phÃa hà nh lang bên cạnh âTrên thế giá»i nà y, tình yêu Äá»u sẽ khiến lòng ngÆ°á»i ta chết hoà n toà n a!â
-âHa ha, Äứa ngá»c! Äó là bá»i vì ngÆ°Æ¡i còn chÆ°a Äược nếm thá» thôi. Không phải thứ tình yêu nà o cÅ©ng nhÆ° váºy Äâu a.â Ãu DÆ°Æ¡ng VÅ© thản nhiên thá» dà i. Gần Äây tháºt sá»± cảm thấy rất má»t má»i. Nhâm Thiên TÆ°á»ng, quen biết ngÆ°Æ¡i tháºt Äúng là không hay ho aâ¦Ha ha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.