Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con
Chương 12:
Địa Miên Miên
21/11/2024
Vương thẩm cẩn thận xâu tám trăm văn tiền đồng còn lại thành chuỗi, đưa cho Mộc Khinh Khinh, gọi Mộc Khinh Khinh đi vào nội viện.
Lúc này Khang bá bá đã để xong chum nước và chăn gối lên xe bò. Ba người cùng nhau chất thêm các vật dụng vừa mua lên xe.
"Khinh Khinh, ngươi ngồi lên ngồi đi!"
"Khang bá bá làm phiền ngài chạy một chuyến rồi. Ta lên xe trâu già chịu không nổi, vẫn là để đi theo phía sau là được."
"Cũng được!" Khang bá bá không nói thêm, đánh xe bò ra khỏi cửa lớn.
Khinh Khinh đeo gùi đồ mới mua chào từ biệt Vương thẩm tử, cũng bắt đầu rảo bước về nhà. Thân thể này quá mập, nhân cơ hội đi bộ cũng xem như giảm cân.
Đi một vòng lớn, mặt trời đã bắt đầu ngả về tây, ánh nắng không còn gay gắt. Khi đi đến gần bờ biển, Khinh Khinh vừa vặn gặp xe bò của Khang bá bá đã dỡ hết đồ.
"Khang bá bá, hôm nay thật sự làm phiền ngài rồi!" Khinh Khinh dừng bước chân thành nói lời cảm ơn.
"Khách sáo gì chứ, ta về trước đây."
Khinh Khinh gật đầu, đưa mắt tiễn Khang bá bá đánh xe bò đi xa mới xoay người bước về phía biển.
Sóng biển bạc trắng vỗ lên ghềnh đá, nước biển xanh biếc phản chiếu ánh chiều tà lấp lánh.
Nhìn bãi cát vắng lặng, Mộc Khinh Khinh cởi đôi giày thêu để lại trên cát, vén vạt váy hai bên lên buộc thành nút, lớp quần lót màu trắng bên trong cũng được nàng cuốn cao lên.
Nàng đi chân trần bước về phía ghềnh đá.
"Hàu sống!"
Khinh Khinh vui mừng kêu khẽ, đứng trên ghềnh đá phát hiện, không chỉ trên đá phủ đầy hàu lớn, bên cạnh thế mà còn có vài nhánh dây hàu dài bằng cánh tay vươn ngang, đan chéo tạo thành hình tam giác.
Nàng thầm cảm thán sự kỳ diệu của tự nhiên, đồng thời không ngăn được nước mắt tràn ra khóe mi.
Từ khi đất nước nhỏ kia xả thải nước nhiễm phóng xạ, nàng đã nhiều năm chưa được thưởng thức hải sản.
Khinh Khinh ngồi xổm xuống dùng thần thức kiểm tra trong không gian một vòng cũng không tìm thấy dao tách hàu, không gian của nàng muốn gì có đấy, nhưng lại thiếu những dụng cụ chuyên dùng để đánh bắt hải sản.
Suy nghĩ một lát, từ bỏ ý định, quyết định sau này phải đi lên trấn tìm thợ rèn đặt làm một bộ bộ dụng cụ.
Âm thanh từ ghềnh đá bên cạnh thu hút sự chú ý của Khinh Khinh, ở trên đá có mấy con cua lớn, bò qua bò lại.
Trong biển không bị ô nhiễm, cua thế mà to bằng mặt của nàng, Mộc Khinh Khinh nhìn bốn phía xung quanh, nhìn thấy tảo biển xanh biếc nổi trên mặt nước, trực tiếp tóm lấy, vớt được một đống,
Tóm chuẩn quấn vào mấy con cua đang nhe răng múa vuốt, vớt khỏi nước đặt vào gùi.
Những con cua còn lại cũng, đều bị Mộc Khinh Khinh thu vào trong gùi xong, lúc này mới hài lòng rửa sạch tảo biển trên tay.
Nàng lại phát hiện thêm hai con hàu lớn bị sóng biển đánh rơi dưới ghềnh đá, lập tức bỏ vào gùi.
Mộc Khinh Khinh quay đầu nhìn biển cả mênh mông rồi quay người cẩn thận rời khỏi ghềnh đá, trở lại bãi cát đeo giày, vui vẻ rảo bước về nhà.
Bắt đồ biển nhất thời không gấp gáp, nghĩ đến sau này chính mình độc chiếm đồ của của vùng biển lớn này, bước chân của nàng càng thêm thoăn thoắt, trong miệng thậm chí còn khe khẽ ngân nga một bài hát.
"Tiểu Quân, đúng thật là làm phiền ngươi rồi!" Mộc Khinh Khinh vừa về đến nơi đã thấy nồi lớn trong bếp phía tây đã được đặt ngay ngắn, thậm chí các vật dụng mà Khang bá bá mang đến cũng được sắp xếp gọn gàng.
Nhìn thấy chum nước đầy ắp, nàng tiện tay múc một gáo nước đổ vào chậu gỗ để rửa tay.
"Khinh Khinh về rồi, vừa hay lão nhị cũng tỉnh rồi," Lý gia gia nói.
Lúc này Khang bá bá đã để xong chum nước và chăn gối lên xe bò. Ba người cùng nhau chất thêm các vật dụng vừa mua lên xe.
"Khinh Khinh, ngươi ngồi lên ngồi đi!"
"Khang bá bá làm phiền ngài chạy một chuyến rồi. Ta lên xe trâu già chịu không nổi, vẫn là để đi theo phía sau là được."
"Cũng được!" Khang bá bá không nói thêm, đánh xe bò ra khỏi cửa lớn.
Khinh Khinh đeo gùi đồ mới mua chào từ biệt Vương thẩm tử, cũng bắt đầu rảo bước về nhà. Thân thể này quá mập, nhân cơ hội đi bộ cũng xem như giảm cân.
Đi một vòng lớn, mặt trời đã bắt đầu ngả về tây, ánh nắng không còn gay gắt. Khi đi đến gần bờ biển, Khinh Khinh vừa vặn gặp xe bò của Khang bá bá đã dỡ hết đồ.
"Khang bá bá, hôm nay thật sự làm phiền ngài rồi!" Khinh Khinh dừng bước chân thành nói lời cảm ơn.
"Khách sáo gì chứ, ta về trước đây."
Khinh Khinh gật đầu, đưa mắt tiễn Khang bá bá đánh xe bò đi xa mới xoay người bước về phía biển.
Sóng biển bạc trắng vỗ lên ghềnh đá, nước biển xanh biếc phản chiếu ánh chiều tà lấp lánh.
Nhìn bãi cát vắng lặng, Mộc Khinh Khinh cởi đôi giày thêu để lại trên cát, vén vạt váy hai bên lên buộc thành nút, lớp quần lót màu trắng bên trong cũng được nàng cuốn cao lên.
Nàng đi chân trần bước về phía ghềnh đá.
"Hàu sống!"
Khinh Khinh vui mừng kêu khẽ, đứng trên ghềnh đá phát hiện, không chỉ trên đá phủ đầy hàu lớn, bên cạnh thế mà còn có vài nhánh dây hàu dài bằng cánh tay vươn ngang, đan chéo tạo thành hình tam giác.
Nàng thầm cảm thán sự kỳ diệu của tự nhiên, đồng thời không ngăn được nước mắt tràn ra khóe mi.
Từ khi đất nước nhỏ kia xả thải nước nhiễm phóng xạ, nàng đã nhiều năm chưa được thưởng thức hải sản.
Khinh Khinh ngồi xổm xuống dùng thần thức kiểm tra trong không gian một vòng cũng không tìm thấy dao tách hàu, không gian của nàng muốn gì có đấy, nhưng lại thiếu những dụng cụ chuyên dùng để đánh bắt hải sản.
Suy nghĩ một lát, từ bỏ ý định, quyết định sau này phải đi lên trấn tìm thợ rèn đặt làm một bộ bộ dụng cụ.
Âm thanh từ ghềnh đá bên cạnh thu hút sự chú ý của Khinh Khinh, ở trên đá có mấy con cua lớn, bò qua bò lại.
Trong biển không bị ô nhiễm, cua thế mà to bằng mặt của nàng, Mộc Khinh Khinh nhìn bốn phía xung quanh, nhìn thấy tảo biển xanh biếc nổi trên mặt nước, trực tiếp tóm lấy, vớt được một đống,
Tóm chuẩn quấn vào mấy con cua đang nhe răng múa vuốt, vớt khỏi nước đặt vào gùi.
Những con cua còn lại cũng, đều bị Mộc Khinh Khinh thu vào trong gùi xong, lúc này mới hài lòng rửa sạch tảo biển trên tay.
Nàng lại phát hiện thêm hai con hàu lớn bị sóng biển đánh rơi dưới ghềnh đá, lập tức bỏ vào gùi.
Mộc Khinh Khinh quay đầu nhìn biển cả mênh mông rồi quay người cẩn thận rời khỏi ghềnh đá, trở lại bãi cát đeo giày, vui vẻ rảo bước về nhà.
Bắt đồ biển nhất thời không gấp gáp, nghĩ đến sau này chính mình độc chiếm đồ của của vùng biển lớn này, bước chân của nàng càng thêm thoăn thoắt, trong miệng thậm chí còn khe khẽ ngân nga một bài hát.
"Tiểu Quân, đúng thật là làm phiền ngươi rồi!" Mộc Khinh Khinh vừa về đến nơi đã thấy nồi lớn trong bếp phía tây đã được đặt ngay ngắn, thậm chí các vật dụng mà Khang bá bá mang đến cũng được sắp xếp gọn gàng.
Nhìn thấy chum nước đầy ắp, nàng tiện tay múc một gáo nước đổ vào chậu gỗ để rửa tay.
"Khinh Khinh về rồi, vừa hay lão nhị cũng tỉnh rồi," Lý gia gia nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.