Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con
Chương 11:
Địa Miên Miên
21/11/2024
"Khinh Khinh, ngươi thật sự phân gia rồi sao?"
Vương thẩm mân mê mấy bó rau cẩn thận hỏi, phá tan dòng suy nghĩ của Mộc Khinh Khinh.
"Ừm." Mộc Khinh Khinh không để ý mà gật đầu.
"Phân gia rồi, thiếu thốn thứ gì thì cứ nói với thẩm, đừng tự mình chịu khổ." Vừa rồi bà ấy vừa gọi lớn vào trong nhà: "Lão Khang, mang mấy cái bánh nướng ta làm ra đây cho Khinh Khinh!"
"Không cần đâu thẩm tử!" Mộc Khinh Khinh vội xua tay khéo léo từ chối tấm lòng, nàng biết trước đây gia gia của nguyên chủ từng chữa bệnh cho mẫu thân của Vương thẩm, bởi vậy luôn đặc biệt quan tâm nguyên chủ một chút.
Mẫu thân của Mộc Khinh Khinh mất sớm, phụ thân lại bị trưng binh, từ đó bặt vô âm tín. Người trong thôn phần nhiều thương cảm cho hoàn cảnh của nàng.
Vương thẩm tử nghe thấy câu trả lời của Mộc Khinh Khinh, loáng cảm giác được nàng khác với trước đây. Trước đây hễ nghe đến đồ ăn, mắt nàng đã sáng rực, hận không thể lập tức nhét ngay vào miệng.
"Khinh Khinh, ngươi có ổn không đấy?"
Vương thẩm tử lo lắng hỏi, hài tử này liệu có phải vì chuyện phân gia, nam nhân bị tàn tật, lại đột nhiên nhiều thêm một đôi nhi nữ mà chịu đả kích hay không.
"Bánh nướng đến đây!" Khang bá bá vén rèm bước ra, trong tay cầm gói bánh được bọc trong giấy dầu, đưa cho nàng.
"Thẩm tử, lấy cho ta một con dao cắt rau, thớt, bốn cái muôi, năm cái đĩa, một cân thịt heo, mười cân gạo…"
Mộc Khinh Khinh suy nghĩ những thứ cần dùng, nói với Vương thẩm thử, lại nghiêng đầu hỏi thêm: "Ở đây có chăn gối không?"
"Hả? Chăn gối thì phải lên trấn mua."
Vương thẩm tử nghe Mộc Khinh Khinh liệt kê một loạt danh sách, đầu óc hơi ong ong, vội rút bàn tính ra tính toán bao nhiêu tiền, tính xong, giọng đầy ẩn ý nói với Mộc Kinh Khinh: "Khinh Khinh, chúng ta làm nữ nhân, mặc dù nói đối xử tốt với chính một chút không sai, nhưng tiền cũng phải xài chắt chiu, thẩm nói vậy ngươi hiểu chứ?"
Mộc Khinh Khinh gật đầu, bây giờ nàng mới hiểu ý của Vương thẩm tử, sợ nàng không chịu được đả kích mà phung phí tiền bạc: "Thẩm tử, khi phân gia chúng ta tay trắng ra đi, trong nhà cái gì cũng không có, ta cũng hết cách rồi."
"Phi! Dương thị này đáng chém nghìn đao này nói các ngươi không thiếu thứ gì!" Vương thẩm bực tức mắng lớn.
Không trách được đến cả bát đũa mà Mộc Khinh Khinh cũng phải mua, bà ấy tức đến mức bẻ củ cải trắng trong tay làm đôi.
"Không sao thẩm tử, cuộc sống rồi sẽ tốt hơn thôi." Mộc Khinh Khinh vừa nói vừa nhặt lấy một cái muôi xào rau đặt vào giỏ.
"Lão Khang, ông đi mang cái chăn lúc chúng ta kết hôn ra đây, có cái chum lớn trong viện, đổ đầy nước, đánh xe bò mang qua nhà Khinh Khinh!" Vương thẩm quay sang liền dõng dạc ra lệnh với lão Khang.
Lão Khang nghe xong liền lớn tiếng đáp: "Tuân lệnh!" Nói rồi còn cúi người làm dáng vẻ cung kính cúi người chín mươi độ, khiến Vương thẩm bật cười ha hả: "Lão già này chẳng ra thể thống gì!"
Mộc Khinh Khinh vừa định từ chối, Vương thẩm tử cố ý làm ra vẻ mặt không vui nói: "Ngươi đây là xem thường chăn đệm cũ nhà ta sao!"
Mộc Khinh Khinh khựng lại lòng đầy cảm kích nói: "Vậy thì đa tạ thẩm tử! Những món đồ vừa nãy tổng cộng bao nhiêu tiền?"
"Tổng cộng ba ngàn hai trăm văn, ngươi đưa ta ba lượng là được rồi!" Vương thẩm sảng khoái đáp.
"Như vậy sao được, giá bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu, chăn và chum nước của thẩm đều đã không tính tiền, tiền này nếu thẩm không nhận, về sau ta không tới nữa!" Mộc Khinh Khinh làm vẻ giận dỗi quay đầu đi.
"Được được được, nghe ngươi cả!" Mộc Khinh Khinh lấy ra bốn lượng bạc từ trong túi ra, đưa cho Vương thẩm.
Ở dị thế cổ đại này một lượng bạc tương đương một nghìn văn tiền, cách tính toán cũng không khác cổ đại Hoa Hạ là bao.
Vương thẩm mân mê mấy bó rau cẩn thận hỏi, phá tan dòng suy nghĩ của Mộc Khinh Khinh.
"Ừm." Mộc Khinh Khinh không để ý mà gật đầu.
"Phân gia rồi, thiếu thốn thứ gì thì cứ nói với thẩm, đừng tự mình chịu khổ." Vừa rồi bà ấy vừa gọi lớn vào trong nhà: "Lão Khang, mang mấy cái bánh nướng ta làm ra đây cho Khinh Khinh!"
"Không cần đâu thẩm tử!" Mộc Khinh Khinh vội xua tay khéo léo từ chối tấm lòng, nàng biết trước đây gia gia của nguyên chủ từng chữa bệnh cho mẫu thân của Vương thẩm, bởi vậy luôn đặc biệt quan tâm nguyên chủ một chút.
Mẫu thân của Mộc Khinh Khinh mất sớm, phụ thân lại bị trưng binh, từ đó bặt vô âm tín. Người trong thôn phần nhiều thương cảm cho hoàn cảnh của nàng.
Vương thẩm tử nghe thấy câu trả lời của Mộc Khinh Khinh, loáng cảm giác được nàng khác với trước đây. Trước đây hễ nghe đến đồ ăn, mắt nàng đã sáng rực, hận không thể lập tức nhét ngay vào miệng.
"Khinh Khinh, ngươi có ổn không đấy?"
Vương thẩm tử lo lắng hỏi, hài tử này liệu có phải vì chuyện phân gia, nam nhân bị tàn tật, lại đột nhiên nhiều thêm một đôi nhi nữ mà chịu đả kích hay không.
"Bánh nướng đến đây!" Khang bá bá vén rèm bước ra, trong tay cầm gói bánh được bọc trong giấy dầu, đưa cho nàng.
"Thẩm tử, lấy cho ta một con dao cắt rau, thớt, bốn cái muôi, năm cái đĩa, một cân thịt heo, mười cân gạo…"
Mộc Khinh Khinh suy nghĩ những thứ cần dùng, nói với Vương thẩm thử, lại nghiêng đầu hỏi thêm: "Ở đây có chăn gối không?"
"Hả? Chăn gối thì phải lên trấn mua."
Vương thẩm tử nghe Mộc Khinh Khinh liệt kê một loạt danh sách, đầu óc hơi ong ong, vội rút bàn tính ra tính toán bao nhiêu tiền, tính xong, giọng đầy ẩn ý nói với Mộc Kinh Khinh: "Khinh Khinh, chúng ta làm nữ nhân, mặc dù nói đối xử tốt với chính một chút không sai, nhưng tiền cũng phải xài chắt chiu, thẩm nói vậy ngươi hiểu chứ?"
Mộc Khinh Khinh gật đầu, bây giờ nàng mới hiểu ý của Vương thẩm tử, sợ nàng không chịu được đả kích mà phung phí tiền bạc: "Thẩm tử, khi phân gia chúng ta tay trắng ra đi, trong nhà cái gì cũng không có, ta cũng hết cách rồi."
"Phi! Dương thị này đáng chém nghìn đao này nói các ngươi không thiếu thứ gì!" Vương thẩm bực tức mắng lớn.
Không trách được đến cả bát đũa mà Mộc Khinh Khinh cũng phải mua, bà ấy tức đến mức bẻ củ cải trắng trong tay làm đôi.
"Không sao thẩm tử, cuộc sống rồi sẽ tốt hơn thôi." Mộc Khinh Khinh vừa nói vừa nhặt lấy một cái muôi xào rau đặt vào giỏ.
"Lão Khang, ông đi mang cái chăn lúc chúng ta kết hôn ra đây, có cái chum lớn trong viện, đổ đầy nước, đánh xe bò mang qua nhà Khinh Khinh!" Vương thẩm quay sang liền dõng dạc ra lệnh với lão Khang.
Lão Khang nghe xong liền lớn tiếng đáp: "Tuân lệnh!" Nói rồi còn cúi người làm dáng vẻ cung kính cúi người chín mươi độ, khiến Vương thẩm bật cười ha hả: "Lão già này chẳng ra thể thống gì!"
Mộc Khinh Khinh vừa định từ chối, Vương thẩm tử cố ý làm ra vẻ mặt không vui nói: "Ngươi đây là xem thường chăn đệm cũ nhà ta sao!"
Mộc Khinh Khinh khựng lại lòng đầy cảm kích nói: "Vậy thì đa tạ thẩm tử! Những món đồ vừa nãy tổng cộng bao nhiêu tiền?"
"Tổng cộng ba ngàn hai trăm văn, ngươi đưa ta ba lượng là được rồi!" Vương thẩm sảng khoái đáp.
"Như vậy sao được, giá bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu, chăn và chum nước của thẩm đều đã không tính tiền, tiền này nếu thẩm không nhận, về sau ta không tới nữa!" Mộc Khinh Khinh làm vẻ giận dỗi quay đầu đi.
"Được được được, nghe ngươi cả!" Mộc Khinh Khinh lấy ra bốn lượng bạc từ trong túi ra, đưa cho Vương thẩm.
Ở dị thế cổ đại này một lượng bạc tương đương một nghìn văn tiền, cách tính toán cũng không khác cổ đại Hoa Hạ là bao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.