Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con
Chương 1:
Địa Miên Miên
20/11/2024
Đại Tần Quốc, thôn Lăng Thủy.
“A! Đánh chết ngươi, đồ tiểu quỷ!”
Mộc Khinh Khinh bỗng kinh hoàng ngồi dậy, đôi tay nắm chặt thành quyền, phát ra âm thanh răng rắc.
Nàng kinh hãi mở to mắt nhìn xung quanh, căn nhà đất xập xệ đổ nát, ánh nắng bên ngoài chiếu vào, khiến nàng vội đưa tay che đi ánh sáng chói mắt.
Mộc Khinh Khinh đứng chết trân như bị sét đánh, nàng chẳng phải đã bị tang thi cắn đứt đầu mà chết rồi sao? Sao giờ lại sống lại được?
“Đồ béo chết tiệt! Ban ngày ban mặt ngươi la hét cái quỷ gì?” Một giọng nói chói tai vang lên, hòa cùng tiếng cửa gỗ cũ kỹ kẽo kẹt truyền vào tai nàng.
Ánh mắt của nàng dần thích nghi, nhìn theo cánh tay của nữ nhân cổ đại vừa bước vào, hơn ba mươi tuổi, thân hình béo ục ịch, làn da đen sạm, dung mạo dữ tợn.
Ngay lần đầu nhìn thấy Mộc Khinh Khinh đã cảm thấy từ mụ chanh chua quả thật sinh ra để miêu tả nàng ta.
Tóc búi cao cài bằng một cây trâm gỗ đơn sơ, chiếc áo đỏ rách tả tơi cùng váy bạc màu, bên trên đầy những mảnh vá đủ kích cỡ.
Sau lưng nàng ta còn có một tiểu nam hài sáu bảy tuổi mặc yếm đỏ rách chỗ bụng, trong tay cầm nửa khúc bánh bột ngô.
“Đồ béo chết tiệt! Ngươi điếc sao? Gà mái nhà ta có phải bị ngươi trộm đi ăn rồi không?”
Nữ nhân không vui nhíu chặt mày, nhìn Mộc Khinh Khinh đang ngẩn ngơ, bước lên trước quen tay véo mạnh vào cánh tay đầy thịt của nàng, hung dữ véo một vòng.
“Á!” Cơn đau ập đến, trong lòng Mộc Khinh Khinh khẽ vui mừng: “Là đau thật, ta thực sự chưa chết!”
“Đồ béo chết tiệt, ngươi còn dám cười trộm?”
Nữ nhân khinh bỉ nhìn thân hình đầy mỡ của Mộc Khinh Khinh, vươn đôi tay đen sạm, kéo mạnh một cái khiến nàng lảo đảo.
Mộc Khinh Khinh đứng không vững, đầu óc choáng váng, dạ dày quặn lên mà “oẹ!” một tràng phun lên người nữ nhân, nàng lại loạng chà loạng choạng ngã xuống giường, tiếp tục nôn thêm một tràng nữa, bắn thẳng vào mặt nữ nhân.
“A! Nương ơi!”
Nữ ngẩn ra trước cảnh tượng trước mắt, nhìn quần áo hoa hòe của mình giờ đây không còn nhận ra màu sắc, chất lỏng trắng đục kia dính đầy lên trên còn đang nhỏ giọt xuống đất.
Tiểu nam hài bên cạnh sợ hãi hét lên: “Thẩm thẩm, ngươi đừng nôn nữa! Ta sợ hãi!” Nước mắt không khống chế được mà lộc bộp rơi lã chã.
“Lý Minh Hoa ngươi kêu cái gì mà kêu! Hai đứa phá của này chẳng có đứa nào khiến người khác bớt lo!” Lão phu nhân Dương thị tức muốn mà mắng.
Dương thị tóc tai rối bù cùng bước chân tung bay, nếp nhăn chồng chất trên gương mặt khô khốc như vỏ cây hùng hổ bước vào.
Vừa nhìn thấy Lý Minh Hoa bị nôn đầy người, sắc mặt lập tức chuyển sang tái như cà tím.
Trong lòng lộp bộp một cái, trong đống nôn ra kia có cả lá rau, thịt gà chưa tiêu hóa hết!
Quay đầu hung dữ trừng mắt nhìn Mộc Khinh Khinh: “Mộc Khinh Khinh! Ngươi lại trộm ăn! Để xem ta có đánh chết ngươi không!”
Nói xong chụp lấy cây chổi bên cạnh quật về thẳng về phía Mộc Khinh Khinh.
“Ọe!” Mộc Khinh Khinh vừa thấy gương mặt nhăn nheo kia của Dương thị, lại nôn thêm một trận nữa. Lần này ngực nàng mới cảm thấy bớt nghẹn.
Dương thị cũng bị Mộc Khinh Khinh nôn lên người, làm bẩn bộ váy xám duy nhất còn mặc được.
Đing! Đầu của Mộc Khinh Khinh đau như búa bổ, ký ức không thuộc về nàng ập đến như cơn sóng lớn.
Nàng vốn dĩ là một sinh viên ngành y chưa tốt nghiệp, khi dịch bệnh bùng phát, trong biển lại bị xả thải nước ô nhiễm hạt nhân, phá hủy môi trường, gây đột biến gen làm xuất hiện tang thi, cầm cự được bảy tám năm.
Cuối cùng bị tang thi cắn vào cổ chết trong một siêu thị ngầm, rồi xuyên đến đây nhập vào thân xác một bà béo đã gả, còn nặng hơn một trăm cân.
“A! Đánh chết ngươi, đồ tiểu quỷ!”
Mộc Khinh Khinh bỗng kinh hoàng ngồi dậy, đôi tay nắm chặt thành quyền, phát ra âm thanh răng rắc.
Nàng kinh hãi mở to mắt nhìn xung quanh, căn nhà đất xập xệ đổ nát, ánh nắng bên ngoài chiếu vào, khiến nàng vội đưa tay che đi ánh sáng chói mắt.
Mộc Khinh Khinh đứng chết trân như bị sét đánh, nàng chẳng phải đã bị tang thi cắn đứt đầu mà chết rồi sao? Sao giờ lại sống lại được?
“Đồ béo chết tiệt! Ban ngày ban mặt ngươi la hét cái quỷ gì?” Một giọng nói chói tai vang lên, hòa cùng tiếng cửa gỗ cũ kỹ kẽo kẹt truyền vào tai nàng.
Ánh mắt của nàng dần thích nghi, nhìn theo cánh tay của nữ nhân cổ đại vừa bước vào, hơn ba mươi tuổi, thân hình béo ục ịch, làn da đen sạm, dung mạo dữ tợn.
Ngay lần đầu nhìn thấy Mộc Khinh Khinh đã cảm thấy từ mụ chanh chua quả thật sinh ra để miêu tả nàng ta.
Tóc búi cao cài bằng một cây trâm gỗ đơn sơ, chiếc áo đỏ rách tả tơi cùng váy bạc màu, bên trên đầy những mảnh vá đủ kích cỡ.
Sau lưng nàng ta còn có một tiểu nam hài sáu bảy tuổi mặc yếm đỏ rách chỗ bụng, trong tay cầm nửa khúc bánh bột ngô.
“Đồ béo chết tiệt! Ngươi điếc sao? Gà mái nhà ta có phải bị ngươi trộm đi ăn rồi không?”
Nữ nhân không vui nhíu chặt mày, nhìn Mộc Khinh Khinh đang ngẩn ngơ, bước lên trước quen tay véo mạnh vào cánh tay đầy thịt của nàng, hung dữ véo một vòng.
“Á!” Cơn đau ập đến, trong lòng Mộc Khinh Khinh khẽ vui mừng: “Là đau thật, ta thực sự chưa chết!”
“Đồ béo chết tiệt, ngươi còn dám cười trộm?”
Nữ nhân khinh bỉ nhìn thân hình đầy mỡ của Mộc Khinh Khinh, vươn đôi tay đen sạm, kéo mạnh một cái khiến nàng lảo đảo.
Mộc Khinh Khinh đứng không vững, đầu óc choáng váng, dạ dày quặn lên mà “oẹ!” một tràng phun lên người nữ nhân, nàng lại loạng chà loạng choạng ngã xuống giường, tiếp tục nôn thêm một tràng nữa, bắn thẳng vào mặt nữ nhân.
“A! Nương ơi!”
Nữ ngẩn ra trước cảnh tượng trước mắt, nhìn quần áo hoa hòe của mình giờ đây không còn nhận ra màu sắc, chất lỏng trắng đục kia dính đầy lên trên còn đang nhỏ giọt xuống đất.
Tiểu nam hài bên cạnh sợ hãi hét lên: “Thẩm thẩm, ngươi đừng nôn nữa! Ta sợ hãi!” Nước mắt không khống chế được mà lộc bộp rơi lã chã.
“Lý Minh Hoa ngươi kêu cái gì mà kêu! Hai đứa phá của này chẳng có đứa nào khiến người khác bớt lo!” Lão phu nhân Dương thị tức muốn mà mắng.
Dương thị tóc tai rối bù cùng bước chân tung bay, nếp nhăn chồng chất trên gương mặt khô khốc như vỏ cây hùng hổ bước vào.
Vừa nhìn thấy Lý Minh Hoa bị nôn đầy người, sắc mặt lập tức chuyển sang tái như cà tím.
Trong lòng lộp bộp một cái, trong đống nôn ra kia có cả lá rau, thịt gà chưa tiêu hóa hết!
Quay đầu hung dữ trừng mắt nhìn Mộc Khinh Khinh: “Mộc Khinh Khinh! Ngươi lại trộm ăn! Để xem ta có đánh chết ngươi không!”
Nói xong chụp lấy cây chổi bên cạnh quật về thẳng về phía Mộc Khinh Khinh.
“Ọe!” Mộc Khinh Khinh vừa thấy gương mặt nhăn nheo kia của Dương thị, lại nôn thêm một trận nữa. Lần này ngực nàng mới cảm thấy bớt nghẹn.
Dương thị cũng bị Mộc Khinh Khinh nôn lên người, làm bẩn bộ váy xám duy nhất còn mặc được.
Đing! Đầu của Mộc Khinh Khinh đau như búa bổ, ký ức không thuộc về nàng ập đến như cơn sóng lớn.
Nàng vốn dĩ là một sinh viên ngành y chưa tốt nghiệp, khi dịch bệnh bùng phát, trong biển lại bị xả thải nước ô nhiễm hạt nhân, phá hủy môi trường, gây đột biến gen làm xuất hiện tang thi, cầm cự được bảy tám năm.
Cuối cùng bị tang thi cắn vào cổ chết trong một siêu thị ngầm, rồi xuyên đến đây nhập vào thân xác một bà béo đã gả, còn nặng hơn một trăm cân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.