Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con
Chương 2:
Địa Miên Miên
20/11/2024
Nguyên chủ mười lăm tuổi gả cho Lăng Mặc nhị nhi tử của Lăng gia, nhị nhi tử kia quanh năm tòng quân ở bên ngoài, chưa từng gặp mặt, ngày thành thân cũng chỉ bái đường với một con gà.
Nguyên chủ là vì trộm ăn đồ tiến cống mà no chết.
Mặc dù cảm thấy hoang đường, nhưng Mộc Khinh Khinh vẫn không khỏi mừng rỡ vì được sống lại.
Nhất thời kích động đến mức quên cả hai người đang đứng đờ trong phòng, chân trần bước ra ngoài, dang rộng đôi tay hít lấy làn không khí trong lành, trong không khí thoang thoảng mùi vị của biển cả.
“Hay cho tiện nhân ngươi!”
Dương thị nhìn Mộc Khinh Khinh đang lao ra khỏi cửa, tức giận phừng phừng đuổi theo, Lý Minh Hoa kia cũng bước nhanh theo sau, bởi vì tức giận, lồng ngực phập phồng lên xuống hơi thở dồn dập.
Hai tay của Mộc Khinh Khinh dừng lại, bỗng nhớ ra phía sau mình còn có một mẹ chồng Dương thị ác độc và tẩu tử hung hăng đuổi sát, nàng lập tức co chân chạy trối chết.
Trong những ngày gian khổ ở mạt thế, chạy trốn chính là sở trường của nàng, vừa chạy còn vừa không quên nghịch ngợm quay đầu lại lè lưỡi trêu ngươi hai kẻ đang hộc máu đuổi theo mình.
“Đồ béo chết bằm kia! Ta tức chết mất thôi!”
Tiếng gào khóc như ma gào quỷ khóc của Dương thị, làm náo động mọi người ở gian nhà phía Bắc, đám người tò mò nhìn ra ngoài, thấy cảnh tượng Mộc Khinh Khinh chạy trước, Dương thị và Lý Minh Hoa đuổi sau, thế mà lại kéo theo hai hài tử của Lý Minh Hoa chạy lẽo đẽo phía sau, tạo thành một cảnh hỗn loạn hiếm thấy.
“Nhị thẩm thẩm, thẩm không nôn nữa sao? Tốt quá rồi! Thẩm đang chơi sao?”
Nhi tử của Lý Minh Hoa tên Lăng Bảo, năm nay mới bảy tuổi trong tay cầm nửa cái bánh bắp, vừa chạy vừa hô.
“Có hai con chó điên muốn cắn người đấy! Chạy nhanh lên!”
Mộc Khinh Khinh lại ngoảnh đầu cười khiêu khích, thấy sắc mặt hai người đuổi theo càng lúc càng khó coi!
“Oa Oa, đợi ta!”
Nữ nhi Lăng Dung của Lý Minh Hoa mới bốn tuổi, nói chuyện còn chưa lưu loát, hai cái chân ngắn cũn cỡn đuổi theo, hai bím tóc nhỏ nhảy nhót theo từng bước chạy.
Cảnh tượng bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Mộc Khinh Khinh chạy lòng vòng khắp sân, chạy rồi lại chạy mới phát hiện chính mình đánh giá cao cơ thể này, hơn một trăm cân, giờ khắc này không chịu nổi nữa, mồ hôi túa ra đầm đìa, nàng giơ tay lên, hô lớn: “Ta không chạy nổi nữa!”
Vừa dứt lời đặt mông ngồi phịch xuống đất, khiến cho bụi mù bốc lên, hít phải bụi vào trong miệng, nàng che ngực ho khan từng tiếng lớn.
“Chạy, chạy không nổi rồi chứ gì! Tiểu tiện nhân!” Dương thị chậm rãi dừng bước, tay chống eo há lớn miệng thở dốc.
Nắm lấy cái chổi liền đánh lên người Mộc Khinh Khinh.
“Cãi cọ cái gì thế?” Cha chồng Lăng Xuyê của nàng trong tay cầm tẩu thuốc trong nện mạnh xuống bậc thềm, thân thể lom khom từ từ đứng dậy, giọng nói khàn khàn đầy giận dữ.
“Cha, đồ béo chết dẫm này lại ăn vụng! Nàng ăn cả con gà mái cúng của nhà mình! Còn nôn cả lên người con!”
Lý Minh Hoa ỷ chính mình là đại nhi tức của Lăng gia, lại có một nhi một nữ, luôn tìm cớ chèn ép tức phụ lão nhị và tức phụ lão tam.
Lần này thế mà bị đồ béo của nhà lão nhị nôn lên người, không đánh chết nàng, không giải được nỗi hận trong lòng nàng ta.
“Tẩu tử, Khinh Khinh tẩu tử có lẽ cũng là đói đến hoa mắt.”
Người lên tiếng là Lâm Hiểu Nhu tức phụ của lão tam Lăng Thủy Thành, đỡ lấy Dương thị, không tiếng động cầm cái chổi trong tay bà ta, đồng thời đưa một ánh mắt tẩu yên tâm về phía Mộc Khinh Khinh đang ngồi dưới đất.
Mộc Khinh Khinh không nghĩ tới với tính cách ích kỷ tư lợi của nguyên chủ, vẫn có người sẵn lòng giúp đỡ, quả thật có hơi ngoài ý muố.
Lâm Hiểu Nhu này, người như tên, giọng nói dịu dàng trong trẻo như chim sơn ca, y phục trên người mặc dù vá chằng vá đụp, nhưng so với đại đa số người ở chỗ này đều đã rất tốt, hẳn là bởi vì lão tam là lao động chính của nhà này, làm tạp dịch ở trong huyện nha, mà nương gia nàng ấy cũng mở một tiệm tạp hoá trong trấn.
“Cứ giả vờ làm người tốt đi, trong đồ cúng có gà nướng, có điểm tam. tiền này nếu ngươi đưa, ra sẽ bỏ qua cho nàng!”
Lý Minh Hoa nói xong nở nụ cười gian xảo, ánh mắt lóe lên vẻ kinh bỉ nói: “Còn phải đền một bộ y phục cho ta!”
Dương thị vừa nghe thấy lập tức oan ức nhìn về phía Lâm Hiểu Nhu: “Còn có y phục của nương, nương chỉ có mỗi bọ y phục này thôi!”
Lâm Hiểu Nhu ngẫm nghĩ một lúc, bàn tay nắm chặt đồng bạc vụn trong túi hạ quyết tâm nói:
“Nương, tẩu tử, con đồng ý…”
“Y phục để ta đền!”
Giọng nói ấm áp như ngọc truyền đến, cắt ngang lời của Lâm Hiểu Nhu, mọi người quay đầu nhìn về phía cổng rào kia.
Nguyên chủ là vì trộm ăn đồ tiến cống mà no chết.
Mặc dù cảm thấy hoang đường, nhưng Mộc Khinh Khinh vẫn không khỏi mừng rỡ vì được sống lại.
Nhất thời kích động đến mức quên cả hai người đang đứng đờ trong phòng, chân trần bước ra ngoài, dang rộng đôi tay hít lấy làn không khí trong lành, trong không khí thoang thoảng mùi vị của biển cả.
“Hay cho tiện nhân ngươi!”
Dương thị nhìn Mộc Khinh Khinh đang lao ra khỏi cửa, tức giận phừng phừng đuổi theo, Lý Minh Hoa kia cũng bước nhanh theo sau, bởi vì tức giận, lồng ngực phập phồng lên xuống hơi thở dồn dập.
Hai tay của Mộc Khinh Khinh dừng lại, bỗng nhớ ra phía sau mình còn có một mẹ chồng Dương thị ác độc và tẩu tử hung hăng đuổi sát, nàng lập tức co chân chạy trối chết.
Trong những ngày gian khổ ở mạt thế, chạy trốn chính là sở trường của nàng, vừa chạy còn vừa không quên nghịch ngợm quay đầu lại lè lưỡi trêu ngươi hai kẻ đang hộc máu đuổi theo mình.
“Đồ béo chết bằm kia! Ta tức chết mất thôi!”
Tiếng gào khóc như ma gào quỷ khóc của Dương thị, làm náo động mọi người ở gian nhà phía Bắc, đám người tò mò nhìn ra ngoài, thấy cảnh tượng Mộc Khinh Khinh chạy trước, Dương thị và Lý Minh Hoa đuổi sau, thế mà lại kéo theo hai hài tử của Lý Minh Hoa chạy lẽo đẽo phía sau, tạo thành một cảnh hỗn loạn hiếm thấy.
“Nhị thẩm thẩm, thẩm không nôn nữa sao? Tốt quá rồi! Thẩm đang chơi sao?”
Nhi tử của Lý Minh Hoa tên Lăng Bảo, năm nay mới bảy tuổi trong tay cầm nửa cái bánh bắp, vừa chạy vừa hô.
“Có hai con chó điên muốn cắn người đấy! Chạy nhanh lên!”
Mộc Khinh Khinh lại ngoảnh đầu cười khiêu khích, thấy sắc mặt hai người đuổi theo càng lúc càng khó coi!
“Oa Oa, đợi ta!”
Nữ nhi Lăng Dung của Lý Minh Hoa mới bốn tuổi, nói chuyện còn chưa lưu loát, hai cái chân ngắn cũn cỡn đuổi theo, hai bím tóc nhỏ nhảy nhót theo từng bước chạy.
Cảnh tượng bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Mộc Khinh Khinh chạy lòng vòng khắp sân, chạy rồi lại chạy mới phát hiện chính mình đánh giá cao cơ thể này, hơn một trăm cân, giờ khắc này không chịu nổi nữa, mồ hôi túa ra đầm đìa, nàng giơ tay lên, hô lớn: “Ta không chạy nổi nữa!”
Vừa dứt lời đặt mông ngồi phịch xuống đất, khiến cho bụi mù bốc lên, hít phải bụi vào trong miệng, nàng che ngực ho khan từng tiếng lớn.
“Chạy, chạy không nổi rồi chứ gì! Tiểu tiện nhân!” Dương thị chậm rãi dừng bước, tay chống eo há lớn miệng thở dốc.
Nắm lấy cái chổi liền đánh lên người Mộc Khinh Khinh.
“Cãi cọ cái gì thế?” Cha chồng Lăng Xuyê của nàng trong tay cầm tẩu thuốc trong nện mạnh xuống bậc thềm, thân thể lom khom từ từ đứng dậy, giọng nói khàn khàn đầy giận dữ.
“Cha, đồ béo chết dẫm này lại ăn vụng! Nàng ăn cả con gà mái cúng của nhà mình! Còn nôn cả lên người con!”
Lý Minh Hoa ỷ chính mình là đại nhi tức của Lăng gia, lại có một nhi một nữ, luôn tìm cớ chèn ép tức phụ lão nhị và tức phụ lão tam.
Lần này thế mà bị đồ béo của nhà lão nhị nôn lên người, không đánh chết nàng, không giải được nỗi hận trong lòng nàng ta.
“Tẩu tử, Khinh Khinh tẩu tử có lẽ cũng là đói đến hoa mắt.”
Người lên tiếng là Lâm Hiểu Nhu tức phụ của lão tam Lăng Thủy Thành, đỡ lấy Dương thị, không tiếng động cầm cái chổi trong tay bà ta, đồng thời đưa một ánh mắt tẩu yên tâm về phía Mộc Khinh Khinh đang ngồi dưới đất.
Mộc Khinh Khinh không nghĩ tới với tính cách ích kỷ tư lợi của nguyên chủ, vẫn có người sẵn lòng giúp đỡ, quả thật có hơi ngoài ý muố.
Lâm Hiểu Nhu này, người như tên, giọng nói dịu dàng trong trẻo như chim sơn ca, y phục trên người mặc dù vá chằng vá đụp, nhưng so với đại đa số người ở chỗ này đều đã rất tốt, hẳn là bởi vì lão tam là lao động chính của nhà này, làm tạp dịch ở trong huyện nha, mà nương gia nàng ấy cũng mở một tiệm tạp hoá trong trấn.
“Cứ giả vờ làm người tốt đi, trong đồ cúng có gà nướng, có điểm tam. tiền này nếu ngươi đưa, ra sẽ bỏ qua cho nàng!”
Lý Minh Hoa nói xong nở nụ cười gian xảo, ánh mắt lóe lên vẻ kinh bỉ nói: “Còn phải đền một bộ y phục cho ta!”
Dương thị vừa nghe thấy lập tức oan ức nhìn về phía Lâm Hiểu Nhu: “Còn có y phục của nương, nương chỉ có mỗi bọ y phục này thôi!”
Lâm Hiểu Nhu ngẫm nghĩ một lúc, bàn tay nắm chặt đồng bạc vụn trong túi hạ quyết tâm nói:
“Nương, tẩu tử, con đồng ý…”
“Y phục để ta đền!”
Giọng nói ấm áp như ngọc truyền đến, cắt ngang lời của Lâm Hiểu Nhu, mọi người quay đầu nhìn về phía cổng rào kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.