Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con
Chương 4:
Địa Miên Miên
20/11/2024
"Đồ béo này chẳng lẽ bị ngu rồi sao? Nuôi hài tử cho kẻ khác!" Dương thị lẩm bẩm, liếc mắt khinh bỉ về phía Mộc Thanh Thanh.
Lăng Mặc nằm trên cáng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu cho các binh sĩ khiêng mình vào gian phòng phía Tây.
"Chỉ có ngươi nhiều lời! Chân của lão nhị có phế đi thì cũng còn khoản tiền an gia, ngươi gấp gáp gì chứ!"
Lăng lão đầu nhìn mọi người đều đến phòng phía Tây, tức giận mắc Dương thị không biết nhìn xa.
Nghe thấy lời của nam nhân nhà mình, hai mắt ti hí của Dương thị sáng lên ánh lửa, nhanh chân chạy thẳng vào bếp.
Mộc Thanh Thanh mang nụ cười ngọt ngào tiễn các binh sĩ ra về, tong tay nàng là hai hài nhi và một túi bạc nặng trĩu mà bọn họ để lại, nói là tiền an gia.
Lăng Mặc nằm trên chiếc giường lớn, đảo mắt nhìn quanh gian phòng trống rỗng, thậm chí cửa sổ cũng là bốn phía lọt gió, trong lòng hắn liền hiểu rõ, số bạc hai lạng mỗi tháng của hắn chắc chắn chưa hề được dùng lên người tức phụ này.
Kể từ khi vào phòng, ánh mắt Mộc Thanh Thanh chẳng rời khỏi hai hài tử kia một khắc nào, lúc thì nhìn đứa này, lúc lại ôm đứa kia.
Lăng Mặc bất lực lắc lắc đầu, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bị xem nhẹ đến vậy.
"Giá mà có sữa bột thì tốt rồi." Mộc Thanh Thanh lẩm bẩm trong miệng.
Đinh! Ánh mắt tối sầm, trong đầu đột nhiên hiện lên một siêu thị kiểu lớn, đây chính là nơi nàng đã chết ở kiếp trước, chẳng lẽ đây chính là bàn tay vàng trong truyền thuyết?
Thần thức của nàng lập tức dừng lại ở khu vực sữa bột, đúng là buồn ngủ được đưa gối đầu.
Mộc Thanh Thanh ngửa mặt lên trời cười lớn: "Ha ha ha... Ông trời ơi!" Cười cong liền hôn nhẹ lên bàn chân nhỏ bé của hai hài nhi.
Lăng Mặc chỉ biết đen mặt, nữ nhân mập này chắc là ngốc rồi đi.
"Mùi gì vậy?" Vừa bước vào phòng Lăng Mặc đã ngủi thấy một mùi hôi hơi gay mũi, cơ thể dịch về phía cửa sổ một chút.
"A, ngại quá, vừa mới nôn." Mộc Thanh Thanh cười gượng, vừa mỡi nôn tận mấy lần, mặc dù phần lớn nôn lên người Dương thị và Lý Minh Hoa, nhưng vẫn còn một ít rơi xuống nền nhà.
Nàng nhanh chóng ra viện tìm một chiếc xẻng, xúc ít đất, lại cầm theo chổi quay vào phòng, dọn sạch sẽ chỗ nôn, căn phòng cuối cùng mới thoáng đãng hơn một chút.
"Oa... oa oa..." Tiếng khóc của hai hài nhi lại vang lên, Mộc Thanh Thanh kiểm tra kỹ nhưng không thấy tã bị ướt, đoán rằng chúng đang đói, nhưng trong phòng lại có một người sống sờ sờ đang nằm đó, nàng làm sao có thể lấy sữa bột từ không gian ra đút cho hai bảo bảo được?
"Nhị tẩu, ta có thể vào không?" Lâm Hiểu Nhu đứng ngoài cửa bưng một bát nước cơm vào trong phòng.
"Đệ muội, vào đi." Mộc Thanh Thanh tươi cười đón tiếp Lâm Hiểu Nhu, dù sao đây là người duy nhất ở dị thế này đối xử tốt với nàng.
"Hài tử hẳn là đói rồi, nhưng trong nhà thật sự chẳng còn gì ăn, để chúng tạm uống chút nước cơm trước vậy."
Lâm Hiểu Nhu hơi ngượng ngùng, dù sao trong canh gạo này cũng không có mấy hạt gạo.
"Cảm ơn người, Hiểu Nhu đệ muội! Thứ này còn nóng, để nguội một chút rồi ta sẽ cho bọn nó uống." Mộc Thanh Thanh đặt bát nước cơm sang một bên, tiễn Lâm Hiểu Nhu ra ngoài.
"Cái kia bọn nó ồn quá, ngươi cứ nghỉ ngơi đi. Ta mang chúng vào phòng trong để cho ăn." Nói rồi một tay ôm hai hài tử, bước vào gian phòng bên trong.
Chẳng buồn liếc nhìn nam nhân trên giường một cái, Lăng Mặc lại bị phớt lờ, ánh mắt đầy ai oán nhìn bóng dáng to lớn của nàng.
Rầm! Tiếng cửa đóng lại khiến hắn bất giác thu ánh nhìn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mặc dù trong phòng trong đơn sơ, nhưng ít ra đây là không gian riêng tư, thần thức của Mộc Thanh Thanh nhanh chóng tìm thấy sữa bột và bình sữa.
Khi nàng nghĩ nếu chính mình có thể bước vào thì càng tốt. Vừa nghĩ xong, cơ thể nàng xuất hiện trong siêu thị, trời ạ! Này cũng quá tiện lợi!
Hai bảo bảo sau khi uống sữa xong liền ngủ ngon lành.
"Lão nhị, nếu như đã trở về rồi, khoản tiền an gia chẳng phải nên giao cho nhà hay sao?" Giọng nói tham lam của Dương thị truyền vào trong phòng!
Lăng Mặc nằm trên cáng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu cho các binh sĩ khiêng mình vào gian phòng phía Tây.
"Chỉ có ngươi nhiều lời! Chân của lão nhị có phế đi thì cũng còn khoản tiền an gia, ngươi gấp gáp gì chứ!"
Lăng lão đầu nhìn mọi người đều đến phòng phía Tây, tức giận mắc Dương thị không biết nhìn xa.
Nghe thấy lời của nam nhân nhà mình, hai mắt ti hí của Dương thị sáng lên ánh lửa, nhanh chân chạy thẳng vào bếp.
Mộc Thanh Thanh mang nụ cười ngọt ngào tiễn các binh sĩ ra về, tong tay nàng là hai hài nhi và một túi bạc nặng trĩu mà bọn họ để lại, nói là tiền an gia.
Lăng Mặc nằm trên chiếc giường lớn, đảo mắt nhìn quanh gian phòng trống rỗng, thậm chí cửa sổ cũng là bốn phía lọt gió, trong lòng hắn liền hiểu rõ, số bạc hai lạng mỗi tháng của hắn chắc chắn chưa hề được dùng lên người tức phụ này.
Kể từ khi vào phòng, ánh mắt Mộc Thanh Thanh chẳng rời khỏi hai hài tử kia một khắc nào, lúc thì nhìn đứa này, lúc lại ôm đứa kia.
Lăng Mặc bất lực lắc lắc đầu, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bị xem nhẹ đến vậy.
"Giá mà có sữa bột thì tốt rồi." Mộc Thanh Thanh lẩm bẩm trong miệng.
Đinh! Ánh mắt tối sầm, trong đầu đột nhiên hiện lên một siêu thị kiểu lớn, đây chính là nơi nàng đã chết ở kiếp trước, chẳng lẽ đây chính là bàn tay vàng trong truyền thuyết?
Thần thức của nàng lập tức dừng lại ở khu vực sữa bột, đúng là buồn ngủ được đưa gối đầu.
Mộc Thanh Thanh ngửa mặt lên trời cười lớn: "Ha ha ha... Ông trời ơi!" Cười cong liền hôn nhẹ lên bàn chân nhỏ bé của hai hài nhi.
Lăng Mặc chỉ biết đen mặt, nữ nhân mập này chắc là ngốc rồi đi.
"Mùi gì vậy?" Vừa bước vào phòng Lăng Mặc đã ngủi thấy một mùi hôi hơi gay mũi, cơ thể dịch về phía cửa sổ một chút.
"A, ngại quá, vừa mới nôn." Mộc Thanh Thanh cười gượng, vừa mỡi nôn tận mấy lần, mặc dù phần lớn nôn lên người Dương thị và Lý Minh Hoa, nhưng vẫn còn một ít rơi xuống nền nhà.
Nàng nhanh chóng ra viện tìm một chiếc xẻng, xúc ít đất, lại cầm theo chổi quay vào phòng, dọn sạch sẽ chỗ nôn, căn phòng cuối cùng mới thoáng đãng hơn một chút.
"Oa... oa oa..." Tiếng khóc của hai hài nhi lại vang lên, Mộc Thanh Thanh kiểm tra kỹ nhưng không thấy tã bị ướt, đoán rằng chúng đang đói, nhưng trong phòng lại có một người sống sờ sờ đang nằm đó, nàng làm sao có thể lấy sữa bột từ không gian ra đút cho hai bảo bảo được?
"Nhị tẩu, ta có thể vào không?" Lâm Hiểu Nhu đứng ngoài cửa bưng một bát nước cơm vào trong phòng.
"Đệ muội, vào đi." Mộc Thanh Thanh tươi cười đón tiếp Lâm Hiểu Nhu, dù sao đây là người duy nhất ở dị thế này đối xử tốt với nàng.
"Hài tử hẳn là đói rồi, nhưng trong nhà thật sự chẳng còn gì ăn, để chúng tạm uống chút nước cơm trước vậy."
Lâm Hiểu Nhu hơi ngượng ngùng, dù sao trong canh gạo này cũng không có mấy hạt gạo.
"Cảm ơn người, Hiểu Nhu đệ muội! Thứ này còn nóng, để nguội một chút rồi ta sẽ cho bọn nó uống." Mộc Thanh Thanh đặt bát nước cơm sang một bên, tiễn Lâm Hiểu Nhu ra ngoài.
"Cái kia bọn nó ồn quá, ngươi cứ nghỉ ngơi đi. Ta mang chúng vào phòng trong để cho ăn." Nói rồi một tay ôm hai hài tử, bước vào gian phòng bên trong.
Chẳng buồn liếc nhìn nam nhân trên giường một cái, Lăng Mặc lại bị phớt lờ, ánh mắt đầy ai oán nhìn bóng dáng to lớn của nàng.
Rầm! Tiếng cửa đóng lại khiến hắn bất giác thu ánh nhìn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mặc dù trong phòng trong đơn sơ, nhưng ít ra đây là không gian riêng tư, thần thức của Mộc Thanh Thanh nhanh chóng tìm thấy sữa bột và bình sữa.
Khi nàng nghĩ nếu chính mình có thể bước vào thì càng tốt. Vừa nghĩ xong, cơ thể nàng xuất hiện trong siêu thị, trời ạ! Này cũng quá tiện lợi!
Hai bảo bảo sau khi uống sữa xong liền ngủ ngon lành.
"Lão nhị, nếu như đã trở về rồi, khoản tiền an gia chẳng phải nên giao cho nhà hay sao?" Giọng nói tham lam của Dương thị truyền vào trong phòng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.