Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con
Chương 3:
Địa Miên Miên
20/11/2024
Mộc Khinh Khinh cũng theo ánh mắt mọi người nhìn qua, mấy tráng sĩ mặc khôi giáp, khiêng một cỗ cáng bước vào trong viện.
Người nằm trên cáng sắc mặt tái nhợt, hai chân dưới lớp áo bào trắng bị băng kín bởi những lớp vải dày, máu tươi đã thấm ra ngoài, trán hắn lấm tấm mồ hôi lạnh.
“Lão nhị, con đây là xảy ra chuện gì?” Dương thị nghe thấy tiếng của Lăng Mặc liền lao vọt tới, mặt đầy vẻ không thể tin nổi mà hỏi.
“Nương, con không thể theo quân nữa, chân con phế rồi.” Lăng Mặc nén đau, đáp lại Dương thị.
Lời nói ấy tựa sét đánh ngang tai, khiến mọi người xung quanh tức thì tụ lại.
“Hả? Vậy chẳng phải không còn tiền quân lương nữa sao?” Lời buột miệng của Dương thị khiến sắc mặt của mấy binh sĩ đứng cạnh không vui.
Nhưng Dương thị chẳng màng ánh mắt của người khác, chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ, hai lạng bạc Lăng Mặc gửi về mỗi tháng là nguồn thu chính của trong nhà.
Học phí của lão tứ sắp đến hạn đóng rồi: “Ông trời ơi, thế này nhà ta sống làm sao được!”
“Chân của lão nhị bị thương thế này, còn phải tốn không ít bạc chữa trị không!”
Lý Minh Hoa nhíu mày, liếc nhìn Lăng Mặc với vẻ chán ghét rồi nói: “Lão nhị ngươi ngươi vừa nói tiền bồi thường tiền y phục cho ta, ngàn vạn lần đừng quên!”
Nói xong hừ lạnh kéo hai hài tử đang chơi trong viện vào căn phòng phía đông.
“Thôi! Xe đến núi ắt có đường, trước tiên đưa lão nhị vào phòng của tức phụ lão phụ đi.”
Lăng Đại Sơn lão đại của Lăng gia vừa từ ruộng trở về đã nghe tin dữ, nhưng dù sao cũng là thân đệ đệ của mình.
“Đúng vậy!” Lâm Tiểu Nhu cũng lau nước mắt nói phụ hoạ.
“Làm phiền các vị tráng sĩ, phiền khiêng vào phòng của ta!”
Mộc Khinh Khinh ngượng ngùng đứng dậy phủi bụi trên người, hóng chuyện nửa ngày, nhân vật chính là nàng đay cũng nên ra sân khấu rồi.
“Ngươi là?”
Mấy binh sĩ ngơ ngác nhìn bà béo gần một trăm cân trước mặt, rồi lại nhìn Lăng Mặc tuấn tú nằm trên cáng, hai người này là phu thê sao? Quá khó tin!
Ngay cả Lăng Mặc cũng lộ vẻ kinh ngạc, vài năm trước nhận tin báo hắn cưới một tức phụ, chính là này? Hắn thật sự muốn nhắm mắt lại mãi mãi không mở ra.
Mộc Khinh Khinh ngây người nhìn Lăng Mặc trên cáng, dung mạo tuấn tú, sắc mặt tái bệnh nhưng mang vẻ thanh cao thoát tục, hắn có một loại khí nhất như bạch ngọc công tử giữa chốn nhân gian, hoàn toàn đối lập với binh sĩ mạnh mẽ xung quanh.
“Oa… oa oa…”
Tiếng trẻ con khóc vang lên, thu hút ánh mắt mọi người, phía sau còn có hai binh sĩ trên tay bế hai hài nhi bước tới, quấn trong tã lót chắp vá.
Ánh mắt hoa si nhìn chằm chằm Lăng Mặc của Mộc Khinh Khinh lập tức bị tiếng khóc cắt ngang, nàng quay người bước đến trước mặt tướng sĩ, cúi đầu nhìn hai hài nhi trong lòng binh sĩ.
Gương mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng, đáng yêu vô cùng. Nàng đưa ngón tay mũm mĩm của mình khẽ chạm vào má hài nhi, béo múp mềm mại, bàn tay nhỏ của hài nhi kéo lấy ngón tay của nàng,
Trái tim của Mộc Khinh Khinh tan chảy, kiếp trước môi trường hủy hoại khiến những nữ tử trẻ tuổi như nàng không thể sinh con.
Trước khi chết nàng đã hơn ba mươi tuổi, luôn khao khát có một hài tử của chính mình, nhưng đến cuối cùng vẫn không có cách nào toại nguyện, bây giờ đột ngột xuất hiện hai hài nhi khiến nàng không hiểu sao cảm thấy muốn thân cận.
“Khụ khụ, tẩu tử, đây là hài tử của Mặc tướng quân, mẫu thân chúng đã qua đời, hy vọng sau này tẩu có thể chăm sóc cho bọn chúng.”
Một binh sĩ đứng đầu không đành lòng mà nói ra sự thật, nào có đạo lý bảo chính thất nuôi tư sinh tử, nói xong cúi gằm xuống mặt già đỏ lên.
“Cho ta sao? Trời ơi! Lại có chuyện tốt thế này sao!” Mộc Khinh Khinh vui sướng đến nỗi giậm chân liên tục, đây chẳng phải ông trời bù đắp cho nàng, vì kiếp trước nàng phải chiến đấu với tang thi cả đời mà chẳng có con sao?
Nói xong cẩn thận ôm lấy hài nhi vào lòng, vừa đung đưa vừa hối thúc: “Nhanh lên! Đừng ngẩn ra đó! Mau đưa đứa kia vào phòng cho ta!”
Mọi người trong viện đều ngây ngẩn, không hiểu nổi hành động của Mộc Khinh Khinh, nụ cười trên gương mặt nàng không phải giả, lộ ra cả hai hàng răng trắng, khóe miệng cũng kéo đến tận mang tai.
Người nằm trên cáng sắc mặt tái nhợt, hai chân dưới lớp áo bào trắng bị băng kín bởi những lớp vải dày, máu tươi đã thấm ra ngoài, trán hắn lấm tấm mồ hôi lạnh.
“Lão nhị, con đây là xảy ra chuện gì?” Dương thị nghe thấy tiếng của Lăng Mặc liền lao vọt tới, mặt đầy vẻ không thể tin nổi mà hỏi.
“Nương, con không thể theo quân nữa, chân con phế rồi.” Lăng Mặc nén đau, đáp lại Dương thị.
Lời nói ấy tựa sét đánh ngang tai, khiến mọi người xung quanh tức thì tụ lại.
“Hả? Vậy chẳng phải không còn tiền quân lương nữa sao?” Lời buột miệng của Dương thị khiến sắc mặt của mấy binh sĩ đứng cạnh không vui.
Nhưng Dương thị chẳng màng ánh mắt của người khác, chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ, hai lạng bạc Lăng Mặc gửi về mỗi tháng là nguồn thu chính của trong nhà.
Học phí của lão tứ sắp đến hạn đóng rồi: “Ông trời ơi, thế này nhà ta sống làm sao được!”
“Chân của lão nhị bị thương thế này, còn phải tốn không ít bạc chữa trị không!”
Lý Minh Hoa nhíu mày, liếc nhìn Lăng Mặc với vẻ chán ghét rồi nói: “Lão nhị ngươi ngươi vừa nói tiền bồi thường tiền y phục cho ta, ngàn vạn lần đừng quên!”
Nói xong hừ lạnh kéo hai hài tử đang chơi trong viện vào căn phòng phía đông.
“Thôi! Xe đến núi ắt có đường, trước tiên đưa lão nhị vào phòng của tức phụ lão phụ đi.”
Lăng Đại Sơn lão đại của Lăng gia vừa từ ruộng trở về đã nghe tin dữ, nhưng dù sao cũng là thân đệ đệ của mình.
“Đúng vậy!” Lâm Tiểu Nhu cũng lau nước mắt nói phụ hoạ.
“Làm phiền các vị tráng sĩ, phiền khiêng vào phòng của ta!”
Mộc Khinh Khinh ngượng ngùng đứng dậy phủi bụi trên người, hóng chuyện nửa ngày, nhân vật chính là nàng đay cũng nên ra sân khấu rồi.
“Ngươi là?”
Mấy binh sĩ ngơ ngác nhìn bà béo gần một trăm cân trước mặt, rồi lại nhìn Lăng Mặc tuấn tú nằm trên cáng, hai người này là phu thê sao? Quá khó tin!
Ngay cả Lăng Mặc cũng lộ vẻ kinh ngạc, vài năm trước nhận tin báo hắn cưới một tức phụ, chính là này? Hắn thật sự muốn nhắm mắt lại mãi mãi không mở ra.
Mộc Khinh Khinh ngây người nhìn Lăng Mặc trên cáng, dung mạo tuấn tú, sắc mặt tái bệnh nhưng mang vẻ thanh cao thoát tục, hắn có một loại khí nhất như bạch ngọc công tử giữa chốn nhân gian, hoàn toàn đối lập với binh sĩ mạnh mẽ xung quanh.
“Oa… oa oa…”
Tiếng trẻ con khóc vang lên, thu hút ánh mắt mọi người, phía sau còn có hai binh sĩ trên tay bế hai hài nhi bước tới, quấn trong tã lót chắp vá.
Ánh mắt hoa si nhìn chằm chằm Lăng Mặc của Mộc Khinh Khinh lập tức bị tiếng khóc cắt ngang, nàng quay người bước đến trước mặt tướng sĩ, cúi đầu nhìn hai hài nhi trong lòng binh sĩ.
Gương mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng, đáng yêu vô cùng. Nàng đưa ngón tay mũm mĩm của mình khẽ chạm vào má hài nhi, béo múp mềm mại, bàn tay nhỏ của hài nhi kéo lấy ngón tay của nàng,
Trái tim của Mộc Khinh Khinh tan chảy, kiếp trước môi trường hủy hoại khiến những nữ tử trẻ tuổi như nàng không thể sinh con.
Trước khi chết nàng đã hơn ba mươi tuổi, luôn khao khát có một hài tử của chính mình, nhưng đến cuối cùng vẫn không có cách nào toại nguyện, bây giờ đột ngột xuất hiện hai hài nhi khiến nàng không hiểu sao cảm thấy muốn thân cận.
“Khụ khụ, tẩu tử, đây là hài tử của Mặc tướng quân, mẫu thân chúng đã qua đời, hy vọng sau này tẩu có thể chăm sóc cho bọn chúng.”
Một binh sĩ đứng đầu không đành lòng mà nói ra sự thật, nào có đạo lý bảo chính thất nuôi tư sinh tử, nói xong cúi gằm xuống mặt già đỏ lên.
“Cho ta sao? Trời ơi! Lại có chuyện tốt thế này sao!” Mộc Khinh Khinh vui sướng đến nỗi giậm chân liên tục, đây chẳng phải ông trời bù đắp cho nàng, vì kiếp trước nàng phải chiến đấu với tang thi cả đời mà chẳng có con sao?
Nói xong cẩn thận ôm lấy hài nhi vào lòng, vừa đung đưa vừa hối thúc: “Nhanh lên! Đừng ngẩn ra đó! Mau đưa đứa kia vào phòng cho ta!”
Mọi người trong viện đều ngây ngẩn, không hiểu nổi hành động của Mộc Khinh Khinh, nụ cười trên gương mặt nàng không phải giả, lộ ra cả hai hàng răng trắng, khóe miệng cũng kéo đến tận mang tai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.