Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con

Chương 9:

Địa Miên Miên

21/11/2024

Một hồi náo nhiệt cuối cùng cũng chấm dứt, mọi người dần tản đi, ai về nhà nấy, ai về tìm nương người ấy.

"Bây giờ cuộc sống của các ngươi cũng khó khăn, ở bờ biển phía Đông của thôn có một căn nhà cũ, các ngươi ở tạm trước, ngày mai ta đến huyện nha báo cáo, bán rẻ địa khế cho các ngươi, cũng coi như có cái nhà."

Mộ Khinh Khinh chỉ nghĩ mau chóng rời đi. Nàng quan sát thấy tinh thần Lăng Mặc đã rã rời, mặt đỏ bừng, có lẽ bởi vì do bị viêm, nếu không chữa trị kịp thời, e rằng nơi hoang vu này sẽ xảy ra án mạng.

Rất nhanh Triệu lý trưởng dẫn theo mấy tiểu gia hoả hai mươi tuổi trong thôn khiêng Lăng Mặc lên cáng, xuất phát tới nhà ở mới của bọn họ.

Trên đường đi gặp mấy nhóm người tốp ba tốp năm, chỉ chỉ trỏ trỏ, Mộ Khinh Khinh ôm lấy hai hài tử, mắt không nhìn tai không nghe, cứ thế bước nhanh về phía trước.

Chẳng mấy chốc vùng biển xanh biếc hiện ra trước mắt, tâm tình của nàng lập tức thả lỏng. Trước mắt là bốn gian nhà tranh lụp xụp, hàng rào xung quanh nghiêng ngả xiêu vẹo.

Lâm Hiểu Nhu thở hổn hển chạy tới nói: "Khinh Khinh, để ta giúp tẩu dọn dẹp một chút." Nói xong liền cầm chổi và khăn bước vào, bắt đầu quét dọn giường sạp. Giường sạp đã hư hỏng một góc, mọi người đành bất đắc dĩ đặt Lăng Mặc nằm ở phía gần cửa sổ.

Mộ Khinh Khinh đặt hai hài tử đang say ngủ nằm cạnh Lăng Mặc, hai bảo bảo chỉ mới vài tháng tuổi, ngoài ăn ra cũng chỉ biết ngủ, khiến nàng an tâm hơn rất nhiều.

Nàng xoay người nói với mọi người: "Mộ Khinh Khinh xin cảm tạ các vị hôm nay đã giúp đỡ, mọi người trở về thôi."

Nhìn bóng dáng mọi người lần lượt rời đi, Mộ Khinh Khinh liền đưa thần thức vào không gian: "Nhanh nhanh, thuốc hạ sốt, thuốc tiêu viêm!"

Đinh! Thần thức của nàng dừng lại trước một kệ hàng trong siêu thị dưới lòng đất, trên đó đủ loại thuốc men cần thiết, dường như là kho hàng dự trữ cho thời tận thế.

Là một sinh viên khoa y, nàng nhanh chóng tìm được thuốc tiêu viêm, thuốc hạ sốt cùng các thiết bị truyền dịch, băng gạc, còn có một loạt vật dụng cần thiết khác!

Nàng lại cẩn thận nhìn ra bên ngoài, xác nhận không có ai, mới yên tâm lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho Lăng Mặc. Mộc Khinh Khinh kinh hãi kêu lên: "Không ổn, đã sốt cao tới hơn 40 độ rồi!"



Nàng treo chai truyền dịch lên giá, thành thạo châm kim vào tay Lăng Mặc, mới bắt đầu xử lý vết thương ở chân hắn.

Nàng cầm dao cắt bỏ lớp băng gạc thấm đầy máu, bôi thuốc bột lên băng bó lại, lúc này mới có thể tạm yên tâm.

Nàng đã pha thêm chút thuốc an thần vào cho nên cũng không lo Lăng Mặc bị đau đến tỉnh lại.

Lăng Mặc mê man trong cơn sốt cảm nhận có dòng chất lỏng mát lạnh chảy vào cơ thể, nhìn thấy một cái bình trắng treo trên cao, thân hình mũm mĩm của ai đó cứ thoắt ẩn thoắt hiện, đầu óc càng thêm choáng váng, nặng nề thiếp đi.

Ọt ọt ọt...

Bụng của Mộ Khinh Khinh phát ra tiếng kháng nghị mạnh mẽ, nàng đối rồi, ngồi trên giường nàng thật sự hận sắt không thành thép, béo thế này mà còn ăn gì mà ăn, so với kiếp trước đúng là cách biệt một trời một vực.

Nàng tìm được hai chai sữa chua trong siêu thị dưới lòng đất ăn vào, bụng mới dễ chịu đôi chút.

Nàng còn một hiện một chuyện thần kỳ chính là cho dù nàng có lấy đi thứ gì, hàng hóa trên kệ đều tự động được bổ sung, ngay cả hạn sử dụng cũng mới tinh, đây rốt cuộc là bảo vật nghịch thiên gì chứ.

Khi thấy chai truyền dịch sắp cạn, nàng vội vàng thu dọn đồ đạc về lại không gian, nhưng những thứ rác rưởi này thế mà cũng biến mất một cách thần kỳ.

"Lăng Mặc có ở nhà không?"

Mộ Khinh Khinh bước ra ngoài, trong ký ức của nguyên thân đây là Lý Thiếu Hoa gia gia, là một trưởng bối trong thôn.

Phía sau là tôn tử Lý Tiểu Quân duy nhất của ông ấy, trên lưng cõng một cái nồi sắt lớn, tay cầm một giỏ khoai lang.

Lăng Mặc khi còn nhỏ đã từng cứu mạng Lý Tiểu Quân, cho nên tổ tôn hai ngươi đối xử đặc biệt tốt với Lăng Mặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook