Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con
Chương 10:
Địa Miên Miên
21/11/2024
"Lý gia gia, Lăng Mặc đang ở trong nhà!" Mộc Khinh Khinh bước tới đỡ lấy Lý Thiếu Hoa vào trong nhà.
Ông ấy tràn đầy xót xa nhìn Lăng Mặc đang nhắm chặt mắt, không kìm được mà rơi lệ.
"Hài tử đáng thương, chân nó sao rồi?" Lý gia gia cẩn thận vén áo bào trên người Lăng Mặc ra, thấy chân đã được băng bó gọn gàng cũng nhẹ nhõm đôi chút.
"Lý gia gia, người yên tâm, ngày mai cháu sẽ mời lang trung đến khám chân cho tướng công, cháu sẽ chăm sóc chàng ấy thật chu đáo."
Dáng vẻ ngoan ngoãn của Mộc Khinh Khinh khiến Lý Thiếu Hoa sững người, nhận ra nàng khác hẳn dáng vẻ ngang ngược thường ngày. có lẽ trong lúc hoạn nạn mới thấy chân tình., không nghĩ tới tức phụ mập này lại có tình có nghĩa như vậy.
Lý Thiếu Hoa hài lòng gật gật đầu.
"Gia gia, cháu đi cất nồi lớn trước." Lý Tiểu Quân nhìn Lăng Mặc đang say ngủ cũng thấy an tâm trong lòng,
Hắn liền quay người đi đến phòng phía Tây, bắt đầu đặt nồi lớn, như vậy từ có thể đảm bảo một ngày ba bữa cơm của Lăng Mặc ca ca bọn họ.
Theo bóng dáng rời đi của Lý Tiểu Quân, Lý Thiếu Hoa hừ lạnh một tiếng: "Dương thị này thế mà độc ác như vậy, đuổi thân nhi tử bị thương ra ngoài!"
Mắng một câu nặng nề rồi quay sang an ủi Mộc Khinh Khinh: "Ngươi là một nha đầu tốt, từ nay về sau cuộc sống của các ngươi nhất định sẽ càng ngày càng tốt."
"Lăng Mặc là hài tử thành thật, mặc dù nó có hài tử ở bên ngoài, nhưng ta nghe nói nữ tử kia đã qua đời, từ nay về sau ngươi chính là thân nương của hai hài tử này, Lăng Mặc sẽ cảm kích ngươi cả đời."
Ánh mắt từ ái của Lý Thiếu Hoa nhìn về phía cặp song sinh giống nhau như đúc kia, yêu thích không thôi.
"Lý gia gia, cháu đi mua ít đồ, hôm nay gia gia và Tiểu Quân ở lại ăn cơm đi." Mộc Khinh Khinh vừa nói vừa nhìn sang cặp song sinh, quay người ra khỏi nhà.
Tiệm tạp hóa của thôn Lăng Thủy nằm ở giữa thôn, căn nhà cũ bên bờ biển mà bọn họ đang ở cách thôn khá xa. Lúc này trời đã về trưa nắng nóng gay gắt, Mộc Khinh Khinh với dáng người tròn trĩnh, đi được một khắc đã thở hổn hển.
Y phục dính chặt vào người, nhìn về phía tiệm tạp hoá không xa rồi đưa tay mồ hôi trên lau trán, tiếp tục cất bước.
Mấy nữ nhân đang bế hài tử chuyện trò trước cửa, nhìn thấy Mộc Khinh Khinh bước đến, ánh mắt lập tức né tránh, quay đầu đi nơi khác không nói chuyện nữa.
Tiệm tạp hóa mở rộng cửa, trên mặt đất bày lộn xộn vài củ khoai lang, rau củ, thịt các loại, quầy phía sau còn có một chút vật dụng hằng ngày.
"Khinh Khinh, đến mua đồ sao?" Một nữ nhân ngoài bốn mươi năm mươi tuổi hỏi.
Nhìn nụ cười hiền hậu của Vương thẩm tử, Mộc Khinh Khinh cười khẽ đáp lại: "Vâng, ta muốn mua mấy thứ đơn giản."
Mộc Khinh Khinh đưa mắt nhìn các món đồ được ghi giá bằng bút lông, cau mày, thớt giá 30 văn, đĩa 3 văn một cái, dao cắt rau tận 30 văn.
Này quay người đi đến quầy bày rau thịt, càng nhíu mày sâu hơn, gạo 200 văn một cân, bột mì 200 văn một cân!
Điều này khiến Mộc Khinh Khinh nhớ tới câu văn trong sử sách: "Kinh sư hạn hán, đấu gạo đáng giá nghìn vàng."
Mộc Khinh Khinh sờ vào bạc trong túi, binh sĩ đưa Lăng Mặc về, tổng cộng để lại cho 20 lượng bạc làm tiền an gia, chia cho Dương thị 5 lượng, bây giờ chỉ còn lại 15 lượng.
Ban đầu nàng nghĩ số bạc này rất nhiều, nhưng giờ nhìn lại, chỉ sợ chẳng mấy chốc là phải tiêu sạch.
Cho dù trong không gian của nàng có vật phẩm lấy vô cùng vô tận, nhưng cũng không thể đường hoàng mà lấy ra.
Hai năm nay thiên tai hạn hán liên miên, lương thực căn bản không thu được, thôn nhỏ ven biển thời cổ đại này cây nông nghiệp chủ yếu vẫn là lúa nước, thiếu nước thì khó mà sinh sống.
Loại tình cảnh này khiến lương thực vốn đã ít càng trở nên quý giá.
Ông ấy tràn đầy xót xa nhìn Lăng Mặc đang nhắm chặt mắt, không kìm được mà rơi lệ.
"Hài tử đáng thương, chân nó sao rồi?" Lý gia gia cẩn thận vén áo bào trên người Lăng Mặc ra, thấy chân đã được băng bó gọn gàng cũng nhẹ nhõm đôi chút.
"Lý gia gia, người yên tâm, ngày mai cháu sẽ mời lang trung đến khám chân cho tướng công, cháu sẽ chăm sóc chàng ấy thật chu đáo."
Dáng vẻ ngoan ngoãn của Mộc Khinh Khinh khiến Lý Thiếu Hoa sững người, nhận ra nàng khác hẳn dáng vẻ ngang ngược thường ngày. có lẽ trong lúc hoạn nạn mới thấy chân tình., không nghĩ tới tức phụ mập này lại có tình có nghĩa như vậy.
Lý Thiếu Hoa hài lòng gật gật đầu.
"Gia gia, cháu đi cất nồi lớn trước." Lý Tiểu Quân nhìn Lăng Mặc đang say ngủ cũng thấy an tâm trong lòng,
Hắn liền quay người đi đến phòng phía Tây, bắt đầu đặt nồi lớn, như vậy từ có thể đảm bảo một ngày ba bữa cơm của Lăng Mặc ca ca bọn họ.
Theo bóng dáng rời đi của Lý Tiểu Quân, Lý Thiếu Hoa hừ lạnh một tiếng: "Dương thị này thế mà độc ác như vậy, đuổi thân nhi tử bị thương ra ngoài!"
Mắng một câu nặng nề rồi quay sang an ủi Mộc Khinh Khinh: "Ngươi là một nha đầu tốt, từ nay về sau cuộc sống của các ngươi nhất định sẽ càng ngày càng tốt."
"Lăng Mặc là hài tử thành thật, mặc dù nó có hài tử ở bên ngoài, nhưng ta nghe nói nữ tử kia đã qua đời, từ nay về sau ngươi chính là thân nương của hai hài tử này, Lăng Mặc sẽ cảm kích ngươi cả đời."
Ánh mắt từ ái của Lý Thiếu Hoa nhìn về phía cặp song sinh giống nhau như đúc kia, yêu thích không thôi.
"Lý gia gia, cháu đi mua ít đồ, hôm nay gia gia và Tiểu Quân ở lại ăn cơm đi." Mộc Khinh Khinh vừa nói vừa nhìn sang cặp song sinh, quay người ra khỏi nhà.
Tiệm tạp hóa của thôn Lăng Thủy nằm ở giữa thôn, căn nhà cũ bên bờ biển mà bọn họ đang ở cách thôn khá xa. Lúc này trời đã về trưa nắng nóng gay gắt, Mộc Khinh Khinh với dáng người tròn trĩnh, đi được một khắc đã thở hổn hển.
Y phục dính chặt vào người, nhìn về phía tiệm tạp hoá không xa rồi đưa tay mồ hôi trên lau trán, tiếp tục cất bước.
Mấy nữ nhân đang bế hài tử chuyện trò trước cửa, nhìn thấy Mộc Khinh Khinh bước đến, ánh mắt lập tức né tránh, quay đầu đi nơi khác không nói chuyện nữa.
Tiệm tạp hóa mở rộng cửa, trên mặt đất bày lộn xộn vài củ khoai lang, rau củ, thịt các loại, quầy phía sau còn có một chút vật dụng hằng ngày.
"Khinh Khinh, đến mua đồ sao?" Một nữ nhân ngoài bốn mươi năm mươi tuổi hỏi.
Nhìn nụ cười hiền hậu của Vương thẩm tử, Mộc Khinh Khinh cười khẽ đáp lại: "Vâng, ta muốn mua mấy thứ đơn giản."
Mộc Khinh Khinh đưa mắt nhìn các món đồ được ghi giá bằng bút lông, cau mày, thớt giá 30 văn, đĩa 3 văn một cái, dao cắt rau tận 30 văn.
Này quay người đi đến quầy bày rau thịt, càng nhíu mày sâu hơn, gạo 200 văn một cân, bột mì 200 văn một cân!
Điều này khiến Mộc Khinh Khinh nhớ tới câu văn trong sử sách: "Kinh sư hạn hán, đấu gạo đáng giá nghìn vàng."
Mộc Khinh Khinh sờ vào bạc trong túi, binh sĩ đưa Lăng Mặc về, tổng cộng để lại cho 20 lượng bạc làm tiền an gia, chia cho Dương thị 5 lượng, bây giờ chỉ còn lại 15 lượng.
Ban đầu nàng nghĩ số bạc này rất nhiều, nhưng giờ nhìn lại, chỉ sợ chẳng mấy chốc là phải tiêu sạch.
Cho dù trong không gian của nàng có vật phẩm lấy vô cùng vô tận, nhưng cũng không thể đường hoàng mà lấy ra.
Hai năm nay thiên tai hạn hán liên miên, lương thực căn bản không thu được, thôn nhỏ ven biển thời cổ đại này cây nông nghiệp chủ yếu vẫn là lúa nước, thiếu nước thì khó mà sinh sống.
Loại tình cảnh này khiến lương thực vốn đã ít càng trở nên quý giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.