Tiểu Người Câm Nuôi Chồng Từ Nhỏ
Chương 1
Mai Chiêm Tiễn Thu La
20/02/2022
Editor: Sasaswa
Thẩm Yến Quân vào năm chín tuổi bị ba mẹ đưa đến Lục gia.
Công ty của cha mẹ gần đây xảy ra chuyện, Thẩm Yến Quân có thể cảm nhận được, gần đây ba mẹ đi làm về rất muộn, vội vã chúc hắn ngủ ngon rồi kêu hắn nhanh chóng đi ngủ, nhưng hắn luôn có thể nghe thấy tiếng cãi vã đè nén của hai người.
Hôm qua bọn họ đã ầm ĩ lớn một trận.
Thẩm Yến Quân đứng trước cửa phòng sách muốn đẩy cửa đi vào, bỗng nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của mẹ: "Nó là con trai anh! Anh muốn nó kết hôn với người câm sống đến hết dời sao?!"
"Anh cũng không muốn, nhưng ở công ty không phải chỉ có hai chúng ta, hơn một nghìn công nhân, chúng ta không phải lo sao?"
"Tiểu Quân nó còn nhỏ, bây giờ anh đã muốn sắp đặt trước cuộc đời nó rồi sao? Huống hồ bọn họ còn yêu cầu Tiểu Quân bây giờ dọn vào đó ở! Này tính là gì? Nuôi chùng từ nhỏ sao?"
"Vợ chồng Lục gia rất tốt, em cũng gặp qua, bọn họ cũng chỉ hi vọng hai đứa nhỏ trước tiên làm bạn bè cùng nhau lớn lên, hơn nữa cuối tuần sẽ đưa Tiểu Quân trở về, trước khi Tiểu Quân thành niên chúng ta nhanh chóng trả tiền lại cho bọn họ, họ sẽ không cưỡng cầu được nữa."
Trong lúc mẹ còn đang khóc, Thẩm Yến Quân đẩy cửa ra đi vào, kéo tay bà nói: "Không sao ạ, con đi."
Cha mẹ dựa theo thời gian đã ước định trước đó với Lục gia mà dẫn hắn đến nhà bọn họ, quản gia sớm đã đứng bên ngoài nghênh tiếp, bước vào cửa thấy vợ chồng Lục, bốn người nói chuyện phút chốc, sau khi vợ chồng Lục đảm bảo sẽ chăm sóc hắn như chính con mình, cha mẹ mới không đành lòng mà rời đi.
Cha mẹ Lục tiễn hai người đi rồi mới trở lại phòng khách, "Nhanh gọi Ninh Ninh xuống đây đi." Mẹ Lục giọng nói ôn hòa nói với quản gia.
"Dạ, phu nhân."
"Tiểu Quân, sau này chúng ta gọi cháu như vậy được không? Sau này có thể cháu sẽ ở đây thời gian dài, cứ xem đây là nhà mình, cần gì thì cứ nói với cô chú, hiện tại chắc cháu chưa quen lắm, cứ từ từ làm quen trước, được không?" Mẹ Lục lôi kéo tay hắn ôn nhu nói.
Thẩm Yến Quân gật gật đầu.
Cha Lục vẫn luôn trầm mặc cũng xoay đầu lại nói: "Ninh Ninh nó...không biết nói chuyện, là do lỗi của cô chú, lúc nó còn nhỏ chúng ta bận rộn công việc, không quan tâm nhiều. Tôi hôm đó Ninh Ninh phát sốt, cô chú phải tăng ca suốt đêm làm hạng mục, sáng sớm về nhà mới phát hiện nó sốt cao, lập tức đưa vào bệnh viện nhưng chỉ cứu được một cái mạng, sau này nó không nói chuyện được nữa, chúng ta bận rộn nhiều việc không thể sống cùng nó cả đời, cháu cho rằng chúng ta ích kỉ cũng được, chúng ta chỉ muốn bồi thường cho nó một ít, hi vọng có người sẽ chăm sóc cho nó, Tiểu Quân...Cô chú sẽ cố gắng đối tốt với hai đứa, hi vọng cháu có thể thông cảm cho chúng ta.",
Thẩm Yến Quân đi tới trước mặt cha Lục, đáp một tiếng "Được."
"Lão gia phu nhân, Thẩm thiếu gia." Quản gia khách khí hướng chào hỏi với bọn họ.
Thẩm Yến Quân quay đầu lại liền nhìn thấy bên chân quản gia có cái đầu nho nhỏ, người kia dường như có chút sợ người lạ, cực lực trốn phía sau quản gia, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, ngạc nhiên nhìn hắn.
Mẹ Lục đi tới dắt tay Lục Gia Ninh, đứa nhỏ lúc này mới rụt rè đi ra, Thẩm Yến Quân nhìn cậu, Lục Gia Ninh sinh ra trắng nõn, không biết có phải do thân thể yếu ớt hay không, so với bạn cùng lứa còn muốn thấp hơn một chút, cậu mặc quần áo thỏ ở nhà, không có chụp mũ nên cái tai to rũ xuống sau lưng. Một tay cậu bị mẹ Lục nắm lấy, tay kia có thể là do ngại ngùng mà nắm chặt thành nắm đấm, chớp mắt nhìn Thẩm Yến Quân. Nhiều năm về sau, Thẩm Yến Quân mỗi lần nhớ tới lần đầu mình gặp Lục Gia Ninh đã cảm thấy cậu rất đáng yêu, như một con thỏ nhỏ, muốn mặc kệ tất cả mà chăm sóc cậu.
Mẹ Lục kéo cậu đến trước mặt Thẩm Yến Quân, giới thiệu với cậu: "Đây là anh Yến Quân, sau này sẽ ở chung với chúng ta, anh Yến Quân mới vào nhà, con phải chăm sóc cho anh đó, biết không? Ninh Ninh."
Thẩm Yến Quân nhìn cậu chần chờ vài giây không có phản ứng, định nói chuyện thì thấy Lục Gia Ninh thả tay mẹ Lục ra, như là cố lấy hết dũng khí, bàn tay của thỏ nhỏ nắm lấy góc áo của hắn, lắc lắc nó. Cậu ngước mắt lên nhìn hắn rồi cười một cái. Sau đó không đợi hắn phản ứng lại, cậu như đã cạn kiệt dũng khí, quay người lại trốn sau lưng mẹ Lục, mẹ Lục nhanh chóng giải thích rằng Gia Ninh sợ người lạ, quen là tốt rồi, Thẩm Yến Quân lắc đầu cười nói không sao. Hắn nhìn 'con thỏ nhỏ' trốn tránh một lúc, lại lặng lẽ ló đầu ra.
Thẩm Yến Quân vào năm chín tuổi bị ba mẹ đưa đến Lục gia.
Công ty của cha mẹ gần đây xảy ra chuyện, Thẩm Yến Quân có thể cảm nhận được, gần đây ba mẹ đi làm về rất muộn, vội vã chúc hắn ngủ ngon rồi kêu hắn nhanh chóng đi ngủ, nhưng hắn luôn có thể nghe thấy tiếng cãi vã đè nén của hai người.
Hôm qua bọn họ đã ầm ĩ lớn một trận.
Thẩm Yến Quân đứng trước cửa phòng sách muốn đẩy cửa đi vào, bỗng nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của mẹ: "Nó là con trai anh! Anh muốn nó kết hôn với người câm sống đến hết dời sao?!"
"Anh cũng không muốn, nhưng ở công ty không phải chỉ có hai chúng ta, hơn một nghìn công nhân, chúng ta không phải lo sao?"
"Tiểu Quân nó còn nhỏ, bây giờ anh đã muốn sắp đặt trước cuộc đời nó rồi sao? Huống hồ bọn họ còn yêu cầu Tiểu Quân bây giờ dọn vào đó ở! Này tính là gì? Nuôi chùng từ nhỏ sao?"
"Vợ chồng Lục gia rất tốt, em cũng gặp qua, bọn họ cũng chỉ hi vọng hai đứa nhỏ trước tiên làm bạn bè cùng nhau lớn lên, hơn nữa cuối tuần sẽ đưa Tiểu Quân trở về, trước khi Tiểu Quân thành niên chúng ta nhanh chóng trả tiền lại cho bọn họ, họ sẽ không cưỡng cầu được nữa."
Trong lúc mẹ còn đang khóc, Thẩm Yến Quân đẩy cửa ra đi vào, kéo tay bà nói: "Không sao ạ, con đi."
Cha mẹ dựa theo thời gian đã ước định trước đó với Lục gia mà dẫn hắn đến nhà bọn họ, quản gia sớm đã đứng bên ngoài nghênh tiếp, bước vào cửa thấy vợ chồng Lục, bốn người nói chuyện phút chốc, sau khi vợ chồng Lục đảm bảo sẽ chăm sóc hắn như chính con mình, cha mẹ mới không đành lòng mà rời đi.
Cha mẹ Lục tiễn hai người đi rồi mới trở lại phòng khách, "Nhanh gọi Ninh Ninh xuống đây đi." Mẹ Lục giọng nói ôn hòa nói với quản gia.
"Dạ, phu nhân."
"Tiểu Quân, sau này chúng ta gọi cháu như vậy được không? Sau này có thể cháu sẽ ở đây thời gian dài, cứ xem đây là nhà mình, cần gì thì cứ nói với cô chú, hiện tại chắc cháu chưa quen lắm, cứ từ từ làm quen trước, được không?" Mẹ Lục lôi kéo tay hắn ôn nhu nói.
Thẩm Yến Quân gật gật đầu.
Cha Lục vẫn luôn trầm mặc cũng xoay đầu lại nói: "Ninh Ninh nó...không biết nói chuyện, là do lỗi của cô chú, lúc nó còn nhỏ chúng ta bận rộn công việc, không quan tâm nhiều. Tôi hôm đó Ninh Ninh phát sốt, cô chú phải tăng ca suốt đêm làm hạng mục, sáng sớm về nhà mới phát hiện nó sốt cao, lập tức đưa vào bệnh viện nhưng chỉ cứu được một cái mạng, sau này nó không nói chuyện được nữa, chúng ta bận rộn nhiều việc không thể sống cùng nó cả đời, cháu cho rằng chúng ta ích kỉ cũng được, chúng ta chỉ muốn bồi thường cho nó một ít, hi vọng có người sẽ chăm sóc cho nó, Tiểu Quân...Cô chú sẽ cố gắng đối tốt với hai đứa, hi vọng cháu có thể thông cảm cho chúng ta.",
Thẩm Yến Quân đi tới trước mặt cha Lục, đáp một tiếng "Được."
"Lão gia phu nhân, Thẩm thiếu gia." Quản gia khách khí hướng chào hỏi với bọn họ.
Thẩm Yến Quân quay đầu lại liền nhìn thấy bên chân quản gia có cái đầu nho nhỏ, người kia dường như có chút sợ người lạ, cực lực trốn phía sau quản gia, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, ngạc nhiên nhìn hắn.
Mẹ Lục đi tới dắt tay Lục Gia Ninh, đứa nhỏ lúc này mới rụt rè đi ra, Thẩm Yến Quân nhìn cậu, Lục Gia Ninh sinh ra trắng nõn, không biết có phải do thân thể yếu ớt hay không, so với bạn cùng lứa còn muốn thấp hơn một chút, cậu mặc quần áo thỏ ở nhà, không có chụp mũ nên cái tai to rũ xuống sau lưng. Một tay cậu bị mẹ Lục nắm lấy, tay kia có thể là do ngại ngùng mà nắm chặt thành nắm đấm, chớp mắt nhìn Thẩm Yến Quân. Nhiều năm về sau, Thẩm Yến Quân mỗi lần nhớ tới lần đầu mình gặp Lục Gia Ninh đã cảm thấy cậu rất đáng yêu, như một con thỏ nhỏ, muốn mặc kệ tất cả mà chăm sóc cậu.
Mẹ Lục kéo cậu đến trước mặt Thẩm Yến Quân, giới thiệu với cậu: "Đây là anh Yến Quân, sau này sẽ ở chung với chúng ta, anh Yến Quân mới vào nhà, con phải chăm sóc cho anh đó, biết không? Ninh Ninh."
Thẩm Yến Quân nhìn cậu chần chờ vài giây không có phản ứng, định nói chuyện thì thấy Lục Gia Ninh thả tay mẹ Lục ra, như là cố lấy hết dũng khí, bàn tay của thỏ nhỏ nắm lấy góc áo của hắn, lắc lắc nó. Cậu ngước mắt lên nhìn hắn rồi cười một cái. Sau đó không đợi hắn phản ứng lại, cậu như đã cạn kiệt dũng khí, quay người lại trốn sau lưng mẹ Lục, mẹ Lục nhanh chóng giải thích rằng Gia Ninh sợ người lạ, quen là tốt rồi, Thẩm Yến Quân lắc đầu cười nói không sao. Hắn nhìn 'con thỏ nhỏ' trốn tránh một lúc, lại lặng lẽ ló đầu ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.