Tiểu Người Câm Nuôi Chồng Từ Nhỏ
Chương 2
Mai Chiêm Tiễn Thu La
20/02/2022
Editor: Sasaswa
Thẩm Yến Quân được xếp ở một phòng tại tầng hai, liền nhau với phòng khách của Lục Gia Ninh, phòng khách được bố trí rất cẩn thận, sau đó mẹ Lục lại nói với hắn một chút tình huống của Lục Gia Ninh. Lục Gia Ninh năm nay 6 tuổi, vốn đã đến tuổi đi học, cha mẹ Lục lo cậu không theo kịp tiến độ học tập, hy vọng có thể đưa Gia Ninh đến một ngôi trường bình thường cho nên có mời một thầy giáo dạy ngôn ngữ kí hiệu bằng tay tới, đồng thời để cậu có thể học một ít từ ngữ và phép tính cơ bản, sang năm lại đưa cậu đến học chung trường với Thẩm Yến Quân. Mẹ Lục hỏi hắn có đồng ý học thủ ngữ hay không, sau này khi tiếp xúc nhiều hơn với Gia Ninh thì có thủ ngữ sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, sau khi được sự đồng ý của hắn, mẹ Lục sắp xếp cho hắn lớp học thuật ngữ một tiếng vào mỗi tối, sau đó lại xin lỗi hắn vì đã chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi và học tập của hắn, Thẩm Yến Quân lắc đầu, nắm lấy tay mẹ Lục biểu thị rằng hắn không miễn cường, là hắn muốn học. Mẹ Lục thoáng yên tâm, dặn hắn đừng tự xem mình là người lạ, Thẩm Yến Quân đáp ứng thì bà mới yên tâm rời đi.
Thẩm Yến Quân cảm thấy cha mẹ Lục là người tốt, còn 'con thỏ nhỏ' kia cũng thật đáng yêu, hắn lấy di động ra gửi tin nhắn cho cha mẹ để hai người yên tâm rồi mới thật sự đi ngủ.
Sau ngày đó, Thẩm Yến Quân ban ngày đến trường đi học, Lục Gia Ninh học ở nhà, cha mẹ Lục bề bộn nhiều việc nhưng vẫn cố gắng về nhà ăn cơm vào mỗi tối.
Thẩm Yến Quân mỗi ngày đi học về đều được quản gia nghênh đón, lúc nào cũng nhìn thấy Lục Gia Ninh trong phòng khách, cậu mỗi khi thấy hắn về đều sẽ chạy tới đưa một món đồ nào đó, có bút, vở, gôm, đưa xong thì bỏ chạy, hắn hỏi qua thầy dạy thủ ngữ thì biết đó là Gia Ninh muốn chăm sóc hắn, cậu sợ hắn ở Lục gia không quen. Thầy giáo nói với Lục Gia Ninh nếu mình tặng quà cho đối phương, đối phương sẽ cảm nhận được sự quan tâm, sẽ cảm thấy vui vẻ, vì thế cậu mỗi ngày đều đưa gì đó chưa hắn, nhưng đưa xong liền thẹn thùng bỏ chạy.
Một thời gian dài sau đó, Lục Gia Ninh bắt đầu quen ở chung với hắn, được sự đồng ý của hắn, cậu sẽ ngồi kế bên làm bài tập, ngồi trên thảm yên lặng vẽ vời, không quấy rầy tới Thẩm Yến Quân, như thể chỉ muốn ở bên cạnh hắn.
Thẩm Yến Quân làm xong bài tập đi tới, ngồi ở bên cạnh Lục Gia Ninh, cậu ngẩng đầu nhìn hắn, Thẩm Yến Quân dùng kiến thức mới học được mấy ngày khoa tay mùa chân hỏi cậu 'Em vẽ gì vậy?'
Lục Gia Ninh cười cười khoa tay múa chân với hắn 'Anh Yến Quân, anh nói chuyện là được mà, không cần dùng thủ ngữ.'
"Được, em đang vẽ gì vậy?"
'Anh Yến Quân đang làm bài tập về nhà.'
Thẩm Yến Quân hỏi cậu có thể cho mình bức tranh được không, vì cậu vẽ rất đẹp, Lục Gia Ninh gật gật đầu, ngại ngùng bỏ lại bức tranh rồi bỏ chạy về phòng.
Sau này khi hai người thực sự quen nhau, Thẩm Yến Quân mới phát hiện kỳ thực Lục Gia Ninh rất thích kề cận với hắn, sẽ không quấy rầy, thật sự là ngoan cực kì.
Thẩm Yến Quân được xếp ở một phòng tại tầng hai, liền nhau với phòng khách của Lục Gia Ninh, phòng khách được bố trí rất cẩn thận, sau đó mẹ Lục lại nói với hắn một chút tình huống của Lục Gia Ninh. Lục Gia Ninh năm nay 6 tuổi, vốn đã đến tuổi đi học, cha mẹ Lục lo cậu không theo kịp tiến độ học tập, hy vọng có thể đưa Gia Ninh đến một ngôi trường bình thường cho nên có mời một thầy giáo dạy ngôn ngữ kí hiệu bằng tay tới, đồng thời để cậu có thể học một ít từ ngữ và phép tính cơ bản, sang năm lại đưa cậu đến học chung trường với Thẩm Yến Quân. Mẹ Lục hỏi hắn có đồng ý học thủ ngữ hay không, sau này khi tiếp xúc nhiều hơn với Gia Ninh thì có thủ ngữ sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, sau khi được sự đồng ý của hắn, mẹ Lục sắp xếp cho hắn lớp học thuật ngữ một tiếng vào mỗi tối, sau đó lại xin lỗi hắn vì đã chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi và học tập của hắn, Thẩm Yến Quân lắc đầu, nắm lấy tay mẹ Lục biểu thị rằng hắn không miễn cường, là hắn muốn học. Mẹ Lục thoáng yên tâm, dặn hắn đừng tự xem mình là người lạ, Thẩm Yến Quân đáp ứng thì bà mới yên tâm rời đi.
Thẩm Yến Quân cảm thấy cha mẹ Lục là người tốt, còn 'con thỏ nhỏ' kia cũng thật đáng yêu, hắn lấy di động ra gửi tin nhắn cho cha mẹ để hai người yên tâm rồi mới thật sự đi ngủ.
Sau ngày đó, Thẩm Yến Quân ban ngày đến trường đi học, Lục Gia Ninh học ở nhà, cha mẹ Lục bề bộn nhiều việc nhưng vẫn cố gắng về nhà ăn cơm vào mỗi tối.
Thẩm Yến Quân mỗi ngày đi học về đều được quản gia nghênh đón, lúc nào cũng nhìn thấy Lục Gia Ninh trong phòng khách, cậu mỗi khi thấy hắn về đều sẽ chạy tới đưa một món đồ nào đó, có bút, vở, gôm, đưa xong thì bỏ chạy, hắn hỏi qua thầy dạy thủ ngữ thì biết đó là Gia Ninh muốn chăm sóc hắn, cậu sợ hắn ở Lục gia không quen. Thầy giáo nói với Lục Gia Ninh nếu mình tặng quà cho đối phương, đối phương sẽ cảm nhận được sự quan tâm, sẽ cảm thấy vui vẻ, vì thế cậu mỗi ngày đều đưa gì đó chưa hắn, nhưng đưa xong liền thẹn thùng bỏ chạy.
Một thời gian dài sau đó, Lục Gia Ninh bắt đầu quen ở chung với hắn, được sự đồng ý của hắn, cậu sẽ ngồi kế bên làm bài tập, ngồi trên thảm yên lặng vẽ vời, không quấy rầy tới Thẩm Yến Quân, như thể chỉ muốn ở bên cạnh hắn.
Thẩm Yến Quân làm xong bài tập đi tới, ngồi ở bên cạnh Lục Gia Ninh, cậu ngẩng đầu nhìn hắn, Thẩm Yến Quân dùng kiến thức mới học được mấy ngày khoa tay mùa chân hỏi cậu 'Em vẽ gì vậy?'
Lục Gia Ninh cười cười khoa tay múa chân với hắn 'Anh Yến Quân, anh nói chuyện là được mà, không cần dùng thủ ngữ.'
"Được, em đang vẽ gì vậy?"
'Anh Yến Quân đang làm bài tập về nhà.'
Thẩm Yến Quân hỏi cậu có thể cho mình bức tranh được không, vì cậu vẽ rất đẹp, Lục Gia Ninh gật gật đầu, ngại ngùng bỏ lại bức tranh rồi bỏ chạy về phòng.
Sau này khi hai người thực sự quen nhau, Thẩm Yến Quân mới phát hiện kỳ thực Lục Gia Ninh rất thích kề cận với hắn, sẽ không quấy rầy, thật sự là ngoan cực kì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.