Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70

Chương 43: Hạt Đậu Vàng 1

Địa Miên Miên

07/11/2021

Bầu trời buổi sáng thôn Tỳ Ba một màu xanh ngắt, trong gió còn mang theo khí lạnh nhè  nhẹ. Cửa của các hộ gia đình đều mở ra, mọi người khiêng cuốc, dắt trâu sôi nổi đi làm công, mọi người đều muốn làm xong công việc trước khi mặt trời lên cao.

Dư Điềm Điềm ở nhà ăn cũng bận bịu đến khí thế ngất trời.

Lâm Tiểu Mẫn vừa xoa cánh tay vừa oán giận: "Còn không phải chỉ có mười mấy thanh niên tri thức sao, sao đến mức cần nhiều phần cơm như thế? Còn muốn làm nhiều hơn mấy phần đồ ăn, đây là họ tới tiếp thu giáo dục hay là tới làm ông nội người ta?"

Dư Điềm Điềm và Ngô Nguyệt đều không nói lời nào, vội vàng làm công việc trong tay.

Có mười lăm người thanh niên tri thức, sáng nay làm thêm ba mươi cái bánh ngô, nhưng Đại đội trưởng phê chuẩn, xào nhiều thêm cà tím, và thêm một chậu giá đỗ.

Dư Điềm Điềm đang phụ trách làm giá đỗ trộn, cô có bí quyết làm giấm trộn riêng, lúc trước mọi người đều nếm qua, liền khen không dứt miệng, rau trộn trong nhà ăn về sau đều do cô phụ trách. Lúc này Dư Điềm Điềm vừa làm vừa nhấp miệng cười.

Ngày hôm qua Phương Nghị phát sốt chảy máu mũi làm kinh động mọi người trong nhà, bà nội Phương không rảnh tức giận với cháu trai, vội vàng nhận lấy một chậu nước lạnh, lại hái một chút tần ô dã nát đắp lên nói là cầm máu.

Phương Nghị còn sốt, chén mì kia bị bà nội mạnh mẽ mang đi cho hai đứa nhỏ. Còn anh, Dư Điền Điền cuối cùng nấu nồi cháo trắng lại xào thêm chút giá đỗ, nhìn thấy vẻ mặt anh đau khổ, thập phần bất đắc dĩ ăn xong.

Bộ dạng vui vẻ của Dư Điềm Điềm rơi vào trong mắt của Ngô Nguyệt, cô ấy nhịn không được trêu ghẹo cô: "Nghĩ cái gì mà vui vẻ như vậy?"

Dư Điềm Điềm ngẩn người, sau đó lắc đầu, cô thật sự vui vẻ sao?

"Được rồ, cô cười miệng đến mức miệng sắp kéo tới mang tai, còn nói không có." Ngô Nguyệt trêu ghẹo.

Mấy ngày nay giao tiếp giữa hai người cũng thông thuận hơn rất nhiều, một phần là Dư Điềm Điềm cũng học chút thủ ngữ của người câm nên không cần lúc nào cũng viết chữ.

Ngô Nguyệt biết chuyện cô đang ở nhà họ Phương, cô ấy kề tai nói nhỏ: "Chắc không phải vì Phương Nghị chứ?"

Dư Điềm Điềm vội bảo cô ấy đừng nói giỡn, Ngô Nguyệt càng muốn nói, hai người cười pha trò.

"Khụ khụ." Lâm Tiểu Mẫn ở bên kia nói một cách quái gở: "Hôm nay vội vàng, có người thật nhàn hạ, xem cái nhà ăn này là chỗ nào, cả ngày hi hi ha ha."



Ngô Nguyệt đã sớm không ưa cô ta, bỏ chén trên tay xuống: "Liên quan gì tới cô, việc của tôi và Điềm Điềm đều làm sắp xong rồi, còn cô đó, cô nấu canh còn chưa có xong đâu."

"Mấy người một người trộn rau trộn dưa thêm chút nước là được, một người chưng bánh ngô là xong. nấu canh vốn dĩ phiền toái, cô nói mà không biết xấu hổ sao?"

Ngô Nguyệt nhìn thấy cô ta nói hăng hái, cũng không chịu yếu thế: "Theo lời cô nói, ý tứ là Đại đội trưởng phân công việc làm cô không hài lòng? Vậy đúng lúc, hôm nay dù sao Đại đội trưởng cũng sẽ tới, không bằng cô liền nói rõ ràng, cô so với chúng tôi chỗ nào làm nhiều hơn, lại để Đại đội trưởng nhìn xem, tránh cho cô bị uất ức."

"Cô_"

Cốc Lỵ chọc chọc cánh tay Lâm Tiểu Mẫn, ý bảo nhìn phía cửa. Lâm Tiểu Mẫn ngẩng đầu, Triệu Hành Viễn xuất hiện ở cửa. Lâm Tiểu Mẫn vội vàng ngậm miệng.

Dư Điềm Điềm cũng lôi kéo Ngô Nguyệt, ý tứ chính là không cần so đo với cô ta, Ngô Nguyệt thấp giọng nói hai câu: "Chính là nhìn cô ta thấy ngứa mắt, mọi người đều giống nhau, cô ta thực sự cho rằng chính mình là đại tiểu thư không bằng."

Triệu Hành Viễn rất nhanh liền đi tới, nhìn một vòng xung quanh, vui vẻ gật đầu: "Mọi người hôm nay đều vất vả! Nhóm thanh niên tri thức xuống nông thôn ngày đầu tiên, thôn chúng ta cũng phải có chút dáng vẻ! Chờ qua hai ngày nữa, mọi chuyện lại như bình thường, mọi người có khó khăn cứ báo cáo bất cứ lúc nào."

Lâm Tiểu Mẫn là người đầu tiên tươi cười nói: "Đại đội trưởng, không vất vả."

Triệu Hành Viễn lại gật đầu, nhìn sang cơm sáng nay, lúc này mới rời đi.

Ngô Nguyệt xem thường liếc mắt, Dư Điềm Điềm nhàn nhạt cười.

Rất nhanh, nhóm thanh niên tri thức đều cùng nhau tới nhà ăn.

"Oa, thoạt nhìn cũng không tệ lắm, so với trong tưởng tượng của tôi thì khá hơn nhiều." Có nam thanh niên tri thức đã chạy tới cửa sổ nhà ăn, nhìn xung quanh cơm sáng hôm nay.

Vừa rồi Lâm Tiểu Mẫn còn oán trách người ta quý giá, bây giờ lại đột nhiên giống như thay đổi một người khác, không chỉ sửa bím tóc còn chủ động tiến lên đáp lời: "Đây là đồ ăn đặc sắc trong thôn chúng tôi, gọi là cà tím, xào không hoặc xào chung với thịt đều rất ngon."

Bộ dạng nói chuyện của cô ta còn lộ ra vẻ thẹn thùng, Ngô Nguyệt có chút chịu không nổi, làm bộ nôn khan.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook