Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70

Chương 44: Hạt Đậu Vàng 2

Địa Miên Miên

07/11/2021

Người thanh niên tri thức kia gật đầu cười, lập tức quay đầu lại hô một tiếng: "Đào Đào, tôi lấy cơm cho cô nhé." Toàn bộ quá trình đều không liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Mẫn một cái, mặt của Lâm Tiểu Mẫn nháy mắt suy sụp.

Dư Điềm Điềm nghe thấy một tiếng "Đào Đào" này mới ngẩng đầu lên.

Là Doãn Mộng Đào, cô ta đương nhiên tới. Hôm nay cô ta vẫn mặc một cái áo sơ mi trắng, chỉ là khác với bộ dạng hôm qua, trang điểm thanh thuần xinh đẹp, làm người chú ý.

Cô ta vừa tới, tự nhiên trở thành tiêu điểm trong đám người. Lâm Tiểu Mẫn thấy gõ gương mặt kia, toàn bộ thần sắc trong nháy mắt có ghen ghét, vặn vẹo. Dư Điềm Điềm chính mắt nhìn thấy cải trắng trong tay cô ta đều thay đổi hình dạng.

Khí thế bên kia ngất trời, gần như nam thanh niên tri thức đều vây quanh Doãn Mộng Đào, mà cô ta giống như một con thiên nga trắng kiêu ngạo, ở trong đám người như tìm kiếm thứ gì đó.

Rất nhanh, Doãn Mộng Đào liền nhìn thấy cô.

Dư Điềm Điềm vội vàng múc cơm, không có chú ý tới cô ta, mãi tới khi thanh âm của Doãn Mộng Đào truyền từ cửa sổ vào: "Xin chào."

Dư Điềm Điềm ngẩng đầu lên.

"Hôm qua chúng ta có gặp nhau, cô còn nhớ tôi không?"

Ngô Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua hai người, lúc này, một số thanh niên tri thức chú ý tới bên này đã đi tới đây.

Có người sau khi nhìn thấy Dư Điềm Điềm trong nháy mắt hiện lên sự kinh ngạc.

Dư Điềm Điềm gật gật đầu, biểu tình bình thản.



Doãn Mộng Đào cũng lộ ra vẻ mặt thân thiện, thân thiết, nụ cười ngọt ngào xinh đẹp: "Hôm qua cảm ơn hai người, không nghĩ tới cô làm việc ở nhà ăn, tôi là thanh niên tri thức mới tới, tên là Doãn Mộng Đào, anh trai cô ngày hôm qua...Là anh trai cô đúng không, đi có hơi nhanh nên tôi còn không kịp làm quen."

Đột nhiên Dư Điềm Điềm có chút buồn cười, tuy rằng cô không biết vì sao Doãn Mộng Đào không giống như trong nguyên tác, nhưng cô không nghĩ tới cô ta đem cô trở thành em gái của Phương Nghị.

Ngô Nguyệt rất có ánh mắt, cô ấy liền đứng ra giải thích: "Cái kia....Đây là Dư Điềm Điềm, cô ấy bị bệnh, tạm thời không thể nói chuyện."

Đáy mắt Doãn Mộng Đào hiện lên sự kinh ngạc, tuy nhiên rất nhanh liền hiểu rõ. Nháy mắt, biểu tình từ hơi thân thiết trở nên thân thiện, thêm một hai phần đồng tình, sự chuyển biến này tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn, đơn thuần đến không thể đơn thuần hơn.

"Như vậy à...Không sao, cô biết chữ không? Chúng ta có thể viết chữ nói chuyện."

Trong nháy mắt, vẻ kinh diễm ở trong mắt các thanh niên trí thức khi biết cô không thể nói, biểu tình liền lộ ra một chút tiếc nuối.

Ngô Nguyệt vừa định nói cô biết chữ, Dư Điềm Điềm lại thầm chọc chọc cô ấy, sau đó nhìn Doãn Mộng Đào chậm rãi lắc đầu.

Biểu cảm đồng tình của Doãn Mộng Đào càng sâu, cô ta từ trong ngực lấy ra một cuốn vở và một cây viết, rất nhanh liền viết xuống tên của cô ta và một câu, đưa cho Dư Điềm Điềm: "Đây là tên của tôi, còn có...Về chuyện ngày hôm qua, thật sự cảm ơn hai người, nhờ cô mang câu nói cảm ơn này về cho anh trai cô giúp tôi được không?"

Dư Điềm Điềm cười nhận lấy, gật đầu.

Ý cười thân thiết trên môi Doãn Mộng Đào càng sâu, "Cảm ơn nha."

Thấy hai người nói xong, thanh niên tri thức mới vừa ân cần kia lập tức đi tới: "Đào Đào, cô ăn cái gì, tôi lấy giúp cô."

“Không cần tôi tự mình lấy, cảm ơn.”



Doãn Mộng Đào không nhận những ý tốt của những thanh niên tri thức đó mà cô ta tự tay làm lấy, tự lấy một phần cơm, cùng Ngô Hiểu Lệ tìm một chỗ ngồi xuống.

Ngô Nguyệt nhìn cảnh này, kỳ quái gãi đầu: "Điềm Điềm...Cô ta vừa nói anh trai cô...Chắc không phải là Phương Nghị đó chứ?"

Dư Điềm Điềm cầm tờ giấy kia cất vào túi, sau đó nhìn Ngô Nguyệt vô tội nhún vai, cô còn rất muốn biết đây.

Nhóm thanh niên tri thức ăn xong cơm sáng liền đi tiếp nhận lao động, Dư Điềm Điềm cũng bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, chờ tới khi nhóm thanh niên tri thức đều đi xong, cô mới nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, Phương Nghị và Phương Thu Lan.

Phương Thu Lan cười vẫy tay với cô, mà Phương Nghị lại khôi phục bộ dạng khuôn mặt lạnh lẽo khi làm việc như lúc trước, đi tới cửa sổ, anh lấy phần cơm, xoay người đi.

"Ai, cô không nói chuyện với anh ta?" Ngô Nguyệt cười nói.

Dư Điềm bất đắc dĩ vô cùng, chỉ chỉ chỗ cô đang làm, ý bảo cô hiện tại đang trong thời gian làm việc, Ngô Nguyệt ồ ồ gật đầu, không trêu ghẹo cô.

Tờ giấy trong túi Doãn Mộng Đào đưa cho cô, cô xem qua rất rõ.

"Tôi là Doãn Mộng Đào, ngày hôm qua thật sự cảm ơn anh, anh là người tốt."

Nói lời cảm ơn rất quy củ, lại làm người khác cảm thấy làm điều dư thừa.

Ngày hôm qua rõ ràng bọn họ chuyện gì cũng không làm, không có giúp cô ta đuổi chó hoang như cô ta nói, cũng không có giống như trong cốt truyện gốc bị rớt xuống trong hang động, bọn họ chỉ tình cờ gặp nhau trên đường mà thôi. Mà nguyên ở trong sách, lúc Phương Nghị cứu nữ chính lên, cô ta còn không có ân cần như vậy.

Quan trọng mấu chốt là, cô ta làm sao có thể xác định được Phương Nghị biết chữ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook