Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70
Chương 46: Hạt Đậu Vàng 4
Địa Miên Miên
07/11/2021
Doãn Mộng Đào suy nghĩ trong chốc lát, nhỏ giọng nói: "Cũng không phải không được, tớ cũng muốn đi, lát nữa tớ lại nói với Bí thư chi bộ và Đại đội trưởng nghĩ chút biện pháp nhé?"
Ngô Hiểu Lệ liền vội lộn mình từ dưới đất ngồi dậy, kích động môi liền run lên: "Cậu, cậu nói thật?"
Doãn Mộng Đào gật gật đầu: "Tất nhiên, cha tớ nói, tuần đầu tiên chúng ta lao động tập thể, tuần thứ hai liền sẽ phân công việc, cậu biểu hiện tốt, đến lúc đó chúng ta lại mua chút đồ vật, việc phân đến ruộng nước, vấn đề không lớn."
Ngô Hiểu Lệ kích động kéo tay áo cô ta: "Đào Đào, cậu, cậu thật tốt."
"Suỵt, vậy hiện tại cậu nhanh làm việc, biểu hiện tốt một chút."
Ngô Hiểu Lệ vội vàng gật đầu, cũng không cảm thấy mệt mỏi, cả người đều tràn đầy năng lượng.
Ruộng nước điểm công cao, là việc mỗi người đều muốn được phân, mục đích của Ngô Hiểu Lệ rất đơn giản, làm việc ở ruộng nước vẫn tốt hơn ở trên ruộng đất, nóng giống như ở trong lồng hấp, mà Doãn Mộng Đào nhìn về phía ruộng nước nhìn thoáng qua, đáy mắt như có như không hiện lên ý cười.
Không nghĩ tới ông trời lại cho cô ta cơ hội, trở về năm 1978, cô ta vẫn còn tuổi trẻ, là thanh niên tri thức xinh đẹp, lúc này, cô ta tin tưởng tràn đầy, nhất định sẽ sống càng xuất sắc hơn đời trước.
Tới giữa trưa, ruộng đậu nành cuối cùng cũng xong, mỗi người đều mệt đến cả người tan thành từng mảnh, kéo xẻng và thân hình mệt mỏi đi từng bước một về phía nhà ăn, trên đường cũng có không ít trẻ con trong thôn Tỳ Ba tò mò đứng ở ven đường, nhìn này "người xa lạ" đó.
Doãn Mộng Đào còn đang tìm người, rất nhanh cô ta liền tìm được. Phương Mạn đang cùng một đám trẻ con chơi nhảy dây, cô bé nhỏ gầy, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy trong đám người.
"Lệ Lệ, cậu đi trước, múc cơm giúp tớ." Doãn Mộng Đào dặn dò Ngô Hiểu Lệ đi nhà ăn trước, chính cô ta lại đi qua chỗ Phương Mạn.
Một đám bé gái đều ngừng lại nhìn xem cô ta.
Doãn Mộng Đào cười tủm tỉm, từ trong túi sờ soạng một ít kẹo, ngồi xổm xuống, đưa cho mỗi đứa một viên.
"Ăn đi, đây là kẹo đường trái cây."
Mấy đầu củ cải nhỏ đều nhút nhát sợ sệt, một đứa nhìn một đứa, ai cũng không dám nhận.
"Mau cầm đi." Doãn Mộng Đào cầm kẹo bỏ vào túi của Phương Mạn, trên đó còn có kẹo sữa và chocolate, là Doãn Mộng Đào cố ý chọn.
Mắt Phương Mạn trợn to, bị chị gái nhiệt tình trước mắt dọa sợ, vội lùi lại hai bước.
"Tiểu Mạn!"
Phương Mạn lập tức ngẩng đầu, liền thấy thân ảnh Phương Nghị trên bờ ruộng.
"Anh trai!" Phương Mạn lập tức từ bên cạnh Doãn Mộng Đào chạy đi, chạy tới chỗ Phương Nghị.
Trên bờ ruộng, người đàn ông đón lấy em gái, đôi mắt tràn ngập cảnh giác và lạnh nhạt nhìn về phía Doãn Mộng Đào.
Doãn Mộng Đào lúc này cũng đứng dậy, trong nháy mắt thấy Phương Nghị, trái tim cô ta liền đập nhanh, vừa định lên tiếng giải thích một câu liền bị ánh mắt lạnh nhạt của Phương Nghị dọa lui một bước.
"Đi thôi." Phương Nghị chỉ lạnh lùng nhìn qua cô ta một cái, sau đó liền nắm tay em gái nhà mình rời đi.
Doãn Mộng Đào có chút cảm giác thất bại, cảm giác như vậy cũng thường xuyên có. Hôn nhân của cô ta thất bại, không có con cái, đến ba mươi mốt tuổi dốc sức làm sự nghiệp, lấy được thành tựu không nhỏ, chỉ là tra nam lúc trước mang tới cho cô ta tiếc nuối và cảm giác thất bại, cả đời cũng đền bù không được.
Tuy rằng đời trước cô ta xem như cuộc sống hơn người, nhưng nếu ông trời ưu ái cho cô ta sống lại thêm một lần, cô ta vì sao không thể có cả tình yêu và sự nghiệp? Doãn Mộng Đào lúc ba mươi sáu tuổi trong một lần tham gia đại hội thương nghiệp quốc tế, tình cờ gặp Phương Nghị, trong nháy mắt cô ta nhớ tới đoạn thời gian ở thôn Tỳ Ba. Cô ta hối hận vì sao ánh mắt lại không tốt, người đàn ông trầm mặc và nghèo hèn này cuối cùng lại có bản lĩnh lớn như vậy, so sánh với người đàn ông cô ta xem trọng, không biết mạnh gấp bao nhiêu lần.
Doãn Mộng Đào nhìn bóng dáng Phương Nghị ngày càng xa, trong mắt hiện lên sự kiên định ngày càng sâu đậm...
"Chị gái vừa rồi thật kỳ quái." Phương Mạn đi theo bước chân của Phương Nghị, nhỏ giọng nói.
"Không cần để ý người lạ, càng không được nhận đồ của người lạ." Phương Nghị nói.
Phương Mạn gật đầu: "Dạ."
Hai người từ bờ ruộng một đường đi về nhà, Dư Điềm Điềm làm xong cơm ở nhà ăn liền cõng sọt tre nhỏ của cô đi về nhà họ Phương, lúc này đúng là giữa trưa, trời nắng gắt, cô ra cửa không đội mũ, đành phải lấy tay che ở trên trán tránh nắng.
Phương Mạn mắt sắc, thật xa liền nhìn thấy Dư Điềm Điềm, lớn tiếng gọi: "Chị Điềm Điềm!"
Đáng tiếc Dư Điềm Điềm một lòng trở về làm cơm, bước chân đi nhanh như bay, hơn nữa trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện buổi sáng nên cũng không có nghe thấy.
Ngô Hiểu Lệ liền vội lộn mình từ dưới đất ngồi dậy, kích động môi liền run lên: "Cậu, cậu nói thật?"
Doãn Mộng Đào gật gật đầu: "Tất nhiên, cha tớ nói, tuần đầu tiên chúng ta lao động tập thể, tuần thứ hai liền sẽ phân công việc, cậu biểu hiện tốt, đến lúc đó chúng ta lại mua chút đồ vật, việc phân đến ruộng nước, vấn đề không lớn."
Ngô Hiểu Lệ kích động kéo tay áo cô ta: "Đào Đào, cậu, cậu thật tốt."
"Suỵt, vậy hiện tại cậu nhanh làm việc, biểu hiện tốt một chút."
Ngô Hiểu Lệ vội vàng gật đầu, cũng không cảm thấy mệt mỏi, cả người đều tràn đầy năng lượng.
Ruộng nước điểm công cao, là việc mỗi người đều muốn được phân, mục đích của Ngô Hiểu Lệ rất đơn giản, làm việc ở ruộng nước vẫn tốt hơn ở trên ruộng đất, nóng giống như ở trong lồng hấp, mà Doãn Mộng Đào nhìn về phía ruộng nước nhìn thoáng qua, đáy mắt như có như không hiện lên ý cười.
Không nghĩ tới ông trời lại cho cô ta cơ hội, trở về năm 1978, cô ta vẫn còn tuổi trẻ, là thanh niên tri thức xinh đẹp, lúc này, cô ta tin tưởng tràn đầy, nhất định sẽ sống càng xuất sắc hơn đời trước.
Tới giữa trưa, ruộng đậu nành cuối cùng cũng xong, mỗi người đều mệt đến cả người tan thành từng mảnh, kéo xẻng và thân hình mệt mỏi đi từng bước một về phía nhà ăn, trên đường cũng có không ít trẻ con trong thôn Tỳ Ba tò mò đứng ở ven đường, nhìn này "người xa lạ" đó.
Doãn Mộng Đào còn đang tìm người, rất nhanh cô ta liền tìm được. Phương Mạn đang cùng một đám trẻ con chơi nhảy dây, cô bé nhỏ gầy, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy trong đám người.
"Lệ Lệ, cậu đi trước, múc cơm giúp tớ." Doãn Mộng Đào dặn dò Ngô Hiểu Lệ đi nhà ăn trước, chính cô ta lại đi qua chỗ Phương Mạn.
Một đám bé gái đều ngừng lại nhìn xem cô ta.
Doãn Mộng Đào cười tủm tỉm, từ trong túi sờ soạng một ít kẹo, ngồi xổm xuống, đưa cho mỗi đứa một viên.
"Ăn đi, đây là kẹo đường trái cây."
Mấy đầu củ cải nhỏ đều nhút nhát sợ sệt, một đứa nhìn một đứa, ai cũng không dám nhận.
"Mau cầm đi." Doãn Mộng Đào cầm kẹo bỏ vào túi của Phương Mạn, trên đó còn có kẹo sữa và chocolate, là Doãn Mộng Đào cố ý chọn.
Mắt Phương Mạn trợn to, bị chị gái nhiệt tình trước mắt dọa sợ, vội lùi lại hai bước.
"Tiểu Mạn!"
Phương Mạn lập tức ngẩng đầu, liền thấy thân ảnh Phương Nghị trên bờ ruộng.
"Anh trai!" Phương Mạn lập tức từ bên cạnh Doãn Mộng Đào chạy đi, chạy tới chỗ Phương Nghị.
Trên bờ ruộng, người đàn ông đón lấy em gái, đôi mắt tràn ngập cảnh giác và lạnh nhạt nhìn về phía Doãn Mộng Đào.
Doãn Mộng Đào lúc này cũng đứng dậy, trong nháy mắt thấy Phương Nghị, trái tim cô ta liền đập nhanh, vừa định lên tiếng giải thích một câu liền bị ánh mắt lạnh nhạt của Phương Nghị dọa lui một bước.
"Đi thôi." Phương Nghị chỉ lạnh lùng nhìn qua cô ta một cái, sau đó liền nắm tay em gái nhà mình rời đi.
Doãn Mộng Đào có chút cảm giác thất bại, cảm giác như vậy cũng thường xuyên có. Hôn nhân của cô ta thất bại, không có con cái, đến ba mươi mốt tuổi dốc sức làm sự nghiệp, lấy được thành tựu không nhỏ, chỉ là tra nam lúc trước mang tới cho cô ta tiếc nuối và cảm giác thất bại, cả đời cũng đền bù không được.
Tuy rằng đời trước cô ta xem như cuộc sống hơn người, nhưng nếu ông trời ưu ái cho cô ta sống lại thêm một lần, cô ta vì sao không thể có cả tình yêu và sự nghiệp? Doãn Mộng Đào lúc ba mươi sáu tuổi trong một lần tham gia đại hội thương nghiệp quốc tế, tình cờ gặp Phương Nghị, trong nháy mắt cô ta nhớ tới đoạn thời gian ở thôn Tỳ Ba. Cô ta hối hận vì sao ánh mắt lại không tốt, người đàn ông trầm mặc và nghèo hèn này cuối cùng lại có bản lĩnh lớn như vậy, so sánh với người đàn ông cô ta xem trọng, không biết mạnh gấp bao nhiêu lần.
Doãn Mộng Đào nhìn bóng dáng Phương Nghị ngày càng xa, trong mắt hiện lên sự kiên định ngày càng sâu đậm...
"Chị gái vừa rồi thật kỳ quái." Phương Mạn đi theo bước chân của Phương Nghị, nhỏ giọng nói.
"Không cần để ý người lạ, càng không được nhận đồ của người lạ." Phương Nghị nói.
Phương Mạn gật đầu: "Dạ."
Hai người từ bờ ruộng một đường đi về nhà, Dư Điềm Điềm làm xong cơm ở nhà ăn liền cõng sọt tre nhỏ của cô đi về nhà họ Phương, lúc này đúng là giữa trưa, trời nắng gắt, cô ra cửa không đội mũ, đành phải lấy tay che ở trên trán tránh nắng.
Phương Mạn mắt sắc, thật xa liền nhìn thấy Dư Điềm Điềm, lớn tiếng gọi: "Chị Điềm Điềm!"
Đáng tiếc Dư Điềm Điềm một lòng trở về làm cơm, bước chân đi nhanh như bay, hơn nữa trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện buổi sáng nên cũng không có nghe thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.