Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70
Chương 45: Hạt Đậu Vàng 3
Địa Miên Miên
07/11/2021
Đột nhiên Dư Điềm Điềm nhíu mày lại, cô ý thức được có chỗ không hợp lý.
Nhóm thanh niên tri thức đột nhiên xuống nông thôn sớm hai tuần...Hành vi của Doãn Mộng Đào khác thường....Tuyến tình tết thay đổi...
Chỗ này có sự khác thường...
Cô ta chắc không phải là trọng sinh đó chứ?
Ý nghĩ này làm Dư Điềm Điềm khiếp sợ, chiếc đũa trong tay cô rớt xuống trên mặt đất, phát ra thanh âm thanh thúy. Cách đó không xa Phương Nghị ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô.
"Điềm Điềm, cô làm sao vậy? Sắc mặt cô sao lại đột nhiên trắng bệch thế?" Ngô Nguyệt giúp cô nhặt chiếc đũa trên mặt đất lên, quan tâm hỏi thăm.
Dư Điềm Điềm vẫn còn chìm trong sự khiếp sợ, không có chú ý tới Phương Nghị và chị cả Phương bước chân ngày càng gần.
Chị cả Phương còn chưa nói lời nào, Phương Nghị đã lên tiếng trước: "Xảy ra chuyện gì? Không thoải mái?"
Lúc này Dư Điềm Điềm mới khôi phục lại tinh thần, vội vàng lắc đầu.
Phương Nghị nhìn hoàn cảnh làm việc xung quanh, có chút bế tắc nhưng bây giờ vẫn là mùa xuân, hẳn sẽ không bị cảm nắng mới đúng. Anh mím môi, Phương Thu Lan đột nhiên phản ứng lại, lập tức lấy ra từ trong túi một cái hộp nhỏ, đưa đi vào: "Em gái Điềm, cái này cho em."
Dư Điềm Điềm cúi đầu, là một hộp cao mát lạnh. Cái hộp nhỏ làm bằng sắt, mặt trên có vẽ hình lá bạc hà, đây là đồ bán ở Cung Tiêu xã, một hộp một đồng năm.
Chị cả Phương không thể nào có tiền, cũng không có khả năng đi lên phố mua, chỉ có thể là...
Dư Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nghị.
Người đàn ông không nói gì, chị cả Phương còn đang vội nhắc cô nhanh lấy. Dư Điềm Điềm đành phải nhận lấy, trong mắt hiện lên sự cảm kích rõ ràng.
Thấy cô nhận, Phương Nghị mới xoay người rời đi.
Ngô Nguyệt lặng lẽ đi tới trước mặt cô, lại bắt đầu trêu ghẹo: "Điềm Điềm, anh trai cô đối với cô thật tốt..."
Những lời này liền làm người tính tình mềm như Dư Điềm Điềm đỏ mặt.
Ngô Nguyệt cũng đã nhìn ra, này thật là...
Ngô Nguyệt thấy mặt cô đỏ muốn nhỏ máu, không đành lòng trêu ghẹo cô, liên tục nói: "Được rồi, tôi không nói bậy, cô đừng để trong lòng nha."
Dư Điềm Điềm lần đầu tiên sinh ra một cảm giác gọi là xấu hổ, cô lấy hộp cao mát lạnh bỏ vào trong túi áo trước ngực, dán ở vị trí trái tim, ý đồ che giấu chút nóng rực và tiếng tim đập kịch liệt.
Ở đầu kia, Phương Nghị cũng không tốt hơn cô bao nhiêu, Phương Thu Lan rất hiểu người em trai này, ra khỏi nhà ăn liền không nhịn được nhìn anh cười, rồi lại không nói lời nào.
Phương Nghị không nhịn được nữa, nhanh bước chân đi ra ngoài ruộng nước.
"Em đi nhanh như vậy làm gì, chị thấy cũng không cần trâu cày đất đâu!" Trong lời nói của chị cả Phương có ẩn ý, lỗ tai Phương Nghị ửng đỏ, nhưng vẫn không có quay đầu lại, đi càng nhanh hơn.
Phương Thu Lan ở phía sau cười một tiếng.
Cười xong, trong mắt chị ấy hiện lên tia phiền muộn.
Chị ấy thích Dư Điềm Điềm, chị ấy cũng nhìn ra một ít manh mối giữa hai người, chỉ là...Tình huống nhà chị ấy, nếu cô không chê thì thật tốt, không biết em trai chị ấy có phúc khí đó hay không.
Ai...
Phương Thu Lan thở dài, đi về phía ruộng bắp.
Buổi sáng tuần đầu tiên, lao động vất vả lại rườm rà, hơn nữa thật nhanh liền tới tiết Mang Chủng (vào ngày mùng 5, 6, 7 tháng 6), việc nhà nông trong thôn nháy mắt liền nhiều hơn.
Tới bây giờ Ngô Hiểu Lệ mới biết được, ngày hôm qua ngắt cỏ chỉ là cho bọn họ làm nóng người, hôm nay trực tiếp liền đem bọn họ mấy người tới ruộng đậu nành, xới từng luống từng luống đất, một cái xẻng đâm xuống đến chút dấu vết đều không có, còn làm lòng bàn tay người khác tê dại.
Đừng nói là nữ thanh niên tri thức, đến nam thanh niên tri thức cũng rất nhanh đã không chịu nổi, liên tục thở dài.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Doãn Mộng Đào liên tục nhăn thành một đoàn, nhưng nhìn mảnh đất trước mắt lại không chịu từ bỏ, cũng không nhận sự giúp đỡ từ người khác, đến một số nam thanh niên tri thức cũng nhìn ra, cô ta giống như thay đổi một tính tình khác.
"Đào Đào.. Cô có muốn hay không nghỉ một chút?"
"Không cần." Doãn Mộng Đào cau mày, cô ta giống như hiếu thắng, nhất định phải làm luống đất này, những nam thanh niên đều thấy đến một nữ thanh niên còn ý chí nghiêm túc, trên khuôn mặt không có ánh sáng, cũng cầm cái xẻng lên.
Chỉ là trên mặt mọi người đều viết hai chữ khó chịu.
Tới mười một giờ, cuối cùng cũng làm xong ba luống đất, Ngô Hiểu Lệ ngồi xuống trên mặt đất, vô lực nói: "Tôi thà đi ruộng nước cấy mạ cũng không muốn ở chỗ này."
Nói tới ruộng nước, ánh mắt Doãn Mộng Đào ánh mắt sáng lên.
Cô ta đi tới trước mặt Ngô Hiểu Lệ, rót cho cô ta chén nước: "Cậu muốn đi ruộng nước?"
Ngô Hiểu Lệ chỉ biết gật đầu.
Nhóm thanh niên tri thức đột nhiên xuống nông thôn sớm hai tuần...Hành vi của Doãn Mộng Đào khác thường....Tuyến tình tết thay đổi...
Chỗ này có sự khác thường...
Cô ta chắc không phải là trọng sinh đó chứ?
Ý nghĩ này làm Dư Điềm Điềm khiếp sợ, chiếc đũa trong tay cô rớt xuống trên mặt đất, phát ra thanh âm thanh thúy. Cách đó không xa Phương Nghị ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô.
"Điềm Điềm, cô làm sao vậy? Sắc mặt cô sao lại đột nhiên trắng bệch thế?" Ngô Nguyệt giúp cô nhặt chiếc đũa trên mặt đất lên, quan tâm hỏi thăm.
Dư Điềm Điềm vẫn còn chìm trong sự khiếp sợ, không có chú ý tới Phương Nghị và chị cả Phương bước chân ngày càng gần.
Chị cả Phương còn chưa nói lời nào, Phương Nghị đã lên tiếng trước: "Xảy ra chuyện gì? Không thoải mái?"
Lúc này Dư Điềm Điềm mới khôi phục lại tinh thần, vội vàng lắc đầu.
Phương Nghị nhìn hoàn cảnh làm việc xung quanh, có chút bế tắc nhưng bây giờ vẫn là mùa xuân, hẳn sẽ không bị cảm nắng mới đúng. Anh mím môi, Phương Thu Lan đột nhiên phản ứng lại, lập tức lấy ra từ trong túi một cái hộp nhỏ, đưa đi vào: "Em gái Điềm, cái này cho em."
Dư Điềm Điềm cúi đầu, là một hộp cao mát lạnh. Cái hộp nhỏ làm bằng sắt, mặt trên có vẽ hình lá bạc hà, đây là đồ bán ở Cung Tiêu xã, một hộp một đồng năm.
Chị cả Phương không thể nào có tiền, cũng không có khả năng đi lên phố mua, chỉ có thể là...
Dư Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nghị.
Người đàn ông không nói gì, chị cả Phương còn đang vội nhắc cô nhanh lấy. Dư Điềm Điềm đành phải nhận lấy, trong mắt hiện lên sự cảm kích rõ ràng.
Thấy cô nhận, Phương Nghị mới xoay người rời đi.
Ngô Nguyệt lặng lẽ đi tới trước mặt cô, lại bắt đầu trêu ghẹo: "Điềm Điềm, anh trai cô đối với cô thật tốt..."
Những lời này liền làm người tính tình mềm như Dư Điềm Điềm đỏ mặt.
Ngô Nguyệt cũng đã nhìn ra, này thật là...
Ngô Nguyệt thấy mặt cô đỏ muốn nhỏ máu, không đành lòng trêu ghẹo cô, liên tục nói: "Được rồi, tôi không nói bậy, cô đừng để trong lòng nha."
Dư Điềm Điềm lần đầu tiên sinh ra một cảm giác gọi là xấu hổ, cô lấy hộp cao mát lạnh bỏ vào trong túi áo trước ngực, dán ở vị trí trái tim, ý đồ che giấu chút nóng rực và tiếng tim đập kịch liệt.
Ở đầu kia, Phương Nghị cũng không tốt hơn cô bao nhiêu, Phương Thu Lan rất hiểu người em trai này, ra khỏi nhà ăn liền không nhịn được nhìn anh cười, rồi lại không nói lời nào.
Phương Nghị không nhịn được nữa, nhanh bước chân đi ra ngoài ruộng nước.
"Em đi nhanh như vậy làm gì, chị thấy cũng không cần trâu cày đất đâu!" Trong lời nói của chị cả Phương có ẩn ý, lỗ tai Phương Nghị ửng đỏ, nhưng vẫn không có quay đầu lại, đi càng nhanh hơn.
Phương Thu Lan ở phía sau cười một tiếng.
Cười xong, trong mắt chị ấy hiện lên tia phiền muộn.
Chị ấy thích Dư Điềm Điềm, chị ấy cũng nhìn ra một ít manh mối giữa hai người, chỉ là...Tình huống nhà chị ấy, nếu cô không chê thì thật tốt, không biết em trai chị ấy có phúc khí đó hay không.
Ai...
Phương Thu Lan thở dài, đi về phía ruộng bắp.
Buổi sáng tuần đầu tiên, lao động vất vả lại rườm rà, hơn nữa thật nhanh liền tới tiết Mang Chủng (vào ngày mùng 5, 6, 7 tháng 6), việc nhà nông trong thôn nháy mắt liền nhiều hơn.
Tới bây giờ Ngô Hiểu Lệ mới biết được, ngày hôm qua ngắt cỏ chỉ là cho bọn họ làm nóng người, hôm nay trực tiếp liền đem bọn họ mấy người tới ruộng đậu nành, xới từng luống từng luống đất, một cái xẻng đâm xuống đến chút dấu vết đều không có, còn làm lòng bàn tay người khác tê dại.
Đừng nói là nữ thanh niên tri thức, đến nam thanh niên tri thức cũng rất nhanh đã không chịu nổi, liên tục thở dài.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Doãn Mộng Đào liên tục nhăn thành một đoàn, nhưng nhìn mảnh đất trước mắt lại không chịu từ bỏ, cũng không nhận sự giúp đỡ từ người khác, đến một số nam thanh niên tri thức cũng nhìn ra, cô ta giống như thay đổi một tính tình khác.
"Đào Đào.. Cô có muốn hay không nghỉ một chút?"
"Không cần." Doãn Mộng Đào cau mày, cô ta giống như hiếu thắng, nhất định phải làm luống đất này, những nam thanh niên đều thấy đến một nữ thanh niên còn ý chí nghiêm túc, trên khuôn mặt không có ánh sáng, cũng cầm cái xẻng lên.
Chỉ là trên mặt mọi người đều viết hai chữ khó chịu.
Tới mười một giờ, cuối cùng cũng làm xong ba luống đất, Ngô Hiểu Lệ ngồi xuống trên mặt đất, vô lực nói: "Tôi thà đi ruộng nước cấy mạ cũng không muốn ở chỗ này."
Nói tới ruộng nước, ánh mắt Doãn Mộng Đào ánh mắt sáng lên.
Cô ta đi tới trước mặt Ngô Hiểu Lệ, rót cho cô ta chén nước: "Cậu muốn đi ruộng nước?"
Ngô Hiểu Lệ chỉ biết gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.