Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70
Chương 30: Mì Dương Xuân Và Dưa Chua 1
Địa Miên Miên
05/11/2021
Dư Điềm Điềm tựa người vào lan can, cảm giác mệt mỏi một ngày bay đi mất.
Phương Nghị ngồi ở phía đối diện cô, anh buông giỏ xuống ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy bóng người Dư Điềm Điềm lười biếng dựa vào nơi đó, cô nhìn ngoài cửa sổ, chỉ chừa lại chút gò má cho anh, gò má trắng nõn và ngũ quan xinh xắn ở dưới ánh nắng mặt trời loáng thoáng có thể nhìn thấy lông măng mảnh mai, mềm mại dịu dàng, lộ ra màu phấn nhạt làm người khác nhịn không được mà tâm thần rạo rực.
Phương Nghị biết cô xinh đẹp nhưng không biết cô có thể xinh đẹp như vậy.
Dư Điềm Điềm hồi phục tinh thần quay lại, ánh mắt nhìn anh cười một cái mang ý xin lỗi, Phương Nghị giống như bị phỏng, rời ánh mắt đi.
"Ăn cái gì?" Anh đưa thực đơn tới.
Dư Điềm Điềm nhớ tới thời điểm cô xuyên qua, hai người cũng là ngồi ở tiệm cơm, chẳng qua hồi đó Phương Nghị cái gì cũng không nói, còn cô lại rất áy náy.
Dư Điềm Điềm suy nghĩ một chút, chỉ mì Dương Xuân đưa cho Phương Nghị.
"Hai chén mì Dương Xuân." Phương Nghị đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ.
"Hai chén mì Dương Xuân! Hôm nay trong tiệm có việc lớn, bên kia có chút rau, một xu một người, có thể tự lấy."
Ánh mắt Dư Điềm Điềm sáng rực lên, tiệm cơm quốc doanh này rất biết làm ăn, chút rau kia nhìn qua là dưa chua gồm hạt tiêu, rau hẹ và cải trắng, nghe liền muốn ăn cơm.
Cô không đợi Phương Nghị mở miệng liền trực tiếp đi qua lấy, Phương Nghị cũng không biết làm sao, không thể làm gì khác nói: "Vậy chúng tôi muốn hai phần."
Nhân viên phục vụ nhận thực đơn xoay người rời đi.
Dư Điềm Điềm trước khi xuyên sách đặc biệt thích ăn món dưa chua của Tứ Xuyên, chua cay khai vị, mì Dương Xuân vốn chính là trừ hành lá cắt nhỏ và nước súp với chút mì cũng không có thêm thứ khác, dùng chút rau như vậy làm món khai vị là ngon nhất!
Một chén mì Dương Xuân sáu hào, thêm chút một phần rau, hai người tổng cộng ăn một đồng hai hào hai xu, bốn tờ phiếu lương thực, không tính đắt.
Rất nhanh mì Dương Xuân được bưng lên, sợi mì trắng như tuyết, mang mùi vị đặc trưng của lúa mì, dai và dẻo, làm từ đầu lưỡi tới dạ dày đều có một loại hưởng thụ.
Phương Nghị ăn từng miếng lớn.
Dư Điềm lại cầm thêm một cái chén sạch chia ra nửa chén, đẩy tới.
Cô cười lắc đầu, Phương Nghị hiểu ý cô, lượng cơm của Dư Điềm Điềm anh biết, lúc này cũng không kiểu cách, nhận lấy.
Dư Điềm Điềm uống mấy hớp canh xong liền bỏ dưa chua vào trong mì, Phương Nghị cũng làm tương tự, chén mì không có gì liền có vị chua cay ngon miệng, mở toang khẩu vị của người khác ra.
Phương Nghị uống hết nước.
Dư Điềm Điềm cũng ăn rất no, cô đã thật lâu không có ăn một bữa cơm có lương thực tinh. Phương Nghị cũng vậy, thức ăn cũng làm tâm tình người khác mềm mại xuống, ánh mắt anh bỏ ra thâm thù đại hận trước kia, thỏa mãn uống một hớp.
"Nhân viên phục vụ, tính tiền." Cuối cùng, Phương Nghị thanh toán luôn cả tiền cơm của cô.
Hai người đi ra khỏi tiệm cơm, Phương Nghị hỏi: "Cô còn muốn mua cái gì nữa không?"
Dư Điềm Điềm vội vàng lắc đầu một cái, hôm nay tới huyện thành, tất cả mục đích đều đã làm xong.
"Vậy thì về đi." Phương Nghị cõng sọt lên, hai người hướng về phía trạm xe đi.
Mười cân bánh đậu xanh đổi thành tiền mặt được năm đồng, mới vừa rồi cô ăn cơm không tốn tiền, nghĩa là không tiêu đồng nào, phiếu còn dư lại là một tấm phiếu thịt, còn phiếu vải...Dư Điềm Điềm len lén ngẩng đầu nhìn Phương Nghị một cái, túi sách nặng trĩu, cô còn không thể để anh biết được.
Đường trắng và đường vàng cộng lại hai cân, vải vóc bốn thước, hai cân điểm tâm, năm đồng tiền mặt, còn dư một tấm phiếu thịt, đây là thành quả thu hoạch của cô hôm nay. Đúng rồi, còn có tô mì! Dư Điềm Điềm cảm thấy từ trước tới giờ cô chưa từng thỏa mãn như bây giờ!
Còn có sổ sách của Phương Nghị cô cũng tính toán một chút, sâm núi vốn bán ba đồng cuối cùng bán được sáu đồng, thu được gấp đôi, nhưng ăn cơm là anh trả, còn khoảng hơn bốn đồng, Dư Điềm Điềm không nhịn được nghĩ, nếu Phương Nghị chịu đi mạo hiểm một chút, anh kiếm tiền khẳng định càng nhiều hơn cô!
Phương Nghị không biết chỉ một đoạn đường ngắn ngủi, Dư Điềm Điềm lại suy nghĩ nhiều như vậy, anh quay đầu nhìn thấy biểu tình hớn hở trên mặt cô.
"..."
Vui vẻ đến như vậy sao?
Dư Điềm Điềm nhận ra được có tầm mắt đang nhìn cô, liền ngẩng đầu nhìn anh cười một tiếng, lúc cô vui vẻ chưa từng keo kiệt nở nụ cười, cái này làm Phương Nghị cảm thấy ánh mặt trời mùa xuân đúng là ấm áp.
Lên xe, Dư Điềm Điềm liền bắt đầu gật gà ngủ, Phương Nghị cảm thấy buồn cười, rõ ràng là một cô gái trong nhà, không những mới bốn giờ vào huyện thành, còn một mình dám vào chợ đen...
Tôi muốn trị bệnh câm.
Lời nói lúc trước của Dư Điềm Điềm hiện lên trong lòng Phương Nghị, ánh mắt anh trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, nghiêng đầu, nhìn về phía người đang ngủ gật.
Phương Nghị ngồi ở phía đối diện cô, anh buông giỏ xuống ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy bóng người Dư Điềm Điềm lười biếng dựa vào nơi đó, cô nhìn ngoài cửa sổ, chỉ chừa lại chút gò má cho anh, gò má trắng nõn và ngũ quan xinh xắn ở dưới ánh nắng mặt trời loáng thoáng có thể nhìn thấy lông măng mảnh mai, mềm mại dịu dàng, lộ ra màu phấn nhạt làm người khác nhịn không được mà tâm thần rạo rực.
Phương Nghị biết cô xinh đẹp nhưng không biết cô có thể xinh đẹp như vậy.
Dư Điềm Điềm hồi phục tinh thần quay lại, ánh mắt nhìn anh cười một cái mang ý xin lỗi, Phương Nghị giống như bị phỏng, rời ánh mắt đi.
"Ăn cái gì?" Anh đưa thực đơn tới.
Dư Điềm Điềm nhớ tới thời điểm cô xuyên qua, hai người cũng là ngồi ở tiệm cơm, chẳng qua hồi đó Phương Nghị cái gì cũng không nói, còn cô lại rất áy náy.
Dư Điềm Điềm suy nghĩ một chút, chỉ mì Dương Xuân đưa cho Phương Nghị.
"Hai chén mì Dương Xuân." Phương Nghị đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ.
"Hai chén mì Dương Xuân! Hôm nay trong tiệm có việc lớn, bên kia có chút rau, một xu một người, có thể tự lấy."
Ánh mắt Dư Điềm Điềm sáng rực lên, tiệm cơm quốc doanh này rất biết làm ăn, chút rau kia nhìn qua là dưa chua gồm hạt tiêu, rau hẹ và cải trắng, nghe liền muốn ăn cơm.
Cô không đợi Phương Nghị mở miệng liền trực tiếp đi qua lấy, Phương Nghị cũng không biết làm sao, không thể làm gì khác nói: "Vậy chúng tôi muốn hai phần."
Nhân viên phục vụ nhận thực đơn xoay người rời đi.
Dư Điềm Điềm trước khi xuyên sách đặc biệt thích ăn món dưa chua của Tứ Xuyên, chua cay khai vị, mì Dương Xuân vốn chính là trừ hành lá cắt nhỏ và nước súp với chút mì cũng không có thêm thứ khác, dùng chút rau như vậy làm món khai vị là ngon nhất!
Một chén mì Dương Xuân sáu hào, thêm chút một phần rau, hai người tổng cộng ăn một đồng hai hào hai xu, bốn tờ phiếu lương thực, không tính đắt.
Rất nhanh mì Dương Xuân được bưng lên, sợi mì trắng như tuyết, mang mùi vị đặc trưng của lúa mì, dai và dẻo, làm từ đầu lưỡi tới dạ dày đều có một loại hưởng thụ.
Phương Nghị ăn từng miếng lớn.
Dư Điềm lại cầm thêm một cái chén sạch chia ra nửa chén, đẩy tới.
Cô cười lắc đầu, Phương Nghị hiểu ý cô, lượng cơm của Dư Điềm Điềm anh biết, lúc này cũng không kiểu cách, nhận lấy.
Dư Điềm Điềm uống mấy hớp canh xong liền bỏ dưa chua vào trong mì, Phương Nghị cũng làm tương tự, chén mì không có gì liền có vị chua cay ngon miệng, mở toang khẩu vị của người khác ra.
Phương Nghị uống hết nước.
Dư Điềm Điềm cũng ăn rất no, cô đã thật lâu không có ăn một bữa cơm có lương thực tinh. Phương Nghị cũng vậy, thức ăn cũng làm tâm tình người khác mềm mại xuống, ánh mắt anh bỏ ra thâm thù đại hận trước kia, thỏa mãn uống một hớp.
"Nhân viên phục vụ, tính tiền." Cuối cùng, Phương Nghị thanh toán luôn cả tiền cơm của cô.
Hai người đi ra khỏi tiệm cơm, Phương Nghị hỏi: "Cô còn muốn mua cái gì nữa không?"
Dư Điềm Điềm vội vàng lắc đầu một cái, hôm nay tới huyện thành, tất cả mục đích đều đã làm xong.
"Vậy thì về đi." Phương Nghị cõng sọt lên, hai người hướng về phía trạm xe đi.
Mười cân bánh đậu xanh đổi thành tiền mặt được năm đồng, mới vừa rồi cô ăn cơm không tốn tiền, nghĩa là không tiêu đồng nào, phiếu còn dư lại là một tấm phiếu thịt, còn phiếu vải...Dư Điềm Điềm len lén ngẩng đầu nhìn Phương Nghị một cái, túi sách nặng trĩu, cô còn không thể để anh biết được.
Đường trắng và đường vàng cộng lại hai cân, vải vóc bốn thước, hai cân điểm tâm, năm đồng tiền mặt, còn dư một tấm phiếu thịt, đây là thành quả thu hoạch của cô hôm nay. Đúng rồi, còn có tô mì! Dư Điềm Điềm cảm thấy từ trước tới giờ cô chưa từng thỏa mãn như bây giờ!
Còn có sổ sách của Phương Nghị cô cũng tính toán một chút, sâm núi vốn bán ba đồng cuối cùng bán được sáu đồng, thu được gấp đôi, nhưng ăn cơm là anh trả, còn khoảng hơn bốn đồng, Dư Điềm Điềm không nhịn được nghĩ, nếu Phương Nghị chịu đi mạo hiểm một chút, anh kiếm tiền khẳng định càng nhiều hơn cô!
Phương Nghị không biết chỉ một đoạn đường ngắn ngủi, Dư Điềm Điềm lại suy nghĩ nhiều như vậy, anh quay đầu nhìn thấy biểu tình hớn hở trên mặt cô.
"..."
Vui vẻ đến như vậy sao?
Dư Điềm Điềm nhận ra được có tầm mắt đang nhìn cô, liền ngẩng đầu nhìn anh cười một tiếng, lúc cô vui vẻ chưa từng keo kiệt nở nụ cười, cái này làm Phương Nghị cảm thấy ánh mặt trời mùa xuân đúng là ấm áp.
Lên xe, Dư Điềm Điềm liền bắt đầu gật gà ngủ, Phương Nghị cảm thấy buồn cười, rõ ràng là một cô gái trong nhà, không những mới bốn giờ vào huyện thành, còn một mình dám vào chợ đen...
Tôi muốn trị bệnh câm.
Lời nói lúc trước của Dư Điềm Điềm hiện lên trong lòng Phương Nghị, ánh mắt anh trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, nghiêng đầu, nhìn về phía người đang ngủ gật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.