Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70
Chương 29: Mua Hàng Ở Cung Tiêu Xã 3
Địa Miên Miên
05/11/2021
Nhưng cũng không chỉ có mình Phương Nghị đi ra ngoài, sau lưng anh còn đi theo một người, chính là người đàn ông bán hàng cách vách lúc sáng, gọi là Đậu Tử.
Hai người vừa gặp mặt liền sửng sốt một chút.
"Ha, hóa ra cô là bạn của anh Nghị, đây là… tình cờ mà." Đậu Tử gãi đầu một cái, có chút không biết vì sao Phương Nghị lại đột nhiên tới chợ đen, bán sâm xong lại gọi anh ta ra ngoài.
Dư Điềm Điềm nghe anh ta gọi Phương Nghị là anh Nghị, có chút ngạc nhiên liếc nhìn Phương Nghị một cái, không nghĩ tới hai người này quen biết.
Hiển nhiên Phương Nghị cũng không muốn nói quá nhiều, chẳng qua hướng tới Đậu Tử giơ tay ra: "Cầm tới đi."
Đậu Tử tất nhiên là không nghĩ tới, không nói hai lời liền đưa hai tấm phiếu điểm tâm ra, nói: "Cô em, thật sự không trách tôi, buổi sáng tôi không biết cô...Cũng không biết cô chỉ lấy tiền không lấy phiếu, xin lỗi nha, sớm biết là bạn anh Nghị, tôi khẳng định sẽ không trơ mắt nhìn cô bán rẻ còn không cần phiếu!"
Dư Điềm Điềm hiểu, cô có chút do dự, tuy nói Đậu Tử đúng là không nhắc nhở cô, nhưng bọn họ thực sự là không quen không biết, là cô không nhận, phần lỗ từ những người mua kia làm sao có thể để cho anh ta bù vào chứ.
Phương Nghị nhìn ra cô nghi ngờ liền giải thích: "Một tờ là anh ta nên đưa, một tờ khác là tôi mượn."
Đậu Tử lập tức nói: "Đúng đúng đúng, bánh đậu xanh của cô ăn rất ngon, vợ tôi khẳng định thích, tôi buổi sáng lúc cố ý không đưa phiếu cho cô, cô đừng để trong lòng… Là tôi không đúng.”
Lần này Dư Điềm Điềm biết, cô suy nghĩ một chút, cô lấy tấm phiếu thịt hai cân ra, nếu nhận phiếu điểm tâm còn nhận thêm phiếu thịt, vậy không thể được.
"Ai nha, cô em này thật sự là... Được, người bạn này của anh em cũng sẽ nhận! Sau này có việc cứ tới tìm tôi!"
"Cô ấy sẽ không quay lại." Phương Nghị vừa cõng giỏ lớn vừa nói.
"Đi." Những lời này là nói với Dư Điềm Điềm.
Đậu Tử kinh ngạc nhìn Dư Điềm Điềm, mà Dư Điềm Điềm cười xin lỗi với anh ta, liền cầm đồ đuổi theo Phương Nghị.
Hai người lại trở lại cửa Cung Tiêu xã, Phương Nghị mới dừng lại: "Đi đi."
Sắc mặt Dư Điềm Điềm đột nhiên lộ ra sự nghi ngờ.
"Không phải muốn mua điểm tâm sao?" Phương Nghị vừa nói vừa lấy một phiếu điểm tâm và hai đồng đưa tới cho cô.
"Mới vừa rồi nhân sâm bán sáu đồng, may mà có cô, điểm tâm hôm nay xem như là tôi mời, tấm phiếu kia cô cất đi."
Dư Điềm Điềm nghe xong lời anh nói, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó liền cảm thấy có chút buồn cười. Cô rốt cuộc nhìn thấy biểu tình vĩnh viễn thâm cừu đại hận trên mặt Phương Nghị phai đi chút, mi mắt anh giãn ra, còn mang theo vẻ vui sướng.
Cô vui vẻ thì sẽ biểu đạt ra ngoài, vì vậy mi mắt cũng dần dần cong lên, cười híp mắt giống như đóa hoa mùa xuân.
Đây là cảm nhận đầu tiên của Phương Nghị khi nhìn cô cười.
Dư Điềm Điềm từ trước đến giờ đều không phải là kiểu người khách khí, Phương Nghị hào phóng, cô cần gì cự tuyệt, liền lập tức nhận lấy phiếu và tiền trong tay anh, vội chạy lên lầu hai Cung Tiêu xã.
Phương Nghị liền kiên nhẫn đứng ở cửa chờ cô.
Không lâu sau, Dư Điềm Điềm liền đi xuống, tay trái mang một túi kẹo sợi, tay phải là một túi bánh bông tuyết, khoảng chừng hai cân, làm Phương Nghị ngạc nhiên.
Hiển nhiên cô cũng dùng phiếu điểm tâm của cô.
Dư Điềm Điềm vui vẻ giơ thành quả trên tay với anh, sau đó đưa đồ cho anh, lại lấy cuốn sổ nhỏ của cô ra, viết: [Hôm nay vui vẻ mua thêm một chút! Bây giờ muốn thì cứ mua! Lần sau không biết khi nào lại tới.]
Mi mắt của Phương Nghị thoáng qua một tia ý cười: "Được."
Dư Điềm Điềm tiếp tục viết: [Bụng thật đói, chúng ta đi ăn cơm nhé?]
Nếu là bình thường, Phương Nghị sẽ không tới quán cơm ăn cơm, anh có lương khô thì ăn lương khô, không có thì để bụng đói về nhà ăn. Nhưng mà hôm nay, nhìn ánh mắt Dư Điềm Điềm cong cong, một thành lũy ngăn cản trong lòng anh cũng từ từ giãn ra.
"Được." Anh đáp ứng.
Dư Điềm Điềm thật sự vui vẻ, từ trước tới giờ cô luôn hết sức để ý tâm tư của người khác, cô có thể nhìn ra hôm nay Phương Nghị không giống bình thường, chuyện này cũng làm trong lòng cô có chút thoải mái.
Hai người rất nhanh liền đi tới quán cơm.
Dư Điềm Điềm tìm bàn gần vào cửa sổ mà ngồi xuống, đây là tiệm cơm quốc doanh trong huyện, đại sảnh lầu một đầy người, bây giờ không thể làm gì khác hơn là tới lầu hai, không nghĩ tới vị trí này cửa sổ sát lan can cũng không tệ, còn có thể nhìn thấy phong cảnh của cả huyện thành.
Hai người vừa gặp mặt liền sửng sốt một chút.
"Ha, hóa ra cô là bạn của anh Nghị, đây là… tình cờ mà." Đậu Tử gãi đầu một cái, có chút không biết vì sao Phương Nghị lại đột nhiên tới chợ đen, bán sâm xong lại gọi anh ta ra ngoài.
Dư Điềm Điềm nghe anh ta gọi Phương Nghị là anh Nghị, có chút ngạc nhiên liếc nhìn Phương Nghị một cái, không nghĩ tới hai người này quen biết.
Hiển nhiên Phương Nghị cũng không muốn nói quá nhiều, chẳng qua hướng tới Đậu Tử giơ tay ra: "Cầm tới đi."
Đậu Tử tất nhiên là không nghĩ tới, không nói hai lời liền đưa hai tấm phiếu điểm tâm ra, nói: "Cô em, thật sự không trách tôi, buổi sáng tôi không biết cô...Cũng không biết cô chỉ lấy tiền không lấy phiếu, xin lỗi nha, sớm biết là bạn anh Nghị, tôi khẳng định sẽ không trơ mắt nhìn cô bán rẻ còn không cần phiếu!"
Dư Điềm Điềm hiểu, cô có chút do dự, tuy nói Đậu Tử đúng là không nhắc nhở cô, nhưng bọn họ thực sự là không quen không biết, là cô không nhận, phần lỗ từ những người mua kia làm sao có thể để cho anh ta bù vào chứ.
Phương Nghị nhìn ra cô nghi ngờ liền giải thích: "Một tờ là anh ta nên đưa, một tờ khác là tôi mượn."
Đậu Tử lập tức nói: "Đúng đúng đúng, bánh đậu xanh của cô ăn rất ngon, vợ tôi khẳng định thích, tôi buổi sáng lúc cố ý không đưa phiếu cho cô, cô đừng để trong lòng… Là tôi không đúng.”
Lần này Dư Điềm Điềm biết, cô suy nghĩ một chút, cô lấy tấm phiếu thịt hai cân ra, nếu nhận phiếu điểm tâm còn nhận thêm phiếu thịt, vậy không thể được.
"Ai nha, cô em này thật sự là... Được, người bạn này của anh em cũng sẽ nhận! Sau này có việc cứ tới tìm tôi!"
"Cô ấy sẽ không quay lại." Phương Nghị vừa cõng giỏ lớn vừa nói.
"Đi." Những lời này là nói với Dư Điềm Điềm.
Đậu Tử kinh ngạc nhìn Dư Điềm Điềm, mà Dư Điềm Điềm cười xin lỗi với anh ta, liền cầm đồ đuổi theo Phương Nghị.
Hai người lại trở lại cửa Cung Tiêu xã, Phương Nghị mới dừng lại: "Đi đi."
Sắc mặt Dư Điềm Điềm đột nhiên lộ ra sự nghi ngờ.
"Không phải muốn mua điểm tâm sao?" Phương Nghị vừa nói vừa lấy một phiếu điểm tâm và hai đồng đưa tới cho cô.
"Mới vừa rồi nhân sâm bán sáu đồng, may mà có cô, điểm tâm hôm nay xem như là tôi mời, tấm phiếu kia cô cất đi."
Dư Điềm Điềm nghe xong lời anh nói, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó liền cảm thấy có chút buồn cười. Cô rốt cuộc nhìn thấy biểu tình vĩnh viễn thâm cừu đại hận trên mặt Phương Nghị phai đi chút, mi mắt anh giãn ra, còn mang theo vẻ vui sướng.
Cô vui vẻ thì sẽ biểu đạt ra ngoài, vì vậy mi mắt cũng dần dần cong lên, cười híp mắt giống như đóa hoa mùa xuân.
Đây là cảm nhận đầu tiên của Phương Nghị khi nhìn cô cười.
Dư Điềm Điềm từ trước đến giờ đều không phải là kiểu người khách khí, Phương Nghị hào phóng, cô cần gì cự tuyệt, liền lập tức nhận lấy phiếu và tiền trong tay anh, vội chạy lên lầu hai Cung Tiêu xã.
Phương Nghị liền kiên nhẫn đứng ở cửa chờ cô.
Không lâu sau, Dư Điềm Điềm liền đi xuống, tay trái mang một túi kẹo sợi, tay phải là một túi bánh bông tuyết, khoảng chừng hai cân, làm Phương Nghị ngạc nhiên.
Hiển nhiên cô cũng dùng phiếu điểm tâm của cô.
Dư Điềm Điềm vui vẻ giơ thành quả trên tay với anh, sau đó đưa đồ cho anh, lại lấy cuốn sổ nhỏ của cô ra, viết: [Hôm nay vui vẻ mua thêm một chút! Bây giờ muốn thì cứ mua! Lần sau không biết khi nào lại tới.]
Mi mắt của Phương Nghị thoáng qua một tia ý cười: "Được."
Dư Điềm Điềm tiếp tục viết: [Bụng thật đói, chúng ta đi ăn cơm nhé?]
Nếu là bình thường, Phương Nghị sẽ không tới quán cơm ăn cơm, anh có lương khô thì ăn lương khô, không có thì để bụng đói về nhà ăn. Nhưng mà hôm nay, nhìn ánh mắt Dư Điềm Điềm cong cong, một thành lũy ngăn cản trong lòng anh cũng từ từ giãn ra.
"Được." Anh đáp ứng.
Dư Điềm Điềm thật sự vui vẻ, từ trước tới giờ cô luôn hết sức để ý tâm tư của người khác, cô có thể nhìn ra hôm nay Phương Nghị không giống bình thường, chuyện này cũng làm trong lòng cô có chút thoải mái.
Hai người rất nhanh liền đi tới quán cơm.
Dư Điềm Điềm tìm bàn gần vào cửa sổ mà ngồi xuống, đây là tiệm cơm quốc doanh trong huyện, đại sảnh lầu một đầy người, bây giờ không thể làm gì khác hơn là tới lầu hai, không nghĩ tới vị trí này cửa sổ sát lan can cũng không tệ, còn có thể nhìn thấy phong cảnh của cả huyện thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.