Chương 19
Rin
29/01/2016
-Vũ Thiên,chờ em lâu hay không?-nó chạy lại chỗ băng ghế trong Trung tâm thương mại thành phố
-Anh vừa đến-Anh xoa đầu nó
Anh và nó cùng sánh vai nhau đi đến khu giải trí.Anh đưa nó đến đây là chỉ mong nó có 1 cuộc sống như ngày trước,ngày ngày cười cười nói nói vui vẻ.Tình cảm này của anh có lẽ không nên nói ra và chuyên tâm làm 1 người bảo vệ vô hình cho nó?
Cả ngày,anh cùng nó chơi đủ mọi trò nhưng ánh mắt nó cứ đọng lại tia buồn bã.Có phải nó nên buông tay không?
-Tracy,em không khỏe à?Hay mình về nhé!
-Em ổn mà!Anh à,đi uống với anh nhé!
Cả hai cùng ngồi xuống ghế ngồi,gọi 2 chai rượu loại mạnh.Nó vẫn cứ thế,tia buồn kia vẫn cứ đọng lại trong mắt nó
-Tracy,đừng uống nữa,em uống nhiều rồi!
-Kệ em đi!
Nói xong,môi nó mím chặt lại,nước mắt cứ rơi xuống như những giọt pha lê quý giá rơi xuống.Nó dốc cạn ly rượu trong tay.Chất lỏng óng ánh mà cay nồng từ từ rót vào cổ họng.Nó càng khóc,càng uống nhiều.
~~~
-Ưm~
Nó duỗi thẳng người ra,đầu thật khó chịu,có lẽ tại do hôm qua uống nhiều.Chớp mắt 1 chút,nó mới phát hiện ra đây không phải là cái phòng có mùi hương của hắn mà là cái mùi vani quen thuộc ngày trước,khoan đã,sao nó lại ở nhà?
-Tracy,dậy rồi à?Mẹ gọi xuống ăn sáng kìa!
-Travis,sao em lại ở đây?
-Vũ Thiên đưa em về!
-Anh xuống trước đi!
Nó ra khỏi giường,vươn vai 1 cái rồi.Hôm nay bắt đầu 1 ngày mới.Nó ăn sáng xong xuôi rồi quay về ngôi nhà kia.Vừa đẩy cửa vào nhà thì…tách tách…1 giọt…2 giọt.Cảnh nó đang nhìn thấy chính là quần áo vương vãi khắp sàn nhà,vỏ rượu rải rác và…nó nhìn thấy hắn và Lạc Vĩ Liên kia…2 người bọn họ đều không mặc đồ,hơn nữa hắn còn đang ôm Lạc Vĩ Liên kia trong lòng.
Trước mắt nó bây giờ chỉ có 1 màu đen u ám…
“Cạch”
Nó đặt phong thư xuống bàn,vội vàng kéo valy ra khỏi cổng biệt thự.Nó vẫn cứ đi,vẫn cứ băng qua đường dù cho là đèn đỏ…
“Kít…Phanh…Rầm”
Chiếc xe lao vào người nó,tài xế sau khi phanh xe liền xuống xe.Nó…đang nằm trên 1 vũng máu bê bết dưới lòng đường,váy trắng bị nhuốm máu đỏ,khuôn mặt khả ái ướt đẫm nước mắt
-Cô gì ơi,tỉnh lại đi cô,đừng làm tôi sợ!-tài xế lay người nó
-Cô ấy không sao chứ!
-Cô ta sao vậy?
-Do chiếc xe đó làm sao?
Người đi đường xúm lại càng ngày càng đông.
-Chuyện gì mà ồn ào như vậy?-Chàng trai đang ân ân ái ái với người phụ nữ trong xe liền tỏ ra khó chịu,bước xuống xe
-Cậu chủ,là do tôi không may đâm vào cô ấy!-người tài xế vội thanh minh
-Mịch Nhi?Sao cô ấy lại ở đây?Anh lái xe kiểu gì vậy?Cô ấy là Mịch Nhi đấy,chết tiệt!
Chàng trai vội vàng bế nó lên,quay lại hét lên với người phụ nữ trong xe
-Cô,cút đi cho tôi!
-Anh…anh,em vừa mới lên xe mà,giờ đuổi em xuống sẽ có rất nhiều kí giả chụp ảnh mất.
-Không phải cô vừa nói không sợ kí giả sao?Cút cho tôi!
Cô gái sợ hãi vội mở cửa lao ra khỏi xe,chàng trai bế nó ngồi vào xe,đưa nó đến bệnh viện.Đến trước cửa bệnh viện,1 đội ngũ y tá bác sĩ đã chờ sẵn ngoài cửa.
(Còn tiếp)
-Anh vừa đến-Anh xoa đầu nó
Anh và nó cùng sánh vai nhau đi đến khu giải trí.Anh đưa nó đến đây là chỉ mong nó có 1 cuộc sống như ngày trước,ngày ngày cười cười nói nói vui vẻ.Tình cảm này của anh có lẽ không nên nói ra và chuyên tâm làm 1 người bảo vệ vô hình cho nó?
Cả ngày,anh cùng nó chơi đủ mọi trò nhưng ánh mắt nó cứ đọng lại tia buồn bã.Có phải nó nên buông tay không?
-Tracy,em không khỏe à?Hay mình về nhé!
-Em ổn mà!Anh à,đi uống với anh nhé!
Cả hai cùng ngồi xuống ghế ngồi,gọi 2 chai rượu loại mạnh.Nó vẫn cứ thế,tia buồn kia vẫn cứ đọng lại trong mắt nó
-Tracy,đừng uống nữa,em uống nhiều rồi!
-Kệ em đi!
Nói xong,môi nó mím chặt lại,nước mắt cứ rơi xuống như những giọt pha lê quý giá rơi xuống.Nó dốc cạn ly rượu trong tay.Chất lỏng óng ánh mà cay nồng từ từ rót vào cổ họng.Nó càng khóc,càng uống nhiều.
~~~
-Ưm~
Nó duỗi thẳng người ra,đầu thật khó chịu,có lẽ tại do hôm qua uống nhiều.Chớp mắt 1 chút,nó mới phát hiện ra đây không phải là cái phòng có mùi hương của hắn mà là cái mùi vani quen thuộc ngày trước,khoan đã,sao nó lại ở nhà?
-Tracy,dậy rồi à?Mẹ gọi xuống ăn sáng kìa!
-Travis,sao em lại ở đây?
-Vũ Thiên đưa em về!
-Anh xuống trước đi!
Nó ra khỏi giường,vươn vai 1 cái rồi.Hôm nay bắt đầu 1 ngày mới.Nó ăn sáng xong xuôi rồi quay về ngôi nhà kia.Vừa đẩy cửa vào nhà thì…tách tách…1 giọt…2 giọt.Cảnh nó đang nhìn thấy chính là quần áo vương vãi khắp sàn nhà,vỏ rượu rải rác và…nó nhìn thấy hắn và Lạc Vĩ Liên kia…2 người bọn họ đều không mặc đồ,hơn nữa hắn còn đang ôm Lạc Vĩ Liên kia trong lòng.
Trước mắt nó bây giờ chỉ có 1 màu đen u ám…
“Cạch”
Nó đặt phong thư xuống bàn,vội vàng kéo valy ra khỏi cổng biệt thự.Nó vẫn cứ đi,vẫn cứ băng qua đường dù cho là đèn đỏ…
“Kít…Phanh…Rầm”
Chiếc xe lao vào người nó,tài xế sau khi phanh xe liền xuống xe.Nó…đang nằm trên 1 vũng máu bê bết dưới lòng đường,váy trắng bị nhuốm máu đỏ,khuôn mặt khả ái ướt đẫm nước mắt
-Cô gì ơi,tỉnh lại đi cô,đừng làm tôi sợ!-tài xế lay người nó
-Cô ấy không sao chứ!
-Cô ta sao vậy?
-Do chiếc xe đó làm sao?
Người đi đường xúm lại càng ngày càng đông.
-Chuyện gì mà ồn ào như vậy?-Chàng trai đang ân ân ái ái với người phụ nữ trong xe liền tỏ ra khó chịu,bước xuống xe
-Cậu chủ,là do tôi không may đâm vào cô ấy!-người tài xế vội thanh minh
-Mịch Nhi?Sao cô ấy lại ở đây?Anh lái xe kiểu gì vậy?Cô ấy là Mịch Nhi đấy,chết tiệt!
Chàng trai vội vàng bế nó lên,quay lại hét lên với người phụ nữ trong xe
-Cô,cút đi cho tôi!
-Anh…anh,em vừa mới lên xe mà,giờ đuổi em xuống sẽ có rất nhiều kí giả chụp ảnh mất.
-Không phải cô vừa nói không sợ kí giả sao?Cút cho tôi!
Cô gái sợ hãi vội mở cửa lao ra khỏi xe,chàng trai bế nó ngồi vào xe,đưa nó đến bệnh viện.Đến trước cửa bệnh viện,1 đội ngũ y tá bác sĩ đã chờ sẵn ngoài cửa.
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.