Tiểu Nha Đầu, Tôi Phục Em Rồi!
Chương 3: Hoài Nghi Về Giới Tính
Lạc Yy
11/03/2024
Sau khi hoàn tất mọi khâu dọn dẹp hành lý, cũng không gọi là nhiều đồ
đạc cho lắm. Nhưng vì vừa sáng sớm đã rời sân bay, chưa ăn sáng gì mà cô lại đi kiếm đường đến nhà của Hoắc Tử Sâm. Cũng may là bố "thân yêu" đã cung cấp địa chỉ cụ thể nên chỉ cần đến đúng vị trí. Là một cô gái có
tâm hồn ăn uống như Tô Chỉ Nhược, thì việc nhịn đói từ sáng đến trưa gần chiều vẫn chưa được ăn gì nên cũng mệt lã người đi, may sao cô có sở
thích ăn kẹo nên luôn mang theo kẹo bên người vì thế cơn đói cũng lấp
liếm quên đi. Dì Phương biết cô chưa ăn liền vội đi chuẩn bị, không lâu
sau thì thức ăn được đưa lên phòng.
Tô Chỉ Nhược có chút ngại ngùng vì phải để dì Phương đem đồ ăn lên tận phòng cho mình, nhận lấy bằng hai tay và cũng không quên lễ phép đáp lại một câu cảm ơn.
Dì Phương thật sự cảm thấy rất quý mến cô gái nhỏ này, nhìn qua là biết tiểu công chúa cành vàng lá ngọc, được cưng chiều từ nhỏ nhưng cách cư xử của Tô Chỉ Nhược rất lễ phép và tôn trọng người khác. Chỉ vừa tiếp xúc vào sáng nay bà liền có thiện cảm, câu "cảm ơn" dường như là câu cửa miệng của Tô Chỉ Nhược. Vẻ ngoài lại đáng yêu vô cùng, gương mặt trắng ngần cùng với hai má bầu bĩnh, nhìn vào chỉ muốn ngắt một cái cho đã thích. Giọng nói thì khỏi bàn, nghe vào đã cảm thấy nhỏ nhẹ ngọt ngào.
Nói chuyện với Tô Chỉ Nhược thì bà biết được cô bé này chỉ mới mười bảy tuổi đang học lớp mười một, bị bố mẹ đuổi về đây vì đã làm kì đà cản trở hai vợ chồng không thể ân ái. Nghe kể qua cũng cảm thấy hài hước, có lẽ gia đình cô bé này là một mái ấm hạnh phúc.
***
Tập Đoàn LV
"Sếp, văn kiện này cần anh ký." Trợ lý Mạc đưa đến bàn cho Hoắc Tử Sâm.
"Ừm, phải rồi tối nay buổi xem mắt kia của tôi cậu đi xử lý nốt luôn đi. Nha đầu kia về nước rồi, tối nay tôi phải về đó." Hoắc Tử Sâm ngẩng đầu nhìn trợ lý Mạc.
"Vâng thưa sếp." Trợ lý Mạc nghe vậy liền cười thầm trong lòng, hiếm khi thấy boss bày ra bộ mặt bất lực đó. Hai năm trước trợ lý Mạc đã đi theo Hoắc Tử Sâm công tác bênh Mỹ nên cũng có gặp được vị tiểu tổ tông phiền toái này. Biết được cô gái này luôn đu bám theo Hoắc Tử Sâm nên anh ta luôn cảm giác phiền toái và né tránh.
Bây giờ lại quay về, chắc sau này sẽ có nhiều trò vui đây. Mạc Vĩ vừa đi vừa suy nghĩ rồi còn cười tủm tỉm khoái chí, vì anh biết chỉ có vị tiểu tổ tông này mới làm cho Hoắc Tử Sâm đau đầu như thế.
Khi nãy Hoắc Tử Sâm được dì Phương gọi điện báo lại rằng mọi việc đã hoàn tất xong xuôi. Lúc đấy dì Phương có hỏi rằng tối anh có về không vì Tô Chỉ Nhược có nhắc đến, Hoắc Tử Sâm im lặng một chút thì cũng không nói gì chỉ kêu bà chăm sóc tốt Chỉ Nhược. Trước đây cảm giác con nhóc này rất phiền phức làm bám người, lâu rồi không gặp bây giờ nhìn có vẻ khác đi nhiều. Vẻ ngoài xinh xắn hơn, hai cái má bánh bao lại ú lên phần nào. Đột nhiên nghĩ đến cô anh lại có chút vui, thế là quyết định quay về ăn tối.
***
Nhà Hàng XX
Cô gái kia nghe xong liền tỏ thái độ hậm hực, gương mặt không che giấu nổi sự tức giận khó chịu. Lườm nguýt một cái rồi quay mặt bỏ đi, trợ lý Mạc chỉ biết cười khổ nhìn theo bóng lưng của người ta mà thôi. Xong việc!
Thật ra thì có thể từ chối qua điện thoại nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không thỏa đáng, dù gì đây là buổi hẹn do bà Hoắc lên tiếng mới có được vì vậy không thể từ chối qua loa, nên lúc nào cũng phải vác xác đến nơi để nói chuyện cùng người ta. Lúc thì bị chửi, lúc thì tạt cả nước bảo rằng không tôn trọng, lúc thì nằng nặc đòi gặp, lúc thì đòi ăn luôn cả trợ lý làm anh phải khiếp sợ mà bỏ chạy.
Chuyện này đã quá quen thuộc với trợ lý Mạc, hiện tại Hoắc Tử Sâm chỉ mới hai mươi lăm tuổi. Không già nhưng vì xung quanh anh ta chỉ toàn con trai, những nhân viên thân cận đều là con trai. Từ lúc đi học đến lúc đi làm cũng không xuất hiện một bóng hồng nào bênh cạnh, một chút lời đồn thổi cũng không có.
Vậy nên bà Hoắc ở nhà rất lo con trai có vấn đề về giới tính, thế nên mới gấp rút lên kế hoạch chọn vợ cho con trai mình. Hoắc Tử Sâm nhiều lần từ chối nhưng đều không thành, anh cũng lười nói nên thôi tùy bà Hoắc quyết định. Anh thường chỉ đến cho có, mà mười buổi hẹn thì hết tám buổi hẹn là trợ lý Mạc đi thay anh rồi. Bà Hoắc đương nhiên cũng biết nhưng vẫn kiên quyết kiếm người xem mắt cho con trai mình, chỉ cần nó không từ chối thì mọi chuyện vẫn có thể.
Tô Chỉ Nhược có chút ngại ngùng vì phải để dì Phương đem đồ ăn lên tận phòng cho mình, nhận lấy bằng hai tay và cũng không quên lễ phép đáp lại một câu cảm ơn.
Dì Phương thật sự cảm thấy rất quý mến cô gái nhỏ này, nhìn qua là biết tiểu công chúa cành vàng lá ngọc, được cưng chiều từ nhỏ nhưng cách cư xử của Tô Chỉ Nhược rất lễ phép và tôn trọng người khác. Chỉ vừa tiếp xúc vào sáng nay bà liền có thiện cảm, câu "cảm ơn" dường như là câu cửa miệng của Tô Chỉ Nhược. Vẻ ngoài lại đáng yêu vô cùng, gương mặt trắng ngần cùng với hai má bầu bĩnh, nhìn vào chỉ muốn ngắt một cái cho đã thích. Giọng nói thì khỏi bàn, nghe vào đã cảm thấy nhỏ nhẹ ngọt ngào.
Nói chuyện với Tô Chỉ Nhược thì bà biết được cô bé này chỉ mới mười bảy tuổi đang học lớp mười một, bị bố mẹ đuổi về đây vì đã làm kì đà cản trở hai vợ chồng không thể ân ái. Nghe kể qua cũng cảm thấy hài hước, có lẽ gia đình cô bé này là một mái ấm hạnh phúc.
***
Tập Đoàn LV
"Sếp, văn kiện này cần anh ký." Trợ lý Mạc đưa đến bàn cho Hoắc Tử Sâm.
"Ừm, phải rồi tối nay buổi xem mắt kia của tôi cậu đi xử lý nốt luôn đi. Nha đầu kia về nước rồi, tối nay tôi phải về đó." Hoắc Tử Sâm ngẩng đầu nhìn trợ lý Mạc.
"Vâng thưa sếp." Trợ lý Mạc nghe vậy liền cười thầm trong lòng, hiếm khi thấy boss bày ra bộ mặt bất lực đó. Hai năm trước trợ lý Mạc đã đi theo Hoắc Tử Sâm công tác bênh Mỹ nên cũng có gặp được vị tiểu tổ tông phiền toái này. Biết được cô gái này luôn đu bám theo Hoắc Tử Sâm nên anh ta luôn cảm giác phiền toái và né tránh.
Bây giờ lại quay về, chắc sau này sẽ có nhiều trò vui đây. Mạc Vĩ vừa đi vừa suy nghĩ rồi còn cười tủm tỉm khoái chí, vì anh biết chỉ có vị tiểu tổ tông này mới làm cho Hoắc Tử Sâm đau đầu như thế.
Khi nãy Hoắc Tử Sâm được dì Phương gọi điện báo lại rằng mọi việc đã hoàn tất xong xuôi. Lúc đấy dì Phương có hỏi rằng tối anh có về không vì Tô Chỉ Nhược có nhắc đến, Hoắc Tử Sâm im lặng một chút thì cũng không nói gì chỉ kêu bà chăm sóc tốt Chỉ Nhược. Trước đây cảm giác con nhóc này rất phiền phức làm bám người, lâu rồi không gặp bây giờ nhìn có vẻ khác đi nhiều. Vẻ ngoài xinh xắn hơn, hai cái má bánh bao lại ú lên phần nào. Đột nhiên nghĩ đến cô anh lại có chút vui, thế là quyết định quay về ăn tối.
***
Nhà Hàng XX
Cô gái kia nghe xong liền tỏ thái độ hậm hực, gương mặt không che giấu nổi sự tức giận khó chịu. Lườm nguýt một cái rồi quay mặt bỏ đi, trợ lý Mạc chỉ biết cười khổ nhìn theo bóng lưng của người ta mà thôi. Xong việc!
Thật ra thì có thể từ chối qua điện thoại nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không thỏa đáng, dù gì đây là buổi hẹn do bà Hoắc lên tiếng mới có được vì vậy không thể từ chối qua loa, nên lúc nào cũng phải vác xác đến nơi để nói chuyện cùng người ta. Lúc thì bị chửi, lúc thì tạt cả nước bảo rằng không tôn trọng, lúc thì nằng nặc đòi gặp, lúc thì đòi ăn luôn cả trợ lý làm anh phải khiếp sợ mà bỏ chạy.
Chuyện này đã quá quen thuộc với trợ lý Mạc, hiện tại Hoắc Tử Sâm chỉ mới hai mươi lăm tuổi. Không già nhưng vì xung quanh anh ta chỉ toàn con trai, những nhân viên thân cận đều là con trai. Từ lúc đi học đến lúc đi làm cũng không xuất hiện một bóng hồng nào bênh cạnh, một chút lời đồn thổi cũng không có.
Vậy nên bà Hoắc ở nhà rất lo con trai có vấn đề về giới tính, thế nên mới gấp rút lên kế hoạch chọn vợ cho con trai mình. Hoắc Tử Sâm nhiều lần từ chối nhưng đều không thành, anh cũng lười nói nên thôi tùy bà Hoắc quyết định. Anh thường chỉ đến cho có, mà mười buổi hẹn thì hết tám buổi hẹn là trợ lý Mạc đi thay anh rồi. Bà Hoắc đương nhiên cũng biết nhưng vẫn kiên quyết kiếm người xem mắt cho con trai mình, chỉ cần nó không từ chối thì mọi chuyện vẫn có thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.