Tiểu Nha Đầu, Tôi Phục Em Rồi!
Chương 4: Người Ta Đã Không Còn Nhỏ Nữa Rồi
Lạc Yy
11/03/2024
Tối đó...
Tô Chỉ Nhược: "Chú vẫn chưa về sao dì?"
Từ 2 giờ chiều thì cô đã lăn ra ngủ, đến tối trời đen mịt mới chịu rời giường. Tinh thần cũng thoải mái hơn nhiều, mặc một chiếc váy ngủ dài màu trắng dáng tay bèo đi xuống lầu.
"Vẫn chưa, Tô tiểu thư cô đói chưa? Thức ăn đã sẵn sàng." Dì Phương thấy cô dậy liền hỏi han, dù gì ngủ lâu như thế cũng sẽ đói bụng.
Tô Chỉ Nhược không thấy anh về thì cảm giác trống trải, về đây từ sáng đến tối nhưng chỉ gặp anh đúng một lần. Cô không nghĩ nữa, biết là công việc bận rộn nên xua tan đi nổi buồn bực trong lòng, nhẹ nhàng lắc đầu.
Tô Chỉ Nhược: "Đợi tí nữa đi ạ!"
Nói xong cô cũng ra phòng khách, ngồi lên ghế salon rồi cầm điều khiển tùy tiện mở một kênh để xem. Cô đặc biệt thích xem Doraemon, từ nhỏ đến lớn thói quen này vẫn còn. Mỗi khi ăn cô thường xem Doraemon để bữa ăn ngon hơn, lâu dần không còn nhiều tập mới được sản xuất nên cô thường xem đi xem lại nhiều tập khác nhau. Xem xong một đoạn phim ngắn mất tầm 21 phút thì lúc này tiếng xe vang lên, dì Phương hẳn là biết Hoắc Tử Sâm về liền đi ra ngoài. Tay lau nhẹ trên tạp dề rồi nhìn cô nói:
"Cậu chủ về rồi đấy!" Một lời thông báo.
Tô Chỉ Nhược nghe vậy liền đứng lên quay đầu nhìn theo hướng bà đi, ánh mắt mong ngóng và hào hứng. Cô đứng lên ghế nhướng nhẹ người nhìn ra phía cửa.
"Cậu về rồi!" Dì Phương mở cửa cho Hoắc Tử Sâm, tay thuần thục nhận lấy túi xách cầm tay cho anh.
Hoắc Tử Sâm chỉ gật nhẹ đầu, anh bước vào thì thấy Tô Chỉ Nhược đang đứng trên ghế mỉm cười nhìn mình.
"A a a chú về rồi!" Cô thấy anh liền vui mừng, không gặp thì thôi chứ đã gặp mà đã xa thì nhớ nhung vô cùng. Đứng trên ghế nhảy thoắt xuống, chạy nhanh đến rồi lấy đà nhảy phốc lên người Hoắc Tử Sâm. Hai tay ôm cổ hai chân kẹp hông, ôm rất chặt. Hoắc Tử Sâm theo phản xạ tự nhiên mà đưa tay đỡ lấy cô, anh cũng không kịp phản ứng với hành động ngốc nghếch này.
"Nhóc con!" Hằng không tự chủ được mà nở nụ cười, cái ôm này thật ấm áp. Hành động phấn khích này của cô lại vô tình làm cho tim anh trở nên bấn loạn, ríu rít nhộn nhịp hẳn lên. Môi nở nụ cười cưng chiều nhìn cô gái đang ôm chặt mình.
"Nhớ chú quá đi à, chú đi làm có mệt không? Có đói không?" Cô vẫn giữ nguyên tư thế đu bám trên người anh không rời.
Hoắc Tử Sâm bản thân không hiểu tại sao anh không có cảm giác né tránh, ngược lại thì cảm giác có chút vui vẻ khi vừa về đã có người trông ngóng còn hỏi thăm, lòng cảm thấy rất ấm áp. Lúc ở công ty anh đã muốn hoàn thành sớm công việc một chút nhưng bản thân là người trên cao, chỉ có thêm việc chứ không bớt việc. Đành đem về nhà làm hoặc để hôm sau tăng ca, làm thâu đêm. Trên đường anh tự lái xe, thỉnh thoảng nhìn qua đồng hồ xem mấy giờ. Bản thân cũng không hiểu sao lại hồi hộp, chờ đợi và muốn về nhà gặp cô sớm đến thế. Cô nhóc này quả thật là phiền phức!
Hoắc Tử Sâm: "Bình thường, cháu mau xuống đi!"
Anh bây giờ cảm nhận được đôi gò bồng đảo đẫy đà kia đang cạ vào ngực của mình, nhận thấy cô nhóc này phát triển không tồi. Mới ngày nào nhìn còn như màng hình phẳng tivi thì bây giờ đã lấp ló rồi. Khẽ ho nhẹ một cái, tai anh hơi đỏ lên rồi khàn giọng. Tự trách bản thân có chút biến thái, lại đi để ý đến đôi gò bồng đảo của một con nhóc chưa đủ tuổi, nhưng trách sao được. Nó ở trước mắt nên không muốn nhìn cũng không được a.
* Gò bồng đảo: chỉ cho bộ phận ngực của phụ nữ.
Anh nói xong lúc này thả cô xuống, nhưng chợt nhận ra chân Tô Chỉ Nhược không mang dép lê liền một lần nữa nhấc bổng cả thân hình nhỏ nhắn này lên rồi để cô ngồi yên vị trên ghế.
"Trời lạnh, sao không mang dép vào?"Câu hỏi có chút chất vấn, quan tâm nhưng không kém phần nghiêm túc.
Hoắc Tử Sâm lấy đôi dép gần mép ghế mà khi nãy cô để đấy, đặt vào gần chân cho Chỉ Nhược mang vào. Có lẽ khi nãy đã vội mừng anh về nên đã quên mất việc mang dép.
"Hì hì, chú quan tâm cháu sao?" Cô mang dép vào rồi hỏi một câu ngớ ngẩn.
"Nằm mơ, đi ăn cơm đi. Chú thay đồ rồi xuống." Anh dùng ánh mắt cưng chiều, đôi môi khẽ cong lên sau đó tay gõ nhẹ đầu cô một cái rồi đứng lên đi về phòng của mình.
Một lát sau anh xuống phòng bếp thấy cô ngồi yên trên ghế. Chén cơm ở bên cạnh, một chiếc iPad ở trước đang mở hoạt hình. Mắt cô chỉ dán vào màn hình xem mà không động đũa, đã hai năm rồi vẫn giữ thói quen đó sao?
Nghe vậy Tô Chỉ Nhược cũng không nói gì, cô cảm thấy không vui khi anh luôn xem mình là con nít. Nhìn mình giống con nít lắm sao? Ăn cơm xem hoạt hình thôi mà... bánh bèo tí thôi... đợi đi cháu sẽ trưởng thành cho chú xem, đồ chú già chết tiệt.
Tô Chỉ Nhược: "Chú vẫn chưa về sao dì?"
Từ 2 giờ chiều thì cô đã lăn ra ngủ, đến tối trời đen mịt mới chịu rời giường. Tinh thần cũng thoải mái hơn nhiều, mặc một chiếc váy ngủ dài màu trắng dáng tay bèo đi xuống lầu.
"Vẫn chưa, Tô tiểu thư cô đói chưa? Thức ăn đã sẵn sàng." Dì Phương thấy cô dậy liền hỏi han, dù gì ngủ lâu như thế cũng sẽ đói bụng.
Tô Chỉ Nhược không thấy anh về thì cảm giác trống trải, về đây từ sáng đến tối nhưng chỉ gặp anh đúng một lần. Cô không nghĩ nữa, biết là công việc bận rộn nên xua tan đi nổi buồn bực trong lòng, nhẹ nhàng lắc đầu.
Tô Chỉ Nhược: "Đợi tí nữa đi ạ!"
Nói xong cô cũng ra phòng khách, ngồi lên ghế salon rồi cầm điều khiển tùy tiện mở một kênh để xem. Cô đặc biệt thích xem Doraemon, từ nhỏ đến lớn thói quen này vẫn còn. Mỗi khi ăn cô thường xem Doraemon để bữa ăn ngon hơn, lâu dần không còn nhiều tập mới được sản xuất nên cô thường xem đi xem lại nhiều tập khác nhau. Xem xong một đoạn phim ngắn mất tầm 21 phút thì lúc này tiếng xe vang lên, dì Phương hẳn là biết Hoắc Tử Sâm về liền đi ra ngoài. Tay lau nhẹ trên tạp dề rồi nhìn cô nói:
"Cậu chủ về rồi đấy!" Một lời thông báo.
Tô Chỉ Nhược nghe vậy liền đứng lên quay đầu nhìn theo hướng bà đi, ánh mắt mong ngóng và hào hứng. Cô đứng lên ghế nhướng nhẹ người nhìn ra phía cửa.
"Cậu về rồi!" Dì Phương mở cửa cho Hoắc Tử Sâm, tay thuần thục nhận lấy túi xách cầm tay cho anh.
Hoắc Tử Sâm chỉ gật nhẹ đầu, anh bước vào thì thấy Tô Chỉ Nhược đang đứng trên ghế mỉm cười nhìn mình.
"A a a chú về rồi!" Cô thấy anh liền vui mừng, không gặp thì thôi chứ đã gặp mà đã xa thì nhớ nhung vô cùng. Đứng trên ghế nhảy thoắt xuống, chạy nhanh đến rồi lấy đà nhảy phốc lên người Hoắc Tử Sâm. Hai tay ôm cổ hai chân kẹp hông, ôm rất chặt. Hoắc Tử Sâm theo phản xạ tự nhiên mà đưa tay đỡ lấy cô, anh cũng không kịp phản ứng với hành động ngốc nghếch này.
"Nhóc con!" Hằng không tự chủ được mà nở nụ cười, cái ôm này thật ấm áp. Hành động phấn khích này của cô lại vô tình làm cho tim anh trở nên bấn loạn, ríu rít nhộn nhịp hẳn lên. Môi nở nụ cười cưng chiều nhìn cô gái đang ôm chặt mình.
"Nhớ chú quá đi à, chú đi làm có mệt không? Có đói không?" Cô vẫn giữ nguyên tư thế đu bám trên người anh không rời.
Hoắc Tử Sâm bản thân không hiểu tại sao anh không có cảm giác né tránh, ngược lại thì cảm giác có chút vui vẻ khi vừa về đã có người trông ngóng còn hỏi thăm, lòng cảm thấy rất ấm áp. Lúc ở công ty anh đã muốn hoàn thành sớm công việc một chút nhưng bản thân là người trên cao, chỉ có thêm việc chứ không bớt việc. Đành đem về nhà làm hoặc để hôm sau tăng ca, làm thâu đêm. Trên đường anh tự lái xe, thỉnh thoảng nhìn qua đồng hồ xem mấy giờ. Bản thân cũng không hiểu sao lại hồi hộp, chờ đợi và muốn về nhà gặp cô sớm đến thế. Cô nhóc này quả thật là phiền phức!
Hoắc Tử Sâm: "Bình thường, cháu mau xuống đi!"
Anh bây giờ cảm nhận được đôi gò bồng đảo đẫy đà kia đang cạ vào ngực của mình, nhận thấy cô nhóc này phát triển không tồi. Mới ngày nào nhìn còn như màng hình phẳng tivi thì bây giờ đã lấp ló rồi. Khẽ ho nhẹ một cái, tai anh hơi đỏ lên rồi khàn giọng. Tự trách bản thân có chút biến thái, lại đi để ý đến đôi gò bồng đảo của một con nhóc chưa đủ tuổi, nhưng trách sao được. Nó ở trước mắt nên không muốn nhìn cũng không được a.
* Gò bồng đảo: chỉ cho bộ phận ngực của phụ nữ.
Anh nói xong lúc này thả cô xuống, nhưng chợt nhận ra chân Tô Chỉ Nhược không mang dép lê liền một lần nữa nhấc bổng cả thân hình nhỏ nhắn này lên rồi để cô ngồi yên vị trên ghế.
"Trời lạnh, sao không mang dép vào?"Câu hỏi có chút chất vấn, quan tâm nhưng không kém phần nghiêm túc.
Hoắc Tử Sâm lấy đôi dép gần mép ghế mà khi nãy cô để đấy, đặt vào gần chân cho Chỉ Nhược mang vào. Có lẽ khi nãy đã vội mừng anh về nên đã quên mất việc mang dép.
"Hì hì, chú quan tâm cháu sao?" Cô mang dép vào rồi hỏi một câu ngớ ngẩn.
"Nằm mơ, đi ăn cơm đi. Chú thay đồ rồi xuống." Anh dùng ánh mắt cưng chiều, đôi môi khẽ cong lên sau đó tay gõ nhẹ đầu cô một cái rồi đứng lên đi về phòng của mình.
Một lát sau anh xuống phòng bếp thấy cô ngồi yên trên ghế. Chén cơm ở bên cạnh, một chiếc iPad ở trước đang mở hoạt hình. Mắt cô chỉ dán vào màn hình xem mà không động đũa, đã hai năm rồi vẫn giữ thói quen đó sao?
Nghe vậy Tô Chỉ Nhược cũng không nói gì, cô cảm thấy không vui khi anh luôn xem mình là con nít. Nhìn mình giống con nít lắm sao? Ăn cơm xem hoạt hình thôi mà... bánh bèo tí thôi... đợi đi cháu sẽ trưởng thành cho chú xem, đồ chú già chết tiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.