Tiêu Nhiên

Chương 4: Lộ Tây Phỉ

Tử Yêu Tuyết

29/12/2016

“Hắt xì! Hắt xì!!!” Tiêu Nhiên xoa xoa mũi, trong lòng càng lúc càng cảm thấy bất an. “Kỳ lạ… gần đây ta đâu có trêu chọc ai đâu chứ…” Tiêu Nhiên cúi thấp đầu lầu bầu than một câu, nên không thấy vẻ mặt Thiên Triệt cứng lại trong nháy mắt.

Khi Tiêu Nhiên ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy một Thiên Triệt đang ngây người ra không biết nghĩ gì, lửa giận trong lòng nàng lại cháy lên: “Thiên Triệt! Ngươi mau tỉnh táo lại cho ta, ngươi dạy lung tung cho bọn nhóc kia, còn dám ở đây ngây người?”

Thiên Triệt cười khổ, bây giờ coi như hắn đã hiểu cách làm thầy của Tiêu Nhiên, chỉ cần là chuyện có liên quan đến học trò của nàng thì nàng sẽ trở nên rất kinh khủng: “Ngươi hiểu lầm ta rồi, vừa rồi ta chỉ là đột nhiên hiểu được một việc…”

“Ồ?” Tiêu Nhiên tò mò nhìn hắn: “Thế ngươi hiểu được việc gì?”.

Thiên Triệt lắc đầu: “Cũng không có gì…” Hắn đáp xuống đất, khẽ vung tay lên, hai chiếc ghế xinh đẹp liền xuất hiện sau lưng hắn và Tiêu Nhiên. Sau khi ra hiệu mời nàng ngồi xuống, đột nhiên Thiên Triệt trở nên nghiêm túc nói: “Tiêu Nhiên này, so với việc kia, ta càng muốn bàn với ngươi về chuyện của Lộ Tây Phỉ ”.

“Lộ Tây Phỉ?” Tiêu Nhiên nghiêng đầu suy nghĩ, trong phút chốc nhớ đến một dáng người nho nhỏ đầy kiêu ngạo: “Là học trò có vấn đề kia á hả?”.

Thiên Triệt thầm ??, học trò có vấn đề? Gọi vậy cũng rất đúng… Đứa bé này cũng thường hành hắn nhức đầu không thôi… Thiên Triệt dừng suy nghĩ lan man trong đầu lại, nghiêm túc nói: “Tiêu Nhiên, thật ra việc này lỗi cũng không hoàn toàn nằm ở Lộ Tây Phỉ, mà do chịu ảnh hưởng của đặc tính của thần lực của hắn nữa.”

“Đặc tính của thần lực???” Trong đầu Tiêu Nhiên hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng, thật là khó hiểu, vô cùng khó hiểu, chuyện của mấy vị thần này nàng thật không hiểu nổi mà!

“Không sai, đặc tính của thần lực có thể ảnh hưởng trực tiếp đến tính cách của vị thần sở hữu nó. Đặc tính thần lực của Lộ Tây Phỉ là Bóng Tối, đặc tính của bóng tối khiến nó nhìn vấn đề theo hướng tiêu cực, cho nên ngươi phải chú ý, giúp Lộ Tây Phỉ làm chủ được bản thân mình, không bị suy nghĩ tiêu cực của lực lượng bóng tối chi phối.”

“Nói cách khác, tính cách của tên tiểu tử thối kia thật ra không phải như vậy, mà vì bị lực lượng bóng tối ảnh hưởng nên mới trở thành như vậy?” Tiêu Nhiên sờ cằm, mở miệng nói.

Thiên Triệt tiếp tục ??: tuy rằng trên thực tế chính là như vậy, nhưng mà… sao hắn luôn cảm thấy tiểu tử Lộ Tây Phỉ kia cho dù không bị bóng tối ảnh hưởng cũng vẫn đáng đánh đòn như bây giờ. Nhìn xem, Lộ Tây Phỉ hắn lại muốn làm gì này! May mà mình phát hiện ra sớm, lát nữa phải lặng lẽ làm phép chúc phúc trên người Tiêu Nhiên để bảo vệ nàng….

“Này! Này! Thiên Triệt! Ngươi lại thất thần!” Giọng nói bất mãn của Tiêu Nhiên trong nháy mắt kéo Phụ Thần đang trầm tư trở lại với hiện thực. Vị Phụ Thần đã từng cao cao tại thượng yên lặng chua xót rơi lệ cho bản thân: hắn hối hận, hắn thật sự rất hối hận … Vì sao lúc trước hắn lại đem Tiêu Nhiên về đây? Sao hắn cứ cảm thấy độ kinh khủng của vị muội muội này phải ngang với Lộ Tây Phỉ , thậm chí có khi còn cao hơn một bậc…

Chỉ tiếc là lúc này Tiêu Nhiên hoàn toàn không nhìn thấu nội tâm phức tạp của Phụ Thần, trong mắt nàng chỉ thấy Phụ Thần hết lần này tới lần khác làm ngơ nàng, hơn nữa trước kia còn dạy học bằng quyển “Bách khoa toàn thư về vấn đề Công -Thụ”….

“A!!!” Phụ Thần tội nghiệp la lên một tiếng đau đớn, ngã thẳng xuống đất trong tư thế chữ đại (??)…



Tiêu Nhiên cười gằn, thu lại bàn chân tà ác vừa đạp thẳng vào vị thần nào đó, đối với loại phụ huynh không có trách nhiệm lại còn coi thường lão sư này, cần phải thường xuyên “trao đổi”, tích cực “giáo dục” mới được!

Thiên Triệt nằm dưới đất lặng lẽ rơi lệ: hắn thực sự vô tội mà….

“Khụ khụ, vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?” Thiên Triệt làm như chưa có việc gì xảy ra, đứng dậy, phủi phủi người dù không dính tí bụi nào, thản nhiên ngồi lên ghế của mình, nét mặt bình tĩnh thong dong.

Trong lòng Tiêu Nhiên âm thầm dựng ngón tay cái lên khen ngợi da mặt dày không gì bằng của Phụ Thần, nhưng ngoài miệng vẫn nói lời dễ nghe: “Vấn đề của Lộ Tây Phỉ, Thiên Triệt, ngươi tốt nhất nên đem hết mọi chuyện nói thật với ta, không được giấu diếm. Ta sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ hắn.” Tiêu Nhiên biết mình đôi khi có hơi táo bạo, lại thêm một chút bạo lực… tuy nhiên, đối với học trò của mình, nàng cũng vô cùng hết lòng. (Thiên Triệt ở một bên yên lặng khóc: có thật là một chút thôi không?)

Thiên Triệt hít vào một hơi, mở miệng: “Giống như ta đã nói với ngươi, sức mạnh của Thần Bóng Tối sẽ có tác động nhất định đến việc hình thành tính cách của Lộ Tây Phỉ, nhưng thật ra tính cách và cảm xúc của thần không phải dễ bị thay đổi như vậy. Lộ Tây Phỉ sở dĩ bị ảnh hưởng lớn đến vậy là vì tuổi hắn còn quá nhỏ, hoàn toàn chưa có tính cách của riêng mình, tự nhiên sẽ bị ảnh hưởng nhiều hơn. Đợi đến khi tính cách của hắn được định hình rồi, đặc tính của thần lực cũng không còn đáng lo nữa.”

“Lộ Tây Phỉ còn rất nhỏ sao?”

“Ừ, chưa được một ngàn tuổi!”

“…” Tiêu Nhiên nói không nên lời, như thế mà còn gọi là nhỏ tuổi, vậy nàng chẳng phải non nớt như tế bào mới thành hình sao?

“Thế nhưng, theo tính toán của ta, tính cách của Lộ Tây Phỉ, và cả những tiểu thần còn lại, sẽ thành hình vô cùng nhanh, ngươi phải uốn nắn bọn họ trước khi ván đã đóng thuyền, nếu không…..” Giọng của Thiên Triệt trong nháy mắt trở nên vô cùng nặng nề: “Bị đặc tính của thần lực chi phối, bọn họ sẽ gây ra những thảm họa vô cùng nghiêm trọng cho thế giới này.”

Tiêu Nhiên vỗ trán cười khổ, chẳng trách Thiên Triệt trăm phương nghìn kế nhất định phải lừa gạt lão sư về đây, nàng nghĩ thế nào cũng chỉ cảm thấy nhiệm vụ này quá khó khăn. Nhưng mà, bản thân đã lập chí làm lão sư, nàng đành phải tự nhủ với chính mình: chỉ mới như vầy mà đã có lời oán trách, mình còn tư cách gì để làm một kỹ sư tốt trong công trình xây dựng tâm hồn, tính cách của bọn trẻ đây.

“Được rồi, ta đã hiểu rõ rồi, trước tiên ngươi nói cho ta biết, còn bao lâu nữa thì đến hạn chót?” Tiêu Nhiên xoa hàng chân mày lá liễu đang chau lại, mở miệng hỏi.

Vẻ mặt Thiên Triệt trầm tư: “Theo ta thấy, thời gian hình thành tính cách của các tiểu thần đại khái khoảng một ngàn năm, mà từ khi bọn họ sinh ra đến nay cũng gần một ngàn năm… ừm, để ta tính một chút! Ra rồi, bây giờ ngươi còn khoảng mười năm, hoặc có thể ngắn hơn một chút, ngươi phải tăng tốc lên đó Tiêu Nhiên….. A… Tiêu Nhiên, ngươi sao vậy, sao tự nhiên lại trở nên….” Khủng bố thế này… Thiên Triệt yên lặng nuốt bốn chữ sắp ra đến cửa miệng xuống. Hắn đột nhiên có dự cảm không tốt.

Tiêu Nhiên lộ ra một nụ cười âm trầm, hàm răng trắng loé qua một tia sáng sắc lạnh khiến cho cung điện của Phụ Thần dường như rét thêm ba phần! Biểu cảm trên mặt nàng lúc này là gì? Đương nhiên là nổi giận chứ gì! Mười năm, chỉ có mười năm à, bao nhiêu cái mười năm trước đó rốt cuộc Thiên Triệt ngươi đã làm những gì? Tên Thiên Triệt khốn khiếp nhà ngươi! Ta muốn làm thịt ngươi!!!

“A! Cứu mạng! Mưu sát Phụ Thần…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tiêu Nhiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook