Chương 3: Thà đắc tội với tiểu nhân, cũng không nên đắc tội với tiểu thần
Tử Yêu Tuyết
29/12/2016
“Tên khốn Thiên Triệt kia! Rốt cuộc trước đây ngươi đã dạy bọn nhóc
cái gì vậy hả?” Thần sư đại nhân nổi giận đùng đùng, hung dữ hét to.
“Ặc…” Phụ Thần tôn quý nắn nắn ngón tay, bày ra bộ mặt hoàn toàn vô tội: “Ngươi cũng biết rồi đó, ta vừa mới tạo ra thế giới này không bao lâu, nên cũng không đủ sức để quan tâm đến mọi chuyện, cho nên…”
“Cho nên thế nào?” Tiêu Nhiên nhíu mày, vẻ mặt hung dữ như cũ.
Phụ Thần trước giờ không sợ trời không sợ đất, nhưng khi bị ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm cũng không khỏi cúi đầu càng thấp hơn: “Cho nên… Cho nên ta đành phải đến thế giới khác để học hỏi, lúc đó vừa hay lại đến thế giới của ngươi…” Thiên Triệt bày ra dáng vẻ đang hồi tưởng lại chuyện cũ: “Lúc ta đến thế giới của ngươi, phải công nhận ở đó có nhiều sách đến mức nếu không tận mắt nhìn thấy thì không thể tưởng tượng ra nổi. Sau đó, ta liền tiện tay cầm một ít về để dạy bọn chúng.”
Tiêu Nhiên nhíu mày, lẽ nào Thiên Triệt thật sự vô tội như vẻ mặt hiện giờ của hắn sao? Nhưng sao mấy tên tiểu thần kia lại biết những chuyện đó? Mở miệng là trêu ghẹo, khép miệng là đùa giỡn, rõ ràng là đang hủy hoại tương lai… Ôi không, những đoá hoa của Hi Phỉ Tư … Nội dung bên trong sách giao khoa không phải rất nghiêm chỉnh tráng lệ sao? Như vậy, nguyên nhân chỉ có thể là…
Đáy lòng Tiêu Nhiên đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành: “Thiên Triệt, sách lúc trước ngươi đem về là sách gì ?”
“Chuyện đó…” Thiên Triệt nhìn Tiêu Nhiên, thận trọng mở miệng: “Bách Khoa Toàn Thư các vấn đề Công -Thụ.”
Một tiếng “bịch” thật lớn vang lên, đầu của Tiêu Nhiên mạnh mẽ tiếp xúc thân mật với sàn nhà. Một khắc trước khi hai mắt tối sầm, Tiêu Nhiên chỉ có một ý nghĩ đầy bi phẫn: Thiên Triệt, có một Phụ Thần như ngươi, Hi Phỉ Tư có thể tồn tại đến tận bây giờ, khẳng định là một kỳ tích!!!
***
Vân Chi Bỉ, Thần Điện Hắc Ám
“Đồ chết tiệt đó… đồ ti tiện đó… vậy mà… vậy mà… cô ta dám làm ra chuyện đó với bản thần… Chuyện này, bản thần nhất định… nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!” Trong cung điện hoa mỹ loáng thoáng truyền ra từng tiếc nức nở rất nhỏ nối tiếp nhau.
“Lộ Tây Phỉ hắn… hắn không sao chứ?” Một giọng nói lo lắng bất chợt vang lên, Ngải Vi Hy nghiêng đầu nhìn thiếu niên toàn thân mặc đồ đen bên cạnh. Hắc y thiếu niên nhăn mặt, đôi mắt bình thường tĩnh lặng như mặt nước trong giếng cổ nay lại có chút gợn sóng, nhưng lại biến mất rất nhanh .
“Hắc Tư Đới, ngươi thật là…” Lắc mái tóc màu lá non, một thiếu nữ hoạt bát không khỏi mở miệng nói: “Tuy rằng ta biết ngươi không thích nói nhiều… Nhưng nói thêm vài lời cũng không bị Phụ Thần phạt đâu. Không phải quan hệ của ngươi với Lộ Tây Phỉ rất tốt sao?”
Đôi mắt đen xám hơi hơi động, thiếu niên toàn thân hắc y vẫn tiếp tục im lặng.
“Ai, thật hết cách với ngươi.” Ngải Vi Hy thở dài, rồi lại hoạt bát chạy đến cửa lớn của Thần Điện, dùng sức gõ: “Lộ Tây Phỉ! Lộ Tây Phỉ! Ta và Hắc Tư Đới tới thăm ngươi đây! Mở cửa đi! Yên tâm, chúng ta tuyệt đối không phải đến đây để cười ngươi…”
Ở sâu trong Thần điện, một bóng người nhỏ bé vốn đang rất bi phẫn trong nháy mắt liền thay đổi. Giọng điệu này, vì sao hắn càng nghe càng thấy giống như đang vui sướng khi người khác gặp hoạ vậy?
“Chi nha” một tiếng, cửa lớn đang đóng chặt được mở ra. Một đôi mắt thỏ đột nhiên xuất hiện khiến hai vị khách nhỏ giật mình. Ngải Vi Hy lắp bắp hỏi: “Lộ… Lộ Tây Phỉ, ngươi bị sao vậy?”
“Còn không phải tại kẻ hỗn đản đáng giận kia sao!” Lộ Tây Phỉ oán hận mắng! Thân thể bé nhỏ đột nhiên bùng phát ra hơi thở hung ác, khiến Ngải Vi Hy bất giác lùi vài bước!
“Lộ Tây Phỉ, ngươi…” Ngải Vi Hy lo lắng muốn hỏi thăm thêm, nhưng cô bé còn chưa kịp nói gì, vẻ mặt hung ác của Lộ Tây Phỉ đã biết mất không còn dấu vết, hắn hơi khom người, trên mặt lần nữa hiện lên vẻ mặt tao nhã trầm tĩnh vốn có, tươi cười: “Thật ngại quá, vừa rồi ta thật sự rất giận, các ngươi vào trong trước đi!”
“Thật tốt quá, Lộ Tây Phỉ.” Ngải Vi Hy nghĩ lại vẫn còn hơi sợ, vỗ vỗ lồng ngực mình: “Ta còn tưởng ngươi đang giận đến điên lên nữa chứ. Thật ra chuyện này cũng không có gì, lão sư chỉ là muốn ngươi trở nên xứng đáng với chức vị của mình mà thôi.” Nói xong trên mặt Ngải Vi Hy thoáng hiện ra một nụ cười thật tươi.
Lộ Tây Phỉ vẫn tiếp tục tươi cười như cũ, nhưng trong lòng chỉ muốn đánh Ngải Vi Hy một cái! Như vậy cũng có thể nói thành “không có gì” sao? Lại còn vì muốn tốt cho mình? Ngải Vi Hy này… rõ ràng trước đây cùng phe với hắn chống đối lại người kia, sao bây giờ lại bắt đầu gọi cái đồ ti tiện kia là lão sư rồi? Thật là sa đoạ!
Ngải Vi Hy không hề nhìn thấy một tia âm lãnh chợt loé lên rồi biến mất trong mắt Lộ Tây Phỉ, nhưng Hắc Tư Đới đứng một bên lại thấy rất rõ ràng. Một chút lo lắng không khỏi hiện lên trong đáy mắt: trước giờ Lộ Tây Phỉ vẫn luôn kiêu ngạo, chỉ sợ không thể chấm dứt chuyện này dễ dàng như vậy. Chỉ hy vọng Lộ Tây Phỉ không làm ra chuyện gì quá đáng…
Hắc Tư Đới trầm mặc không nói gì cũng không khiến Lộ Tây Phỉ không vui. Dù sao trầm mặc ít lời là tính cách trời sinh của Hắc Tư Đới, từ ngày hắn sinh ra đã nổi tiếng với điều này. Nhìn Hắc Tư Đới đứng bên cạnh Ngải Vi Hy, một tia sáng loé lên trong mắt Lộ Tây Phỉ : “Thật tốt quá, Hắc Tư Đới, ngươi cũng tới! Ta còn đang định đi tìm ngươi đây!”
Hắc Tư Đới ngẩng đầu lên, một tia nghi hoặc thoáng qua trong mắt. Lộ Tây Phỉ cúi đầu cười, đưa tay lên mời bọn họ bước vào trong Thần Điện: “Chúng ta vào trong rồi hãy nói.”
“Ai, Lộ Tây Phỉ, ngươi lại có ý tưởng quái quỷ gì đây?” Ngải Vi Hy tò mò hỏi. Vừa rồi nàng thấy rất rõ, với cái kiểu cười này của Lộ Tây Phỉ là bảo đảm có kẻ sắp gặp xui xẻo rồi…
“Tuyệt đối là ý tưởng hay…” Lộ Tây Phỉ chậm rãi nở một nụ cười lạnh như băng.
***
Thần Điện Hắc Ám, Đình Ám Nguyệt.
Nghe xong “ý tưởng hay” của Lộ Tây Phỉ, hai mắt Ngải Vi Hy mở lớn, đứng bật dậy: “Lộ Tây Phỉ, ngươi điên rồi. Ngươi hết chuyện làm rồi hay sao mà lại muốn Hắc Tư Đới dùng sức mạnh của Thần Chết giúp ngươi giết Tiêu Nhiên?”
Ngay cả Hắc Tư Đới vẫn luôn trầm mặc cũng nói thẳng: “Trước tiên, không nói đến chuyện sống chết của Tiêu Nhiên có nằm trong quyền hạn của ta hay không, Lộ Tây Phỉ, ngươi cho rằng tất cả những chuyện ngươi làm có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Phụ Thần sao?”
“Hắc Tư Đới!” Lộ Tây Phỉ tức giận hét lớn: “Ngươi là Thần Chết! Việc khiến cho một tên ti tiện như vậy biến mất chẳng phải chỉ là một cái nhấc tay của ngươi sao? Cho dù sau này Phụ Thần trách phạt, cũng có ta chịu, ngươi lo cái gì?”
Hắc Tư Đới chậm rãi đứng lên: “Nếu ngươi khăng khăng làm như lời ngươi nói, thứ lỗi ta không thể giúp gì được.”
“Hắc Tư Đới, ngươi!!!” Lộ Tây Phỉ nhảy dựng lên, y hệt một con mèo đang xù lông: “Được lắm, ngươi đi đi. Đi rồi thì từ nay về sau không được phép bước vào Thần Điện của ta nửa bước!”
Hắc Tư Đới thản nhiên liếc Lộ Tây Phỉ một cái rồi trầm mặc xoay người bỏ đi. “Haiz, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra vậy? Hắc Tư Đới, ngươi đừng đi mà!” Tiểu nữ thần ngốc nghếch hoàn toàn không hiểu tình huống hiện tại, hồ đồ đuổi theo.
“Đi đi, đi hết đi…! Thân người bé nhỏ chậm rãi cuộn mình trong thần toạ (ghế dành cho thần) to lớn, chỉ có cặp mắt đen như ngọc là bừng bừng lửa giận và thù hận: “Đồ ti tiện! Ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Ắt-xì!” Tiêu Nhiên thật lâu sau mới tỉnh lại được, đang dùng ánh mắt lăng trì Phụ Thần, đột nhiên nhảy mũi một cái thật to. Nhẹ nhàng gãi gãi mũi, Tiêu Nhiên nhỏ giọng nói thầm: “Tại sao lại có dự cảm không tốt đến vậy…?”
“Ặc…” Phụ Thần tôn quý nắn nắn ngón tay, bày ra bộ mặt hoàn toàn vô tội: “Ngươi cũng biết rồi đó, ta vừa mới tạo ra thế giới này không bao lâu, nên cũng không đủ sức để quan tâm đến mọi chuyện, cho nên…”
“Cho nên thế nào?” Tiêu Nhiên nhíu mày, vẻ mặt hung dữ như cũ.
Phụ Thần trước giờ không sợ trời không sợ đất, nhưng khi bị ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm cũng không khỏi cúi đầu càng thấp hơn: “Cho nên… Cho nên ta đành phải đến thế giới khác để học hỏi, lúc đó vừa hay lại đến thế giới của ngươi…” Thiên Triệt bày ra dáng vẻ đang hồi tưởng lại chuyện cũ: “Lúc ta đến thế giới của ngươi, phải công nhận ở đó có nhiều sách đến mức nếu không tận mắt nhìn thấy thì không thể tưởng tượng ra nổi. Sau đó, ta liền tiện tay cầm một ít về để dạy bọn chúng.”
Tiêu Nhiên nhíu mày, lẽ nào Thiên Triệt thật sự vô tội như vẻ mặt hiện giờ của hắn sao? Nhưng sao mấy tên tiểu thần kia lại biết những chuyện đó? Mở miệng là trêu ghẹo, khép miệng là đùa giỡn, rõ ràng là đang hủy hoại tương lai… Ôi không, những đoá hoa của Hi Phỉ Tư … Nội dung bên trong sách giao khoa không phải rất nghiêm chỉnh tráng lệ sao? Như vậy, nguyên nhân chỉ có thể là…
Đáy lòng Tiêu Nhiên đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành: “Thiên Triệt, sách lúc trước ngươi đem về là sách gì ?”
“Chuyện đó…” Thiên Triệt nhìn Tiêu Nhiên, thận trọng mở miệng: “Bách Khoa Toàn Thư các vấn đề Công -Thụ.”
Một tiếng “bịch” thật lớn vang lên, đầu của Tiêu Nhiên mạnh mẽ tiếp xúc thân mật với sàn nhà. Một khắc trước khi hai mắt tối sầm, Tiêu Nhiên chỉ có một ý nghĩ đầy bi phẫn: Thiên Triệt, có một Phụ Thần như ngươi, Hi Phỉ Tư có thể tồn tại đến tận bây giờ, khẳng định là một kỳ tích!!!
***
Vân Chi Bỉ, Thần Điện Hắc Ám
“Đồ chết tiệt đó… đồ ti tiện đó… vậy mà… vậy mà… cô ta dám làm ra chuyện đó với bản thần… Chuyện này, bản thần nhất định… nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!” Trong cung điện hoa mỹ loáng thoáng truyền ra từng tiếc nức nở rất nhỏ nối tiếp nhau.
“Lộ Tây Phỉ hắn… hắn không sao chứ?” Một giọng nói lo lắng bất chợt vang lên, Ngải Vi Hy nghiêng đầu nhìn thiếu niên toàn thân mặc đồ đen bên cạnh. Hắc y thiếu niên nhăn mặt, đôi mắt bình thường tĩnh lặng như mặt nước trong giếng cổ nay lại có chút gợn sóng, nhưng lại biến mất rất nhanh .
“Hắc Tư Đới, ngươi thật là…” Lắc mái tóc màu lá non, một thiếu nữ hoạt bát không khỏi mở miệng nói: “Tuy rằng ta biết ngươi không thích nói nhiều… Nhưng nói thêm vài lời cũng không bị Phụ Thần phạt đâu. Không phải quan hệ của ngươi với Lộ Tây Phỉ rất tốt sao?”
Đôi mắt đen xám hơi hơi động, thiếu niên toàn thân hắc y vẫn tiếp tục im lặng.
“Ai, thật hết cách với ngươi.” Ngải Vi Hy thở dài, rồi lại hoạt bát chạy đến cửa lớn của Thần Điện, dùng sức gõ: “Lộ Tây Phỉ! Lộ Tây Phỉ! Ta và Hắc Tư Đới tới thăm ngươi đây! Mở cửa đi! Yên tâm, chúng ta tuyệt đối không phải đến đây để cười ngươi…”
Ở sâu trong Thần điện, một bóng người nhỏ bé vốn đang rất bi phẫn trong nháy mắt liền thay đổi. Giọng điệu này, vì sao hắn càng nghe càng thấy giống như đang vui sướng khi người khác gặp hoạ vậy?
“Chi nha” một tiếng, cửa lớn đang đóng chặt được mở ra. Một đôi mắt thỏ đột nhiên xuất hiện khiến hai vị khách nhỏ giật mình. Ngải Vi Hy lắp bắp hỏi: “Lộ… Lộ Tây Phỉ, ngươi bị sao vậy?”
“Còn không phải tại kẻ hỗn đản đáng giận kia sao!” Lộ Tây Phỉ oán hận mắng! Thân thể bé nhỏ đột nhiên bùng phát ra hơi thở hung ác, khiến Ngải Vi Hy bất giác lùi vài bước!
“Lộ Tây Phỉ, ngươi…” Ngải Vi Hy lo lắng muốn hỏi thăm thêm, nhưng cô bé còn chưa kịp nói gì, vẻ mặt hung ác của Lộ Tây Phỉ đã biết mất không còn dấu vết, hắn hơi khom người, trên mặt lần nữa hiện lên vẻ mặt tao nhã trầm tĩnh vốn có, tươi cười: “Thật ngại quá, vừa rồi ta thật sự rất giận, các ngươi vào trong trước đi!”
“Thật tốt quá, Lộ Tây Phỉ.” Ngải Vi Hy nghĩ lại vẫn còn hơi sợ, vỗ vỗ lồng ngực mình: “Ta còn tưởng ngươi đang giận đến điên lên nữa chứ. Thật ra chuyện này cũng không có gì, lão sư chỉ là muốn ngươi trở nên xứng đáng với chức vị của mình mà thôi.” Nói xong trên mặt Ngải Vi Hy thoáng hiện ra một nụ cười thật tươi.
Lộ Tây Phỉ vẫn tiếp tục tươi cười như cũ, nhưng trong lòng chỉ muốn đánh Ngải Vi Hy một cái! Như vậy cũng có thể nói thành “không có gì” sao? Lại còn vì muốn tốt cho mình? Ngải Vi Hy này… rõ ràng trước đây cùng phe với hắn chống đối lại người kia, sao bây giờ lại bắt đầu gọi cái đồ ti tiện kia là lão sư rồi? Thật là sa đoạ!
Ngải Vi Hy không hề nhìn thấy một tia âm lãnh chợt loé lên rồi biến mất trong mắt Lộ Tây Phỉ, nhưng Hắc Tư Đới đứng một bên lại thấy rất rõ ràng. Một chút lo lắng không khỏi hiện lên trong đáy mắt: trước giờ Lộ Tây Phỉ vẫn luôn kiêu ngạo, chỉ sợ không thể chấm dứt chuyện này dễ dàng như vậy. Chỉ hy vọng Lộ Tây Phỉ không làm ra chuyện gì quá đáng…
Hắc Tư Đới trầm mặc không nói gì cũng không khiến Lộ Tây Phỉ không vui. Dù sao trầm mặc ít lời là tính cách trời sinh của Hắc Tư Đới, từ ngày hắn sinh ra đã nổi tiếng với điều này. Nhìn Hắc Tư Đới đứng bên cạnh Ngải Vi Hy, một tia sáng loé lên trong mắt Lộ Tây Phỉ : “Thật tốt quá, Hắc Tư Đới, ngươi cũng tới! Ta còn đang định đi tìm ngươi đây!”
Hắc Tư Đới ngẩng đầu lên, một tia nghi hoặc thoáng qua trong mắt. Lộ Tây Phỉ cúi đầu cười, đưa tay lên mời bọn họ bước vào trong Thần Điện: “Chúng ta vào trong rồi hãy nói.”
“Ai, Lộ Tây Phỉ, ngươi lại có ý tưởng quái quỷ gì đây?” Ngải Vi Hy tò mò hỏi. Vừa rồi nàng thấy rất rõ, với cái kiểu cười này của Lộ Tây Phỉ là bảo đảm có kẻ sắp gặp xui xẻo rồi…
“Tuyệt đối là ý tưởng hay…” Lộ Tây Phỉ chậm rãi nở một nụ cười lạnh như băng.
***
Thần Điện Hắc Ám, Đình Ám Nguyệt.
Nghe xong “ý tưởng hay” của Lộ Tây Phỉ, hai mắt Ngải Vi Hy mở lớn, đứng bật dậy: “Lộ Tây Phỉ, ngươi điên rồi. Ngươi hết chuyện làm rồi hay sao mà lại muốn Hắc Tư Đới dùng sức mạnh của Thần Chết giúp ngươi giết Tiêu Nhiên?”
Ngay cả Hắc Tư Đới vẫn luôn trầm mặc cũng nói thẳng: “Trước tiên, không nói đến chuyện sống chết của Tiêu Nhiên có nằm trong quyền hạn của ta hay không, Lộ Tây Phỉ, ngươi cho rằng tất cả những chuyện ngươi làm có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Phụ Thần sao?”
“Hắc Tư Đới!” Lộ Tây Phỉ tức giận hét lớn: “Ngươi là Thần Chết! Việc khiến cho một tên ti tiện như vậy biến mất chẳng phải chỉ là một cái nhấc tay của ngươi sao? Cho dù sau này Phụ Thần trách phạt, cũng có ta chịu, ngươi lo cái gì?”
Hắc Tư Đới chậm rãi đứng lên: “Nếu ngươi khăng khăng làm như lời ngươi nói, thứ lỗi ta không thể giúp gì được.”
“Hắc Tư Đới, ngươi!!!” Lộ Tây Phỉ nhảy dựng lên, y hệt một con mèo đang xù lông: “Được lắm, ngươi đi đi. Đi rồi thì từ nay về sau không được phép bước vào Thần Điện của ta nửa bước!”
Hắc Tư Đới thản nhiên liếc Lộ Tây Phỉ một cái rồi trầm mặc xoay người bỏ đi. “Haiz, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra vậy? Hắc Tư Đới, ngươi đừng đi mà!” Tiểu nữ thần ngốc nghếch hoàn toàn không hiểu tình huống hiện tại, hồ đồ đuổi theo.
“Đi đi, đi hết đi…! Thân người bé nhỏ chậm rãi cuộn mình trong thần toạ (ghế dành cho thần) to lớn, chỉ có cặp mắt đen như ngọc là bừng bừng lửa giận và thù hận: “Đồ ti tiện! Ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Ắt-xì!” Tiêu Nhiên thật lâu sau mới tỉnh lại được, đang dùng ánh mắt lăng trì Phụ Thần, đột nhiên nhảy mũi một cái thật to. Nhẹ nhàng gãi gãi mũi, Tiêu Nhiên nhỏ giọng nói thầm: “Tại sao lại có dự cảm không tốt đến vậy…?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.