Chương 12
Yên Ba Giang Nam
10/12/2016
Đứa nhỏ được chọn đứa lớn nhất chỉ mười một mười hai tuổi, nhỏ nhất cũng chỉ năm sáu tuổi, có bé trai bé gái, bọn nó đều rất khỏe mạnh, Sở Tu Viễn dẫn bọn họ xuống mật thất, mật thất nằm ngay dưới hoa viên phòng khách, lương thực, nước uống, chăn bông các loại, thứ gì có thể chuẩn bị đều được đưa xuống dưới.
Đồ ăn nếu tiết kiệm có thể chống đỡ được một tháng, Sở Tu Viễn cẩn thận dạy bọn họ phương phép mở mật thất từ bên trong sau đó đóng cửa mật thất.
Vì ở dưới đất nên chỉ ban ngày mới có chút ánh sáng, thậm chí dặn dò bọn họ không thể tùy ý thắp nến.
Ngoài ra Sở Tu Viễn còn an bài những người này nếu thành phá thì trực tiếp phóng hỏa thiêu tướng quân phủ, như vậy có thể che dấu bọn nhỏ từ năm đến mười hai tuổi, bọn man binh sẽ không tìm nữa.
Những người ở lại đều chuẩn bị chịu chết, may mắn trời không tuyệt đường người, ngày thứ tư sau khi bọn nhỏ trốn vào mật thất truyền đến tin tốt.
Rất lâu sau này, Trầm Cẩm vẫn nhớ rõ ngày hôm đó, soái kỳ đón gió tung bay phấp phới giống như đèn lồng nhỏ được người ta treo trên gậy trúc, Man tộc đang công thành đều ngừng tay, như nổi điên bỏ chạy về phía sau.
“Là tướng quân…”
“Tướng quân đã về!”
Tiếng hoan hô không ngừng truyền tới từ tường thành, bọn họ nhìn soái kỳ có người quỳ trên đất khóc rống, có người ôm nhau thét chói tai… Tướng quân đã về, bọn họ an toàn rồi!
“Ra ngoài giết bọn chúng!” Không biết ai là người đầu tiên hô to nhưng nhanh chóng hòa làm một mảnh, ai còn sống đều cầm vũ khí, Sở Tu Viễn sai người mở cửa thành, đi đầu xông ra ngoài, phối hợp với quân của Vĩnh Ninh Bá giáp công Man tộc…
“Không sợ đó là bẫy à?” Từ hai ngày trước Trầm Cẩm với An Bình bắt đầu giúp đỡ chăm sóc người bị thương, cho nên tự nhiên nàng nghe tiếng reo hò, hỏi.
Vương quản gia nói, “Cho dù là bẫy thì sao?”
Trầm Cẩm phát hiện trong khoảng thời gian này Vương quản gia cố ý vô tình dạy nàng rất nhiều thứ, nghe vậy sửng sốt rồi cúi đầu tiếp tục nấu thuốc, đúng vậy, cho dù đó là bẫy thì sao chứ, dù sao tình hình cũng không thể kém hơn bây giờ.
“Đã về thật à…” Trầm Cẩm có cảm giác không chân thật.
An Bình mạnh mẽ ấn ngã một nam nhân muốn ra ngoài chiến đấu xuống đất, dùng rượu mạnh rửa miệng vết thương của hắn, nói, “Ngoan ngoãn cho ta.”
“Ta muốn đi chiến đấu với tướng quân.” Trên người nam nhân này vết thương to nhỏ không ít, nghiêm trọng nhất là bụng .
An Bình nhấn một cái trên miệng vết thương của hắn không chút lưu tình, chờ hắn la lên vì đau mới nói, “Ngươi đi tìm chết thì có.”
“Có chết ta cũng muốn chết trên chiến trường.” Nam nhân giãy dụa nói.
Thật ra hắn không lớn chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, Trầm Cẩm đi qua nói, “Người chết đã quá nhiều, còn sống tướng quân còn có chỗ dùng.”
Vương quản gia không mở miệng nhưng rõ ràng cũng đồng ý, lời Trầm Cẩm khiến không ít người đỏ mắt.
Vĩnh Ninh Bá không chỉ giải vây cho biên thành, đánh lui man binh, đuổi giết khiến quân lính tan rã, giết địch vô số bắt làm tù binh mấy trăm người mới ngừng truy kích.
Có điều không phải chuyện này đã xong, biên thành sau cuộc chiến tổn hại nặng nề, vật tư thiếu thốn, việc an táng binh lính khiến mọi người lại bận rộn.
Tiếng khóc vốn chưa bao giờ ngừng…
Biên thành tuy nói không có mười thì cũng tám chín người một nhà nhưng không có hộ nào cả nhà còn sống, ngay đến cả những người bình thường hay gây phiền toái như kẻ móc túi vào giờ phút đó cũng chọn chết trận.
Có nhà thậm chí nam nhân đều chết hết, nữ nhân cũng cầm lấy vũ khí giết địch, vài người già không còn sức cũng lên tường thành, ôm man binh nhảy xuống đồng quy vu tận…
Sau này Trầm Cẩm mới biết quân của Vĩnh Ninh Bá cầm hàng dài đèn lồng giống đầu người là không ít thủ lĩnh Man tộc, để hiến tế tộc nhân bọn họ giết tất cả bất kể nam nữ già trẻ.
Tàn nhẫn ư? Nếu vẫn còn là Trầm Cẩm của Thụy vương phủ nhất định nàng sẽ cảm thấy tàn nhẫn và sợ hãi nhưng Trầm Cẩm đã trải qua chiến tranh lại cảm thấy may mắn, may mà tướng quân gấp trở về kịp thời, nếu biên thành bị công phá, những đầu người bị treo lên này sẽ biến thành bọn họ.
Cho đến tận ngày thứ ba Trầm Cẩm mới nhìn thấy Vĩnh Ninh Bá, toàn thân khôi giáp màu sắc biến dạng không thể nhận ra, khuôn mặt to lớn ánh mắt lợi hại, nhìn Trầm Cẩm từ trên cao, Trầm Cẩm đang ngồi xổm bên giếng cùng vài người giặt vải bông, vì dùng để băng bó cho bị thương nên sau khi giặt sạch còn phải nấu qua nước sôi một lần.
Lúc nhìn thấy Vĩnh Ninh Bá Trầm Cẩm căn bản không nhận ra, vẫn là An Bình kêu lên, “Tướng quân…”
Hóa ra Vĩnh Ninh Bá không có đáng sợ như vẫn tưởng… Không biết trải qua chuyện vừa rồi khiến lá gan Trầm Cẩm lớn hơn hay là do nàng nghe quá nhiều đồn đại cảm thấy Vĩnh Ninh Bá hẳn là đáng sợ hơn nhiều nên nhất thời chưa phản ứng kịp, có chút ngơ ngác nhìn Vĩnh Ninh Bá.
Mọi người đang giặt đồ đều bỏ đồ xuống quỳ hành lễ, Trầm Cẩm đang ngồi thấy tình huống đột ngột xảy ra hơi bất ngờ.
Có điều Trầm Cẩm nhanh chóng có phản ứng, đứng dậy phúc thân thỉnh an Vĩnh Ninh Bá, “Tướng quân.”
“Đều đứng lên đi.” Chỉ có Vương quản gia đi sau Vĩnh Ninh Bá, hắn cười nhìn Trầm Cẩm, “Phu nhân, ta tới đón nàng.”
“Tạ phu quân.” Trầm Cẩm nhanh chóng sửa lại xưng hô.
Rất lâu sau này, khi Vĩnh Ninh Bá tán gẫu với Trầm Cẩm có nhắc đến lần đầu tiên gặp mặt, Vĩnh Ninh Bá nói lúc ấy thấy Trầm Cẩm nhỏ xíu, nếu không phải Vương quản gia chỉ cho hắn, hắn sẽ không bao giờ nghĩ tới, không ngờ Trầm Cẩm có dũng khí đứng ra, lại truy hỏi ấn tượng về hắn của Trầm Cẩm.
Trầm Cẩm mới nói thật, lúc ấy ấy à… Trầm Cẩm chỉ hy vọng Vĩnh Ninh Bá đừng cười, lúc đó cười càng khó coi và dữ tợn hơn.
Lúc này thì Vĩnh Ninh Bá còn chưa biết, thậm chí hắn còn vươn tay ra, Trầm Cẩm từ chối một chút mới bỏ tay nàng vào tay hắn, tay nàng không còn mềm mịn như lúc mới đến, vì vừa phải giặt vải bông trong nước lạnh, vừa dùng nước nóng tẩy nên tay nàng không chỉ sưng đỏ mà còn lở loét, trông rất khó coi nhưng Vĩnh Ninh Bá không để ý, ngược lại nắm chặt tay nàng.
Hôm nay Vĩnh Ninh Bá tự mình tới đón Trầm Cẩm đại biểu thái độ của hắn, từ giờ phút này Trầm Cẩm mới chính thức trở thành một thành viên của Sở gia, thê tử được Vĩnh Ninh Bá thừa nhận.
Có điều Vĩnh Ninh Bá chỉ đón Trầm Cẩm về tướng quân phủ sau đó tiếp tục ra ngoài, An Bình vẫn bên cạnh Trầm Cẩm, còn Hỉ Nhạc…đã chết trên tay Man tộc.
Bọn nhỏ đã ra khỏi mật thất, Vĩnh Ninh Bá về không chỉ giải vây cho biên thành còn trở thành chỗ dựa tinh thần cho mọi người.
Ngày thứ tư, tất cả những người còn sống có thể đi lại đều thay áo tang, đi tế những người chết.
Ngày này, Trầm Cẩm đứng bên cạnh Sở Tu Viễn, binh lính Vĩnh Ninh Bá dẫn về áp giải tù binh, đói bụng bốn ngày liền nên bọn họ không có sức lực phản kháng, bọn họ bị trói quỳ gối trước mộ.
Toàn bộ những người chết trận được chôn cùng nhau, tên của bọn họ được khắc vào tấm bia đá, tên này Vĩnh Ninh Bá tự mình sao chép, đây xem như truyền thống ở biên thành, bên này chiến sự không ngừng cho nên luôn tìm người chọn một nơi phong thuỷ tốt, chỗ tốt nhất để cho người chết trận, còn những ai chết bệnh hoặc chết già sẽ chôn xung quanh.
Ngày lễ ngày tết, người biên thành sẽ tự giác đến đây tế người chết.
Rượu đổ vào đất xong Vĩnh Ninh Bá trầm giọng nói, “Huyết tế.”
Giọng hắn vừa vang lên đầu của tù binh liền bị chặt bỏ, chỉnh tề đặt trước mộ phần, “Ta Sở Tu Minh thề với trời, sẽ có một ngày dùng máu tươi của tất cả người Man tộc để tế chiến sĩ đã khuất.”
“Giết!”
“Giết! Giết!”
Mắt ai cũng đỏ hồng, mùi máu tươi nồng đậm không khiến người khác sợ hãi ngược lại còn khơi dậy cừu hận trong lòng họ, giờ khắc này nam nữ già trẻ, ai nấy đều hô vang, đinh tai nhức óc…
Ngay cả Sở Tu Viễn cũng kêu đến khàn giọng, Trầm Cẩm nhìn nam nhân đứng trước mặt, cho dù diện mạo hắn dữ tợn, khủng bố nhưng hắn là nam nhân đỉnh thiên lập địa, đây là trượng phu của nàng sao? Một người khác hoàn toàn Thụy vương, có trách nhiệm hơn… Nếu thật sự hắn thích ăn thịt tươi, Trầm Cẩm cảm thấy nàng có thể thử với hắn, không biết làm tươi như cá thì thịt tươi ăn có ngon không nhỉ.
Đồ ăn nếu tiết kiệm có thể chống đỡ được một tháng, Sở Tu Viễn cẩn thận dạy bọn họ phương phép mở mật thất từ bên trong sau đó đóng cửa mật thất.
Vì ở dưới đất nên chỉ ban ngày mới có chút ánh sáng, thậm chí dặn dò bọn họ không thể tùy ý thắp nến.
Ngoài ra Sở Tu Viễn còn an bài những người này nếu thành phá thì trực tiếp phóng hỏa thiêu tướng quân phủ, như vậy có thể che dấu bọn nhỏ từ năm đến mười hai tuổi, bọn man binh sẽ không tìm nữa.
Những người ở lại đều chuẩn bị chịu chết, may mắn trời không tuyệt đường người, ngày thứ tư sau khi bọn nhỏ trốn vào mật thất truyền đến tin tốt.
Rất lâu sau này, Trầm Cẩm vẫn nhớ rõ ngày hôm đó, soái kỳ đón gió tung bay phấp phới giống như đèn lồng nhỏ được người ta treo trên gậy trúc, Man tộc đang công thành đều ngừng tay, như nổi điên bỏ chạy về phía sau.
“Là tướng quân…”
“Tướng quân đã về!”
Tiếng hoan hô không ngừng truyền tới từ tường thành, bọn họ nhìn soái kỳ có người quỳ trên đất khóc rống, có người ôm nhau thét chói tai… Tướng quân đã về, bọn họ an toàn rồi!
“Ra ngoài giết bọn chúng!” Không biết ai là người đầu tiên hô to nhưng nhanh chóng hòa làm một mảnh, ai còn sống đều cầm vũ khí, Sở Tu Viễn sai người mở cửa thành, đi đầu xông ra ngoài, phối hợp với quân của Vĩnh Ninh Bá giáp công Man tộc…
“Không sợ đó là bẫy à?” Từ hai ngày trước Trầm Cẩm với An Bình bắt đầu giúp đỡ chăm sóc người bị thương, cho nên tự nhiên nàng nghe tiếng reo hò, hỏi.
Vương quản gia nói, “Cho dù là bẫy thì sao?”
Trầm Cẩm phát hiện trong khoảng thời gian này Vương quản gia cố ý vô tình dạy nàng rất nhiều thứ, nghe vậy sửng sốt rồi cúi đầu tiếp tục nấu thuốc, đúng vậy, cho dù đó là bẫy thì sao chứ, dù sao tình hình cũng không thể kém hơn bây giờ.
“Đã về thật à…” Trầm Cẩm có cảm giác không chân thật.
An Bình mạnh mẽ ấn ngã một nam nhân muốn ra ngoài chiến đấu xuống đất, dùng rượu mạnh rửa miệng vết thương của hắn, nói, “Ngoan ngoãn cho ta.”
“Ta muốn đi chiến đấu với tướng quân.” Trên người nam nhân này vết thương to nhỏ không ít, nghiêm trọng nhất là bụng .
An Bình nhấn một cái trên miệng vết thương của hắn không chút lưu tình, chờ hắn la lên vì đau mới nói, “Ngươi đi tìm chết thì có.”
“Có chết ta cũng muốn chết trên chiến trường.” Nam nhân giãy dụa nói.
Thật ra hắn không lớn chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, Trầm Cẩm đi qua nói, “Người chết đã quá nhiều, còn sống tướng quân còn có chỗ dùng.”
Vương quản gia không mở miệng nhưng rõ ràng cũng đồng ý, lời Trầm Cẩm khiến không ít người đỏ mắt.
Vĩnh Ninh Bá không chỉ giải vây cho biên thành, đánh lui man binh, đuổi giết khiến quân lính tan rã, giết địch vô số bắt làm tù binh mấy trăm người mới ngừng truy kích.
Có điều không phải chuyện này đã xong, biên thành sau cuộc chiến tổn hại nặng nề, vật tư thiếu thốn, việc an táng binh lính khiến mọi người lại bận rộn.
Tiếng khóc vốn chưa bao giờ ngừng…
Biên thành tuy nói không có mười thì cũng tám chín người một nhà nhưng không có hộ nào cả nhà còn sống, ngay đến cả những người bình thường hay gây phiền toái như kẻ móc túi vào giờ phút đó cũng chọn chết trận.
Có nhà thậm chí nam nhân đều chết hết, nữ nhân cũng cầm lấy vũ khí giết địch, vài người già không còn sức cũng lên tường thành, ôm man binh nhảy xuống đồng quy vu tận…
Sau này Trầm Cẩm mới biết quân của Vĩnh Ninh Bá cầm hàng dài đèn lồng giống đầu người là không ít thủ lĩnh Man tộc, để hiến tế tộc nhân bọn họ giết tất cả bất kể nam nữ già trẻ.
Tàn nhẫn ư? Nếu vẫn còn là Trầm Cẩm của Thụy vương phủ nhất định nàng sẽ cảm thấy tàn nhẫn và sợ hãi nhưng Trầm Cẩm đã trải qua chiến tranh lại cảm thấy may mắn, may mà tướng quân gấp trở về kịp thời, nếu biên thành bị công phá, những đầu người bị treo lên này sẽ biến thành bọn họ.
Cho đến tận ngày thứ ba Trầm Cẩm mới nhìn thấy Vĩnh Ninh Bá, toàn thân khôi giáp màu sắc biến dạng không thể nhận ra, khuôn mặt to lớn ánh mắt lợi hại, nhìn Trầm Cẩm từ trên cao, Trầm Cẩm đang ngồi xổm bên giếng cùng vài người giặt vải bông, vì dùng để băng bó cho bị thương nên sau khi giặt sạch còn phải nấu qua nước sôi một lần.
Lúc nhìn thấy Vĩnh Ninh Bá Trầm Cẩm căn bản không nhận ra, vẫn là An Bình kêu lên, “Tướng quân…”
Hóa ra Vĩnh Ninh Bá không có đáng sợ như vẫn tưởng… Không biết trải qua chuyện vừa rồi khiến lá gan Trầm Cẩm lớn hơn hay là do nàng nghe quá nhiều đồn đại cảm thấy Vĩnh Ninh Bá hẳn là đáng sợ hơn nhiều nên nhất thời chưa phản ứng kịp, có chút ngơ ngác nhìn Vĩnh Ninh Bá.
Mọi người đang giặt đồ đều bỏ đồ xuống quỳ hành lễ, Trầm Cẩm đang ngồi thấy tình huống đột ngột xảy ra hơi bất ngờ.
Có điều Trầm Cẩm nhanh chóng có phản ứng, đứng dậy phúc thân thỉnh an Vĩnh Ninh Bá, “Tướng quân.”
“Đều đứng lên đi.” Chỉ có Vương quản gia đi sau Vĩnh Ninh Bá, hắn cười nhìn Trầm Cẩm, “Phu nhân, ta tới đón nàng.”
“Tạ phu quân.” Trầm Cẩm nhanh chóng sửa lại xưng hô.
Rất lâu sau này, khi Vĩnh Ninh Bá tán gẫu với Trầm Cẩm có nhắc đến lần đầu tiên gặp mặt, Vĩnh Ninh Bá nói lúc ấy thấy Trầm Cẩm nhỏ xíu, nếu không phải Vương quản gia chỉ cho hắn, hắn sẽ không bao giờ nghĩ tới, không ngờ Trầm Cẩm có dũng khí đứng ra, lại truy hỏi ấn tượng về hắn của Trầm Cẩm.
Trầm Cẩm mới nói thật, lúc ấy ấy à… Trầm Cẩm chỉ hy vọng Vĩnh Ninh Bá đừng cười, lúc đó cười càng khó coi và dữ tợn hơn.
Lúc này thì Vĩnh Ninh Bá còn chưa biết, thậm chí hắn còn vươn tay ra, Trầm Cẩm từ chối một chút mới bỏ tay nàng vào tay hắn, tay nàng không còn mềm mịn như lúc mới đến, vì vừa phải giặt vải bông trong nước lạnh, vừa dùng nước nóng tẩy nên tay nàng không chỉ sưng đỏ mà còn lở loét, trông rất khó coi nhưng Vĩnh Ninh Bá không để ý, ngược lại nắm chặt tay nàng.
Hôm nay Vĩnh Ninh Bá tự mình tới đón Trầm Cẩm đại biểu thái độ của hắn, từ giờ phút này Trầm Cẩm mới chính thức trở thành một thành viên của Sở gia, thê tử được Vĩnh Ninh Bá thừa nhận.
Có điều Vĩnh Ninh Bá chỉ đón Trầm Cẩm về tướng quân phủ sau đó tiếp tục ra ngoài, An Bình vẫn bên cạnh Trầm Cẩm, còn Hỉ Nhạc…đã chết trên tay Man tộc.
Bọn nhỏ đã ra khỏi mật thất, Vĩnh Ninh Bá về không chỉ giải vây cho biên thành còn trở thành chỗ dựa tinh thần cho mọi người.
Ngày thứ tư, tất cả những người còn sống có thể đi lại đều thay áo tang, đi tế những người chết.
Ngày này, Trầm Cẩm đứng bên cạnh Sở Tu Viễn, binh lính Vĩnh Ninh Bá dẫn về áp giải tù binh, đói bụng bốn ngày liền nên bọn họ không có sức lực phản kháng, bọn họ bị trói quỳ gối trước mộ.
Toàn bộ những người chết trận được chôn cùng nhau, tên của bọn họ được khắc vào tấm bia đá, tên này Vĩnh Ninh Bá tự mình sao chép, đây xem như truyền thống ở biên thành, bên này chiến sự không ngừng cho nên luôn tìm người chọn một nơi phong thuỷ tốt, chỗ tốt nhất để cho người chết trận, còn những ai chết bệnh hoặc chết già sẽ chôn xung quanh.
Ngày lễ ngày tết, người biên thành sẽ tự giác đến đây tế người chết.
Rượu đổ vào đất xong Vĩnh Ninh Bá trầm giọng nói, “Huyết tế.”
Giọng hắn vừa vang lên đầu của tù binh liền bị chặt bỏ, chỉnh tề đặt trước mộ phần, “Ta Sở Tu Minh thề với trời, sẽ có một ngày dùng máu tươi của tất cả người Man tộc để tế chiến sĩ đã khuất.”
“Giết!”
“Giết! Giết!”
Mắt ai cũng đỏ hồng, mùi máu tươi nồng đậm không khiến người khác sợ hãi ngược lại còn khơi dậy cừu hận trong lòng họ, giờ khắc này nam nữ già trẻ, ai nấy đều hô vang, đinh tai nhức óc…
Ngay cả Sở Tu Viễn cũng kêu đến khàn giọng, Trầm Cẩm nhìn nam nhân đứng trước mặt, cho dù diện mạo hắn dữ tợn, khủng bố nhưng hắn là nam nhân đỉnh thiên lập địa, đây là trượng phu của nàng sao? Một người khác hoàn toàn Thụy vương, có trách nhiệm hơn… Nếu thật sự hắn thích ăn thịt tươi, Trầm Cẩm cảm thấy nàng có thể thử với hắn, không biết làm tươi như cá thì thịt tươi ăn có ngon không nhỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.