Chương 13
Yên Ba Giang Nam
10/12/2016
Trầm Cẩm nhìn nam tử trước mắt một thân cẩm bào, mặt mày như ngọc phong tư trác tuyệt, trợn tròn mắt, sau đó nhìn Sở Tu Viễn đang nói chuyện với nam nhân kia, lại ngoảnh đầu nhìn An Bình, cuối cùng lại nhìn nam nhân, vẫn không thể tin được nam nhân này chính là Vĩnh Ninh Bá, giống như cuồng thảo bỗng nhiên biến thành chữ tiểu triện vậy*…
* cuồng thảo và tiểu triện là hai loại chữ viết, nói nôm na dễ hiểu là chuyển từ kiểu chữ gà bới sang chữ đẹp đi thi quốc gia ấy :v
Nam nhân chú ý tới biểu tình của Trầm Cẩm, ánh mắt có chút nghi ngờ lại có chút rối rắm khiến hắn bật cười, nói, “Phu nhân, chẳng lẽ không nhận ra vi phu sao?”
Cho tới giờ chưa có quen biết không! Trầm Cẩm mím môi không nói nhưng nàng không biết, mặt nàng không dấu được chuyện gì, nam nhân cười ha ha.
Sắc mặt Sở Tu Viễn tái nhợt nhưng vẫn cười nói, “Tẩu tử, hắn thật sự là đại ca đấy.”
Mặt đâu có như Chung Quỳ, tính cách tàn ngược, thích ăn thịt tươi ngày ngày uống máu người, không có việc gì thì giết người làm vui đâu?
Sở Tu Minh ngồi đối diện Trầm Cẩm không đáp lời, sau khi cười xong Sở Tu Minh mới nói, “Sáu ngày nữa binh mã của triều đình sẽ tới.”
“Hừ, đánh trận xong hết rồi, tới còn ích lợi gì.” Sở Tu Viễn cả giận nói.
“Bọn họ không đến vật tư biết làm sao?” So với Sở Tu Viễn Sở Tu Minh lại rất bình tĩnh, lúc hắn ngồi giống như người trong tranh vậy, Trầm Cẩm thấy nếu tiểu thư khuê các trong kinh thành nhìn thấy Sở Tu Minh không biết có hối hận không.
Hơn nữa nhìn cách giơ tay nhấc chân của hắn giống như đã từng đọc sách… Càng nhìn càng thấy Sở Tu Minh không giống tướng quân mà tựa như một quý công tử vậy.
Nhìn thê tử lại thất thần, Sở Tu Minh bất đắc dĩ thở dài, liếc đệ đệ, Sở Tu Viễn nhún vai, hắn ở chung với tẩu tử chưa lâu nhưng không thấy Trầm Cẩm có tật xấu này, “Tẩu tử?”
“Tẩu tử?” Giọng Sở Tu Viễn lớn hơn.
Trầm Cẩm sửng sốt rồi nhìn Sở Tu Viễn, khuôn mặt vất vả dưỡng mượt mà được xíu đã gầy đi, nay mắt nàng lại tròn lại to lên rồi, “Sao vậy?”
Sở Tu Minh cười nói, “Phu nhân đang nghĩ gì thế?”
Khóe mắt Trầm Cẩm giật giật, mặt đỏ lên, nàng không thể không biết xấu hổ nói cho Sở Tu Minh biết bản thân đang nghĩ gì được, “Không nghĩ gì hết.”
Sở Tu Minh không hỏi nữa chỉ nói, “Chờ khi người của triều đình đến, phu nhân giúp vi phu tiếp đãi họ được không?”
“Ta?” Trầm Cẩm nhìn Sở Tu Minh, trên mặt viết hai chữ không muốn.
Sở Tu Minh làm như không thấy, nói, “Đúng thế, vi phu với đệ đệ trọng thương không thể ra khỏi giường, trong phủ người có thể làm chủ chỉ còn phu nhân, chỉ có thể làm phiền phu nhân.”
Trầm Cẩm nhìn Sở Tu Minh trọng thương không thể đứng dậy lại nhìn Sở Tu Viễn, mới đồng ý, “À.” Một lát lại hỏi, “Cần ta làm cái gì?”
Sở Tu Minh đáp, “Ta sẽ bảo Triệu ma ma nói cho nàng.”
“Được.” Trầm Cẩm gật đầu.
Sở Tu Minh nói, “Vậy ăn cơm đi.”
Tình huống hiện tại, cho dù là tướng quân phủ thì thức ăn cũng không thể tinh xảo được, có điều trên bàn lại không thiếu thịt, đều là thịt ngựa, chiến mã chết khi chém giết đều được mang về, ai cũng được phân thịt ngựa, con ngựa nào bị thương nhưng không phế được chăm sóc trong doanh trại, đó đều là hảo mã.
Thịt ngựa rất khó ăn, đặc biệt là loại thịt ngựa chiến này, không chỉ mùi khó ăn mà thịt cũng cứng, Trầm Cẩm ăn thử một miếng rồi sau không ăn nữa.
Chiến sự đã xong, Trầm Cẩm lại trở nên yếu ớt, nàng không muốn lãng phí lương thực nhưng không thể buộc bản thân ăn đồ ăn khó nuốt được.
Hai huynh đệ Sở Tu Minh với Sở Tu Viễn lại ăn ngon lành, còn Trầm Cẩm chỉ ăn bánh bao với dưa muối và uống canh, chờ bọn họ ăn xong An Bình bưng một chén canh hầm từ phòng bếp tới cho Sở Tu Viễn.
“Tẩu tử…” Nhiều ngày nay Sở Tu Viễn đều một mình được một chén này, “Ta thấy ta tốt lắm rồi.”
“Bổ máu.” Trầm Cẩm nói, “Ta hỏi đại phu rồi, đệ chịu khó chút sẽ tốt thôi.”
A giao đối với nữ nhân rất bổ dưỡng nên trong đồ cưới của Trầm Cẩm không hề thiếu, có điều nó hơi khó uống, đồ cưới của Trầm Cẩm đa phần đều dùng hết cả, riêng a giao chỉ còn lại một nửa, Sở Tu Viễn lại bị thương rất nặng lại không tĩnh dưỡng cho tốt, hiện tại còn trẻ không sao nhưng lúc về già sẽ toàn thân bệnh tật.
Trầm Cẩm hỏi đại phu xong bắt đầu mỗi ngày đúng hạn hầm a giao cho Sở Tu Viễn uống bổ máu, thấy Sở Tu Viễn đau khổ uống hết liền khuyên, “Chờ ít hôm nữa thuốc bổ khác đưa tới ta sẽ đổi cho đệ.”
Sở Tu Viễn biết tấm lòng của Trầm Cẩm, có điều thứ này hắn thấy chỉ nên cho nữ nhân, trong nhà người nhìn nhu nhược nhất rõ ràng là Trầm Cẩm.
Chờ Sở Tu Viễn uống xong, Trầm Cẩm mới đứng lên nói, “Ta về trước.”
“Mấy ngày này mọi người bận rộn không ngưng tay, nàng dọn đến viện của ta ở đi.” Sở Tu Minh mở miệng nói, “Có cái gì nàng hãy thu dọn trước.”
Trầm Cẩm liền đỏ mặt, nàng quên mất chuyện này, cắn môi dưới không trả lời liền ra ngoài.
Lúc phát sinh chiến sự, Sở Tu Minh nói Triệu ma ma không ở biên thành, mới qua năm bà đã rời biên thành đi thăm người thân, hai ngày trước mới mua rất nhiều lương thực về.
Triệu ma ma nhìn chỉ mới trên dưới bốn mươi tuổi, bộ dáng hiền lành, nghe nói bà vốn là đại nha hoàn bên cạnh mẫu thân hai huynh đệ Sở Tu Minh, sau khi Sở phu nhân mất còn dùng sữa nuôi Sở Tu Viễn nên trong tướng quân phủ rất có thể diện.
Trầm Cẩm lại chưa giao tiếp với bà lần nào, Trầm Cẩm vừa gả tới Triệu ma ma không ở bên cạnh hầu hạ, sau bà lại đi thăm người thân.
Triệu ma ma được dặn dò ở trong sân chờ Trầm Cẩm, thấy Trầm Cẩm liền đứng dậy hành lễ, “Phu nhân.”
Trầm Cẩm cười gật đầu nói, “Phiền toái ma ma.”
Triệu ma ma nói, “Có thể hầu hạ phu nhân là vinh hạnh của lão nô.”
“An Bình rót cho ma ma chén trà.” Trầm Cẩm không tiếp lời chỉ phân phó một câu.
“Vâng.” An Bình hành lễ rồi ra ngoài chuẩn bị.
Trầm Cẩm nói, “Ma ma ngồi xuống trước đi.”
Triệu ma ma chờ Trầm Cẩm ngồi rồi mới ngồi xuống, Trầm Cẩm nhìn tư thái của Triệu ma ma ánh mắt thâm trầm, lúc Sở Tu Minh gọi nàng là Triệu ma ma Trầm Cẩm đã hoài nghi, người có thể xưng là ma ma bình thường đều từng dùng sữa nuôi chủ nhân, tình huống thứ hai là người từ trong cung ra.
Xem ra Triệu ma ma khả năng chiếm loại thứ hai, vì tư thế ngồi và lễ tiết của bà không phải hạ nhân bình thường có thể luyện thành, khi xưa Thụy vương phi mời vài ma ma trong cung đến dạy dỗ mấy tỷ muội Trầm Cẩm, Trầm Cẩm học chuyên tâm nên đối với chuyện này khá quen thuộc, vừa nhìn đã lập tức nhận ra.
Có điều Trầm Cẩm cảm thấy Triệu ma ma hơi khác những ma ma khi xưa dạy này, dường như Triệu ma ma nhìn dứt khoát tự nhiên hơn, lễ nghi khi trước nàng học rườm rà hơn, chú trọng tiểu tiết hơn.
Mặc dù nghi ngờ nhưng Trầm Cẩm không mở miệng hỏi, dù hiện tại tướng quân phủ tỏ thái độ tiếp nhận nàng nhưng còn không giống nhau, nàng là nữ nhi của Thụy vương, quận chúa của triều đình, biên thành và triều đình không có hòa hợp như ở kinh thành thấy.
An Bình nhanh chóng bưng nước trà vào, đưa cho Trầm Cẩm chén nước đường đỏ, đường đỏ do Triệu ma ma mang về, An Bình biết thời gian hàng tháng của Trầm Cẩm, lần này rõ ràng nên đến lại vẫn chưa có đến, cho nên An Bình tìm quản gia xin đường đỏ để Trầm Cẩm uống.
Triệu ma ma thoáng nhìn trong lòng đã có tính toán, Sở Tu Minh bảo bà đến không chỉ để dạy riêng Trầm Cẩm vài chuyện còn phải giúp nàng điều dưỡng thân mình, đặc biệt là tay của Trầm Cẩm.
“Phu nhân thừa dịp còn nóng nên uống chút.” An Bình dịu dàng khuyên nhủ.
Trầm Cẩm gật đầu, thứ này trước đây không hiếm nhưng hiện nay lại trở thành của hiếm ở biên thành, hai tay bưng chén nước đường đỏ uống mấy ngụm mới cười nói, “Ma ma hãy dạy ta nếu sứ giả của triều đình đến thì ta nên tiếp đãi họ thế nào?”
Triệu ma ma hơi béo, nhìn thực ôn hòa, bà bưng trà nhấp một ngụm, để bên cạnh, nghe Trầm Cẩm hỏi mới đáp, “Vì sao phu nhân phải lo lắng nên tiếp đãi bọn họ ra sao?”
“Bọn họ do Hoàng thượng phái tới.” Trầm Cẩm nhìn Triệu ma ma, hỏi, “Đại diện cho Hoàng thượng.”
Triệu ma ma không nói Trầm Cẩm nghĩ sai hay không chỉ nói, “Vậy thân phận của phu nhân là gì?”
Trầm Cẩm sửng sốt liền hiểu ý của Triệu ma ma, nàng là hoàng thân quốc thích, không nói tới tước vị quận chúa, trượng phu nàng là Vĩnh Ninh Bá đại tướng trấn thủ một phương.
“Hơn nữa chuyện lần này nếu phu nhân dùng rượu với thức ăn ngon thái độ ôn hòa chiêu đãi bọn hắn, triều đình mới lo lắng thật sự.” Triệu ma ma ôn hòa nói.
“Ta đã hiểu.” Trầm Cẩm mím môi.
“Trong thành cũng có trạm dịch, để bọn họ ở đó là được.” Triệu ma ma thấy Trầm Cẩm hiểu liền cười nói, “Phu nhân lấy thân phận của ngươi, kiêu ngạo một chút mới đúng, cho dù ở kinh thành cũng không có nhiều người có thể khiến phu nhân cúi đầu.”
Khóe mắt Trầm Cẩm giật giật, nói, “Ta sẽ cố gắng.”
Kiêu ngạo à? Trầm Cẩm nhớ tới bộ dạng của Trầm Tử, nếu đổi thành bản thân? Cảm thấy hơi…không được tự nhiên.
Triệu ma ma biết thân phận Trầm Cẩm, tuy là nữ nhi của Thụy vương nhưng có thể ‘bị gả’ đến đây chỉ sợ không được yêu thương, Triệu ma ma thấy huynh đệ Sở Tu Minh chỗ nào cũng tốt song thanh danh bên ngoài của hai người lại không tốt, xem ra nàng phải dạy dỗ nhiều, có điều chỉ bằng sự chiếu cố của Trầm Cẩm với Sở Tu Viễn, Triệu ma ma cam tâm tình nguyện thay nàng làm lụng vất vả.
Hơn nữa Triệu ma ma nghe người ta nói biểu hiện ở biên thành của Trầm Cẩm, bà thấy Trầm Cẩm là người thông minh có thể cải tạo…
Triệu ma ma nhanh chóng muốn thu hồi đánh giá về Trầm Cẩm, bà nhận ra Trầm Cẩm vô cùng hoàn mỹ ứng với câu, con thỏ nóng nảy cũng có thể cắn người, Trầm Cẩm tựa như một chú thỏ nhỏ, chỉ lúc nguy cấp mới có thể đứng lên, lúc bình thường thì mềm nhũn, cho dù bị người khác túm lỗ tai chọc bụng cũng không giận, nhiều nhất là đổi nơi khác tiếp tục lười.
Có điều lúc con báo đứng sau lưng con thỏ, muốn kéo lỗ tai? Chọc bụng? Ha ha, con báo đó sẽ cắn chết ngươi trước.
* cuồng thảo và tiểu triện là hai loại chữ viết, nói nôm na dễ hiểu là chuyển từ kiểu chữ gà bới sang chữ đẹp đi thi quốc gia ấy :v
Nam nhân chú ý tới biểu tình của Trầm Cẩm, ánh mắt có chút nghi ngờ lại có chút rối rắm khiến hắn bật cười, nói, “Phu nhân, chẳng lẽ không nhận ra vi phu sao?”
Cho tới giờ chưa có quen biết không! Trầm Cẩm mím môi không nói nhưng nàng không biết, mặt nàng không dấu được chuyện gì, nam nhân cười ha ha.
Sắc mặt Sở Tu Viễn tái nhợt nhưng vẫn cười nói, “Tẩu tử, hắn thật sự là đại ca đấy.”
Mặt đâu có như Chung Quỳ, tính cách tàn ngược, thích ăn thịt tươi ngày ngày uống máu người, không có việc gì thì giết người làm vui đâu?
Sở Tu Minh ngồi đối diện Trầm Cẩm không đáp lời, sau khi cười xong Sở Tu Minh mới nói, “Sáu ngày nữa binh mã của triều đình sẽ tới.”
“Hừ, đánh trận xong hết rồi, tới còn ích lợi gì.” Sở Tu Viễn cả giận nói.
“Bọn họ không đến vật tư biết làm sao?” So với Sở Tu Viễn Sở Tu Minh lại rất bình tĩnh, lúc hắn ngồi giống như người trong tranh vậy, Trầm Cẩm thấy nếu tiểu thư khuê các trong kinh thành nhìn thấy Sở Tu Minh không biết có hối hận không.
Hơn nữa nhìn cách giơ tay nhấc chân của hắn giống như đã từng đọc sách… Càng nhìn càng thấy Sở Tu Minh không giống tướng quân mà tựa như một quý công tử vậy.
Nhìn thê tử lại thất thần, Sở Tu Minh bất đắc dĩ thở dài, liếc đệ đệ, Sở Tu Viễn nhún vai, hắn ở chung với tẩu tử chưa lâu nhưng không thấy Trầm Cẩm có tật xấu này, “Tẩu tử?”
“Tẩu tử?” Giọng Sở Tu Viễn lớn hơn.
Trầm Cẩm sửng sốt rồi nhìn Sở Tu Viễn, khuôn mặt vất vả dưỡng mượt mà được xíu đã gầy đi, nay mắt nàng lại tròn lại to lên rồi, “Sao vậy?”
Sở Tu Minh cười nói, “Phu nhân đang nghĩ gì thế?”
Khóe mắt Trầm Cẩm giật giật, mặt đỏ lên, nàng không thể không biết xấu hổ nói cho Sở Tu Minh biết bản thân đang nghĩ gì được, “Không nghĩ gì hết.”
Sở Tu Minh không hỏi nữa chỉ nói, “Chờ khi người của triều đình đến, phu nhân giúp vi phu tiếp đãi họ được không?”
“Ta?” Trầm Cẩm nhìn Sở Tu Minh, trên mặt viết hai chữ không muốn.
Sở Tu Minh làm như không thấy, nói, “Đúng thế, vi phu với đệ đệ trọng thương không thể ra khỏi giường, trong phủ người có thể làm chủ chỉ còn phu nhân, chỉ có thể làm phiền phu nhân.”
Trầm Cẩm nhìn Sở Tu Minh trọng thương không thể đứng dậy lại nhìn Sở Tu Viễn, mới đồng ý, “À.” Một lát lại hỏi, “Cần ta làm cái gì?”
Sở Tu Minh đáp, “Ta sẽ bảo Triệu ma ma nói cho nàng.”
“Được.” Trầm Cẩm gật đầu.
Sở Tu Minh nói, “Vậy ăn cơm đi.”
Tình huống hiện tại, cho dù là tướng quân phủ thì thức ăn cũng không thể tinh xảo được, có điều trên bàn lại không thiếu thịt, đều là thịt ngựa, chiến mã chết khi chém giết đều được mang về, ai cũng được phân thịt ngựa, con ngựa nào bị thương nhưng không phế được chăm sóc trong doanh trại, đó đều là hảo mã.
Thịt ngựa rất khó ăn, đặc biệt là loại thịt ngựa chiến này, không chỉ mùi khó ăn mà thịt cũng cứng, Trầm Cẩm ăn thử một miếng rồi sau không ăn nữa.
Chiến sự đã xong, Trầm Cẩm lại trở nên yếu ớt, nàng không muốn lãng phí lương thực nhưng không thể buộc bản thân ăn đồ ăn khó nuốt được.
Hai huynh đệ Sở Tu Minh với Sở Tu Viễn lại ăn ngon lành, còn Trầm Cẩm chỉ ăn bánh bao với dưa muối và uống canh, chờ bọn họ ăn xong An Bình bưng một chén canh hầm từ phòng bếp tới cho Sở Tu Viễn.
“Tẩu tử…” Nhiều ngày nay Sở Tu Viễn đều một mình được một chén này, “Ta thấy ta tốt lắm rồi.”
“Bổ máu.” Trầm Cẩm nói, “Ta hỏi đại phu rồi, đệ chịu khó chút sẽ tốt thôi.”
A giao đối với nữ nhân rất bổ dưỡng nên trong đồ cưới của Trầm Cẩm không hề thiếu, có điều nó hơi khó uống, đồ cưới của Trầm Cẩm đa phần đều dùng hết cả, riêng a giao chỉ còn lại một nửa, Sở Tu Viễn lại bị thương rất nặng lại không tĩnh dưỡng cho tốt, hiện tại còn trẻ không sao nhưng lúc về già sẽ toàn thân bệnh tật.
Trầm Cẩm hỏi đại phu xong bắt đầu mỗi ngày đúng hạn hầm a giao cho Sở Tu Viễn uống bổ máu, thấy Sở Tu Viễn đau khổ uống hết liền khuyên, “Chờ ít hôm nữa thuốc bổ khác đưa tới ta sẽ đổi cho đệ.”
Sở Tu Viễn biết tấm lòng của Trầm Cẩm, có điều thứ này hắn thấy chỉ nên cho nữ nhân, trong nhà người nhìn nhu nhược nhất rõ ràng là Trầm Cẩm.
Chờ Sở Tu Viễn uống xong, Trầm Cẩm mới đứng lên nói, “Ta về trước.”
“Mấy ngày này mọi người bận rộn không ngưng tay, nàng dọn đến viện của ta ở đi.” Sở Tu Minh mở miệng nói, “Có cái gì nàng hãy thu dọn trước.”
Trầm Cẩm liền đỏ mặt, nàng quên mất chuyện này, cắn môi dưới không trả lời liền ra ngoài.
Lúc phát sinh chiến sự, Sở Tu Minh nói Triệu ma ma không ở biên thành, mới qua năm bà đã rời biên thành đi thăm người thân, hai ngày trước mới mua rất nhiều lương thực về.
Triệu ma ma nhìn chỉ mới trên dưới bốn mươi tuổi, bộ dáng hiền lành, nghe nói bà vốn là đại nha hoàn bên cạnh mẫu thân hai huynh đệ Sở Tu Minh, sau khi Sở phu nhân mất còn dùng sữa nuôi Sở Tu Viễn nên trong tướng quân phủ rất có thể diện.
Trầm Cẩm lại chưa giao tiếp với bà lần nào, Trầm Cẩm vừa gả tới Triệu ma ma không ở bên cạnh hầu hạ, sau bà lại đi thăm người thân.
Triệu ma ma được dặn dò ở trong sân chờ Trầm Cẩm, thấy Trầm Cẩm liền đứng dậy hành lễ, “Phu nhân.”
Trầm Cẩm cười gật đầu nói, “Phiền toái ma ma.”
Triệu ma ma nói, “Có thể hầu hạ phu nhân là vinh hạnh của lão nô.”
“An Bình rót cho ma ma chén trà.” Trầm Cẩm không tiếp lời chỉ phân phó một câu.
“Vâng.” An Bình hành lễ rồi ra ngoài chuẩn bị.
Trầm Cẩm nói, “Ma ma ngồi xuống trước đi.”
Triệu ma ma chờ Trầm Cẩm ngồi rồi mới ngồi xuống, Trầm Cẩm nhìn tư thái của Triệu ma ma ánh mắt thâm trầm, lúc Sở Tu Minh gọi nàng là Triệu ma ma Trầm Cẩm đã hoài nghi, người có thể xưng là ma ma bình thường đều từng dùng sữa nuôi chủ nhân, tình huống thứ hai là người từ trong cung ra.
Xem ra Triệu ma ma khả năng chiếm loại thứ hai, vì tư thế ngồi và lễ tiết của bà không phải hạ nhân bình thường có thể luyện thành, khi xưa Thụy vương phi mời vài ma ma trong cung đến dạy dỗ mấy tỷ muội Trầm Cẩm, Trầm Cẩm học chuyên tâm nên đối với chuyện này khá quen thuộc, vừa nhìn đã lập tức nhận ra.
Có điều Trầm Cẩm cảm thấy Triệu ma ma hơi khác những ma ma khi xưa dạy này, dường như Triệu ma ma nhìn dứt khoát tự nhiên hơn, lễ nghi khi trước nàng học rườm rà hơn, chú trọng tiểu tiết hơn.
Mặc dù nghi ngờ nhưng Trầm Cẩm không mở miệng hỏi, dù hiện tại tướng quân phủ tỏ thái độ tiếp nhận nàng nhưng còn không giống nhau, nàng là nữ nhi của Thụy vương, quận chúa của triều đình, biên thành và triều đình không có hòa hợp như ở kinh thành thấy.
An Bình nhanh chóng bưng nước trà vào, đưa cho Trầm Cẩm chén nước đường đỏ, đường đỏ do Triệu ma ma mang về, An Bình biết thời gian hàng tháng của Trầm Cẩm, lần này rõ ràng nên đến lại vẫn chưa có đến, cho nên An Bình tìm quản gia xin đường đỏ để Trầm Cẩm uống.
Triệu ma ma thoáng nhìn trong lòng đã có tính toán, Sở Tu Minh bảo bà đến không chỉ để dạy riêng Trầm Cẩm vài chuyện còn phải giúp nàng điều dưỡng thân mình, đặc biệt là tay của Trầm Cẩm.
“Phu nhân thừa dịp còn nóng nên uống chút.” An Bình dịu dàng khuyên nhủ.
Trầm Cẩm gật đầu, thứ này trước đây không hiếm nhưng hiện nay lại trở thành của hiếm ở biên thành, hai tay bưng chén nước đường đỏ uống mấy ngụm mới cười nói, “Ma ma hãy dạy ta nếu sứ giả của triều đình đến thì ta nên tiếp đãi họ thế nào?”
Triệu ma ma hơi béo, nhìn thực ôn hòa, bà bưng trà nhấp một ngụm, để bên cạnh, nghe Trầm Cẩm hỏi mới đáp, “Vì sao phu nhân phải lo lắng nên tiếp đãi bọn họ ra sao?”
“Bọn họ do Hoàng thượng phái tới.” Trầm Cẩm nhìn Triệu ma ma, hỏi, “Đại diện cho Hoàng thượng.”
Triệu ma ma không nói Trầm Cẩm nghĩ sai hay không chỉ nói, “Vậy thân phận của phu nhân là gì?”
Trầm Cẩm sửng sốt liền hiểu ý của Triệu ma ma, nàng là hoàng thân quốc thích, không nói tới tước vị quận chúa, trượng phu nàng là Vĩnh Ninh Bá đại tướng trấn thủ một phương.
“Hơn nữa chuyện lần này nếu phu nhân dùng rượu với thức ăn ngon thái độ ôn hòa chiêu đãi bọn hắn, triều đình mới lo lắng thật sự.” Triệu ma ma ôn hòa nói.
“Ta đã hiểu.” Trầm Cẩm mím môi.
“Trong thành cũng có trạm dịch, để bọn họ ở đó là được.” Triệu ma ma thấy Trầm Cẩm hiểu liền cười nói, “Phu nhân lấy thân phận của ngươi, kiêu ngạo một chút mới đúng, cho dù ở kinh thành cũng không có nhiều người có thể khiến phu nhân cúi đầu.”
Khóe mắt Trầm Cẩm giật giật, nói, “Ta sẽ cố gắng.”
Kiêu ngạo à? Trầm Cẩm nhớ tới bộ dạng của Trầm Tử, nếu đổi thành bản thân? Cảm thấy hơi…không được tự nhiên.
Triệu ma ma biết thân phận Trầm Cẩm, tuy là nữ nhi của Thụy vương nhưng có thể ‘bị gả’ đến đây chỉ sợ không được yêu thương, Triệu ma ma thấy huynh đệ Sở Tu Minh chỗ nào cũng tốt song thanh danh bên ngoài của hai người lại không tốt, xem ra nàng phải dạy dỗ nhiều, có điều chỉ bằng sự chiếu cố của Trầm Cẩm với Sở Tu Viễn, Triệu ma ma cam tâm tình nguyện thay nàng làm lụng vất vả.
Hơn nữa Triệu ma ma nghe người ta nói biểu hiện ở biên thành của Trầm Cẩm, bà thấy Trầm Cẩm là người thông minh có thể cải tạo…
Triệu ma ma nhanh chóng muốn thu hồi đánh giá về Trầm Cẩm, bà nhận ra Trầm Cẩm vô cùng hoàn mỹ ứng với câu, con thỏ nóng nảy cũng có thể cắn người, Trầm Cẩm tựa như một chú thỏ nhỏ, chỉ lúc nguy cấp mới có thể đứng lên, lúc bình thường thì mềm nhũn, cho dù bị người khác túm lỗ tai chọc bụng cũng không giận, nhiều nhất là đổi nơi khác tiếp tục lười.
Có điều lúc con báo đứng sau lưng con thỏ, muốn kéo lỗ tai? Chọc bụng? Ha ha, con báo đó sẽ cắn chết ngươi trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.