Tiểu Nương Tử Nhà Tướng Quân

Chương 38

Yên Ba Giang Nam

10/12/2016

Trầm Cẩm chỉ mất không tới một canh giờ đã đuổi tất cả mọi người trong Vĩnh Ninh Bá phủ, chuyện này Sở Tu Minh chưa kịp biết thì đã rơi vào tai Thành đế, khiến mặt hắn đổi màu mấy lần.

Thành đế vốn định gặp Sở Tu Minh xong sẽ thả Thụy vương phi và Trần trắc phi về nhà. Nhưng hiện tại vì chuyện này hắn quyết định hoãn lại, để Hoàng hậu thử Trầm Cẩm rồi tính, xem xem việc này có phải do Sở Tu Minh sai làm hay không.

Đây là lần đầu tiên Sở Tu Minh lộ diện trước mặt mọi người, hiện giờ mọi người trong ngự thư phòng đều thầm mắng, như thế này mà gọi là khuôn mặt dữ tợn? Thế thì khuôn mặt già nua của những người này biết vứt đi đâu?

Thành đế thấy sắc mặt vài vị lão thần dịu đi rất nhiều, hận ý trong lòng càng đậm, lại phải cố tình cười nói, “Vĩnh Ninh Bá trấn thủ biên thành lâu nay hẳn rất vất vả, thừa dịp thọ thần của Thụy vương ở lại kinh thành lâu lâu nghỉ ngơi dưỡng sức đi.”

“Vâng.” Sở Tu Minh vẻ mặt nghiêm túc, không cười không nói nhiều, mặc quan phục càng ngọc thụ lâm phong.

Cho dù là Thành đế hay nhạc phụ Trần thừa tướng cũng phải thầm than, lần này thấy Sở Tu Minh không biết có bao nhiêu đại thần ảo não, đồn đãi nhầm người mất rồi, giật mình nhớ ra những chuyện này đều do bản thân dưới sự điều khiển của Thành đế phát tán ra ngoài, ngay cả Trần thừa tướng cũng hơi chột dạ.

Dù Thành đế hận không thể lập tức giết chết Sở Tu Minh, nhưng lại sợ khi Sở Tu Minh chết, biên quan xảy ra chuyện, còn phải làm ra vẻ đối xử tử tế với công thần. Cho nên phủ Vĩnh Ninh Bá trong kinh diện tích rất lớn, sau khi Trầm Cẩm đuổi người thì người trong phủ không đủ dùng, “Chừa nghiêm viện và một khách viện còn lại khóa cửa hết.”

Hai mắt Triệu ma ma sáng lên, hiểu ý Trầm Cẩm, nói, “Lão nô đi làm ngay.”

Trầm Cẩm gật đầu, “Phiền ma ma, để bọn họ vất vả, sớm đuổi hết những người đó đi.”

“Vâng.” Triệu ma ma cung kính đồng ý.

An Bình đi giúp Triệu ma ma theo dõi, An Ninh ở lại với Trầm Cẩm. Tiểu Bất Điểm ngồi bên chân Trầm Cẩm thoải mái phe phẩy đuôi, Trầm Cẩm cầm bàn chải đặc chế chải lông cho nó, ngẫu nhiên dùng không đúng lực sẽ làm nó đau cũng không giãy giụa, chải sau lưng xong liền nằm nghiêng sang bên kia cho nàng chải bên hông, vô cùng hưởng thụ.

“Phu nhân, sao cô lại nghĩ tới chuyện đuổi người đi?” An Ninh ở bên cạnh hỏi.

Trầm Cẩm nói thẳng, “Bởi vì ta không biết ai có thể tin, đơn giản nhất là đuổi hết đi.”

An Ninh gật đầu không nói thêm.

Thành đế giữ Sở Tu Minh lại ăn trưa, đến khi Sở Tu Minh về Trầm Cẩm đang ngủ trưa. Sở Tu Minh vừa vào Vĩnh Ninh Bá phủ đã cảm giác có gì đó không đúng, lúc hắn đi diện thánh chỉ dẫn theo một tiểu tư, mọi người dẫn theo từ biên thành đều để lại cho Trầm Cẩm, những thị vệ này tuyệt không biết thương hương tiếc ngọc, năng lực chấp hành mệnh lệnh rất mạnh.

Mấy người đó chia nhau làm việc, tay đưa khế ước bán thân tay đưa bạc, sau đó ném người ra ngoài. Chuyện còn lại thì sao? Xin lỗi, phu nhân chưa nói.

Thấy Sở Tu Minh, Triệu ma ma liền kể lại mọi chuyện, Sở Tu Minh nói, “Cũng tốt, cứ dựa theo lời phu nhân nói mà làm, mấy ngày tới điều tra toàn bộ phủ nhiều lần cho ta.”

“Dạ.” Triệu ma ma cười nói, “Không ngờ lại phu nhân lo lắng chu toàn thế, đến hôm nay mới phát tác, hôm qua những người đó vì muốn biểu hiện nên cả đêm thu dọn lễ vật xong hết cả.”

Sở Tu Minh dừng bước chân nhìn Triệu ma ma, chỉ thấy Triệu ma ma còn đang khích lệ Trầm Cẩm, gì mà tuy bình thường trông mơ hồ nhưng chuyện lớn vẫn rất lợi hại blad…blad…khiến hắn há miệng thở dốc, rốt cuộc không nói gì, sợ rằng Trầm Cẩm căn bản không nghĩ nhiều thế đâu, hôm qua lúc vào phủ nàng đang ngủ nên mới để tới hôm nay đuổi người thôi.

“Lão nô không nghĩ tới phương pháp đơn giản này.” Triệu ma ma thở dài, “Dọc đường lúc nào cũng suy nghĩ làm thế nào để tra ra gian tế sau đó lặng lẽ không dấu vết đuổi bọn họ đi.”

Sở Tu Minh đổi thường phục cười cười mới hỏi, “Bữa trưa phu nhân ăn món gì?”

“Vì buổi sáng loạn lên nên phu nhân sai người tới tửu lâu mua đồ ăn.” Triệu ma ma nói, “Phu nhân ăn thêm mấy đũa cá đường dấm chua.”



Sở Tu Minh gật đầu không nói thêm, Triệu ma ma cũng không lại mở miệng, hắn đi xem Trầm Cẩm đang ngủ say trước, sau đi ra bên cạnh thư phòng, thuận tiện đem Triệu quản sự kêu lại đây, hỏi, “Thế nào?”

Triệu quản sự vốn là quân sư của Sở Tu Minh, nghe vậy nói, “Tướng quân hỏi thế nào là thế nào?”

“Phu nhân.” Sở Tu Minh cười nhìn Triệu quản sự.

Triệu quản sự suy nghĩ một hồi mới nói, “Ngoài dự đoán của mọi người.”

Sở Tu Minh gật đầu không tiếp tục đề tài mà chuyển sang kể lại chuyện trong cung, Triệu quản sự nhíu mày nói, “Sợ là ngày mai Thành đế sẽ để Hoàng hậu triệu phu nhân tiến cung.”

“Ừ.” Sở Tu Minh sau khi biết chuyện Trầm Cẩm làm cũng nghĩ tới điểm này, híp mắt nói, “Không ngại.”

Triệu quản sự không nhắc lại chỉ nói, “Tướng quân vẫn nên lén gặp Thụy vương phi một lần.”

Sở Tu Minh chậm rãi thở ra một hơi, “Chờ mấy ngày nữa rồi sẽ liên hệ với những người trong kinh.”

Triệu quản sự hiểu đầu tiên không kể những người đó còn lại bao nhiêu, trong đó có ai phản bội không, bọn họ mới tới kinh thành tất nhiên sẽ khiến người khác chú ý, có một số việc không tiện hành động, “Nếu phu nhân có thể tin thì chuyện kia nên nhờ phu nhân làm sẽ tốt hơn.”

Sở Tu Minh híp mắt, chậm rãi lắc đầu nói, “Nguy hiểm lắm, cứ chờ đã.”

“Vâng.” Triệu quản sự đáp.

Sở Tu Minh nhìn Triệu quản sự nói, “Ông cứ xem hết sổ sách trong phủ đi, yên tâm, ta có chừng mực.”

Triệu quản sự đồng ý, thấy Sở Tu Minh không còn dặn dò gì khác nên cáo từ.

“Tiến cung?” Trầm Cẩm kinh ngạc nhìn Sở Tu Minh, “Không phải bảo ngày mai đi thăm Mẫu phi à?”

“Thụy vương phi còn ở trong cung.” Sở Tu Minh nói.

Trầm Cẩm nghi hoặc nhìn Sở Tu Minh, Sở Tu Minh giải thích, “Chắc Thành đế sẽ bảo Hoàng hậu hỏi nàng chuyện hôm nay, sau đó mới để Thụy vương phi xuất cung với nàng.”

“Phiền phức quá đi mất.” Trầm Cẩm bực mình nói, “Sao lại…còn muốn nhúng tay vào chuyện hậu trạch cơ chứ.”

Sở Tu Minh vuốt ve mặt Trầm Cẩm nói, “Ở trong cung cũng đừng sợ, ta sẽ tới đón nàng.”

“Ừ.” Trầm Cẩm đáp ứng, “Không sao đâu có Mẫu phi mà.”

Sở Tu Minh đột nhiên hỏi, “Chuyện quản gia đều do Thụy vương phi dạy nàng hả?”

“Ừ.” Trầm Cẩm nói, “Sau khi Đại tỷ xuất giá Mẫu phi liền dẫn ta theo.”

“Thế tình huống hôm nay thì sao?” Sở Tu Minh muốn biết rốt cuộc Thụy vương phi là dạng người gì, tuy hắn có thể hỏi thẳng Trầm Cẩm nhưng có một số việc cần hắn tự mình phán đoán.



Trầm Cẩm gật đầu, “Mẫu phi từng nói nếu có chuyện gì ta không thể đoán ra thì không cần đoán, giải quyết gọn gàng dứt khoát là xong, không cần tốn nhiều tâm sức vào chuyện nhỏ nhặt.”

“Đã xảy ra chuyện gì à?” Sở Tu Minh hỏi.

Trầm Cẩm kinh ngạc nhìn Sở Tu Minh, trên mặt viết sao chàng biết!

Sở Tu Minh véo lỗ tai nàng, Trầm Cẩm do dự một hồi mới nói, “Khi đó Phụ vương…với một tức phụ của hạ nhân trong phủ…sau đó liền để người kia làm quản sự, tên quản sự kia rất bừa bãi, bàn tay rất dài chọc Mẫu phi, Mẫu phi liền kêu người trói cả nhà bọn họ lại tưới dầu nóng rồi đưa tới quan phủ, chỉ nói bọn họ ăn cắp đồ trong phủ.”

“Vì Đại tỷ đã xuất giá nên lúc xử lý những chuyện này Mẫu phi đều dẫn ta với Nhị tỷ theo, ta còn có hai muội muội.” Trầm Cẩm do dự, không phải không muốn nói cho Sở Tu Minh biết mà là việc này không được hay cho lắm, “Mẫu phi từng nói đã là đương gia chủ mẫu nếu ngay cả chính viện cũng không quản được thì đừng xen vào chuyện gì khác.”

“Lâu lắm rồi chàng không tới Vĩnh Ninh Bá phủ, sợ là những hạ nhân này ai cũng có tâm tư riêng, đơn giản cứ đuổi đi hết là xong.” Trầm Cẩm nói đúng lý hợp tình, “Ta không biết ai dùng được ai không dùng được thế thì cứ không dùng ai hết, dù sao cũng chỉ có hai người chúng ta, những người dẫn theo từ biên thành đã đủ dùng.”

Sở Tu Minh thấy Thụy vương phi gả cho Thụy vương đúng là quá đáng tiếc, Thụy vương phi là người thấu đáo, xử lý mọi chuyện sạch sẽ lưu loát, bà không phải người hẹp hòi, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt thì sẽ không quan tâm tới ngươi nhưng nếu ngươi đi quá giới hạn…

“Có gặp ác mộng không?” Sở Tu Minh hỏi.

Trầm Cẩm lắc lắc đầu, “Mẫu phi không cho xem nhưng vẫn bảo nha hoàn nấu canh an thần.”

Sở Tu Minh gật đầu, Trầm Cẩm cười nói, “Lúc trước Mẫu phi có dặn ta, luận tâm cơ sợ ta không bằng người khác cho nên gặp người có thân phận thấp hơn ta thì không cần nhìn, thân phận cao hơn ta …lúc không biết làm sao thì cứ cười.” Nói xong còn cười một cái, ánh mắt hơi cong lên, khóe miệng nâng cao hiện ra hai lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu, cho dù là người muốn làm khó dễ nhìn thấy nụ cười này chắc cũng mềm lòng.

“Ngày mai tiến cung cứ như thế nhé.” Sở Tu Minh hoàn toàn yên tâm, có Thụy vương phi ở đó sẽ không để Trầm Cẩm chịu thiệt, không nói việc Trầm Cẩm xuất thân Thụy vương phủ, mà tâm tư của Thụy vương phi…

Trầm Cẩm ngoan ngoãn đồng ý, hai người chưa nói xong thì có người trong cung tới truyền lời, nói ngày mai Hoàng hậu triệu kiến Trầm Cẩm, còn mời cả Thụy vương phi và Trần trắc phi tới nói việc nhà.

Nghe xong Trầm Cẩm thở phào nhẹ nhỏm, tuy cần trang phục gọn gàng nhưng không phải mặc chính trang Bá phu nhân. Có điều câu bàn việc nhà ảo diệu thật, Trầm Cẩm nhìn Sở Tu Minh, hơi híp mắt, không đến mức đó chứ? Thành đế đang ly gián tình cảm vợ chồng bọn họ à? Thế này quá…hạ lưu rồi.

Quan hệ của Sở Tu Minh và Thành đế vốn không hòa hợp, Thành đế và Hoàng hậu hẳn đã rõ ràng mới phải, nhưng nay lại cố tình nói hai chữ việc nhà để chỉ thân phận của Trầm Cẩm, Trầm Cẩm cong cong ngón tay chẳng biết nói thế nào.

Triệu ma ma phản ứng nhanh nhạy hơn Trầm Cẩm, trong lòng cười lạnh trên mặt lại không lộ chỉ nói, “Ngày mai tiến cung phu nhân muốn mặc bộ nào?”

Trầm Cẩm nhìn Triệu ma ma nói, “Ma ma cứ chọn đi.”

“Vâng.” Triệu ma ma cung kính đồng ý rồi lui ra ngoài.

Sở Tu Minh vỗ tay Trầm Cẩm nói, “Đừng nghĩ nhiều.”

Trầm Cẩm đáp, “Ta nhớ Mẫu phi và mẫu thân.”

Sở Tu Minh nắm tay Trầm Cẩm đi về, “Ngày mai sẽ gặp, nếu thích đến lúc đó chúng ta ở lại Thụy vương phủ mấy ngày.”

Trầm Cẩm gật đầu.

Thật ra Trầm Cẩm không lo chuyện vào hoàng cung, dù sao ngày lễ ngày tết nàng đều phải đi một lần, chẳng qua lần này cảm giác không giống bình thường do có Sở Tu Minh đưa Trầm Cẩm đến cửa cung, khi tiến cung nàng chỉ dẫn theo một nha hoàn là An Ninh, Triệu ma ma không theo tới, Trầm Cẩm cũng không hỏi, ngoảnh đầu nhìn Sở Tu Minh còn đứng bên ngoài, Trầm Cẩm lại nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Nương Tử Nhà Tướng Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook