Chương 39
Yên Ba Giang Nam
10/12/2016
Khi Trầm Cẩm đến cung của Hoàng hậu, Thụy vương phi và Trần trắc phi đã ở bên trong. Trầm Cẩm hành lễ xong được Hoàng hậu ban ngồi, Hoàng hậu cười nói, “Xem nó kìa, xem ra năm vừa rồi cao lớn thêm không ít đâu.”
Ở đây Trần trắc phi không có quyền nói chuyện, có thể được ban ngồi đều nhờ vào thân phận Vĩnh Ninh Bá phu nhân của Trầm Cẩm, Thụy vương phi nghe thế cười nói, “Đúng là có cao hơn trước.”
Hoàng hậu nhìn Trầm Cẩm hỏi: “Cuộc sống hàng ngày ở biên thành của con ra sao?”
Trầm Cẩm đứng dậy nói, “Bẩm Hoàng hậu…”
“Con bé ngốc này, nói chuyện nhà thôi mà.” Hoàng hậu dịu dàng nói, “Không cần đứng dậy đáp lời, với cả sao lại khách sáo thế kia, cứ gọi ta là Hoàng bá mẫu.”
Trầm Cẩm cười cong cong hai mắt, lòng Hoàng hậu mềm đi mấy phần nói, “Kim ti cuốn* trong cung của ta ngon lắm, Ngọc Trúc lấy ra cho Cẩm nha đầu ăn thử.”
* Ảnh minh họa:
1
“Tạ Hoàng bá mẫu.” Trầm Cẩm cười khanh khách, chờ cung nữ đem ra mới ngồi lại trên ghế, cầm một miếng bắt đầu ăn.
Tuy Trần trắc phi rất nhớ con gái nhưng lúc này cũng không dám nói một câu, lúc Trầm Cẩm bước vào bà có lén liếc mấy lần, phát hiện nữ nhi cao hơn trước nhiều.
Thụy vương phi nhìn Hoàng hậu nói, “Hoàng tẩu thấy nha đầu kia đáng yêu lắm đúng không.”
“Ta thấy đã thích.” Hoàng hậu cười nói, “Biên thành thế nào?”
Trầm Cẩm ăn xong Kim ti cuốn liền bưng nước trà uống một ngụm mới nói, “Hàng ngày con đều ở trong viện không hay ra ngoài.”
Hoàng hậu ngẫm nghĩ rồi hỏi, “Vậy con ở trong phủ thường ăn món gì? Chơi cái gì?”
Trầm Cẩm hơi híp mắt nói, “Đa phần ăn thịt, có một thời gian chỉ ăn thịt ngựa, bình thường thì thêu thùa may vá với đọc sách thôi ạ, không có trò chơi gì khác.”
Thụy vương phi đỏ mắt, dùng khăn tay xoa xoa khóe mắt nói, “Về là tốt rồi, chẳng trách ta thấy hơi gầy, chắc Hoàng tẩu không biết lúc Cẩm nha đầu ở nhà chỉ thích ăn nhẹ, giờ viết thư về chỉ xin đồ ăn, toàn thứ ở nhà không thiếu nhưng ở biên thành…”
Trần trắc phi cúi đầu im lặng lau nước mắt.
Ngược lại Trầm Cẩm cười nói, “Mẫu phi con không tủi thân gì cả, tuy đồ ăn ở biên thành khẩu vị hơi nặng nhưng không khó ăn đâu.”
Rõ ràng đang nói thật nhưng người nghe lại cảm thấy lòng chua xót, Hoàng hậu cũng là nữ nhân nên càng thương xót Trầm Cẩm, hỏi, “Vĩnh Ninh Bá đuổi người hầu về hết, ở biên thành có mấy người hầu hạ, có trung tâm không?”
“Vốn có hai nha hoàn nhưng lúc Man tộc vây thành, một nha hoàn…Sau khi phu quân về an bài một ma ma.” Giọng Trầm Cẩm mềm nhuyễn, “Lần này vào kinh lại an bài thêm một nha hoàn.”
Đừng nói Thụy vương phi và Trần trắc phi, đến cả Hoàng hậu hai mắt cũng bắt đầu đỏ hồng, mặc dù không biết trong đó có bao nhiêu phần là diễn kịch nhưng cũng tràn đầy đau lòng nói, “Khổ cho con.”
“Không sao ạ.” Trầm Cẩm dịu dàng an ủi, “Hoàng bá mẫu, con không thấy khổ.”
Hoàng hậu xoa xoa khóe mắt, chậm rãi thở dài nói, “Đứa bé ngoan, Hoàng bá mẫu biết con còn nhỏ mà đã…hoàng gia nợ con rất nhiều.”
“…” Trầm Cẩm thấy Hoàng hậu nghĩ nhiều quá rồi.
Lại quan tâm Trầm Cẩm một hồi Hoàng hậu mới hỏi, “Sao ta nghe bảo hôm qua con đuổi hết hạ nhân trong phủ vậy? Có gì không ổn à?”
“Không ạ.” Trầm Cẩm nghi hoặc nhìn Hoàng hậu nói.
Hoàng hậu bưng nước trà uống một ngụm, buông chén trà hòa nhã nói, “Thế đuổi hết người đi rồi có đủ người hầu hạ không?”
“Đủ ạ.” Trầm Cẩm cười nói.
Hoàng hậu chậm rãi thở dài lo lắng nói, “Con không biết làm thế sẽ làm xấu thanh danh của con hả?”
Trầm Cẩm mê mang đầy mặt, “Vì sao?”
“Vừa đến đã đuổi hết mọi người, không biết bên ngoài họ sẽ nói thế nào nữa.” Hoàng hậu nói, “Thanh danh tốt vô cùng quan trọng với nữ nhân.”
Trầm Cẩm nghe vậy ngược lại an ủi, “Không sao đâu ạ, dù sao con không thích ra ngoài nhiều, sẽ không nghe đâu.”
Khóe mắt Hoàng hậu giật giật nhìn Thụy vương phi, Thụy vương phi đang bưng chén trà không chú ý tới ánh mắt của bà, nhấp nháy môi dưới lại hỏi, “Thế sao con lại đuổi hết người ?”
Trầm Cẩm nhìn Hoàng hậu đáp, “Vì con không thích bọn họ.”
Hoàng hậu nhìn ánh mắt nai tơ của Trầm Cẩm, trong lòng cân nhắc lại hỏi, “Thế thì cũng không thể đuổi hết đi được?”
“Vì sao không thể ạ?” Trầm Cẩm hỏi ngược lại.
Đột nhiên Hoàng hậu không biết trả lời làm sao, không thể bảo trong đó có người do Thành đế an bài, sao có thể đuổi đi hết được, Trầm Cẩm phồng hai má nói đương nhiên, “Đây là kinh thành, con là Bá phu nhân, có chỗ dựa là Hoàng bá phụ và Phụ vương nên con thấy không thích thì cứ đuổi, con còn đưa khế ước bán thân cho bọn họ, lại cho bạc nữa.”
“Con bé ngốc này.” Thụy vương phi nói, “Hoàng bá mẫu đang lo lắng con đuổi một lần nhiều người thế sẽ bị người ta nói linh tinh đấy.”
Trầm Cẩm cười ngọt ngào xinh đẹp, nói, “Cám ơn Hoàng bá mẫu nhưng không sao hết, có Hoàng bá mẫu và Mẫu phi, nhiều nhất bọn họ chỉ dám lén nói mấy câu, chẳng ai dám nói trước mặt, con không thèm để ý.”
Đã lâu rồi Hoàng hậu không bị nói cho nghẹn họng thế này, hơn nữa bà thấy Trầm Cẩm đang nói thật, còn cảm ơn vì quan hệ với bà, bưng trà uống một ngụm bình phục xong Hoàng hậu tiếp tục nói, “Vậy con thích dạng gì?”
“Không biết.” Trầm Cẩm ngẫm nghĩ rồi đáp, “Chắc chờ khi nào hợp mắt mình thôi.”
Mấy chữ hợp mắt có nói cũng như không, xinh đẹp cũng đuổi, trung hậu thật thà cũng đuổi, nhỏ bé thân thế đáng thương cũng đuổi, lớn tuổi ổn trọng cũng đuổi, Hoàng hậu miễn cưỡng cười cười nói, “Vĩnh Ninh Bá không trách con sao?”
“Không có.” Trầm Cẩm hơi hất mặt, cười đến lộ cả lúm đồng tiền, “Tính tình phu quân rất tốt.”
Giết người không chớp mắt, chỉ nói tên thôi trẻ con đã sợ chết khiếp, Vĩnh Ninh Bá không bao giờ giữ tù binh tính tình rất tốt ấy hả? Hoàng hậu nhìn kỹ vẻ mặt Trầm Cẩm, lại phát hiện Trầm Cẩm thật sự nghĩ Vĩnh Ninh Bá tính tình tốt, bà không tự chủ nhìn Thụy vương phi.
Có điều nghĩ kỹ tình huống ở Thụy vương phủ, hoài nghi Trầm Cẩm ở Thụy vương phủ sống khổ sở quen nên hiện tại thế này đã thỏa mãn, không phải bảo Thụy vương phi dưỡng à?
Hoàng hậu lại nghĩ hình như bản thân đã phát hiện ra, Trầm Cẩm chỉ là một thứ nữ, Thụy vương phi có con trai con gái, sau khi nữ nhi xuất giá sợ Thụy vương hồ đồ kia muốn Thụy vương phi dưỡng nữ nhi của Hứa trắc phi, dù sao dưỡng dưới danh nghĩa mẹ cả có lợi hơn nhiều.
Mà Trần trắc phi không được sủng, Hứa trắc phi được sủng ái còn có con trai, Thụy vương phi không phải kẻ ngu ngốc nên mới chọn dưỡng Trầm Cẩm để ngụy trang, chắc không nhiệt tình với Trầm Cẩm cho lắm.
Ngẫm lại chính bản thân bà cũng thế, nhận nuôi để giữ mặt mũi thôi, làm sao có thể dạy dỗ tử tế, không nuông chiều đến hư đã nhân hậu lắm rồi.
Không chỉ thế Hoàng hậu còn nghe nói Hứa trắc phi rất thích tranh giành sủng ái, hiện tại Trầm Cẩm bị nuôi thành người không hiểu chuyện lại dễ thỏa mãn cũng có thể hiểu, Hoàng hậu vô cùng đau lòng, dịu dàng nói, “Ngày ấy biên thành bị Man tộc vây khốn, bệ hạ ngày đêm lo lắng thậm chí còn đổ bệnh, không phải Hoàng bá phụ con không muốn phái binh cứu giúp mà do phương nam cũng không thái bình.”
“À.” Trầm Cẩm không biết trả lời thế nào, nói không oán hận? Không có khả năng, nhưng cho dù Hoàng hậu có ôn hòa thế nào cũng không thể nói lời này, cho nên nàng điều chỉnh tư thế lại cười ngọt ngào với Hoàng hậu, “Không sao ạ, chỉ có thịt ngựa khó ăn chút thôi, khi đó Hoàng bá phụ phái sứ giả tới, đến phu quân với con còn phải ăn thịt ngựa nên cũng cho bọn họ ăn, không ngờ bọn họ lại quá lãng phí, điều này không tốt chút nào, con nghĩ Hoàng bá mẫu nên nói với Hoàng bá phụ, quan viên phô trương lãng phí là tối kỵ, không được.”
Hoàng hậu nhớ đến lời hoàng thượng nói hôm ấy, khóe mắt rút gân, Thụy vương phi nghe thế nói, “Không được nói lung tung, đừng khiến Hoàng bá mẫu con khó xử, bọn họ không muốn ăn con cũng không thể buộc bọn họ ăn, sao lại không hiểu chuyện thế.”
Trầm Cẩm ngoan ngoãn đồng ý, xin khoan dung, “Lần sau không dám nữa ạ.”
Nói xong liền nâng quai hàm cáo trạng, “Con chỉ nghĩ bọn họ đại diện cho Hoàng bá phụ đến, là Hoàng bá phụ nhớ thương bọn con cho nên mới lấy đồ ăn ngon nhất trong phủ đãi bọn họ, hơn nữa Hoàng bá phụ vì thiên tai loạn lạc, triều đình khốn khó, ngay cả Hoàng bá phụ và Hoàng bá mẫu ở trong cung đều phải cắt giảm chi phí, sao bọn họ có thể lãng phí chứ.”
Hoàng hậu không biết nói gì để chống đỡ, chẳng lẽ nói chỉ lấy cớ vì không muốn đưa lương thảo, quân nhu chứ thật ra triều đình không khốn khó sao?
Trầm Cẩm còn chưa thỏa mãn nói tiếp, “Con với phu quân chỉ dùng một món ăn một món canh, cho bọn họ bốn món ăn một món canh kìa.”
Hoàng hậu nhìn ánh mắt Trầm Cẩm lát sau mới nói, “Là bọn họ hồ đồ, Cẩm nha đầu làm đúng rồi.”
Trầm Cẩm cười ánh mắt cong cong, đáng yêu vô cùng, “Hoàng bá mẫu khích lệ con rồi, toàn chuyện con phải làm cả.”
Thụy vương phi cười thực bình tĩnh, Trần trắc phi cúi đầu lâu lâu dùng khăn tay lau khóe mắt, Hoàng hậu muốn nói gì đó bỗng cung nhân thông truyền, Chiêu Dương công chúa và Thần Dương công chúa đến, Hoàng hậu cười nói, “Mau dẫn hai đứa nhỏ kia vào để cùng Cẩm nha đầu thân hơn.”
Trầm Cẩm hơi híp mắt, Chiêu Dương công chúa do Hoàng hậu sinh, nhỏ hơn Trầm Cẩm hai ba tháng, Thần Dương công chúa lúc sinh mất mẹ được Hoàng hậu nuôi dưỡng, nghe bảo rất được sủng ái, lớn tuổi hơn Trầm Cẩm.
Hai cô công chúa này tuổi tác phù hợp gả cho Sở Tu Minh nhưng do Thành đế không muốn nữ nhi của mình chịu khổ, lại muốn gả tôn thất qua mượn sức Sở Tu Minh nên mới chọn nữ nhi của Thụy vương.
Lúc hai cô công chúa ấy vào, không chỉ Trầm Cẩm, Thụy vương phi và Trần trắc phi đều đứng lên, giọng Chiêu Dương công chúa dịu dàng, mỉm cười nhợt nhạt nói, “Thẩm thẩm mau mời ngồi.”
Thần Dương công chúa liếc Trầm Cẩm rồi ngồi bên cạnh Hoàng hậu, mọi người lần nữa ngồi xuống, Hoàng hậu cười sai người lấy điểm tâm cho hai nữ nhi, sau đó nói với các nàng, “Vị này là người nhà hoàng thúc các con.”
“A?” Thần Dương công chúa nhướng mày nhìn Trầm Cẩm, “Chính là người gả cho Vĩnh Ninh Bá đó hả? Tính tuổi chắc là đường muội của ta.”
Trầm Cẩm đứng dậy hành lễ, “Đường tỷ.”
Thần Dương công chúa ừ một tiếng, Chiêu Dương công chúa cười nói, “Cẩm đường tỷ.”
“Đường muội.” Trầm Cẩm cười lại.
Chiêu Dương công chúa tuổi không lớn nhưng khi cười tươi có vài phần đoan trang, “Đường tỷ mau mời ngồi, người nhà cả không cần khách sáo.”
Lúc này Trầm Cẩm mới ngồi xuống nói, “Vâng.”
Thần Dương công chúa đột nhiên hỏi, “Trước đây ta nghe bên ngoài đồn khuôn mặt Vĩnh Ninh Bá dữ tợn khủng bố, tính tình bạo ngược, nhưng hôm qua Vĩnh Ninh Bá tiến cung lại có người bảo Vĩnh Ninh Bá mặt như quan ngọc, rốt cuộc ai nói thật? Nếu Vĩnh Ninh Bá như thế thật thì bọn dị tộc sao lại sợ hắn? Không phải bảo chiến công hiển hách lắm à?”
Ở đây Trần trắc phi không có quyền nói chuyện, có thể được ban ngồi đều nhờ vào thân phận Vĩnh Ninh Bá phu nhân của Trầm Cẩm, Thụy vương phi nghe thế cười nói, “Đúng là có cao hơn trước.”
Hoàng hậu nhìn Trầm Cẩm hỏi: “Cuộc sống hàng ngày ở biên thành của con ra sao?”
Trầm Cẩm đứng dậy nói, “Bẩm Hoàng hậu…”
“Con bé ngốc này, nói chuyện nhà thôi mà.” Hoàng hậu dịu dàng nói, “Không cần đứng dậy đáp lời, với cả sao lại khách sáo thế kia, cứ gọi ta là Hoàng bá mẫu.”
Trầm Cẩm cười cong cong hai mắt, lòng Hoàng hậu mềm đi mấy phần nói, “Kim ti cuốn* trong cung của ta ngon lắm, Ngọc Trúc lấy ra cho Cẩm nha đầu ăn thử.”
* Ảnh minh họa:
1
“Tạ Hoàng bá mẫu.” Trầm Cẩm cười khanh khách, chờ cung nữ đem ra mới ngồi lại trên ghế, cầm một miếng bắt đầu ăn.
Tuy Trần trắc phi rất nhớ con gái nhưng lúc này cũng không dám nói một câu, lúc Trầm Cẩm bước vào bà có lén liếc mấy lần, phát hiện nữ nhi cao hơn trước nhiều.
Thụy vương phi nhìn Hoàng hậu nói, “Hoàng tẩu thấy nha đầu kia đáng yêu lắm đúng không.”
“Ta thấy đã thích.” Hoàng hậu cười nói, “Biên thành thế nào?”
Trầm Cẩm ăn xong Kim ti cuốn liền bưng nước trà uống một ngụm mới nói, “Hàng ngày con đều ở trong viện không hay ra ngoài.”
Hoàng hậu ngẫm nghĩ rồi hỏi, “Vậy con ở trong phủ thường ăn món gì? Chơi cái gì?”
Trầm Cẩm hơi híp mắt nói, “Đa phần ăn thịt, có một thời gian chỉ ăn thịt ngựa, bình thường thì thêu thùa may vá với đọc sách thôi ạ, không có trò chơi gì khác.”
Thụy vương phi đỏ mắt, dùng khăn tay xoa xoa khóe mắt nói, “Về là tốt rồi, chẳng trách ta thấy hơi gầy, chắc Hoàng tẩu không biết lúc Cẩm nha đầu ở nhà chỉ thích ăn nhẹ, giờ viết thư về chỉ xin đồ ăn, toàn thứ ở nhà không thiếu nhưng ở biên thành…”
Trần trắc phi cúi đầu im lặng lau nước mắt.
Ngược lại Trầm Cẩm cười nói, “Mẫu phi con không tủi thân gì cả, tuy đồ ăn ở biên thành khẩu vị hơi nặng nhưng không khó ăn đâu.”
Rõ ràng đang nói thật nhưng người nghe lại cảm thấy lòng chua xót, Hoàng hậu cũng là nữ nhân nên càng thương xót Trầm Cẩm, hỏi, “Vĩnh Ninh Bá đuổi người hầu về hết, ở biên thành có mấy người hầu hạ, có trung tâm không?”
“Vốn có hai nha hoàn nhưng lúc Man tộc vây thành, một nha hoàn…Sau khi phu quân về an bài một ma ma.” Giọng Trầm Cẩm mềm nhuyễn, “Lần này vào kinh lại an bài thêm một nha hoàn.”
Đừng nói Thụy vương phi và Trần trắc phi, đến cả Hoàng hậu hai mắt cũng bắt đầu đỏ hồng, mặc dù không biết trong đó có bao nhiêu phần là diễn kịch nhưng cũng tràn đầy đau lòng nói, “Khổ cho con.”
“Không sao ạ.” Trầm Cẩm dịu dàng an ủi, “Hoàng bá mẫu, con không thấy khổ.”
Hoàng hậu xoa xoa khóe mắt, chậm rãi thở dài nói, “Đứa bé ngoan, Hoàng bá mẫu biết con còn nhỏ mà đã…hoàng gia nợ con rất nhiều.”
“…” Trầm Cẩm thấy Hoàng hậu nghĩ nhiều quá rồi.
Lại quan tâm Trầm Cẩm một hồi Hoàng hậu mới hỏi, “Sao ta nghe bảo hôm qua con đuổi hết hạ nhân trong phủ vậy? Có gì không ổn à?”
“Không ạ.” Trầm Cẩm nghi hoặc nhìn Hoàng hậu nói.
Hoàng hậu bưng nước trà uống một ngụm, buông chén trà hòa nhã nói, “Thế đuổi hết người đi rồi có đủ người hầu hạ không?”
“Đủ ạ.” Trầm Cẩm cười nói.
Hoàng hậu chậm rãi thở dài lo lắng nói, “Con không biết làm thế sẽ làm xấu thanh danh của con hả?”
Trầm Cẩm mê mang đầy mặt, “Vì sao?”
“Vừa đến đã đuổi hết mọi người, không biết bên ngoài họ sẽ nói thế nào nữa.” Hoàng hậu nói, “Thanh danh tốt vô cùng quan trọng với nữ nhân.”
Trầm Cẩm nghe vậy ngược lại an ủi, “Không sao đâu ạ, dù sao con không thích ra ngoài nhiều, sẽ không nghe đâu.”
Khóe mắt Hoàng hậu giật giật nhìn Thụy vương phi, Thụy vương phi đang bưng chén trà không chú ý tới ánh mắt của bà, nhấp nháy môi dưới lại hỏi, “Thế sao con lại đuổi hết người ?”
Trầm Cẩm nhìn Hoàng hậu đáp, “Vì con không thích bọn họ.”
Hoàng hậu nhìn ánh mắt nai tơ của Trầm Cẩm, trong lòng cân nhắc lại hỏi, “Thế thì cũng không thể đuổi hết đi được?”
“Vì sao không thể ạ?” Trầm Cẩm hỏi ngược lại.
Đột nhiên Hoàng hậu không biết trả lời làm sao, không thể bảo trong đó có người do Thành đế an bài, sao có thể đuổi đi hết được, Trầm Cẩm phồng hai má nói đương nhiên, “Đây là kinh thành, con là Bá phu nhân, có chỗ dựa là Hoàng bá phụ và Phụ vương nên con thấy không thích thì cứ đuổi, con còn đưa khế ước bán thân cho bọn họ, lại cho bạc nữa.”
“Con bé ngốc này.” Thụy vương phi nói, “Hoàng bá mẫu đang lo lắng con đuổi một lần nhiều người thế sẽ bị người ta nói linh tinh đấy.”
Trầm Cẩm cười ngọt ngào xinh đẹp, nói, “Cám ơn Hoàng bá mẫu nhưng không sao hết, có Hoàng bá mẫu và Mẫu phi, nhiều nhất bọn họ chỉ dám lén nói mấy câu, chẳng ai dám nói trước mặt, con không thèm để ý.”
Đã lâu rồi Hoàng hậu không bị nói cho nghẹn họng thế này, hơn nữa bà thấy Trầm Cẩm đang nói thật, còn cảm ơn vì quan hệ với bà, bưng trà uống một ngụm bình phục xong Hoàng hậu tiếp tục nói, “Vậy con thích dạng gì?”
“Không biết.” Trầm Cẩm ngẫm nghĩ rồi đáp, “Chắc chờ khi nào hợp mắt mình thôi.”
Mấy chữ hợp mắt có nói cũng như không, xinh đẹp cũng đuổi, trung hậu thật thà cũng đuổi, nhỏ bé thân thế đáng thương cũng đuổi, lớn tuổi ổn trọng cũng đuổi, Hoàng hậu miễn cưỡng cười cười nói, “Vĩnh Ninh Bá không trách con sao?”
“Không có.” Trầm Cẩm hơi hất mặt, cười đến lộ cả lúm đồng tiền, “Tính tình phu quân rất tốt.”
Giết người không chớp mắt, chỉ nói tên thôi trẻ con đã sợ chết khiếp, Vĩnh Ninh Bá không bao giờ giữ tù binh tính tình rất tốt ấy hả? Hoàng hậu nhìn kỹ vẻ mặt Trầm Cẩm, lại phát hiện Trầm Cẩm thật sự nghĩ Vĩnh Ninh Bá tính tình tốt, bà không tự chủ nhìn Thụy vương phi.
Có điều nghĩ kỹ tình huống ở Thụy vương phủ, hoài nghi Trầm Cẩm ở Thụy vương phủ sống khổ sở quen nên hiện tại thế này đã thỏa mãn, không phải bảo Thụy vương phi dưỡng à?
Hoàng hậu lại nghĩ hình như bản thân đã phát hiện ra, Trầm Cẩm chỉ là một thứ nữ, Thụy vương phi có con trai con gái, sau khi nữ nhi xuất giá sợ Thụy vương hồ đồ kia muốn Thụy vương phi dưỡng nữ nhi của Hứa trắc phi, dù sao dưỡng dưới danh nghĩa mẹ cả có lợi hơn nhiều.
Mà Trần trắc phi không được sủng, Hứa trắc phi được sủng ái còn có con trai, Thụy vương phi không phải kẻ ngu ngốc nên mới chọn dưỡng Trầm Cẩm để ngụy trang, chắc không nhiệt tình với Trầm Cẩm cho lắm.
Ngẫm lại chính bản thân bà cũng thế, nhận nuôi để giữ mặt mũi thôi, làm sao có thể dạy dỗ tử tế, không nuông chiều đến hư đã nhân hậu lắm rồi.
Không chỉ thế Hoàng hậu còn nghe nói Hứa trắc phi rất thích tranh giành sủng ái, hiện tại Trầm Cẩm bị nuôi thành người không hiểu chuyện lại dễ thỏa mãn cũng có thể hiểu, Hoàng hậu vô cùng đau lòng, dịu dàng nói, “Ngày ấy biên thành bị Man tộc vây khốn, bệ hạ ngày đêm lo lắng thậm chí còn đổ bệnh, không phải Hoàng bá phụ con không muốn phái binh cứu giúp mà do phương nam cũng không thái bình.”
“À.” Trầm Cẩm không biết trả lời thế nào, nói không oán hận? Không có khả năng, nhưng cho dù Hoàng hậu có ôn hòa thế nào cũng không thể nói lời này, cho nên nàng điều chỉnh tư thế lại cười ngọt ngào với Hoàng hậu, “Không sao ạ, chỉ có thịt ngựa khó ăn chút thôi, khi đó Hoàng bá phụ phái sứ giả tới, đến phu quân với con còn phải ăn thịt ngựa nên cũng cho bọn họ ăn, không ngờ bọn họ lại quá lãng phí, điều này không tốt chút nào, con nghĩ Hoàng bá mẫu nên nói với Hoàng bá phụ, quan viên phô trương lãng phí là tối kỵ, không được.”
Hoàng hậu nhớ đến lời hoàng thượng nói hôm ấy, khóe mắt rút gân, Thụy vương phi nghe thế nói, “Không được nói lung tung, đừng khiến Hoàng bá mẫu con khó xử, bọn họ không muốn ăn con cũng không thể buộc bọn họ ăn, sao lại không hiểu chuyện thế.”
Trầm Cẩm ngoan ngoãn đồng ý, xin khoan dung, “Lần sau không dám nữa ạ.”
Nói xong liền nâng quai hàm cáo trạng, “Con chỉ nghĩ bọn họ đại diện cho Hoàng bá phụ đến, là Hoàng bá phụ nhớ thương bọn con cho nên mới lấy đồ ăn ngon nhất trong phủ đãi bọn họ, hơn nữa Hoàng bá phụ vì thiên tai loạn lạc, triều đình khốn khó, ngay cả Hoàng bá phụ và Hoàng bá mẫu ở trong cung đều phải cắt giảm chi phí, sao bọn họ có thể lãng phí chứ.”
Hoàng hậu không biết nói gì để chống đỡ, chẳng lẽ nói chỉ lấy cớ vì không muốn đưa lương thảo, quân nhu chứ thật ra triều đình không khốn khó sao?
Trầm Cẩm còn chưa thỏa mãn nói tiếp, “Con với phu quân chỉ dùng một món ăn một món canh, cho bọn họ bốn món ăn một món canh kìa.”
Hoàng hậu nhìn ánh mắt Trầm Cẩm lát sau mới nói, “Là bọn họ hồ đồ, Cẩm nha đầu làm đúng rồi.”
Trầm Cẩm cười ánh mắt cong cong, đáng yêu vô cùng, “Hoàng bá mẫu khích lệ con rồi, toàn chuyện con phải làm cả.”
Thụy vương phi cười thực bình tĩnh, Trần trắc phi cúi đầu lâu lâu dùng khăn tay lau khóe mắt, Hoàng hậu muốn nói gì đó bỗng cung nhân thông truyền, Chiêu Dương công chúa và Thần Dương công chúa đến, Hoàng hậu cười nói, “Mau dẫn hai đứa nhỏ kia vào để cùng Cẩm nha đầu thân hơn.”
Trầm Cẩm hơi híp mắt, Chiêu Dương công chúa do Hoàng hậu sinh, nhỏ hơn Trầm Cẩm hai ba tháng, Thần Dương công chúa lúc sinh mất mẹ được Hoàng hậu nuôi dưỡng, nghe bảo rất được sủng ái, lớn tuổi hơn Trầm Cẩm.
Hai cô công chúa này tuổi tác phù hợp gả cho Sở Tu Minh nhưng do Thành đế không muốn nữ nhi của mình chịu khổ, lại muốn gả tôn thất qua mượn sức Sở Tu Minh nên mới chọn nữ nhi của Thụy vương.
Lúc hai cô công chúa ấy vào, không chỉ Trầm Cẩm, Thụy vương phi và Trần trắc phi đều đứng lên, giọng Chiêu Dương công chúa dịu dàng, mỉm cười nhợt nhạt nói, “Thẩm thẩm mau mời ngồi.”
Thần Dương công chúa liếc Trầm Cẩm rồi ngồi bên cạnh Hoàng hậu, mọi người lần nữa ngồi xuống, Hoàng hậu cười sai người lấy điểm tâm cho hai nữ nhi, sau đó nói với các nàng, “Vị này là người nhà hoàng thúc các con.”
“A?” Thần Dương công chúa nhướng mày nhìn Trầm Cẩm, “Chính là người gả cho Vĩnh Ninh Bá đó hả? Tính tuổi chắc là đường muội của ta.”
Trầm Cẩm đứng dậy hành lễ, “Đường tỷ.”
Thần Dương công chúa ừ một tiếng, Chiêu Dương công chúa cười nói, “Cẩm đường tỷ.”
“Đường muội.” Trầm Cẩm cười lại.
Chiêu Dương công chúa tuổi không lớn nhưng khi cười tươi có vài phần đoan trang, “Đường tỷ mau mời ngồi, người nhà cả không cần khách sáo.”
Lúc này Trầm Cẩm mới ngồi xuống nói, “Vâng.”
Thần Dương công chúa đột nhiên hỏi, “Trước đây ta nghe bên ngoài đồn khuôn mặt Vĩnh Ninh Bá dữ tợn khủng bố, tính tình bạo ngược, nhưng hôm qua Vĩnh Ninh Bá tiến cung lại có người bảo Vĩnh Ninh Bá mặt như quan ngọc, rốt cuộc ai nói thật? Nếu Vĩnh Ninh Bá như thế thật thì bọn dị tộc sao lại sợ hắn? Không phải bảo chiến công hiển hách lắm à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.